Cao Tuyền đã rõ!
Thập Nhất
2024-07-22 21:33:38
“Đúng vậy, nếu người đi thì ai nuôi chúng tôi? Sau này khi làm thịt khách, lỡ đối phương báo quan thì ai làm chỗ dựa cho. chúng tôi!”
“Thê tử còn chờ tái giá cho lão gia mà! Người đừng đi!”
“Phu thê các ngươi còn ân ái lắm!”
Triệu Tĩnh liếc mắt, hét lớn một tiếng: “Được rồi, ông đây. còn sống! Chờ ta chết rồi khóc tang cũng không muộn!”
Huyện dân đứng phía sau nghe thấy từ chết thì thuận miệng nói: “Lão gia, người không được chết!”
Những huyện dân đứng sau nghe thế thì nổ tung chảo! “Cái gì? Lão gia chết? Chết rồi sao!”
“Lão gia, sao người lại chết! Người chết ta biết sống sao!” Triệu Tĩnh: “Ta xxx các ngươi..."
Đám đông chen nhau nhào tới trước mặt Triệu Tĩnh, đám sau khóc theo đám trước, khóc cực kỳ đau lòng.
Không ngừng la hét!
Đúng là đàn ông nghe xong thì im lặng, phụ nữ nghe xong thì rơi lệ mà.
May mà đám Mã Bảo chạy nhanh, băng không chắc cũng đứng đó khóc theo.
Mất hồi lâu Triệu Tĩnh mới được kéo ra khỏi đám người, toàn thân cũng dính đầy phân heo, mặt mày u ám nhìn đám huyện dân xấu hổ trước mặt.
Răn dạy cả buổi, Triệu Tĩnh mới hết giận, dẫn theo đám người quay về trong huyện, hẳn vào huyện nha, mọi người cũng không chịu giải tán như thể sợ giây sau Triệu Tĩnh sẽ biến mất tăm.
Nhìn mấy đôi mắt chân thành, trong lòng Triệu Tĩnh cảm thán, những người này đều là những người từng theo hẳn từ năm năm trước.
Từ một thị trấn phố núi tan nát trở thành thế ngoại đào nguyên ngày nay, sự gian khổ ban đầu là điều mà chẳng ai tưởng tượng nổi.
Dù nói là huyện Nguyên Giang được như hôm nay là do. công của hắn, nhưng nếu không có huyện dân ủng hộ, giúp đỡ,
chỉ mình hắn thì sao được thành tựu như hôm nay?
Ông đây không phải Long Ngạo Thiên*, không có hệ thống gì đâu!
*tên hay được đặt cho các nhân vật nam chính trong truyện nam được buff nhiều thứ bá đạo.
Đây điều là người thân của hẳn.
Thấy Triệu Tĩnh im lặng, một ông lão không khỏi hỏi: gia, người thật sự muốn đi sao?”
Triệu Tĩnh ôn hoà an ủi: “Chỉ là vào kinh một chuyến thôi, dù sao cũng là Hoàng đế triệu kiến, không đi không được, lão. gia ta sẽ về mà. Huyện Nguyên Giang này là địa bàn của ta, là giang sơn chúng ta cùng nhau xây dựng, không thể để người ta cướp công, làm gì dễ ăn như thế!”
“Vậy nên các ngươi phải cẩn thận giữ bí mật, bảo vệ giang sơn cho ta! Trương Long!”
“Có!”
Triệu Tĩnh nghiêm túc nói: “Sau khi lão gia ta vào kinh, huyện cứ sinh hoạt bình thường, nếu có khách thương tới thì cứ làm theo hợp đồng, xưởng không được ngừng làm việc!”
“Ngoài ra, trường học tư thục cứ xây dựng, đợi số lượng đủ thì lập tức tiến hành, Cao Tuyền, ngươi chịu trách nhiệm toàn bộ việc này!”
“Cao Tuyền đã rõ!”
Triệu Tĩnh gật đầu: “Được rồi, mọi người giải tán đi!”
Nghe thấy lời Triệu Tĩnh nói, mọi người rời đi. “Mẹ nó, còn có thể quay về, vậy là tốt rồi!”
“Sao sao! Sao ta nghe nói là lão gia chết”, đây là một quần chúng hóng drama mới chạy tới.
“Đúng vậy, ông đây còn tưởng đi không về nữa cơ, được rồi, được rồi, rút, rút về hết đi! Đừng vây quanh chỗ này, lão gia không chết, đang sống khoẻ lắm, ăn ngon uống tốt, chạy nhảy
mắng người đều được!”
Trong nháy mắt, huyện nha chẳng còn ai, họ chạy còn nhanh hơn thỏ.
Đường phố không một bóng người. Triệu Tĩnh cười ha ha, đúng đám điêu dân!
Làm ông đây còn tự mình cảm động cả buổi, đúng là không đáng mài!
“Thê tử còn chờ tái giá cho lão gia mà! Người đừng đi!”
“Phu thê các ngươi còn ân ái lắm!”
Triệu Tĩnh liếc mắt, hét lớn một tiếng: “Được rồi, ông đây. còn sống! Chờ ta chết rồi khóc tang cũng không muộn!”
Huyện dân đứng phía sau nghe thấy từ chết thì thuận miệng nói: “Lão gia, người không được chết!”
Những huyện dân đứng sau nghe thế thì nổ tung chảo! “Cái gì? Lão gia chết? Chết rồi sao!”
“Lão gia, sao người lại chết! Người chết ta biết sống sao!” Triệu Tĩnh: “Ta xxx các ngươi..."
Đám đông chen nhau nhào tới trước mặt Triệu Tĩnh, đám sau khóc theo đám trước, khóc cực kỳ đau lòng.
Không ngừng la hét!
Đúng là đàn ông nghe xong thì im lặng, phụ nữ nghe xong thì rơi lệ mà.
May mà đám Mã Bảo chạy nhanh, băng không chắc cũng đứng đó khóc theo.
Mất hồi lâu Triệu Tĩnh mới được kéo ra khỏi đám người, toàn thân cũng dính đầy phân heo, mặt mày u ám nhìn đám huyện dân xấu hổ trước mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Răn dạy cả buổi, Triệu Tĩnh mới hết giận, dẫn theo đám người quay về trong huyện, hẳn vào huyện nha, mọi người cũng không chịu giải tán như thể sợ giây sau Triệu Tĩnh sẽ biến mất tăm.
Nhìn mấy đôi mắt chân thành, trong lòng Triệu Tĩnh cảm thán, những người này đều là những người từng theo hẳn từ năm năm trước.
Từ một thị trấn phố núi tan nát trở thành thế ngoại đào nguyên ngày nay, sự gian khổ ban đầu là điều mà chẳng ai tưởng tượng nổi.
Dù nói là huyện Nguyên Giang được như hôm nay là do. công của hắn, nhưng nếu không có huyện dân ủng hộ, giúp đỡ,
chỉ mình hắn thì sao được thành tựu như hôm nay?
Ông đây không phải Long Ngạo Thiên*, không có hệ thống gì đâu!
*tên hay được đặt cho các nhân vật nam chính trong truyện nam được buff nhiều thứ bá đạo.
Đây điều là người thân của hẳn.
Thấy Triệu Tĩnh im lặng, một ông lão không khỏi hỏi: gia, người thật sự muốn đi sao?”
Triệu Tĩnh ôn hoà an ủi: “Chỉ là vào kinh một chuyến thôi, dù sao cũng là Hoàng đế triệu kiến, không đi không được, lão. gia ta sẽ về mà. Huyện Nguyên Giang này là địa bàn của ta, là giang sơn chúng ta cùng nhau xây dựng, không thể để người ta cướp công, làm gì dễ ăn như thế!”
“Vậy nên các ngươi phải cẩn thận giữ bí mật, bảo vệ giang sơn cho ta! Trương Long!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có!”
Triệu Tĩnh nghiêm túc nói: “Sau khi lão gia ta vào kinh, huyện cứ sinh hoạt bình thường, nếu có khách thương tới thì cứ làm theo hợp đồng, xưởng không được ngừng làm việc!”
“Ngoài ra, trường học tư thục cứ xây dựng, đợi số lượng đủ thì lập tức tiến hành, Cao Tuyền, ngươi chịu trách nhiệm toàn bộ việc này!”
“Cao Tuyền đã rõ!”
Triệu Tĩnh gật đầu: “Được rồi, mọi người giải tán đi!”
Nghe thấy lời Triệu Tĩnh nói, mọi người rời đi. “Mẹ nó, còn có thể quay về, vậy là tốt rồi!”
“Sao sao! Sao ta nghe nói là lão gia chết”, đây là một quần chúng hóng drama mới chạy tới.
“Đúng vậy, ông đây còn tưởng đi không về nữa cơ, được rồi, được rồi, rút, rút về hết đi! Đừng vây quanh chỗ này, lão gia không chết, đang sống khoẻ lắm, ăn ngon uống tốt, chạy nhảy
mắng người đều được!”
Trong nháy mắt, huyện nha chẳng còn ai, họ chạy còn nhanh hơn thỏ.
Đường phố không một bóng người. Triệu Tĩnh cười ha ha, đúng đám điêu dân!
Làm ông đây còn tự mình cảm động cả buổi, đúng là không đáng mài!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro