Bi thống nặng n...
Ám Ma Sư
2024-12-04 00:09:55
Quả nhiên, nhãn thần Lục Thanh Âm hiện lên một tia kinh hoảng. Nhưng trong nháy mắt liền khôi phục lại bình thường, nhẹ giọng nói:
- Chỉ là ngọc tiêu gia truyền bình thường mà thôi, thậm chí còn không phải là pháp khí.
- Ha ha…
Dương Thiên Lôi khẽ cười một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng cầm ngọc tiêu, đặt lên môi dưới, đầu lưỡi khẽ liếm lên ngọc tiêu, bắt đầu thổi.
Tư thế thật ra cũng rất tiêu chuẩn, bộ dáng cũng có thể coi như tiêu sái, thế nhưng thanh âm thổi ra lại khiến Sở Hương Hương cười đến gập cả thắt lưng, ngay cả Lục Thanh Âm cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
- Ách… Sai lầm, sai lầm!
Dương Thiên Lôi xấu hổ nói, sửa lại tư thế, thổi lên một lần nữa. Không thổi còn may, lần này thổi lên ngay cả Lục Thanh Âm cũng cười đến ôm bụng khom lưng, vậy mà lại thổi ra tạp âm giống như trâu già đánh rắm.
- Khục khục... Đừng cười được không? Ngọc tiêu này có vẻ không đúng a, không giống với ngọc tiêu trước đây ta đã dùng qua.
Dương Thiên Lôi phiền muộn nói. Vốn trên địa cầu hắn tuy rằng không thể nói là thành thạo, nhưng nhiều ít cũng đã từng thổi qua. Nhưng ngọc tiêu này so với ngọc tiêu trên Địa Cầu lại hoàn toàn khác nhau, cho nên cùng một phương pháp lại thổi không ra cái gì.
- Không phải chứ? Đừng có tìm cớ nha! Ha ha ha…
Sở Hương Hương vừa cười vừa nói.
Dương Thiên Lôi bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Sở Hương Hương, lại đưa ngọc tiêu tới trước mặt Lục Thanh Âm, nói:
- Thanh Âm muội muội, hay là nàng dạy ca một chút đi.
Lục Thanh Âm vốn cũng đang cười duyên nghe Dương Thiên Lôi nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trở nên đỏ bừng. May mắn là nàng đang mang khăn che mặt, Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương cũng không phát giác được.
Hơi do dự một chút, Lục Thanh Âm nhận lấy ngọc tiêu cầm trên tay, e thẹn nhẹ giọng nói:
- Được rồi!
Sau đó, Lục Thanh Âm đơn giản nói qua làm thế nào hợp nhất khí tức và tinh thần lực, từ đó khiến ngọc tiêu phát ra thanh âm và hiệu quả mình muốn, cùng các loại kỹ xảo, còn có làm cách nào lợi dụng công kích sóng âm… Đều lần lượt trình bày.
Lúc này Dương Thiên Lôi mới hiểu được vì sao mình thổi không ra vần điệu. Ngọc tiêu này hiển nhiên là vì tu luyện giả tu luyện công kích sóng âm mà đặc chế. Cũng không phải khí tức đơn giản có thể thổi được, mà cần phải quán chú tinh thần lực vào trong đó.
- Thanh Âm muội muội, muội thổi một khúc đi.
Sở Hương Hương cũng có vẻ rất hào hứng. Dù sao đi nữa đêm cũng còn dài đằng đẵng, nàng và Lục Thanh Âm chỉ cần tu luyện ba canh giờ là đủ rồi, hiểu được âm kỹ cũng khộng tệ, liền nhẹ giọng nói.
Thanh Âm lên tiếng đáp, nhẹ nhàng kéo cái khăn che mặt lên một góc, để lộ ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn mê người, nhẹ nhàng đăt ngọc tiêu lên môi dưới. Khi nàng đưa cái lưỡi thơm tho liếm lên ngọc tiêu theo thói quen, lại bỗng nhiên mạnh mẽ nhịn xuống vẻ bối rối. Sở dĩ Lục Thanh Âm đỏ mặt là bởi vì ngọc tiêu này chính là vật riêng tư của nàng. Từ sau khi truyền đến tay nàng, ngoại trừ chính nàng, chưa từng có ai đụng tới. Nhưng ngày hôm nay vậy mà lại đưa cho Dương Thiên Lôi chạm qua, không những thế hắn còn thổi thử. Mà bây giờ nàng lại cũng đang thổi. Như vậy không phải gián tiếp hôn môi thì là cái gì?
Nghĩ tới đây, Lục Thanh Âm lại nhịn không được thẹn thùng. Nhưng nhớ lại thân thể mình cũng đều bị Dương Thiên Lôi trước sau tả hữu đều không sai biệt lắm mà “thân” qua một lần, cho nên cũng không tính toán chuyện nhỏ nhặt này nữa,
Một âm thanh trầm thấp du dương chậm rãi từ ngọc tiêu phát ra. Những ngón tay ngọc thon dài trong suốt của Lục Thanh Âm linh động uyển chuyển mà nhẹ nhàng vỗ về ngọc tiêu, đôi môi đỏ sẫm mềm mại hơi lộ ra hàm răng đều tản mát ra vẻ đẹp mỹ lệ mê người, ngay cả Sở Hương Hương vốn đang tĩnh tâm thưởng thức âm kỹ cũng đều rõ ràng cảm thụ được loại mỹ lệ này.
Tuy nhiên, Dương Thiên Lôi vì muốn vãn hồi mặt mũi, lúc này lại đặt toàn bộ tâm thần tập trung vào ngón tay, bờ môi, khí tức của Lục Thanh Âm. Chỉ là, khi tiếng tiêu chậm rãi vang lên, trong lòng Dương Thiên Lôi lại run lên. Giai điệu quen thuộc, âm phù quen thuộc, chính là khúc nhạc lúc trước mẫu thân Lộ Miểu Ân thường thường đàn cho hắn nghe.
- Lục Thanh Âm, Lộ Miểu Ân… Lộ, chẳng phải là lục, Ân chẳng phải là Âm sao?
Nghĩ đến thân phận thần bí của gia đình bên ngoại mà mẫu thân chưa từng nhắc qua, trong đầu Dương Thiên Lôi không khỏi nghĩ đến tên của mẫu thân. Lộ Miểu Ân, lục điệu âm, lẽ nào tên của mẫu thân là tên giả? Trong khi đó mẫu thân và Lục Thanh Âm có quan hệ gì? Lẽ nào đúng như suy đoán của Lăng Hi, đều có quan hệ với "Thiên Âm Môn" thần bí?
Nguyên một đống nghi vấn xuất hiện trong đầu Dương Thiên Lôi, hắn loáng thoáng cảm nhận được dường như mình phát hiện ra cái gì.
Lẳng lặng nghe Lục Thanh Âm thổi hết một khúc, Dương Thiên Lôi vội thu liễm nghi hoặc trong lòng.
- Thanh Âm muội muội, từ khúc này thật dễ nghe, khiến ta cảm thấy rất bình lặng, rất tường hòa.
Sở Hương Hương khen ngợi tự đáy lòng.
- Thanh Âm, từ khúc này tên gọi là gì? Nàng học từ đâu?
Dương Thiên Lôi lại nhìn vào hai mắt Lục Thanh Âm, trầm giọng hỏi.
- Thanh Tâm khúc. Ta… Là sư phụ đã tạ thế của ta dạy cho.
Trong mắt Lục Thanh Âm hiện lên một tia buồn bã bi thương, nhẹ giọng nói:
- Ngươi thử lại lần nữa đi.
Lục Thanh Âm hiển nhiên không muốn đề cập đến chuyện cũ, nhẹ nhàng đưa ngọc tiêu tới trước mặt Dương Thiên Lôi, nói.
Dương Thiên Lôi cũng không hỏi thêm gì nữa, cầm lấy ngọc tiêu, thổi lại lần thứ hai.
Ngay khi tiếng tiêu mềm mại vang lên, trong đầu Dương Thiên Lôi giống như một cuốn phim quay chậm, hiện ra nhất cử nhất động vừa rồi của Lục Thanh Âm, mô phỏng theo khí tức, ngón tay trên người nàng, vận dụng tinh thần lực tuy rằng còn có chút trúc trắc, không được lưu loát, còn thiếu đi một tia êm dịu, nhưng rõ ràng thổi lên “Thanh Tâm khúc”.
Sở Hương Hương mở to hai mắt nhìn, trong lòng nhịn không được mắng một câu “biến thái”. Đồng thời, Lục Thanh Âm cũng phi thường khiếp sợ. Thiên phú như vậy, đích xác vượt quá tưởng tượng của bất kỳ người nào.
Hơn nữa, Lục Thanh Âm rõ ràng có thể cảm ứng được, tiếng tiêu do Dương Thiên Lôi thổi ra tuy rằng không lưu loát nhưng lại càng thềm hùng hậu, nặng nề. Hắn dùng tinh thần lực hệ Thổ, đem Thanh Tâm khúc diễn dịch ra, hiển nhiên đã lĩnh ngộ được bí quyết thần vận và công kích sóng âm của Thanh tâm khúc.
Đợt một thời gian nữa, chỉ cần tu luyện nhiều hơn, nhất định có thể lợi dụng âm ba tiến hành công kích.
Khi Dương Thiên Lôi thổi hết một khúc, Sở Hương Hương tàn bạo nói một tiếng “Biến thái!”, tuy nhiên trên mặt không che giấu được sự vui vẻ.
- Ta cũng thử xem!
Sở Hương Hương đoạt lấy ngọc tiêu từ trong tay Dương Thiên Lôi, đặt tại môi mình, thổi lên.
- Chỉ là ngọc tiêu gia truyền bình thường mà thôi, thậm chí còn không phải là pháp khí.
- Ha ha…
Dương Thiên Lôi khẽ cười một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng cầm ngọc tiêu, đặt lên môi dưới, đầu lưỡi khẽ liếm lên ngọc tiêu, bắt đầu thổi.
Tư thế thật ra cũng rất tiêu chuẩn, bộ dáng cũng có thể coi như tiêu sái, thế nhưng thanh âm thổi ra lại khiến Sở Hương Hương cười đến gập cả thắt lưng, ngay cả Lục Thanh Âm cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
- Ách… Sai lầm, sai lầm!
Dương Thiên Lôi xấu hổ nói, sửa lại tư thế, thổi lên một lần nữa. Không thổi còn may, lần này thổi lên ngay cả Lục Thanh Âm cũng cười đến ôm bụng khom lưng, vậy mà lại thổi ra tạp âm giống như trâu già đánh rắm.
- Khục khục... Đừng cười được không? Ngọc tiêu này có vẻ không đúng a, không giống với ngọc tiêu trước đây ta đã dùng qua.
Dương Thiên Lôi phiền muộn nói. Vốn trên địa cầu hắn tuy rằng không thể nói là thành thạo, nhưng nhiều ít cũng đã từng thổi qua. Nhưng ngọc tiêu này so với ngọc tiêu trên Địa Cầu lại hoàn toàn khác nhau, cho nên cùng một phương pháp lại thổi không ra cái gì.
- Không phải chứ? Đừng có tìm cớ nha! Ha ha ha…
Sở Hương Hương vừa cười vừa nói.
Dương Thiên Lôi bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Sở Hương Hương, lại đưa ngọc tiêu tới trước mặt Lục Thanh Âm, nói:
- Thanh Âm muội muội, hay là nàng dạy ca một chút đi.
Lục Thanh Âm vốn cũng đang cười duyên nghe Dương Thiên Lôi nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trở nên đỏ bừng. May mắn là nàng đang mang khăn che mặt, Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương cũng không phát giác được.
Hơi do dự một chút, Lục Thanh Âm nhận lấy ngọc tiêu cầm trên tay, e thẹn nhẹ giọng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Được rồi!
Sau đó, Lục Thanh Âm đơn giản nói qua làm thế nào hợp nhất khí tức và tinh thần lực, từ đó khiến ngọc tiêu phát ra thanh âm và hiệu quả mình muốn, cùng các loại kỹ xảo, còn có làm cách nào lợi dụng công kích sóng âm… Đều lần lượt trình bày.
Lúc này Dương Thiên Lôi mới hiểu được vì sao mình thổi không ra vần điệu. Ngọc tiêu này hiển nhiên là vì tu luyện giả tu luyện công kích sóng âm mà đặc chế. Cũng không phải khí tức đơn giản có thể thổi được, mà cần phải quán chú tinh thần lực vào trong đó.
- Thanh Âm muội muội, muội thổi một khúc đi.
Sở Hương Hương cũng có vẻ rất hào hứng. Dù sao đi nữa đêm cũng còn dài đằng đẵng, nàng và Lục Thanh Âm chỉ cần tu luyện ba canh giờ là đủ rồi, hiểu được âm kỹ cũng khộng tệ, liền nhẹ giọng nói.
Thanh Âm lên tiếng đáp, nhẹ nhàng kéo cái khăn che mặt lên một góc, để lộ ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn mê người, nhẹ nhàng đăt ngọc tiêu lên môi dưới. Khi nàng đưa cái lưỡi thơm tho liếm lên ngọc tiêu theo thói quen, lại bỗng nhiên mạnh mẽ nhịn xuống vẻ bối rối. Sở dĩ Lục Thanh Âm đỏ mặt là bởi vì ngọc tiêu này chính là vật riêng tư của nàng. Từ sau khi truyền đến tay nàng, ngoại trừ chính nàng, chưa từng có ai đụng tới. Nhưng ngày hôm nay vậy mà lại đưa cho Dương Thiên Lôi chạm qua, không những thế hắn còn thổi thử. Mà bây giờ nàng lại cũng đang thổi. Như vậy không phải gián tiếp hôn môi thì là cái gì?
Nghĩ tới đây, Lục Thanh Âm lại nhịn không được thẹn thùng. Nhưng nhớ lại thân thể mình cũng đều bị Dương Thiên Lôi trước sau tả hữu đều không sai biệt lắm mà “thân” qua một lần, cho nên cũng không tính toán chuyện nhỏ nhặt này nữa,
Một âm thanh trầm thấp du dương chậm rãi từ ngọc tiêu phát ra. Những ngón tay ngọc thon dài trong suốt của Lục Thanh Âm linh động uyển chuyển mà nhẹ nhàng vỗ về ngọc tiêu, đôi môi đỏ sẫm mềm mại hơi lộ ra hàm răng đều tản mát ra vẻ đẹp mỹ lệ mê người, ngay cả Sở Hương Hương vốn đang tĩnh tâm thưởng thức âm kỹ cũng đều rõ ràng cảm thụ được loại mỹ lệ này.
Tuy nhiên, Dương Thiên Lôi vì muốn vãn hồi mặt mũi, lúc này lại đặt toàn bộ tâm thần tập trung vào ngón tay, bờ môi, khí tức của Lục Thanh Âm. Chỉ là, khi tiếng tiêu chậm rãi vang lên, trong lòng Dương Thiên Lôi lại run lên. Giai điệu quen thuộc, âm phù quen thuộc, chính là khúc nhạc lúc trước mẫu thân Lộ Miểu Ân thường thường đàn cho hắn nghe.
- Lục Thanh Âm, Lộ Miểu Ân… Lộ, chẳng phải là lục, Ân chẳng phải là Âm sao?
Nghĩ đến thân phận thần bí của gia đình bên ngoại mà mẫu thân chưa từng nhắc qua, trong đầu Dương Thiên Lôi không khỏi nghĩ đến tên của mẫu thân. Lộ Miểu Ân, lục điệu âm, lẽ nào tên của mẫu thân là tên giả? Trong khi đó mẫu thân và Lục Thanh Âm có quan hệ gì? Lẽ nào đúng như suy đoán của Lăng Hi, đều có quan hệ với "Thiên Âm Môn" thần bí?
Nguyên một đống nghi vấn xuất hiện trong đầu Dương Thiên Lôi, hắn loáng thoáng cảm nhận được dường như mình phát hiện ra cái gì.
Lẳng lặng nghe Lục Thanh Âm thổi hết một khúc, Dương Thiên Lôi vội thu liễm nghi hoặc trong lòng.
- Thanh Âm muội muội, từ khúc này thật dễ nghe, khiến ta cảm thấy rất bình lặng, rất tường hòa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Hương Hương khen ngợi tự đáy lòng.
- Thanh Âm, từ khúc này tên gọi là gì? Nàng học từ đâu?
Dương Thiên Lôi lại nhìn vào hai mắt Lục Thanh Âm, trầm giọng hỏi.
- Thanh Tâm khúc. Ta… Là sư phụ đã tạ thế của ta dạy cho.
Trong mắt Lục Thanh Âm hiện lên một tia buồn bã bi thương, nhẹ giọng nói:
- Ngươi thử lại lần nữa đi.
Lục Thanh Âm hiển nhiên không muốn đề cập đến chuyện cũ, nhẹ nhàng đưa ngọc tiêu tới trước mặt Dương Thiên Lôi, nói.
Dương Thiên Lôi cũng không hỏi thêm gì nữa, cầm lấy ngọc tiêu, thổi lại lần thứ hai.
Ngay khi tiếng tiêu mềm mại vang lên, trong đầu Dương Thiên Lôi giống như một cuốn phim quay chậm, hiện ra nhất cử nhất động vừa rồi của Lục Thanh Âm, mô phỏng theo khí tức, ngón tay trên người nàng, vận dụng tinh thần lực tuy rằng còn có chút trúc trắc, không được lưu loát, còn thiếu đi một tia êm dịu, nhưng rõ ràng thổi lên “Thanh Tâm khúc”.
Sở Hương Hương mở to hai mắt nhìn, trong lòng nhịn không được mắng một câu “biến thái”. Đồng thời, Lục Thanh Âm cũng phi thường khiếp sợ. Thiên phú như vậy, đích xác vượt quá tưởng tượng của bất kỳ người nào.
Hơn nữa, Lục Thanh Âm rõ ràng có thể cảm ứng được, tiếng tiêu do Dương Thiên Lôi thổi ra tuy rằng không lưu loát nhưng lại càng thềm hùng hậu, nặng nề. Hắn dùng tinh thần lực hệ Thổ, đem Thanh Tâm khúc diễn dịch ra, hiển nhiên đã lĩnh ngộ được bí quyết thần vận và công kích sóng âm của Thanh tâm khúc.
Đợt một thời gian nữa, chỉ cần tu luyện nhiều hơn, nhất định có thể lợi dụng âm ba tiến hành công kích.
Khi Dương Thiên Lôi thổi hết một khúc, Sở Hương Hương tàn bạo nói một tiếng “Biến thái!”, tuy nhiên trên mặt không che giấu được sự vui vẻ.
- Ta cũng thử xem!
Sở Hương Hương đoạt lấy ngọc tiêu từ trong tay Dương Thiên Lôi, đặt tại môi mình, thổi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro