[Huyền Học ] Sau Khi Nhặt Tiểu Phúc Tinh, Cả Nhà Phát Tài

Chương 23

2024-11-15 06:41:16

Nhìn thấy búi tóc tinh xảo trên đầu đứa trẻ, Phùng thị đoán đây hẳn là con nhà giàu, gia đình thế này nếu gặp chuyện con mất tích ắt sẽ lập tức báo quan, việc tìm người nhà chắc không quá khó khăn.

Khương Phong Hổ gật đầu đồng ý, rồi lao nhanh về phía quan phủ.

Không lâu sau, Khương Phong Hổ trở lại, theo sau là một nhóm quan binh và một trung niên nam nhân vận cẩm y hoa phục. Lúc này, mụ buôn người kia đã bị dân chúng đánh cho răng rơi đầy đất, nằm rạp trên đất kêu la đau đớn.

Quan binh tiến tới, lôi mụ ta đi. Nam nhân đi cùng cũng nhanh chóng chạy tới, nâng đứa trẻ đang bất tỉnh trên mặt đất lên. Nhìn tiểu công tử gầy yếu, bị hành hạ đến mức vẫn chưa tỉnh lại, Tiểu Nhu Bảo không khỏi cảm thấy thương xót, đôi mắt ngấn nước.

Thấy người nhà đứa trẻ đã tìm đến, Phùng thị nhẹ nhõm, định quay người rời đi cùng con gái. Ai ngờ, nam tử kia bỗng gọi với lại.

“Phu nhân, xin dừng bước!” Hắn vội tiến lên, cúi người vái chào: “Nghe nói vừa rồi chính là ngài đã cứu con trai ta, xin nhận ta một lạy tạ ơn.”

Nói đoạn, hắn chỉnh lại y phục, rồi cung kính cúi đầu lạy ba lần.

Phùng thị nhìn thấy đôi mắt nam nhân đỏ ngầu, hơi thở không ổn định, rõ ràng là lo lắng cho con. Nàng đỡ hắn dậy, cười bảo: “Khách khí chi cho nhiều. Ta chẳng qua chỉ tiện tay cứu giúp, hài tử nhà ngươi có lẽ đã bị kinh sợ, mau mang về nghỉ ngơi cho tĩnh dưỡng.”

Nam tử nghe vậy nhưng vẫn không rời đi ngay. Từ trong người, hắn rút ra một xấp ngân phiếu, đặt vào tay Phùng thị.

“Đây là đại ân, nhất định phải hậu tạ. Chỉ là lần này ta từ nơi khác đến Vân Thành thu mua hàng hóa, trên người còn lại không nhiều tiền bạc, tạm thời chỉ có chút này, mong phu nhân không chê ít.”

Phùng thị sững người nhìn ngân phiếu trong tay, vội đẩy trả lại: “Ngài hãy thu tiền về đi. Ta chỉ là không nỡ nhìn trẻ nhỏ chịu khổ, tiện miệng kêu lên một tiếng mà thôi, nào đáng để nhận số tiền này.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam tử lắc đầu, giọng kiên định: “Nếu ngài không nhận, lòng ta sẽ mãi mãi nhớ ơn ngài, ngày ngày sống trong day dứt không yên.”

Phùng thị ngần ngừ một chút. Nhìn qua y phục của nam tử, toàn bộ đều là lụa là gấm vóc thượng hạng, kiểu dáng mới mẻ, toát lên vẻ quý phái, rõ ràng là người có tiền. Số ngân phiếu này với người ta có lẽ chẳng đáng là bao.

Nếu nàng cứ khăng khăng từ chối, e rằng lại hóa thành kiểu khách sáo giả tạo, như thể muốn người ta nhớ mãi ân tình, hoặc ngầm đòi hỏi nhiều hơn.

Phùng thị thấy vậy liền thu ngân phiếu, gật đầu cười: “Được, vậy ta xin nhận để ngươi yên lòng.”

Nam nhân trung niên thấy Phùng thị sảng khoái như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Hắn cúi xuống nhìn đứa cháu đang bất tỉnh trong lòng, ôm chặt như sợ chỉ cần buông tay sẽ mất đi bảo vật quý giá.

Hàn Thượng – trưởng tử của Hàn gia, một trong những hoàng thương lớn nhất kinh thành – vốn đến Vân Thành lần này để thu mua lương thực cho cung đình. Chỉ là vì cháu ngoại Tiêu Dịch gần đây thân thể yếu đi trông thấy, hắn mới nghĩ dẫn cháu ra ngoài giải khuây, không ngờ lại sơ sẩy khiến bọn buôn người lợi dụng, bắt cóc ngay từ khách điếm.

Nghĩ đến cảnh suýt chút nữa không tìm lại được Tiêu Dịch, lòng Hàn Thượng lạnh toát. Nếu không nhờ nông phụ này cứu giúp, gia bảo của Hàn gia mất đi thì hắn còn mặt mũi nào về kinh gặp mẹ, có lẽ chỉ còn nước nhảy xuống sông mà chết…

Cảm kích trào dâng, hắn lại hối hận vì mang theo ngân phiếu không đủ để tạ ơn cho xứng đáng. Đúng lúc đó, hắn nhìn thấy bao gạo dưới chân Khương Phong Hổ, mắt sáng lên, quay sang nói với Phùng thị:

“Phu nhân, không biết nhà ngài ở đâu? Ta có thể đặt mua thêm nhiều lương thực. Ngoài số ngân phiếu này, ta muốn tặng ngài hai xe gạo trắng, một xe đậu nành, xem như tạ ơn cho trọn.”

Năm nay mất mùa, lương thực quý hơn vàng. Đối với dân nghèo mà nói, có thêm một hạt gạo cũng là quý báu. Hàn Thượng hiểu rõ, chẳng bao lâu nữa cả Nam Kỷ sẽ lâm vào cảnh thiếu thốn lương thực trầm trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Huyền Học ] Sau Khi Nhặt Tiểu Phúc Tinh, Cả Nhà Phát Tài

Số ký tự: 0