Huyền Môn Thiên Kim Giả Ra Tay, Đám Hào Môn Đều Bị Dọa Đến Run Rẩy
Chương 34
2024-09-04 11:59:57
Khí chất lười biếng quý phái, cực kỳ khiến người ta chú ý.
Khí chất cao quý anh tản mát từ trong ra ngoài ra, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể nhìn gần, làm cho người ta không thể tiếp cận dẫn tới có cảm giác xa cách.
Làm như nhận ra ánh mắt nóng rực của Tô Vãn Đường, hai mắt Phó Tư Yến đang nhắm chặt chậm rãi mở ra, đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của Tô Vãn Đường.
Đáy mắt anh mơ hồ chứa một tầng lạnh lẽo xa cách, không hiểu sao lộ ra vài phần tính công kích làm cho người đối diện với anh cảm thấy không được tự nhiên.
Tô Vãn Đường đón lấy đôi mắt đen lạnh lùng của Phó Tư Yến, lông mi nghịch ngợm khẽ chớp, đôi mắt đẹp tựa như biết nói.
Môi đỏ mọng khẽ nhếch, cô chủ động chào hỏi: "Phó gia, lại gặp mặt.”
Phó Tư Yến ngồi trên xe lăn, ánh mắt trầm tĩnh ngưng tụ nhìn thiếu nữ tản mát ra khí chất trong trẻo lười biếng đứng cách đó không xa.
Đôi mắt hẹp dài đen như mực của anh nổi lên một chút ánh sao ấm áp ôn nhuận, khóe miệng giương lên độ cong vừa phải.
Phó Tư Yến khẽ gật đầu với Tô Vãn Đường, giọng nói khàn khàn lạnh lùng vang lên.
“Tô tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Ngữ điệu trầm thấp ông hòa, lạnh nhạt nho nhã, lại tiến thoái lễ độ.
Tô Vãn Đường nghe câu đã lâu không gặp này, không biết nên khóc hay nên cười.
Kiếp trước mới gặp nhau, bọn họ không biết tiết chế mà hỗn loạn một đêm.
Hai người gặp nhau lần thứ hai trước khi chết, một trước một sau đều chết.
Lại đến trước mắt một đời này, là bọn họ lần thứ ba chính thức gặp nhau.
Kiếp trước kiếp này, cách hơn sáu mươi năm, cũng không phải là đã lâu không gặp.
Tô Vãn Đường nhìn Phó Tư Yến đang ngồi trên xe lăn, vẻ mặt mệt mỏi.
Người này cho dù là bộ dáng ốm yếu nhưng vẫn tuấn mỹ không thể chê vào đâu được, đẹp đến mức làm cho người ta kinh diễm.
Trên người anh có loại cảm giác tan vỡ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Phóng thích ra lực hấp dẫn trí mạng, nguy hiểm lại mê người.
Cho dù người đàn ông trước mặt vô hại, Tô Vãn Đường cũng không dám buông lỏng cảnh giác.
Đồng thời, cô đối với Phó Tư Yến cũng có cảm kích bí ẩn phát ra từ nội tâm.
Cô cảnh giác uy danh hiển hách của Phó Tư Yến ở nuocs ngoài, thủ đoạn làm cho người ta nhìn mà sợ.
Lại rất cảm kích Phó Tư Yến, kiếp trước trời xui đất khiến vì cô mà báo thù, cho cô cơ duyên sống lại.
Khi Tô Vãn Đường nhìn Phó Tư Yến với ánh mắt phức tạp, đối phương cũng quan sát cô từ trên xuống dưới.
Phó Tư Yến không nghĩ tới cách một tháng mới gặp lại Tô Vãn Đường, cô lại thay đổi lớn như vậy.
Sự kiêu căng và phô trương khắc sâu trong xương cốt cô, tinh thần phấn chấn thuộc về người trẻ tuổi, đều biến mất không thấy tăm hơi.
Đêm đó mèo hoang kiêu căng lại cao ngạo không ai bì nổi kia, giống như là bị cắt bỏ móng vuốt sắc bén.
Mặt cô lộ ra ý cười nhưng không tới đáy mắt, sâu trong đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo vô tình.
Phảng phất sau khi trải qua đả kích trầm trọng bị ép nhanh chóng trưởng thành trong một đêm, tang thương giống như ông lão tuổi xế chiều.
Phó Tư Yến đè nén sự kinh ngạc trong lòng, hơi cụp mắt.
Bàn tay anh khoác lên tay vịn xe lăn, ngón trỏ trắng trẻo theo quán tính nhẹ nhàng gõ gõ, đây là động tác nhỏ khi anh trầm tư.
Thời gian một tháng, không dài cũng không ngắn.
Nhưng đủ để phát sinh một ít biến hóa long trời lở đất.
Khí chất cao quý anh tản mát từ trong ra ngoài ra, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể nhìn gần, làm cho người ta không thể tiếp cận dẫn tới có cảm giác xa cách.
Làm như nhận ra ánh mắt nóng rực của Tô Vãn Đường, hai mắt Phó Tư Yến đang nhắm chặt chậm rãi mở ra, đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của Tô Vãn Đường.
Đáy mắt anh mơ hồ chứa một tầng lạnh lẽo xa cách, không hiểu sao lộ ra vài phần tính công kích làm cho người đối diện với anh cảm thấy không được tự nhiên.
Tô Vãn Đường đón lấy đôi mắt đen lạnh lùng của Phó Tư Yến, lông mi nghịch ngợm khẽ chớp, đôi mắt đẹp tựa như biết nói.
Môi đỏ mọng khẽ nhếch, cô chủ động chào hỏi: "Phó gia, lại gặp mặt.”
Phó Tư Yến ngồi trên xe lăn, ánh mắt trầm tĩnh ngưng tụ nhìn thiếu nữ tản mát ra khí chất trong trẻo lười biếng đứng cách đó không xa.
Đôi mắt hẹp dài đen như mực của anh nổi lên một chút ánh sao ấm áp ôn nhuận, khóe miệng giương lên độ cong vừa phải.
Phó Tư Yến khẽ gật đầu với Tô Vãn Đường, giọng nói khàn khàn lạnh lùng vang lên.
“Tô tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Ngữ điệu trầm thấp ông hòa, lạnh nhạt nho nhã, lại tiến thoái lễ độ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Vãn Đường nghe câu đã lâu không gặp này, không biết nên khóc hay nên cười.
Kiếp trước mới gặp nhau, bọn họ không biết tiết chế mà hỗn loạn một đêm.
Hai người gặp nhau lần thứ hai trước khi chết, một trước một sau đều chết.
Lại đến trước mắt một đời này, là bọn họ lần thứ ba chính thức gặp nhau.
Kiếp trước kiếp này, cách hơn sáu mươi năm, cũng không phải là đã lâu không gặp.
Tô Vãn Đường nhìn Phó Tư Yến đang ngồi trên xe lăn, vẻ mặt mệt mỏi.
Người này cho dù là bộ dáng ốm yếu nhưng vẫn tuấn mỹ không thể chê vào đâu được, đẹp đến mức làm cho người ta kinh diễm.
Trên người anh có loại cảm giác tan vỡ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Phóng thích ra lực hấp dẫn trí mạng, nguy hiểm lại mê người.
Cho dù người đàn ông trước mặt vô hại, Tô Vãn Đường cũng không dám buông lỏng cảnh giác.
Đồng thời, cô đối với Phó Tư Yến cũng có cảm kích bí ẩn phát ra từ nội tâm.
Cô cảnh giác uy danh hiển hách của Phó Tư Yến ở nuocs ngoài, thủ đoạn làm cho người ta nhìn mà sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại rất cảm kích Phó Tư Yến, kiếp trước trời xui đất khiến vì cô mà báo thù, cho cô cơ duyên sống lại.
Khi Tô Vãn Đường nhìn Phó Tư Yến với ánh mắt phức tạp, đối phương cũng quan sát cô từ trên xuống dưới.
Phó Tư Yến không nghĩ tới cách một tháng mới gặp lại Tô Vãn Đường, cô lại thay đổi lớn như vậy.
Sự kiêu căng và phô trương khắc sâu trong xương cốt cô, tinh thần phấn chấn thuộc về người trẻ tuổi, đều biến mất không thấy tăm hơi.
Đêm đó mèo hoang kiêu căng lại cao ngạo không ai bì nổi kia, giống như là bị cắt bỏ móng vuốt sắc bén.
Mặt cô lộ ra ý cười nhưng không tới đáy mắt, sâu trong đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo vô tình.
Phảng phất sau khi trải qua đả kích trầm trọng bị ép nhanh chóng trưởng thành trong một đêm, tang thương giống như ông lão tuổi xế chiều.
Phó Tư Yến đè nén sự kinh ngạc trong lòng, hơi cụp mắt.
Bàn tay anh khoác lên tay vịn xe lăn, ngón trỏ trắng trẻo theo quán tính nhẹ nhàng gõ gõ, đây là động tác nhỏ khi anh trầm tư.
Thời gian một tháng, không dài cũng không ngắn.
Nhưng đủ để phát sinh một ít biến hóa long trời lở đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro