Huyền Môn Nãi Bao Bị Đọc Tâm, Cả Nhà Sát Điên Rồi

Nghe Lén

Vũ Quá Dương Quang

2024-12-25 16:30:49

Nếu không, chi bằng hủy hoại hắn? Giao lại cho nhị phòng là không thể nào.

Có Phượng Thiên Tinh nàng ở đây, về sau nhị phòng đừng mong có con nữa.

Bất chợt trong đầu vang lên giọng của Tiểu Hắc.

[Chủ nhân, năm đó nữ nhân bóp cổ và vứt người vào bụi cỏ hiện đang ở phòng lão phu nhân.]

Gì cơ? Nàng ta vẫn còn sống? Tưởng là đã bị xử lý rồi.

Phượng Thiên Tinh nhìn trời bên ngoài, ừm, trời đã tối.

Trời tối gió lớn, thời cơ thích hợp để hành sự.

[Ngươi theo dõi nàng ta đi, đợi nàng ta đi rồi ta sẽ bảo phụ thân bắt lấy nàng ta.]

Phượng Thiên Tinh nhìn Tống Thư Thanh đang lau miệng cho mình, nở nụ cười ngọt ngào.

Có mẹ thật tốt!

Lau xong miệng, rồi lại lau tay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đây chính là tình yêu của mẹ.

Phượng Thiên Tinh tụt xuống bàn, dùng tay chỉ về phía phòng ngủ của Phượng Tổ Văn, rồi lon ton chạy đi.

[Mẫu thân, con đi tìm phụ thân có chút việc.]

Mặc dù không thể nói ra, nhưng trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến những điều mình muốn nói.

Tống Thư Thanh nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang chạy đi, dịu dàng mỉm cười.

Đứa nhỏ này gầy quá, sau này phải nấu nhiều món ngon để nuôi béo hơn.

Phượng Thiên Tinh đến bên giường, Phượng Tổ Văn cũng vừa đặt bát xuống. Trên người vẫn băng bó bằng vải đầy vết máu.

Nhưng Phượng Thiên Tinh biết bây giờ ông không khác gì người bình thường.

Phượng Thiên Tinh cầm lấy áo ở đầu giường, khó nhọc đưa cho Phượng Tổ Văn, ra hiệu ông mặc vào.

[Phụ thân, mau mặc áo vào, giúp con đi bắt người. Người hầu năm đó bóp cổ vứt con đang ở viện của lão phu nhân.]

Phượng Thiên Tinh gấp gáp, cố gắng giơ áo cao lên.

Phượng Tổ Văn nghe được tiếng lòng của đứa nhỏ cũng giật mình, liền nhận lấy áo mặc vào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng tay khựng lại, rồi cởϊ áσ ra.

Ông bước xuống giường, mở tủ tìm một chiếc áo màu đen để mặc vào. Rồi lấy thêm một chiếc áo đen khác để bọc lấy Phượng Thiên Tinh.

Chợt nhớ ra không thể để đứa nhỏ phát hiện mình nghe được tiếng lòng của con.

Phượng Tổ Văn cố ý ngồi xuống hỏi: “Thiên Tinh muốn phụ thân làm gì?”

Phượng Thiên Tinh chỉ tay ra ngoài, rồi kéo tay ông đi.

Phượng Tổ Văn ôm con, lặng lẽ rời khỏi Lạc Hà Viện.

Còn Tống Thư Thanh, người đã đi theo đến đây, nhìn thấy hai cha con rời đi thì vờ như không thấy gì.

Vừa ra khỏi Lạc Hà Viện, Phượng Thiên Tinh liền muốn xuống. Nàng kéo Phượng Tổ Văn, lẩn tránh những người hầu trong phủ, lặng lẽ đi đến Nhân Thọ viện.

Vừa đến bức tường sau phòng ngủ của lão phu nhân, bên trong đã vang lên giọng của lão phu nhân: “Triệu ma ma, bán cả nhà Lục Trà đi, càng xa càng tốt.”

“Dạ.”

“Lão phu nhân, xin hãy tha cho gia đình nô tỳ. Nô tỳ nhất định không tiết lộ chuyện đó ra ngoài, nô tỳ xin thề.”Lục Trà liên tục dập đầu cầu xin.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Môn Nãi Bao Bị Đọc Tâm, Cả Nhà Sát Điên Rồi

Số ký tự: 0