Huyền Giới Chi Môn

Yêu thụ trong rừng

Vong Ngữ

2024-07-24 14:05:08

Trong rừng rậm, Thạch Mục đi từ từ về phía trước, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về bốn phía

Càng đi sâu vào trong rừng, hình thể cây cối chung quanh lại càng lớn. Chỗ nào cũng có đại thụ to mấy người ôm không xuể, không biết tuổi đời đã được mấy trăm năm.

Rừng rậm nơi này không hề có dấu vết hoạt động của nhân loại, trông rất nguyên thủy hoang dã. Bởi thiên địa linh khí nơi đây rất nồng đậm nên cũng có không ít các loại Linh thảo, Linh tài.

Thạch Mục mới đi có nửa canh giờ đã hái được hai ba gốc Linh thảo, Linh vật có Linh tính thật tốt.

Tuy vậy, sát theo đó trong khu rừng này cũng có rất nhiều các loại độc trùng, dị thú. Hắn đã bị tập kích hai ba lần. Mặc dù với thực lực hiện nay của hắn chỉ giơ tay nhấc chân là giải quyết xong nhưng chẳng ai đảm bảo thứ xuất hiện tiếp theo là hắn có thể địch được.

Thạch Mục tiến lên một cách cẩn thận, phòng bị nguy hiểm tùy thời có khả năng xuất hiện ở chung quanh.

Thải nhi dường như có chút quá hưng phấn, đến giờ này cũng không biết bay đi chỗ nào rồi. May mà có một tia liên hệ tinh thần kia giúp hắn và nó vẫn biết rõ an nguy của nhau.

Thạch Mục nhảy qua một thân cây khô đổ nghiêng dưới đất, chợt, ánh mắt hắn ngưng tụ, lộ ra một tia mừng rỡ như điên.

Phía trước không xa, dưới một chỗ râm mát, có hai gốc tiểu thảo toàn thân màu lam đang sinh trưởng ở đó. Chúng nó chỉ cao có bốn năm tấc, lá cây tản mát ra trận trận vòng sáng màu lam.

"Lam Lạc Thảo!"

Thạch Mục vội vàng đi tới, Lam Lạc Thảo cũng xem như là một loại Linh thảo quý hiếm, được dùng nhiều trong việc luyện chế các loại đan dược thuộc tính Thủy, rất có giá trị.

Hắn cẩn thận thu hai gốc Lam Lạc Thảo vào. Vào thời khắc này, một hồi tiếng thét chói tai từ phía trước truyền đến.

“Thạch Đầu, cứu mạng!”

Thải nhi kêu la, “Vèo” một tiếng, từ trong rừng rậm phía trước bay ra, liều mạng vọt tới chỗ Thạch Mục.

Oanh!

Rừng rậm phía sau nó bị một cỗ cuồng phong thổi ngã rạp, một vài cây cối thấp bé trực tiếp bị nghiền nát, hoặc bị nhổ tận gốc.

Vài con chim màu xanh đậm đuổi sát theo sau, phát ra tiếng kêu “Két Két Két”, mục tiêu của chúng nó đúng là Thải nhi.

Trong lòng Thạch Mục cả kinh, vài con hung cầm màu xanh này to chừng ba bốn trượng, trong miệng mọc đầy răng nhọn như dã thú, trên thân tản mát ra từng trận Yêu khí. Không ngờ tất cả đều là Yêu thú có thực lực cấp Tiên Thiên.

Hắn không kịp hỏi Thải nhi vì sao chọc đến đám chim kia, không nói hai lời, lật tay lấy ra Phá Thiên Cung cùng mũi tên đuôi chim thứu.

Thân cung đại phóng thanh quang, cung căng như trăng tròn, tựa như một vầng trăng tròn màu xanh.

“Vút!”

Một đạo mũi tên đen lóe lên, như một tia chớp đen lấy tốc độ nhanh không tưởng bay vút ra.

Cổ một con hung cầm màu xanh trong nháy mắt bị hắc quang xuyên thủng, máu tươi vẩy ra, thân thể to lớn nặng nề ngã rầm xuống mặt đất, tắt thở! Thi thể nó vẫn theo quán tính chạy lúc trước trượt đi một đoạn xa, đè nát một mảng lớn thực vật mới dừng lại.

Vèo!

Một đạo hắc quang hiện lên, lại có một con hung cầm màu xanh bị bắn lủng ngực, ngã xuống.

Liên tục có hai con đồng bạn bị giết, những con hung cầm còn lại lập tức ré lên tiếng kêu sợ hãi, bổ nhào về phía không trung, không dám đến gần Thạch Mục nữa.

Thạch Mục khẽ vuốt thân cung, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Sau khi tiến giai, uy lực của Phá Thiên Cung quả nhiên tăng nhiều. Phối hợp với mũi tên đuôi thứu cũng là Pháp khí cao giai, đủ để uy hiếp tồn tại Địa giai rồi. Lúc trước khi hắn đối chiến với tên Đạo sĩ Địa giai của Thông Thiên Tiên Giáo kia đã hơi thấy được uy lực của nó.

Hắn nhìn vài con hung cầm màu xanh đang xoay quanh trên không trung, ở khoảng cách này, nếh hắn muốn, lại có sự gia trì của Linh Mục, hắn nắm chắc chín thành có thể bắn rụng chúng nó.

Trên không, vài con hung cầm dường như cảm giác được sát ý trong mắt Thạch Mục, rít lên vài tiếng liền quay đầu bỏ chạy về phía xa, sau mấy hơi thở đã mất bóng dáng.

“Những con phi cầm này ngược lại có chút nhạy cảm với sát ý, hẳn là tu luyện đã lâu” Thạch Mục thu Phá Thiên Cung lại, lại cầm về hai cây mũi tên đã bắn ra kia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi chiến đấu trên biển đã làm mất mấy cây mũi tên đuôi thứu, hiện căn bản không cách nào bổ sung, nên phải sử dụng tiết kiệm mới được.

“Phù, nguy hiểm thật..May mà có Thạch Đầu ở đây, cuối cùng được cứu.” Thải nhi đã đậu xuống bả vai Thạch Mục, một bộ còn chưa tỉnh hồn.

“Nói đi, ngươi làm sao lại đi trêu chọc những con hung cầm này?” Thạch Mục nhìn về phía Thải nhi, hỏi.

“Ta cái gì cũng không có làm ! Chỉ xui xẻo đụng phải mấy con súc sinh lông dẹp này, thiếu chút nữa bị nó ăn tươi rồi!” Thải nhi nổi giận đùng đùng nói.

“Ngươi cũng là súc sinh lông dẹp đó thôi…”

Trong lòng Thạch Mục hết biết nói gì, lập tức lắc đầu, đi đến bên cạnh thi thể của hai con hung cầm màu xanh.

Hắn đưa mắt đánh giá hai con hung cầm, sau đó lấy túi Thú hồn ra, đánh ra một đạo hồng quang, túi Thú hồn lập tức truyền ra một cỗ hấp lực, hai luồng Thú hồn màu xanh từ hai cỗ thi thể bay ra, chui vào trong túi Thú hồn.

“Hừ! Ai bảo muốn ăn ta, đáng đời!” Thải nhi nhìn mà có chút hả hê, nói.

Thạch Mục nhìn thoáng qua phương hướng mà mấy con hung cầm ban nãy chạy trối chết, nhíu mày.

“Đại lục Tây Hạ nguy cơ bốn phía. Yêu thú cấp Tiên Thiên tùy tiện cũng có thể gặp được. Ngươi sau này tốt nhất là không nên cách ta quá xa, nếu không lại bị Yêu thú nào đó tập kích ta chưa chắc tới kịp để cứu ngươi.” Hắn mở miệng nói.

“Đã biết.” Thải nhi rất ngoan ngoãn gật đầu.

Thạch Mục lật tay lấy tấm địa đồ Đại lục Tây Hạ cũ kỹ kia ra, sau đó lắc đầu. Tấm địa đồ này quá đơn giản, trước mắt hắn còn chưa đụng phải địa hình rất đặc thù nào để so sánh với nó. Chỉ biết nếu theo lộ tuyến vận chuyển lúc trước của Hãn Hãi Cự Chu, bản thân hắn hẳn phải ở đất liền phía Đông Đại lục. Nhưng hiện nay thì hắn chẳng thể đoán được mình đang ở chỗ nào trên bản đồ nữa.

Hắn thu địa đồ vào, tiếp tục cất bước đi về phía Tây.

Hiện chỉ có thể tiếp tục đi tới, hy vọng có thể gặp được người bản địa hoặc người của Minh Nguyệt Giáo, có lẽ có thể lấy được bản đồ chi tiết hơn, sớm đến đỉnh Lăng Thiên.

Một ngày một đêm sau đó.

Thạch Mục vẫn như cũ đang cất bước trong rừng rậm, diện tích cánh rừng này dường như rộng kinh người. Hắn nhẩm tính mình đã đi tới mấy trăm dặm vậy mà vẫn chưa thấy đường ra ở đâu.

Một lát sau, hắn ngồi xuống dưới một gốc cây đại thụ, thở nhẹ ra một hơi. Cả con đường này hắn không chính thức gặp phải nguy hiểm gì nhưng chiến đấu quy mô nhỏ lại diễn ra không ngừng, làm cho hắn cũng có chút mệt mỏi.

“Ta đi vòng quanh phụ cận tìm chút đồ ăn nhé.” Thải nhi đang nằm sấp trên bờ vai Thạch Mục, lại bắt đầu lên tinh thần, vỗ cánh bay ra.

"Đừng đi quá xa." Thạch Mục mở miệng nói ra.

"Đã biết." Thân ảnh Thải nhi rất nhanh biến mất tại trong rừng rậm.

Thạch Mục lắc đầu, khoanh chân ngồi xuống.

Sau một lát, một tràng tiếng vỗ cánh có vẻ hơi bối rối truyền đến, hắn mở mắt.

“Thải nhi, ngươi tên này lại gây họa gì rồi đúng không?” Thạch Mục đứng lên.

“Ta mới không có! Thạch Đầu ngươi xem cái này một chút.” Thải nhi phi thân rơi xuống, trong móng vuốt chộp một quả trái cây màu đỏ to chừng nắm đấm, thoạt nhìn rất giống quả đào, nhưng lại có màu như lửa đỏ.

“Đây là…” Ánh mắt Thạch Mục mở to, nhận lấy.

Sờ lên trái cây vậy mà cho cảm giác nóng, tựa như cầm phải một cục than lửa. Hắn chăm chú quan sát trái cây. Quả này tản mát ra mùi thơm ngọt ngào, thoạt nhìn không giống có độc.

Với lại thị lực hiện giờ của Thải nhi rất kinh người, nó có khả năng nhận biết độc, sẽ không hái trúng trái cây độc.

Trái cây này tản mát ra một loại hương thơm khiến Thạch Mục có cảm giác say mê. Hắn do dự một chút rồi há miệng cắn một cái.

Thịt quả màu đỏ vào miệng liền tan, hóa thành một cỗ nhiệt hỏa ấm nóng dung nhập vào trong cơ thể Thạch Mục.

Chân khí vùng đan điền trong người hắn chợt cuồn cuộn lên, có hơi hướm gia tăng.

Thạch Mục trợn to mắt, chép miệng hai ba cái liền xực hết cả quả đào, chân khí trong cơ thể liền gia tăng một ít, có hiệu quả gần như tương đương với mấy ngày tu luyện với tại vùng đất Hỏa Linh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sắc mặt hắn lập tức đại hỉ.

“Thải nhi, loại trái cây này còn nữa không?” Hắn hỏi

“Còn, mọc ở phía trước kìa.” Thải nhi đáp.

“Tốt, mau dẫn ta qua.” Thạch Mục lập tức nói, ánh mắt hưng phấn.

Dưới sự dẫn dắt của Thải nhi, hắn rất nhanh đi đến một chỗ sơn cốc, nhiệt độ không khí nơi đây cao hơn không ít so với bên ngoài, mà núi đá cũng biến thành màu đỏ nhạt.

“Vùng đất Hỏa Linh?”

Đuôi lông mày họ Thạch khẽ nhướn, nhưng lập tức hắn phát hiện chỗ này cũng không phải như hắn nghĩ mà dường như ở đây có một cái khoáng mạch Hỏa Linh, vì vậy mới có thể dưỡng dục ra loại Linh quả thuộc tính Hỏa này.

Hắn tiến vài bước vào phía trong, phía trước liền xuất hiện một gốc cây màu đỏ rực trông rất quỷ dị. Toàn thân cây có màu đỏ như lửa, lá cây cũng thế, trông như đang hừng hực thiêu đốt.

Giữa đám lá cây mọc ra hơn mười quả trái cây đỏ au, giống hệt cái mà Thải nhi vừa mang về.

Thạch Mục đại hỉ, đang muốn tới gần thì vào thời khắc này, mặt đất chợt nứt ra, một nhánh dây mây màu xanh từ đó vọt ra, quấn lấy chân Thạch Mục.

Trong lòng họ Thạch cả kinh, khẽ đạp chân, mượn lực bắn ngược ra sau mấy trượng.

Mặt đất liên tục nổ tung nứt toác, một quái vật hình người màu xanh hiển hiện mà ra.

“Đây là vật gì?”

Thạch Mục khẽ giật mình, thứ đồ màu xanh này có cái đầu giống như của nhân loại, ngũ quan đều đủ, thậm chí trên đầu còn có tóc quăn màu lục. Chẳng qua làn da nó lại có đường vân giống như vỏ cây, tay cùng chân lại chi chit thứ như là rễ cây.

“Man tộc ư? Không đúng, có thể cảm giác được khí tức Minh Nguyệt Giáo trên người ngươi…” Người cây mở miệng, phát ra âm thanh khô khốc như kim loại chà sát nhau.

"Ngươi có thể nói chuyện?" Sắc mặt Thạch Mục vui vẻ, rốt cuộc gặp được một sinh vật có thể trao đổi rồi.

“Ngươi là người nào? Là đồng bạn của những người trong kia sao?” Người cây nói.

"Người ở bên trong?" Nhãn tình Thạch Mục sáng lên, nhìn về phía Thải nhi.

"Mới rồi ta cũng không có đi vào, không biết tình huống bên trong ra sao.” Thải nhi liền vội vàng lắc đầu.

"Không cần quan tâm ngươi là ai, kẻ nào muốn đánh chủ ý lên Hỏa Nguyên Đào Quả, đều phải chết!” Người cây nổi giận gầm lên một tiếng, vung hai tay lên, rễ cây vừa to vừa thô ánh lên lục quang, quất về phía Thạch Mục.

“Từ từ, đợi một chút, trước đừng động thủ. Ta có một số việc muốn hỏi ngươi.” Thạch Mục lách mình tránh thoát, mở miệng nói.

Người cây không chút nào thèm để ý, vung vẩy hai tay, từng đạo bóng xanh từ bốn phương tám hướng, dồn dập như sóng cả dũng mãnh đánh úp về phía Thạch Mục.

Người cây này nhìn hơi ngu ngu, nhưng lực lượng so ra lại không hề kém với những con Yêu thú Tiên Thiên kia. Phương thức công kích của nó lại cực đặc thù, không ngờ lại có thể phát động công kích từ dưới lòng đất. Nếu không phải Thạch Mục có thể dùng thần thức dò xét chung quanh, thiếu chút nữa là bị thương rồi.

Lách mình tránh thoát một nhánh cây nhọn cứng, sắc bén màu xanh đâm ra từ mặt đất, sắc mặt Thạch Mục lạnh lẽo, một tay phất lên, một đạo kim quang hiển hiện mà ra, lớn thành một thanh Cự kiếm có kích cỡ hơn một trượng, bổ xuống đầu người cây.

Người cây hoảng hốt, vung hai tay lên, mặt đất ầm vang, một vài gốc dây leo chui ra, nhanh chóng bện thành một bức tường dây leo màu lục, chắn trước người.

Chẳng qua Cự kiếm màu vàng thế như chẻ tre, dễ dàng bổ ra tường dây leo.

“Phập phập” một tiếng vang nhỏ, Cự kiếm màu vàng chém lên bờ vai người cây, chém thân thể người của nó ra thành hai nửa dễ như trở bàn tay.

Người cây hét thảm, chất lòng màu xanh biếc từ miệng vết thương chảy ra òng ọc, nó giãy hai cái, chết thẳng cẳng.

“Thạch Đầu, đây là thứ gì vậy?”

Thải nhi bay tới, tò mò nhìn thi thể người cây trên mặt đất.

“Thoạt nhìn thì hình như là một loại Yêu thú đặc thù, ta nghĩ, chắc là Thụ yêu đi.” Thạch Mục phất tay triệu hồi Kim Tiền Kiếm, nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Giới Chi Môn

Số ký tự: 0