[Huyền Học] Thiên Kim Thật Dựa Livestream Đoán Mệnh Phi Thăng
Chương 7
2024-11-15 06:40:25
“Đừng nói vậy, ngươi không thấy Vi Vi đang buồn sao?”
“Tiểu Vi, ngươi là sinh viên của Đại học Quế Thành, sau này có tiền đồ sáng lạn, ngàn vạn lần đừng làm mấy việc lừa gạt người ta như thế này!”
“Đúng đúng, không nên mở tiệm thế này.”
“Nếu có khó khăn, cứ nói với chúng ta… hoặc báo với hội đồng khu phố cũng được!”
Nếu không phải Lộc Minh Vi giải thích rằng nàng chỉ mở tiệm tạm thời để tưởng nhớ cha mẹ nuôi, có lẽ hàng xóm đã gọi thẳng cho hội đồng khu phố, nhờ cán bộ hoặc thậm chí là giáo viên đại học của nàng đến đây để “giáo dục” Lộc Minh Vi một phen.
Sau một hồi khuyên nhủ mãi, cuối cùng Lộc Minh Vi cũng tiễn được nhóm hàng xóm ra về.
Nàng nhanh chóng đóng cửa lại, dựa người vào cánh cửa, thở phào một hơi, dùng tay lau mồ hôi trên trán.
Ý thức thế giới cười khoái chí: “Đây là cái mà ngươi gọi là ‘nghề cũ’ đấy hả?”
Lộc Minh Vi đưa tay véo nhẹ cái khối nhỏ đang lơ lửng bên cạnh, không kìm được phải nghiến răng: "Đừng quên chúng ta hiện giờ cùng một sợi dây cột chặt. Ta mà tiêu đời thì ngươi cũng chẳng khá hơn đâu!"
Ý thức trong đầu nàng đột nhiên im bặt, rồi sau một lúc mới ấm ức lên tiếng: "Vậy bây giờ làm sao đây?"
Lộc Minh Vi: …
Nàng thật sự không ngờ sẽ rơi vào tình cảnh này.
Trước kia, Lộc Minh Vi ở Linh Hư Môn, mà Linh Hư Môn vốn nổi tiếng thiên cơ bất phàm. Dù là người thường, quan to, hay tu sĩ đạo ma đều nghe danh không ngớt, người kéo nhau đến bái phỏng nối đuôi không dứt. Nàng chỉ việc ngồi cao trong cung điện, chờ người có duyên đến gặp là đủ.
Lộc Minh Vi trầm ngâm một lát, rồi véo tay phóng ra một đạo kim quang: "Chỉ có thể thử cách này."
Mời một người có duyên tới cửa.
Gần như ngay lập tức sau khi Lộc Minh Vi ra dấu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ: "Có ai ở đây không?"
Khóe môi Lộc Minh Vi hơi nhếch lên. Nàng khoan khoái mở toang cánh cửa: "Tới rồi!"
Ngoài cửa là một nữ tử mặc trang phục lao động.
Ánh mắt Lộc Minh Vi lướt qua gương mặt đối phương. Khuôn mặt sắc nét, vầng trán đầy đặn, khí huyết hồng hào, các cung trên mặt đều không có dấu hiệu tổn hại gì, hiển nhiên là mệnh cách rất tốt.
Chỉ có một vấn đề, đó là đôi mắt đào hoa kia.
Ánh hồng lờ mờ quanh khóe mắt ám chỉ đường tình duyên của người này không mấy thuận lợi. Đặc biệt, có một tia đỏ pha đen mơ hồ chạy dọc mép tóc bên trán, ẩn ẩn mang điềm tai ương.
Nhìn ra sự kỳ lạ, Lộc Minh Vi trong lòng vững tin hơn.
Khóe môi nàng nhếch nhẹ, thần sắc bình thản nhìn nữ tử: "Ngươi hẳn đang có chuyện phiền lòng?"
Nữ tử mặc đồ lao động thoáng ngạc nhiên: "Không sai."
Lộc Minh Vi điềm nhiên tự tin, nghĩ rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Nhưng giây tiếp theo, nữ tử kia lại nói thêm: "Thật ra là vì Lộc Minh Vi, ngươi đã năm ngày không đến trường. Ngươi nghĩ xem, ta là giáo viên của ngươi, chẳng lẽ lại không lo lắng sao?"
Lộc Minh Vi: "… Hả?"
Nữ tử khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc sảo nhìn chằm chằm vào Lộc Minh Vi: "Hả cái gì mà hả? Lộc Minh Vi, lão sư biết ngươi đang buồn, nhưng hiện tại ngươi vẫn là học sinh, phải biết suy nghĩ cho tương lai của mình… Lão sư đã xin phép nghỉ cho ngươi rồi, nhưng tối Chủ nhật ngươi phải quay lại ký túc xá, sáng thứ Hai đến lớp như bình thường, rõ chưa?"
Lộc Minh Vi: "… Lão sư?"
Nữ tử nhíu mày, nghiêm giọng: "Lộc Minh Vi? Mới năm ngày mà ngươi đã quên cả cô phụ trách của mình rồi sao?"
Lộc Minh Vi: "…"
Ý thức thế giới lơ lửng bên cạnh lại cười khúc khích, thấy ánh mắt đầy sát khí của Lộc Minh Vi liền vội vàng lủi đi trốn.
Lộc Minh Vi đành ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, nhận ra rồi."
Nàng cố nhớ lại, rồi thử dò hỏi: "… Cô Tằng?"
Cô Tằng nhướng mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn đánh giá Lộc Minh Vi.
“Tiểu Vi, ngươi là sinh viên của Đại học Quế Thành, sau này có tiền đồ sáng lạn, ngàn vạn lần đừng làm mấy việc lừa gạt người ta như thế này!”
“Đúng đúng, không nên mở tiệm thế này.”
“Nếu có khó khăn, cứ nói với chúng ta… hoặc báo với hội đồng khu phố cũng được!”
Nếu không phải Lộc Minh Vi giải thích rằng nàng chỉ mở tiệm tạm thời để tưởng nhớ cha mẹ nuôi, có lẽ hàng xóm đã gọi thẳng cho hội đồng khu phố, nhờ cán bộ hoặc thậm chí là giáo viên đại học của nàng đến đây để “giáo dục” Lộc Minh Vi một phen.
Sau một hồi khuyên nhủ mãi, cuối cùng Lộc Minh Vi cũng tiễn được nhóm hàng xóm ra về.
Nàng nhanh chóng đóng cửa lại, dựa người vào cánh cửa, thở phào một hơi, dùng tay lau mồ hôi trên trán.
Ý thức thế giới cười khoái chí: “Đây là cái mà ngươi gọi là ‘nghề cũ’ đấy hả?”
Lộc Minh Vi đưa tay véo nhẹ cái khối nhỏ đang lơ lửng bên cạnh, không kìm được phải nghiến răng: "Đừng quên chúng ta hiện giờ cùng một sợi dây cột chặt. Ta mà tiêu đời thì ngươi cũng chẳng khá hơn đâu!"
Ý thức trong đầu nàng đột nhiên im bặt, rồi sau một lúc mới ấm ức lên tiếng: "Vậy bây giờ làm sao đây?"
Lộc Minh Vi: …
Nàng thật sự không ngờ sẽ rơi vào tình cảnh này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước kia, Lộc Minh Vi ở Linh Hư Môn, mà Linh Hư Môn vốn nổi tiếng thiên cơ bất phàm. Dù là người thường, quan to, hay tu sĩ đạo ma đều nghe danh không ngớt, người kéo nhau đến bái phỏng nối đuôi không dứt. Nàng chỉ việc ngồi cao trong cung điện, chờ người có duyên đến gặp là đủ.
Lộc Minh Vi trầm ngâm một lát, rồi véo tay phóng ra một đạo kim quang: "Chỉ có thể thử cách này."
Mời một người có duyên tới cửa.
Gần như ngay lập tức sau khi Lộc Minh Vi ra dấu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ: "Có ai ở đây không?"
Khóe môi Lộc Minh Vi hơi nhếch lên. Nàng khoan khoái mở toang cánh cửa: "Tới rồi!"
Ngoài cửa là một nữ tử mặc trang phục lao động.
Ánh mắt Lộc Minh Vi lướt qua gương mặt đối phương. Khuôn mặt sắc nét, vầng trán đầy đặn, khí huyết hồng hào, các cung trên mặt đều không có dấu hiệu tổn hại gì, hiển nhiên là mệnh cách rất tốt.
Chỉ có một vấn đề, đó là đôi mắt đào hoa kia.
Ánh hồng lờ mờ quanh khóe mắt ám chỉ đường tình duyên của người này không mấy thuận lợi. Đặc biệt, có một tia đỏ pha đen mơ hồ chạy dọc mép tóc bên trán, ẩn ẩn mang điềm tai ương.
Nhìn ra sự kỳ lạ, Lộc Minh Vi trong lòng vững tin hơn.
Khóe môi nàng nhếch nhẹ, thần sắc bình thản nhìn nữ tử: "Ngươi hẳn đang có chuyện phiền lòng?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nữ tử mặc đồ lao động thoáng ngạc nhiên: "Không sai."
Lộc Minh Vi điềm nhiên tự tin, nghĩ rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Nhưng giây tiếp theo, nữ tử kia lại nói thêm: "Thật ra là vì Lộc Minh Vi, ngươi đã năm ngày không đến trường. Ngươi nghĩ xem, ta là giáo viên của ngươi, chẳng lẽ lại không lo lắng sao?"
Lộc Minh Vi: "… Hả?"
Nữ tử khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc sảo nhìn chằm chằm vào Lộc Minh Vi: "Hả cái gì mà hả? Lộc Minh Vi, lão sư biết ngươi đang buồn, nhưng hiện tại ngươi vẫn là học sinh, phải biết suy nghĩ cho tương lai của mình… Lão sư đã xin phép nghỉ cho ngươi rồi, nhưng tối Chủ nhật ngươi phải quay lại ký túc xá, sáng thứ Hai đến lớp như bình thường, rõ chưa?"
Lộc Minh Vi: "… Lão sư?"
Nữ tử nhíu mày, nghiêm giọng: "Lộc Minh Vi? Mới năm ngày mà ngươi đã quên cả cô phụ trách của mình rồi sao?"
Lộc Minh Vi: "…"
Ý thức thế giới lơ lửng bên cạnh lại cười khúc khích, thấy ánh mắt đầy sát khí của Lộc Minh Vi liền vội vàng lủi đi trốn.
Lộc Minh Vi đành ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, nhận ra rồi."
Nàng cố nhớ lại, rồi thử dò hỏi: "… Cô Tằng?"
Cô Tằng nhướng mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn đánh giá Lộc Minh Vi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro