Huyền Môn Thiên Kim Giả Ra Tay, Đám Hào Môn Đều Bị Dọa Đến Run Rẩy

Chương 29

2024-09-04 11:59:57

"Tôi thấy cô chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!"

Tô Vãn Đường dùng linh lực trong tay hóa thành một cây roi ánh sáng, hung hăng quất lên người nữ quỷ.

Linh lực đối với tà ma mà nói chính là thiên địch, đánh vào trên người nữ quỷ đau đớn như đao cắt, phảng phất rơi vào Địa Ngục Vô Gian.

“A! Đừng đánh nữa!”

Tôi nói! Tôi nói! Đừng đánh nữa!

Nữ quỷ đau lăn lộn đầy đất, tiếng kêu thê thảm vô cùng chói tai, nào có còn kiêu ngạo cuồng vọng lúc trước.

Tô Vãn Đường tản đi linh lực ngưng tụ trong tay, từ trên cao nhìn xuống nữ quỷ: "Nói!”

Hồn phách nữ quỷ cuộn tròn vào một chỗ, run giọng trả lời: "Đúng, là cô…”

Cô ta vừa định nói ra đầu sỏ gây nên, hồn phách bỗng nhiên bị sương đen từ hư không toát ra thôn phệ.

Là năng lực cắn trả của khế ước!

Biến cố này khiến Tô Vãn Đường nhíu chặt mày.

Trước khi hồn phách nữ quỷ bị thôn phệ toàn bộ, bàn tay đeo nhẫn ngọc của cô vươn ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quỷ khí nữ quỷ lưu lại không nhiều lắm, bị Tô Vãn Đường rút ra khỏi sương mù.

Cô đưa quỷ khí đến bên miệng mở ra, không kịp chờ đem đi luyện hóa mà trực tiếp ăn vào.

Tiêu Quân Vũ ghé vào dưới bàn, vẻ mặt kinh hãi nói: "Vãn Đường, cậu, sao cậu lại ăn quỷ vậy?!”

Giọng hắn run rẩy, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tô Vãn Đường.

Tô Vãn Đường quay đầu nhìn bạn nối khố một lời khó nói hết.

"Không phải nói bảo vệ tôi à, tại sao lại chui dưới đáy bàn thế kia?"

“Tôi đây không phải sợ ảnh hưởng đến sự phát huy của cậu sao.”

Tiêu Quân Vũ co được dãn được, từ dưới gầm bàn bò ra mạnh miệng nói.

Nữ quỷ trước mặt Tô Vãn Đường đã biến mất sạch sẽ.

Tại chỗ lưu lại một khối thẻ bài bằng gỗ màu đen tràn ngập hơi thở âm lãnh.

Cô khom người nhặt thẻ bài gỗ đen lên nhìn một hồi lâu, cũng không nhìn ra cái gì nên tiện tay thu lại.

Tô Vãn Đường bình tĩnh nói với Tiêu Quân Vũ: "Quỷ khí có thể giúp tôi sống lâu hơn một chút.”

Cô bây giờ là trạng thái nửa người nửa quỷ, minh phủ không thu, nhân gian không nhận, phiêu đãng tại nhân gian.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu như không tu luyện m Dương song thuật, chỉ sợ đợi không đến ba năm đếm ngược đã bị pháp tắc thế gian thôn phệ.

Tu luyện sát khí âm là vì tục mệnh, đồng tu với linh khí thiên địa là vì luyện hóa sát khí trong cơ thể, sẽ không để cho cô biến thành quái vật ham sát thành tính.

Tiêu Quân Vũ không biết nội tình, nhíu mày thử hỏi: "Cậu tu luyện tà thuật vu cổ à?”

Ở Nam Dương dùng vật tà ma để tu luyện thuật pháp, một mực bị xưng là tà môn ngoại đạo, thứ đó sẽ tổn hại tuổi thọ.

Tô Vãn Đường không muốn phí nhiều lời giải thích, thuận miệng nói qua loa: "Xem như vậy đi.”

Cũng không biết Tiêu Quân Vũ tưởng tượng ra cái gì, ánh mắt vừa đau lòng vừa đồng tình nhìn chằm chằm Tô Vãn Đường.

Sắc mặt hắn rất khó coi, cân nhắc nói: "Kỳ thật cậu không cần vất vả như vậy, nhà họ Tô có thể cho cậu thì nhà họ Tiêu cũng có thể, cậu có thể làm đại tiểu thư nhà họ Tiêu mà!"

Đường đường đại tiểu thư nhà họ Tô vốn nên hưởng hết vinh hoa phú quý, vậy mà khi bị đuổi ra khỏi nhà lại bắt đầu tu luyện tà thuật vu cổ.

Đây rõ ràng là bị ép đến cùng đường.

Nếu như không phải bất đắc dĩ, ai sẽ tu luyện tà thuật giảm tuổi thọ.

Tô Vãn Đường mỉm cười, lạnh lùng hỏi: "Dựa vào cái gì?”

Sắc mặt Tiêu Quân Vũ khó hiểu: "Hả?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Môn Thiên Kim Giả Ra Tay, Đám Hào Môn Đều Bị Dọa Đến Run Rẩy

Số ký tự: 0