Huyền Môn Nãi Bao Bị Đọc Tâm, Cả Nhà Sát Điên Rồi
Dưỡng Phụ, Dưỡn...
Vũ Quá Dương Quang
2024-12-25 16:30:49
Kiếp trước, mẹ nàng chưa từng làm quần áo cho nàng, toàn là người hầu chăm sóc. Cha mẹ đều bận rộn tu luyện, chỉ mong trường thọ.
Thay quần áo xong, nàng đứng giữa phòng.
Chiếc váy dài cổ chéo màu hồng nhạt chấm mắt cá, khoác ngoài là áo lụa mỏng màu xanh nhạt, thắt ngang eo là một dải lụa, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, nếp váy gấp gọn gàng như ánh trăng rơi nhẹ xuống.
Ừm, thật đẹp, chỉ có điều hơi gầy chút.
Tống Thư Thanh rất hài lòng.
Phượng Thiên Tinh cũng rất hài lòng với chiếc váy ấm áp này.
[Mẫu thân, con đi tìm đại ca đây.]
Phượng Thiên Tinh quay người chạy ra ngoài.
Nàng muốn khoe với đại ca rằng mẹ đã làm cho nàng bộ quần áo mới.
Tiểu Hắc lập tức chạy theo.
Chỉ là vừa mới chạy ra khỏi cửa thứ hai, nàng đã đυ.ng phải quản gia đang vội vã đi vào.
Phượng Thiên Tinh lập tức dừng lại.
“Tiểu thư, nhanh đi gặp phu nhân với ta.” Trần Sĩ Minh vừa thấy Phượng Thiên Tinh liền lập tức nắm tay nàng dẫn vào trong.
Một lão quản gia gần năm mươi tuổi, lo lắng đến nỗi trán đầy mồ hôi, có thể thấy chuyện này không hề đơn giản.
Phượng Thiên Tinh cũng không còn tâm trí đi tìm đại ca nữa, chắc chắn có liên quan đến nàng, nếu không quản gia làm sao lại kéo nàng đi như vậy.
“Phu nhân, cổng chính có gã sai vặt báo tin, có hai người tự xưng là cha mẹ của tiểu thư, muốn gặp phu nhân.” Vừa thấy Tống Thư Thanh, Trần Sĩ Minh lập tức bẩm báo.
Mấy ngày nay ông biết tiểu thư được phu nhân yêu thương thế nào, tuy không biết nói nhưng chỉ nhìn khuôn mặt có bảy phần giống phu nhân, ông cũng rất thích nàng.
Hơn nữa so với Tam công tử, nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn nhiều, gặp ai cũng cười tươi tắn.
“Cái gì?” Tống Thư Thanh giật mình.
Nhưng nghĩ lại cũng thấy hợp lý.
“Đưa họ vào chính đường ngoại viện, bảo gã sai vặt đẩy xe lăn của Nguyên Hạo vào đây, đưa Hầu gia cũng đi ngoại viện, gọi cả Nguyên Hạo đến nữa.” Tống Thư Thanh ra lệnh.
Vừa hay không tìm được ai tính sổ, người ta tự tìm đến cửa, vậy thì không cần khách sáo nữa chứ?
Bộ dạng này, định làm một phiên thẩm vấn tam đường?
Trần Sĩ Minh hơi không hiểu, cha mẹ ruột của người ta tới, sao phu nhân lại có dáng vẻ tự tin như vậy?
Là định cướp nữ nhi của người ta?
Hả? Hầu gia cũng đi? Trần Sĩ Minh lúc này mới nhận ra.
“Phu nhân, Hầu gia, Hầu gia có thể ra ngoài rồi?” Trần Sĩ Minh rơi nước mắt.
“Ừ. Ở trong phòng vài ngày cũng nên ra ngoài dạo chơi rồi.”
Mấy ngày qua, Phượng Tổ Văn cũng đã “tỉnh táo” lại, vừa hay nhân cơ hội này ra ngoài hít thở không khí, gặp gỡ người ta, để nhị phòng biết rằng, Hầu gia chẳng mấy chốc mà “bình phục” thôi.
“Tốt quá rồi, thần tiên phù hộ.” Trần Sĩ Minh chắp tay, cảm tạ thần linh.
Trần Sĩ Minh lập tức đi làm việc.
Thay quần áo xong, nàng đứng giữa phòng.
Chiếc váy dài cổ chéo màu hồng nhạt chấm mắt cá, khoác ngoài là áo lụa mỏng màu xanh nhạt, thắt ngang eo là một dải lụa, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, nếp váy gấp gọn gàng như ánh trăng rơi nhẹ xuống.
Ừm, thật đẹp, chỉ có điều hơi gầy chút.
Tống Thư Thanh rất hài lòng.
Phượng Thiên Tinh cũng rất hài lòng với chiếc váy ấm áp này.
[Mẫu thân, con đi tìm đại ca đây.]
Phượng Thiên Tinh quay người chạy ra ngoài.
Nàng muốn khoe với đại ca rằng mẹ đã làm cho nàng bộ quần áo mới.
Tiểu Hắc lập tức chạy theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là vừa mới chạy ra khỏi cửa thứ hai, nàng đã đυ.ng phải quản gia đang vội vã đi vào.
Phượng Thiên Tinh lập tức dừng lại.
“Tiểu thư, nhanh đi gặp phu nhân với ta.” Trần Sĩ Minh vừa thấy Phượng Thiên Tinh liền lập tức nắm tay nàng dẫn vào trong.
Một lão quản gia gần năm mươi tuổi, lo lắng đến nỗi trán đầy mồ hôi, có thể thấy chuyện này không hề đơn giản.
Phượng Thiên Tinh cũng không còn tâm trí đi tìm đại ca nữa, chắc chắn có liên quan đến nàng, nếu không quản gia làm sao lại kéo nàng đi như vậy.
“Phu nhân, cổng chính có gã sai vặt báo tin, có hai người tự xưng là cha mẹ của tiểu thư, muốn gặp phu nhân.” Vừa thấy Tống Thư Thanh, Trần Sĩ Minh lập tức bẩm báo.
Mấy ngày nay ông biết tiểu thư được phu nhân yêu thương thế nào, tuy không biết nói nhưng chỉ nhìn khuôn mặt có bảy phần giống phu nhân, ông cũng rất thích nàng.
Hơn nữa so với Tam công tử, nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn nhiều, gặp ai cũng cười tươi tắn.
“Cái gì?” Tống Thư Thanh giật mình.
Nhưng nghĩ lại cũng thấy hợp lý.
“Đưa họ vào chính đường ngoại viện, bảo gã sai vặt đẩy xe lăn của Nguyên Hạo vào đây, đưa Hầu gia cũng đi ngoại viện, gọi cả Nguyên Hạo đến nữa.” Tống Thư Thanh ra lệnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa hay không tìm được ai tính sổ, người ta tự tìm đến cửa, vậy thì không cần khách sáo nữa chứ?
Bộ dạng này, định làm một phiên thẩm vấn tam đường?
Trần Sĩ Minh hơi không hiểu, cha mẹ ruột của người ta tới, sao phu nhân lại có dáng vẻ tự tin như vậy?
Là định cướp nữ nhi của người ta?
Hả? Hầu gia cũng đi? Trần Sĩ Minh lúc này mới nhận ra.
“Phu nhân, Hầu gia, Hầu gia có thể ra ngoài rồi?” Trần Sĩ Minh rơi nước mắt.
“Ừ. Ở trong phòng vài ngày cũng nên ra ngoài dạo chơi rồi.”
Mấy ngày qua, Phượng Tổ Văn cũng đã “tỉnh táo” lại, vừa hay nhân cơ hội này ra ngoài hít thở không khí, gặp gỡ người ta, để nhị phòng biết rằng, Hầu gia chẳng mấy chốc mà “bình phục” thôi.
“Tốt quá rồi, thần tiên phù hộ.” Trần Sĩ Minh chắp tay, cảm tạ thần linh.
Trần Sĩ Minh lập tức đi làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro