[Huyền Học] Thiên Kim Thật Dựa Livestream Đoán Mệnh Phi Thăng
Chương 48
2024-11-15 06:40:25
Lộc Minh Vi ra vẻ vô tội: “Ta đã định nói từ trước rồi mà.”
Lộc Minh Vi nghiêm túc nói: “Nhà ta mở quán đoán mệnh, nên ta tính kế thừa gia nghiệp.”
Triệu Như trợn tròn mắt: “Ta chưa từng nghe qua chuyện này!”
Hai cô bạn cùng phòng còn lại cũng gật đầu liên tục: “Chúng ta cũng là lần đầu nghe nói đó!”
Lộc Minh Vi thở dài: “… Các ngươi có bao giờ hỏi đâu?”
Ba người Triệu Như nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng lao vào cù lét Lộc Minh Vi.
Dù có tu luyện thế nào thì Lộc Minh Vi vẫn sợ nhột, liên tục né tránh: “Các ngươi cũng đâu có hỏi! Với lại, đoán mệnh là chuyện có duyên phận, ta đâu thể tự dưng chạy đi la hét đòi coi cho các ngươi, ha ha ha… Vận khí của các ngươi cũng tốt lắm rồi!”
Nghe vậy, mấy cô gái vui mừng ra mặt.
Triệu Như vẫn chưa chịu tha, cô dừng lại rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện. Vẻ mặt cô nghiêm túc lại, cẩn thận dò hỏi: “Vi Vi… ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”
Giọng cô có chút ngập ngừng.
Lộc Minh Vi nghiêng đầu nhìn cô: “Ừ?”
Triệu Như chớp chớp mắt, do dự trong giây lát.
Cuối cùng, cô quyết tâm hạ giọng, hỏi nhỏ: “Trên đời… có thật sự có quỷ không?”
Mấy cô gái còn lại cũng lập tức nín thở, không dám chớp mắt.
Ngụy Vũ Manh càng căng thẳng, nuốt nước bọt, đôi mắt mở to nhìn Lộc Minh Vi chằm chằm.
Lộc Minh Vi khẽ gật đầu: “Đích thực là có.”
Cả nhóm đồng loạt hít một hơi lạnh.
Ngay sau đó, Lộc Minh Vi bổ sung: “Nhưng không giống như các ngươi nghĩ đâu. Hầu hết linh hồn chỉ ở lại thế gian một, hai năm rồi sẽ rời đi. Chỉ có những trường hợp chết bất thường mới có linh hồn lưu lại lâu dài…”
Chưa kịp nghe hết, mấy cô gái đã sợ hãi ôm chặt lấy nhau.
Lúc ấy, một tiếng cười chế giễu vang lên từ phía bên cạnh.
Kẻ cười to là một thanh niên tóc vàng, hắn liếc xéo cả nhóm của Lộc Minh Vi, cười khẩy: “Thời buổi nào rồi còn có người tin là có quỷ?”
Cả nhóm Lộc Minh Vi quay lại nhìn.
Thanh niên tóc vàng bị họ nhìn nhưng không tỏ chút xấu hổ nào, ngược lại càng thêm đắc ý. Hắn ôm chặt cô gái bên cạnh vào lòng, ngả ngớn hướng về phía nhóm Lộc Minh Vi: “Ngươi làm phép thử gọi ra con quỷ nào cho ta xem coi? Phải không, bảo bối?”
Cô gái tóc xoăn bên cạnh hắn cười rúc rích, ngả ngớn tựa vào vai hắn. Nàng ta nhìn Lộc Minh Vi và các bạn với ánh mắt coi thường, rồi nói: “Lão công nói đúng!”
Lộc Minh Vi nghiêng đầu, chớp chớp mắt: “A? Không cần ta gọi đâu. Trên người ngươi chẳng phải đã có một con rồi sao?”
Những người xung quanh đang hóng chuyện bật cười.
Cô gái tóc xoăn sững người, sau đó trừng mắt giận dữ: “Ngươi nói ai là quỷ hả!?”
Lộc Minh Vi thản nhiên đáp: “Ta đâu có nói ngươi.”
Cô gái tóc xoăn khựng lại trong giây lát, sắc mặt đột ngột thay đổi.
Không phải đang nói mình…?
Nàng ngó trái ngó phải, vẻ mặt bất an, rồi dịch người ra xa khỏi thanh niên tóc vàng một chút.
Thanh niên tóc vàng ánh mắt dao động, bàn tay ôm eo bạn gái càng siết chặt hơn: “Sợ cái gì chứ, con nhỏ này chỉ toàn nói nhảm thôi!”
Lộc Minh Vi nghiêng đầu nhìn hắn, rồi nhanh chóng như vừa hiểu ra điều gì: “À… Hóa ra hắn còn chưa nhìn thấy ngươi sao? Chuyện nhỏ, cứ để ta lo.”
Nói rồi, Lộc Minh Vi đứng dậy, mỉm cười bước đến gần thanh niên tóc vàng.
Hắn bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, không ngừng liếc nhìn xung quanh, giọng run run cố làm ra vẻ hung hăng: “Ngươi… Ngươi đang nói cái quỷ gì vậy? Ta nói cho ngươi biết… Lão tử ta không sợ ma!”
Lộc Minh Vi mỉm cười: “Đúng rồi, suýt quên giới thiệu cho ngươi.”
Đôi mắt trong suốt của nàng chăm chú nhìn hắn: “Cô gái kia trông khoảng hơn hai mươi tuổi, tóc quăn màu nâu, mặc áo đen khoe eo và quần jeans rách rưới rộng thùng thình…”
Sự miêu tả chi tiết đến từng chi tiết nhỏ khiến mọi người xung quanh cảm thấy lạnh sống lưng.
Lộc Minh Vi nghiêm túc nói: “Nhà ta mở quán đoán mệnh, nên ta tính kế thừa gia nghiệp.”
Triệu Như trợn tròn mắt: “Ta chưa từng nghe qua chuyện này!”
Hai cô bạn cùng phòng còn lại cũng gật đầu liên tục: “Chúng ta cũng là lần đầu nghe nói đó!”
Lộc Minh Vi thở dài: “… Các ngươi có bao giờ hỏi đâu?”
Ba người Triệu Như nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng lao vào cù lét Lộc Minh Vi.
Dù có tu luyện thế nào thì Lộc Minh Vi vẫn sợ nhột, liên tục né tránh: “Các ngươi cũng đâu có hỏi! Với lại, đoán mệnh là chuyện có duyên phận, ta đâu thể tự dưng chạy đi la hét đòi coi cho các ngươi, ha ha ha… Vận khí của các ngươi cũng tốt lắm rồi!”
Nghe vậy, mấy cô gái vui mừng ra mặt.
Triệu Như vẫn chưa chịu tha, cô dừng lại rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện. Vẻ mặt cô nghiêm túc lại, cẩn thận dò hỏi: “Vi Vi… ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”
Giọng cô có chút ngập ngừng.
Lộc Minh Vi nghiêng đầu nhìn cô: “Ừ?”
Triệu Như chớp chớp mắt, do dự trong giây lát.
Cuối cùng, cô quyết tâm hạ giọng, hỏi nhỏ: “Trên đời… có thật sự có quỷ không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy cô gái còn lại cũng lập tức nín thở, không dám chớp mắt.
Ngụy Vũ Manh càng căng thẳng, nuốt nước bọt, đôi mắt mở to nhìn Lộc Minh Vi chằm chằm.
Lộc Minh Vi khẽ gật đầu: “Đích thực là có.”
Cả nhóm đồng loạt hít một hơi lạnh.
Ngay sau đó, Lộc Minh Vi bổ sung: “Nhưng không giống như các ngươi nghĩ đâu. Hầu hết linh hồn chỉ ở lại thế gian một, hai năm rồi sẽ rời đi. Chỉ có những trường hợp chết bất thường mới có linh hồn lưu lại lâu dài…”
Chưa kịp nghe hết, mấy cô gái đã sợ hãi ôm chặt lấy nhau.
Lúc ấy, một tiếng cười chế giễu vang lên từ phía bên cạnh.
Kẻ cười to là một thanh niên tóc vàng, hắn liếc xéo cả nhóm của Lộc Minh Vi, cười khẩy: “Thời buổi nào rồi còn có người tin là có quỷ?”
Cả nhóm Lộc Minh Vi quay lại nhìn.
Thanh niên tóc vàng bị họ nhìn nhưng không tỏ chút xấu hổ nào, ngược lại càng thêm đắc ý. Hắn ôm chặt cô gái bên cạnh vào lòng, ngả ngớn hướng về phía nhóm Lộc Minh Vi: “Ngươi làm phép thử gọi ra con quỷ nào cho ta xem coi? Phải không, bảo bối?”
Cô gái tóc xoăn bên cạnh hắn cười rúc rích, ngả ngớn tựa vào vai hắn. Nàng ta nhìn Lộc Minh Vi và các bạn với ánh mắt coi thường, rồi nói: “Lão công nói đúng!”
Lộc Minh Vi nghiêng đầu, chớp chớp mắt: “A? Không cần ta gọi đâu. Trên người ngươi chẳng phải đã có một con rồi sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người xung quanh đang hóng chuyện bật cười.
Cô gái tóc xoăn sững người, sau đó trừng mắt giận dữ: “Ngươi nói ai là quỷ hả!?”
Lộc Minh Vi thản nhiên đáp: “Ta đâu có nói ngươi.”
Cô gái tóc xoăn khựng lại trong giây lát, sắc mặt đột ngột thay đổi.
Không phải đang nói mình…?
Nàng ngó trái ngó phải, vẻ mặt bất an, rồi dịch người ra xa khỏi thanh niên tóc vàng một chút.
Thanh niên tóc vàng ánh mắt dao động, bàn tay ôm eo bạn gái càng siết chặt hơn: “Sợ cái gì chứ, con nhỏ này chỉ toàn nói nhảm thôi!”
Lộc Minh Vi nghiêng đầu nhìn hắn, rồi nhanh chóng như vừa hiểu ra điều gì: “À… Hóa ra hắn còn chưa nhìn thấy ngươi sao? Chuyện nhỏ, cứ để ta lo.”
Nói rồi, Lộc Minh Vi đứng dậy, mỉm cười bước đến gần thanh niên tóc vàng.
Hắn bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, không ngừng liếc nhìn xung quanh, giọng run run cố làm ra vẻ hung hăng: “Ngươi… Ngươi đang nói cái quỷ gì vậy? Ta nói cho ngươi biết… Lão tử ta không sợ ma!”
Lộc Minh Vi mỉm cười: “Đúng rồi, suýt quên giới thiệu cho ngươi.”
Đôi mắt trong suốt của nàng chăm chú nhìn hắn: “Cô gái kia trông khoảng hơn hai mươi tuổi, tóc quăn màu nâu, mặc áo đen khoe eo và quần jeans rách rưới rộng thùng thình…”
Sự miêu tả chi tiết đến từng chi tiết nhỏ khiến mọi người xung quanh cảm thấy lạnh sống lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro