Huyền Môn Nãi Bao Bị Đọc Tâm, Cả Nhà Sát Điên Rồi

Không Được Thoả...

Vũ Quá Dương Quang

2024-12-25 16:30:49

“Phượng đại nhân, tối qua ngài không ngủ ngon sao? Sao mắt lại thâm quầng thế? Có phải tối qua ngài đi tìm tiểu nương tử ở hoa lâu không?” Một quan viên thường xuyên có mối quan hệ tốt với Phượng Tổ Võ đùa cợt.

Người này là một Lang Trung ở Lễ Bộ, tên là Chúc Thanh Sơn, cùng cấp bậc với Phượng Tổ Võ nhưng tuổi đời lại lớn hơn Phượng Tổ Võ gần mười tuổi.

Nghe thấy câu này, mặt Phượng Tổ Võ bỗng đỏ lên, việc của mình thì mình tự biết, ngay cả bây giờ, hắn vẫn cố gắng kiềm chế phản ứng của cơ thể.

Lão nhị vẫn luôn trái ngược với hắn, không chịu xuống bớt.

Nhưng cơ thể không có cảm giác khó chịu, ngược lại cảm thấy tràn đầy sức sống.

Dù người khác nói hắn có quầng mắt đen, hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi.

“Chúc đại nhân, không nên nói bừa. Nơi đây là Hoàng cung.” Phượng Tổ Võ làm một động tác chào rồi vội vã đi về phía trước, không muốn để ý đến người đó, nếu không may người đó nói thêm những điều quá đáng thì không hay.

“Ơ, này, các ngươi nhìn kỹ đi, Phượng đại nhân có cái gì đó...” Một quan viên khác phát hiện ra điểm bất thường của Phượng Tổ Võ, rồi kéo bạn bên cạnh nháy mắt.

Một vài người nhìn thấy Phượng Tổ Võ vội vã rời đi, đều lén lút cười rộ lên.

Đúng là không được thoả mãn nhu cầu! Vẫn nên có mấy người thϊếp thì tốt hơn.

Cuối cùng cũng đến giờ kết thúc triều, Phượng Tổ Võ xin nghỉ phép và vội vã trở về phủ.

Lúc này, Trịnh Liên vẫn chưa dậy. Hắn không nói gì, lại ôm thê tử và tiếp tục cho đến giữa trưa.

Trịnh Liên lại một lần nữa ngất đi rồi được hắn làm tiếp cho tỉnh lại.

Cho đến khi cả hai không còn chút sức lực nào nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng lửa dục trong người Phượng Tổ Võ đến giờ vẫn chưa hoàn toàn dập tắt.

Trịnh Liên nằm phơi trên giường như một con cá chết, không có sức lực.

“Phu quân, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Trịnh Liên nghỉ ngơi một hồi mới có thể nói.

“Ta cũng không biết, từ nửa đêm qua đột nhiên như vậy và đến giờ vẫn thế.” Phượng Tổ Võ không hiểu nổi.

Hắn và thê tử từ tối qua đến giờ chỉ ăn một bữa tối, không ăn gì khác.

Nói là có người bỏ thuốc mà thê tử của hắn không có chuyện gì.

Mà ai lại có gan bỏ thuốc cho hắn?

Nhưng cơ thể hắn ngoài việc này ra không có cảm giác khó chịu gì khác.

Ngược lại, chính thê tử của hắn không chịu nổi sức lực dồi dào của hắn, nhiều lần ngất đi.

Trịnh Liên hoàn toàn không thể động đậy.

Phượng Tổ Võ đã cho nha hoàn đưa thức ăn đến phòng trong, rồi bảo họ ra ngoài.

Phượng Tổ Võ vội vàng ăn xong, lại bưng bát cho Trịnh Liên ăn, rồi lại tiếp tục cày.

Cho đến tối.

Ngày hôm sau, Phượng Tổ Võ tiếp tục xin nghỉ bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Môn Nãi Bao Bị Đọc Tâm, Cả Nhà Sát Điên Rồi

Số ký tự: 0