Huyền Môn Thiên Kim Giả Ra Tay, Đám Hào Môn Đều Bị Dọa Đến Run Rẩy

Chương 42

2024-09-04 11:59:57

Không giống với khí phách nội liễm của Phó Vinh Khang, khí chất của Phó Vinh Cẩm ôn nhã giống như học giả tìm kiếm chân lí lẽ đời.

Quân tử đoan chính, ôn nhuận như ngọc, cho dù dung nhan hắn già đi cũng không giảm phong hoa, khí chất người có học trên người nồng đậm.

Ông cụ Phó khép mí mắt, vẫn không lên tiếng, chỉ nắm chặt trượng đầu rồng trong tay, độ mạnh yếu siết chặt.

Đám tiểu bối nhà họ Phó hai mặt nhìn nhau, không có người dám lên tiếng.

Trong đám người này, có một tồn tại đặc biệt hạc giữa bầy gà.

Trên đầu Phó Thần Ngạn quấn băng gạc trắng, ánh mắt u oán nhìn chằm chằm cửa phòng tắm.

Cậu ta thân là người vô thần, không tin quỷ thần, đối với huyền học cũng bán tín bán nghi.

Từ hôm trước sau khi bị đập vỡ đầu, Phó Thần Ngạn đã âm thầm sinh nghi, suy đoán có phải Tô Vãn Đường đang tính kế cậu ta hay không.

Nếu không phải vì đại cục sợ chậm trễ trị liệu cho anh họ, cậu ta đã sớm lý luận với Tô Vãn Đường.

Trong phòng tắm tràn ngập mùi thuốc nồng nặc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Vãn Đường bị người nhà họ Phó hoài nghi năng lực đang thưởng thức mỹ cảm và sức mạnh kết hợp của Phó Tư Yến, thân thể thon dài gợi cảm không có một chút dư thừa.

Trong bồn tắm có thể chứa được năm sáu người trưởng thành ngâm mấy chục loại dược liệu, màu nước chuyển sang màu nâu.

Bởi vì hai chân Phó Tư Yến không tiện, Địch Thanh ở lại trong phòng tắm cởi quần áo trên người anh, ôm vào trong phòng tắm thuốc.

Tô Vãn Đường tựa vào tường, phát hiện Phó Tư Yến nằm một tháng những dáng người vẫn giữ được ưu thế.

So sánh kiếp trước, người này tỉnh lại vào ba năm sau bộ dáng đã gầy yếu đi khá nhiều, có thẻ nói là biến hóa khác nhau một trời một vực.

Dáng người Phó Tư Yến hoàn mỹ tràn ngập cảm giác sức mạnh, ngâm mình trong bồn tắm thuốc, xương quai xanh gợi cảm như ẩn như hiện trên mặt nước.

Tô Vãn Đường cầm lấy túi kim trên bồn rửa tay, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Địch Thanh.

Cô đi lên trước, ra lệnh đuổi khách: "Anh có thể ra ngoài.”

Địch Thanh nhìn về phía Phó gia đang tắm thuốc, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt ôn hòa, sau khi đối phương gật đầu mới xoay người rời đi.

Tô Vãn Đường ngồi bên cạnh bồn tắm, đưa tay gạt nước dược liệu trôi nổi.

"Nhiệt độ nước thế này còn ổn, chờ lúc nhiệt độ giảm xuống rõ ràng, kinh mạch hai chân của anh sẽ tái tạo lại, quá trình này rất thống khổ."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cho dù đau hơn nữa anh cũng phải cắn răng kiên trì, chỉ cần vượt qua, đợt trị liệu đầu tiên trong phòng tắm thuốc sẽ kết thúc.”

Đôi mắt đen như mực của Phó Tư Yến nhìn Tô Vãn Đường, đáy mắt lạnh lẽo hiện ra một tầng ánh sáng dịu dàng.

Bởi vì chuyện sắp sửa làm, hai tay ngâm trong nước nắm chặt thành quyền, nhưng trên mặt không hiện ra.

Phó Tư Yến khẽ gật đầu, giọng nói trầm thấp nhu hòa: "Được - -”

Tô Vãn Đường mở túi kim châm ra, lộ ra kim châm to nhỏ khác nhau.

Đây là bộ kim châm cô bảo người nhà họ Phó tìm được trong thời gian nhanh nhất.

Trong quá trình tái tạo kinh mạch tàn thối, cần kim châm phụ trợ chữa trị những kinh mạch khác bị tắc nghẽn.

Tô Vãn Đường cũng không lập tức châm cứu, nghiêng người tới gần Phó Tư Yến, thò tay ra vuốt ve lưng anh.

Tay ở trong nước sờ soạng di chuyển xuống dưới, sờ tới căn cơ dáng người tam giác ngược, xuống chút nữa có thể vuốt tới cấm địa.

Tô Vãn Đường không chút thay đổi sắc mặt, động tác trên tay rất nhanh, không có ý chiếm tiện nghi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Môn Thiên Kim Giả Ra Tay, Đám Hào Môn Đều Bị Dọa Đến Run Rẩy

Số ký tự: 0