Huyền Học Đại Lão Xuyên Thành Thiên Kim Giới Siêu Giàu
Chương 10
Đông Nguyên Nguyên
2024-08-17 15:42:18
Cha Nguyễn vỗ nhẹ tay bà ta an ủi: "Nếu anh ta không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không đến lượt con gái nhà chúng ta gả cho anh ta đâu, người nắm quyền của gia tộc đứng đầu đế kinh, không phải loại mà chúng ta có thể với tới."
"Hơn nữa, trình độ học vấn của Hoài Tuyết cũng thật sự không đẹp, học đại học còn phải chúng ta bỏ tiền ra quyên góp." Cha Nguyễn vẫn rất không hài lòng về điểm này: "Truyền ra ngoài cũng không hay."
"Cũng đúng." Mẹ Nguyễn gật đầu: "Xem ra vẫn phải dồn sức vào Mạn Mạn, tương lai chỉ cần Tạ Hiên chịu cưới Mạn Mạn, chúng ta còn lo gì đến tương lai của Nguyễn Gia?"
Cha Nguyễn vuốt ve mái tóc Mẹ Nguyễn, mỉm cười nói: "Chuyện trong nhà đành phải vất vả phu nhân rồi."
Mẹ Nguyễn nhẹ nhàng đấm ông ta một cái: "Khách sáo gì chứ."
Giang Hoài Tuyết và Nguyễn Như Mạn đến cổng trưởng học, vừa xuống xe đã nhận được không ít ánh mắt.
Có mấy cô gái vừa đi vừa ngoái đầu nhìn Giang Hoài Tuyết.
"Oa, người kia là học sinh của trường học chúng ta sao?"
"Không thể nào, các cô gái xinh đẹp của trường học chúng ta tôi đều đã gặp qua rồi, một cô gái xinh đẹp như vậy sao mà tôi không thể không có ấn tượng được chứ. Nhan sắc này xứng đáng được làm hoa khôi của trường."
"Có thể là học sinh của trường khác đến tìm người đấy. Liệu có phải là của bên Trường Điện ảnh không nhỉ? Ôi trời ơi, nhìn đôi chân và vòng eo này kìa, cô ấy bao giờ ra mắt vậy, tôi thèm quá."
"Ôi trời ơi xinh quáa, làn da cô ấy trắng quá, người da vàng như tôi thực sự ghen tị quá."
... Giang Hoài Tuyết đã quen với sự chú ý và lời khen ngợi của người khác, thậm chí còn không thèm chớp mắt nhưng sắc mặt của Nguyễn Như Mạn lại không được tốt lắm.
Trước đây cô ta mới là tiêu điểm của đám đông, bây giờ cô ta đứng cạnh Giang Hoài Tuyết nhưng lại không có ai để ý đến cô ta cả.
Nghĩ đến những lời cô ta đã nói với bạn của mình trước đó, Nguyễn Như Mạn dừng bước, miễn cưỡng cười với Giang Hoài Tuyết.
"Hoài Tuyết, em đột nhiên nhớ ra là em còn hẹn bạn của em, chị có thể tự đến Giáo Vụ Xứ làm thủ tục nhập học được không?"
Ánh mắt của Giang Hoài Tuyết lướt qua đôi lông mày của cô ta: "Không sao, tôi tự làm được. Nhưng tôi phải nhắc cô một chút, vận thế hôm nay của cô có vẻ không tốt lắm."
Nụ cười của Nguyễn Như Mạn cứng đờ, vô thức cảm thấy Giang Hoài Tuyết lại đang nói lời sáo rỗng với cô ta.
"Hơn nữa, trình độ học vấn của Hoài Tuyết cũng thật sự không đẹp, học đại học còn phải chúng ta bỏ tiền ra quyên góp." Cha Nguyễn vẫn rất không hài lòng về điểm này: "Truyền ra ngoài cũng không hay."
"Cũng đúng." Mẹ Nguyễn gật đầu: "Xem ra vẫn phải dồn sức vào Mạn Mạn, tương lai chỉ cần Tạ Hiên chịu cưới Mạn Mạn, chúng ta còn lo gì đến tương lai của Nguyễn Gia?"
Cha Nguyễn vuốt ve mái tóc Mẹ Nguyễn, mỉm cười nói: "Chuyện trong nhà đành phải vất vả phu nhân rồi."
Mẹ Nguyễn nhẹ nhàng đấm ông ta một cái: "Khách sáo gì chứ."
Giang Hoài Tuyết và Nguyễn Như Mạn đến cổng trưởng học, vừa xuống xe đã nhận được không ít ánh mắt.
Có mấy cô gái vừa đi vừa ngoái đầu nhìn Giang Hoài Tuyết.
"Oa, người kia là học sinh của trường học chúng ta sao?"
"Không thể nào, các cô gái xinh đẹp của trường học chúng ta tôi đều đã gặp qua rồi, một cô gái xinh đẹp như vậy sao mà tôi không thể không có ấn tượng được chứ. Nhan sắc này xứng đáng được làm hoa khôi của trường."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có thể là học sinh của trường khác đến tìm người đấy. Liệu có phải là của bên Trường Điện ảnh không nhỉ? Ôi trời ơi, nhìn đôi chân và vòng eo này kìa, cô ấy bao giờ ra mắt vậy, tôi thèm quá."
"Ôi trời ơi xinh quáa, làn da cô ấy trắng quá, người da vàng như tôi thực sự ghen tị quá."
... Giang Hoài Tuyết đã quen với sự chú ý và lời khen ngợi của người khác, thậm chí còn không thèm chớp mắt nhưng sắc mặt của Nguyễn Như Mạn lại không được tốt lắm.
Trước đây cô ta mới là tiêu điểm của đám đông, bây giờ cô ta đứng cạnh Giang Hoài Tuyết nhưng lại không có ai để ý đến cô ta cả.
Nghĩ đến những lời cô ta đã nói với bạn của mình trước đó, Nguyễn Như Mạn dừng bước, miễn cưỡng cười với Giang Hoài Tuyết.
"Hoài Tuyết, em đột nhiên nhớ ra là em còn hẹn bạn của em, chị có thể tự đến Giáo Vụ Xứ làm thủ tục nhập học được không?"
Ánh mắt của Giang Hoài Tuyết lướt qua đôi lông mày của cô ta: "Không sao, tôi tự làm được. Nhưng tôi phải nhắc cô một chút, vận thế hôm nay của cô có vẻ không tốt lắm."
Nụ cười của Nguyễn Như Mạn cứng đờ, vô thức cảm thấy Giang Hoài Tuyết lại đang nói lời sáo rỗng với cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro