Huyền Thiên

Diệp Huyền phát...

Ám Ma Sư

2024-12-04 00:09:55

Bôi hết cả người, thì những vết thương trên người Dương Thiên Lôi từ sau trận đánh điên cuồng kia hoàn toàn biến mất.

Thứ này có mùi rất kinh khủng, mỗi lần bị thứ đó bôi lên người, Dương Thiên Lôi phải phong bế toàn bộ khứu giác của mình.

Nếu như không phải Dương Thiên Lôi biết lão nhân này làm vậy là muốn tốt cho mình, thực sự sẽ cho rằng người này là một người siêu cấp biến thái. Sau khi bôi hết, liền trực tiếp để Dương Thiên Lôi bắt đầu ngồi nhập định, người trần truồng như vậy mà nhập định. Dù sao đi nữa loã thể cũng đã lỏa thể, Dương Thiên Lôi cũng không cần phải làm trò che dấu cái gì nữa trước mặt Đan Thanh Dương, đều là tu luyện, muốn tu luyện Ngưng Đan Thiên, thì tu luyện Ngưng Đan Thiên, rồi tới nén pháp lực, hiệu quả vừa phải.

Mỗi lần tu luyện xong, lớp đen đặc trên người cũng sẽ bị Dương Thiên Lôi hoàn toàn hấp thu, lại lộ ra thân thể trần truồng, phong tao vô hạn, gợi cảm vô địch.

Đáng tiếc, Dương Thiên Lôi cũng không cảm thấy thứ đông đặc mà Đan Thanh Dương bôi loạn trên người có bất kỳ hiệu quả thần kỳ nào. Nhưng Đan Thanh Dương lại không coi thường. Căn bản là không để ý tới việc Dương Thiên Lôi có thấy hiệu quả hay không. Dù sao đi nữa, mỗi lần đều bôi khắp người, hơn nữa còn chiếu cố tới các vị trí quan trọng trên cơ thể.

Thời gian nửa năm này khiến Dương Thiên Lôi cảm thấy vô cùng sảng khoái, cùng Đan Thanh Dương chiến đấu mà không hề cố kỵ thực sự sảng khoái. Nhưng lại vô cùng nghẹn ngào và phiền muộn, bởi vì lão nhân này thực sự biến thái. Điều này làm cho Dương Thiên Lôi vô cùng hoài niệm về nửa năm ở cùng với Tiêu Như Mộng tràn ngập vẻ kiều diễm và ôn hòa.

Cuối cùng nửa năm cũng qua, Đan Thanh Dương trong tiếng cười và sự hưng phấn của Dương Thiên Lôi giống như đưa tiễn một ôn thần, ý còn chưa hết đã rời khỏi Huyền Hoàng Kỳ.

Nhưng sự tàn phá trong nửa năm này, cũng khiến Dương Thiên Lôi tiến bộ vô cùng thần tốc, từ cương khí tầng năm tấn cấp đến tầng sáu. Phải biết rằng, bản thân hắn tu luyện ba năm mới từ tầng hai tấn cấp đến tầng năm. Hơn nữa, mỗi một tầng lại dòi hỏi càng nhiều pháp lực mới có thể tăng lên.

Nhưng trong nửa năm, hắn lại tấn cấp đến tầng sáu!

Đủ để chứng minh, loại huấn luyện ma quỷ này của Đan Thanh Dương là vô cùng mạnh mẽ.

Trong nháy mắt, đã qua ba năm.

Dưới hình thức tu luyện Ngưng Đan Thiên kết hợp qua lại với nén pháp lực, cuối cùng, Dương Thiên Lôi đã tấn cấp tới rồi Tiên Thiên cấp hai đỉnh phong, rèn luyện ra cương khí tầng chín!

Cương khí chân chính lưu chuyển, suy cho cùng là cửu cửu tuần hoàn, không ngớt lưu chuyển!

Cương khí tầng thứ chín, từ ngoài vào trong, một tầng lại mạnh hơn một tầng, nhìn có vẻ như độc lập, lại lại không thể phân chia. Trong lúc đó, pháp lực trong cơ thể tại tầng chín không ngừng lưu chuyển, ý niệm vừa động, liền hình thành một đạo kết giới vô cùng lớn mạnh!

Cũng đúng lúc này, Tiêu Như Mộng lại thưo đúng hạn tới rồi.

Lần này, đương nhiên Dương Thiên Lôi sẽ không lại để Tiêu Như Mộng thấy mình cởi truồng.

Nhưng...

Không thể không nói, tạo hóa trêu người!

Người ta càng sợ cái gì sẽ gặp phải cái đó.

Khi Tiêu Như Mộng xuất hiện, y phục của Dương Thiên Lôi thực sự chỉnh tề, không gặp phải cảnh tượng xấu hổ như lần xuất hiện trước.

Nhưng khiến Dương Thiên Lôi không ngờ chính là, sau một hồi đại chiến sảng khoái, vô cùng vui vẻ với Tiêu Như Mộng, khi hắn theo thói quen nằm dang tay dang chân thành hình chữ đại trên mặt đất, Tiêu Như Mộng lại bỗng nhiên đi tới trước mặt Dương Thiên Lôi, nói ra hai từ khiến Dương Thiên Lôi thiếu chút nữa thì thét ra một tiếng chói tai!

- Cởi sạch!

Dương Thiên Lôi hoài nghi có phải mình đã nghe lầm không. Vẻ mặt hắn kinh ngạc và khiếp sợ ngẩng đầu nhìn người đang đứng ở trước mặt, không có mặc đạo bào của trưởng lão, càng không có cái mũ che lấp vô số phong tình, mà là trang phục luyện công thoải mái bó sát người, mái tóc thả dài, đường cong trên cơ thể lộ ra vẻ phong tình vạn chủng, vô cùng mê hoặc của Tiêu Như Mộng. Hai chân khép lại, cái mông cong lên, lùi về phía sau hai bước, nơm nớp lo sợ, ấp a ấp úng hỏi:

- Sư phụ... Người... Người nói cái gì?

Tiêu Như Mộng nhìn khuôn mặt tuấn tú cỉa Dương Thiên Lôi dường như vô cùng kinh khủng. Khóe miệng lộ nụ cười mà Dương Thiên Lôi thấy thế nào cũng có chút cảm giác của một ác ma, lại vô cùng rõ ràng nói:

- Cởi đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Không được đâu... Sư phụ? Người... Người muốn làm gì?

Dương Thiên Lôi lại lui về phía sau thêm hai bước, Tiêu Như Mộng nhẹ nhàng, gắt gao đuổi theo.

- Tên tiểu tử thối nhà ngươi, sư phụ còn có thể làm gì?

Tiêu Như Mộng trừng đôi mắt đẹp nhìn biểu tình vô cùng khôi hài của Dương Thiên Lôi, nói:

- Đan sư phụ của ngươi đã nói, nửa năm trước khi hắn bồi luyện, ngươi đã tấn cấp cương khí thêm một tầng, hiển nhiên hiệu quả rât tốt. Cho nên, hắn nói muốn vi sư tiếp tục dùng phương pháp đó để giúp ngươi.

Vừa nói, Tiêu Như Mộng vừa lắc cái chai màu đen trong tay. Khi Dương Thiên Lôi nhìn đến cái chai kia, trong nháy mắt, thiếu chút nữa liền hôn mê. Trong đầu tê tâm liệt phế hô:

- Ông trời ơi... Đan lão đầu, ta sẽ không để yên cho ngươi!

- Cởi ra đi, có cái gì phải xấu hổ. Cái gì sư phụ cũng đã xem qua rồi.

Tiêu Như Mộng thúc giục.

- Sư phụ, đừng, dù sao cũng đừng, cái thứ kia căn bản là vô dụng! Hơn nữa người... Người là mỹ nữ... Đệ tử... Đệ tử lại là nam nhân, có phải là không được hay không? Tuy rằng người là sư phụ, nhưng chung quy chúng ta vẫn nam nữ khác biệt. Người bảo ta làm sao làm được...

Dương Thiên Lôi cố lấy dũng khí nói. Giờ phút này, hắn vô cùng rõ ràng, Đan Thanh Dương cùng hắn sẽ không có gì. Nếu như Tiêu Như Mộng cũng làm đúng cách đó, Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, định lực của bản thân mình có thâm hậu mấy đi nữa, cũng tuyệt đối sẽ phải nảy sinh ra phản ứng sinh lý. Nếu như khi đó bị Tiêu Như Mộng phát hiện, thì phải nói thế nào?

- Ít nói nhảm. Trong mắt sư phụ, ngươi chính là đồ đệ của sư phụ. Tất cả đều là vì việc tu luyện của ngươi. Nếu không muốn ba năm sau phải chết trận, thì trái lại đừng phản kháng nữa!

Vẻ mặt của Tiêu Như Mộng khi nói đến chỗ này, bỗng nhiên phát động niệm lực bàng bạc, hai tay dường như đang đánh đàn, trong nháy mắt liền giống như Đan Thanh Dương, cương quyết tháo nhuyễn giáp quang minh từ trên người Dương Thiên Lôi xuống.

Dương Thiên Lôi thét một tiếng chói tai, nhất thời bịt kín bộ hạ của mình, Dương Thiên Lôi biết bất luận như thế nào cũng khó thoát khỏi ma trảo của Tiêu Như Mộng. Nếu thoát cũng không thể thoát được, chỉ có cắn chặt răng, cố lấy dũng khí, nghẹn đỏ mặt, nói:

- Sư phụ, nếu như một lúc nữa, người thấy hiện tượng gì khác thường, cũng không nên trách ta, đó là phản ứng tự nhiên!

- Phì.

Tiêu Như Mộng nhất thời không nhịn được, phát ra một tiếng cười duyên:

- Tiểu tử thối nhà ngươi, thật không biết trong đầu ngươi chứa loạn thất bát tao gì, cố gắng nằm yên, đừng nhúc nhích!

Dương Thiên Lôi vô cùng phiền muộn, hai mắt nhắm lại, hai tay vẫn chăm chú bảo vệ JJ. Một lát sau, hắn cảm thấy hai bàn tay nhỏ bé non mềm, hoàn toàn khác với bàn tay thô lỗ dã man của Đan Thanh Dương, bắt đầu mềm nhẹ xoa khắp người hắn. Trong nháy mắt, khi đôi bàn tay kia tiếp xúc với thân thể hắn, Dương Thiên Lôi giật mình toàn bộ thân thể đều run rẩy một chút, thế nào gọi là một Thực cốt tiêu hồn?

- Nếu không thể phản kháng... Ca chỉ có nhắm mắt lại hưởng thụ...

Dương Thiên Lôi bỉ ổi nghĩ. Tâm thần lại không nhịn được mà hoà theo bàn tay ôn nhu của Tiêu Như Mộng đang bôi khắp người hắn.

Cảm giác chân thực mà mãnh liệt, loại cảm giác thực cốt tiêu hồn dường như trở thành nhạt đi rất nhiều. Dương Thiên Lôi không cần đóng khứu giác, cũng có thể chịu được.

Ánh mắt ôn nhu của Tiêu Như Mộng nhìn hai gò má cùng đôi mắt đang khép lại của Dương Thiên Lôi, khóe miệng mang theo một nụ cười mà ngay cả chính nàng cũng không cảm nhận được. Nhiệm vụ mà Đan Thanh Dương nói này đối với ván cờ của nàng mà nói, không thể nghi ngờ là một sự trợ giúp. Nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cũng không có lý do gì để cự tuyệt. Bởi vì nàng rất rõ ràng, sau khi trải qua loại chuyện này, hạt giống mà nàng đã gieo trồng sẽ nẩy mầm, tuyệt đối sẽ không thất bại. Đây chính là suy nghĩ của nàng.

Nhưng nàng trái lại không có ý thức được, giờ phút này toàn bộ suy nghĩ, tâm tư của nàng đều là làm thế nào để tăng tu vi cho Dương Thiên Lôi, do vậy trong tình cảnh kiều diễm như vậy, nàng lại quên thả khí tức mị hoặc của mình ra, cũng căn bản không có bất kỳ suy nghĩ gì kích động dục niệm của Dương Thiên Lôi.

Nàng chỉ đem "Thối khí ngưng đan cao" mà Đan Thanh Dương tốn hết chín trâu hai hổ, dùng vô số tiên thảo linh dược chế luyện thành, bôi khắp người Dương Thiên Lôi, dù một tấc da trên người Dương Thiên Lôi cũng không bỏ xót.

Từ mặt, đến ngực, tới tứ chi, rồi lại đến lưng, sau đó đến mông...

Ngón tay mềm nhẹ của Tiêu Như Mộng, khiến Dương Thiên Lôi hầu như đã bay bổng đến trời cao, có loại cảm giác linh hồn xuất khiếu, mà hắn chưa từng thể nghiệm qua, cảm giác được một đại mỹ nữ, xoa bóp toàn thân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Buông ra đi chứ!

Tiêu Như Mộng ôn nhu nói.

Toàn thân hắn đã biến thành đen xì, toả ra mùi tanh hôi khiến người khác muốn nốn mửa. Dương Thiên Lôi, bỗng nhiên mở mắt, nhìn Tiêu Như Mộng nói:

- Sư phụ, nơi này để lại được không?

- Đây là vị trí then chốt, không nên che giấu? Đừng xấu hổ, thông minh chút đi...

Tiêu Như Mộng khẽ động tay ngọc, liền có một pháp lực bàng bạc, cứng rắn tách rời hai tay của Dương Thiên Lôi ra.

Không chịu được sự tranh giành hăng hái như vậy, tiểu đệ liền dưới sự kích thích tiêu hồn đó, từ lâu ngẩng đầu lên, biểu diễn sự hùng tráng và uy vũ của nó!

Là thật hùng tráng, thực sự uy vũ!

Trong nháy mắt, khi Tiêu Như Mộng nhìn thấy, tâm thần cũng không khỏi run lên:

- Người không lớn, vì sao nó lại lớn như vậy?

Bản thân Tiêu Như Mộng là người từng trải, thấy Dương Thiên Lôi như vậy cũng cảm thấy có chút giật mình. Ngược lại không phải nói lớn ra sao, là bởi vì với tuổi tác của Dương Thiên Lôi như vậy, thật sự tạo ra sự tương phản quá lớn.

Không thể không nói, có chút phụ kiện của Dương Thiên Lôi đã sớm được hoàn thiện do tâm lý trưởng thành sớm.

...

Tiêu Như Mộng nhìn Dương Thiên Lôi nhắm chặt mắt dường như rất cuống quýt, lại rất mâu thuẫn với gương mặt đen đang nghiêng sang một bên, cùng với toàn thân bởi vì khẩn trương mà gân mạch trên cơ thể cứng lên, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười tràn ngập mị hoặc.

Nàng khẽ vuốt ngón tay ngọc, rốt cục bắt đầu đem thuốc Thối khí ngưng đan cao vô cùng ôn nhu cẩn thận bôi khắp tiểu đệ đang hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang trên người Dương Thiên Lôi.

Trong nháy mắt cảm giác như bị điện giật, khiến Dương Thiên Lôi càng thêm khẩn trương, thiếu chút nữa thì thét một tiếng chói tai.

Một người kiều diễm, mỹ nữ đã trưởng thành, một tay cầm, một tay còn nhẹ nhàng sờ nắn, còn có gì khiến người khác mơ màng, mê hoặc hơn điều này chứ?

Cũng may, tuy rằng động tác của Tiêu Như Mộng ôn nhu, nhưng tốc độ không chậm chút nào. Sau bôi thuốc xong, nhanh như chớp, bắt đầu vỗ khắp người Dương Thiên Lôi. Mãi đến khi mỗi một tấc da thịt đều được vỗ xong, Dương Thiên Lôi mới theo mệnh lệnh của Tiêu Như Mộng, cả người trần truồng bắt đầu tu luyện.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Dương Thiên Lôi tu luyện một cách điên cuồng trong trong Huyền Hoàng Kỳ. Cứ cách ba năm, Đan Thanh Dương và Tiêu Như Mộng sẽ vẫn kia, thay phiên nhau tiến vào trong Huyền Hoàng Kỳ bồi luyện chỉ đạo Dương Thiên Lôi.

Thế nhưng, bởi vì Thân thể Dương Thiên Lôi thực sự quá mức biến thái, tốc độ đề thăng cảnh giới của hắn cũng càng ngày càng chậm. Hắn tấn cấp đến Tiên Thiên cấp hai đỉnh phong đã lâu, lại hết mười hai năm mới chạm đến bình cảnh Tiên Thiên cấp hai, lại hết ba mươi năm, mới đột phá đến Tiên Thiên cấp ba "Tam hoa tụ đỉnh".

Điều này khiến Dương Thiên Lôi vô cùng cảm thán, nếu như không có pháp tắc thời không Huyền Hoàng Kỳ, chẳng phải là để gần tấn cấp đến Tiên Thiên cấp ba, cũng phải mất sáu mươi năm? Vậy muốn tấn cấp đến Tiên Thiên cấp năm thì cần bao lâu? Sợ rằng cả đời mình cũng không có hi vọng.

Đương nhiên cái này chỉ là suy nghĩ của bản thân Dương Thiên Lôi. Thật ra, nếu như không có Huyền Hoàng Kỳ, Dương Thiên Lôi tiến cảnh thực sự chậm, nhưng thời gian tu luyện ở thế giới bên ngoài tuyệt đối không thể dùng thời gian tu luyện trong Huyền Hoàng Kỳ để tính..

Tuy rằng thế giới bên ngoài không có pháp tắc thời không, cũng không có sự dư thừa linh khí thiên địa như trong trong Huyền Hoàng Kỳ, nhưng cùng với trời đất và hàng vạn vì sao cùng gắn bó mật thiết khiến cho việc tu luyện bên ngoài có hiệu quả mà thời gian trong Huyền Hoàng Kỳ không thể cung cấp. Mặc dù không có Huyền Hoàng Kỳ, trong vòng mười năm, cũng đủ để Dương Thiên Lôi tấn cấp đến Tiên Thiên cấp ba, nếu có kỳ ngộ xuất hiện nói, khẳng định sẽ càng cao hơn.

Chỉ có thể nói, ba trăm sáu mươi năm năm tu luyện trong Huyền Hoàng Kỳ, cũng chính là hiệu quả một năm ở thế giới bên ngoài, so với một năm tu luyện ở giới bên ngoài hiệu quả chỉ là đạt được vô số lần mà thôi.

...

Nhờ có Đan Thanh Dương và Tiêu Như Mộng thay phiên bồi luyện và chỉ đạo hạ, bất tri bất giác, Dương Thiên Lôi đã tu luyện trong Huyền Hoàng Kỳ hơn ba trăm năm. Thời gian ở thế giới bên ngoài cũng gần một năm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0