Huyền Thiên

Hãm hại (2)

Ám Ma Sư

2024-12-04 00:09:55

Trương Tử Hàm kinh ngạc nhìn Dương Thiên Lôi phảng phất giống như thay đổi một người khác, trong khoảng thời gian ngắn có điểm sững sờ.

Dương Thiên Lôi nhìn cũng không nhìn trung niên nhân, hai tròng mắt màu đen giống như tinh thần giữa bầu trời đêm, lại giống như hai thanh lợi kiếm, tản mát ra quang mang mãnh liệt, nhìn thẳng vào mỹ nữ củ cải trắng, không hề có một chút bối rối, ánh mắt hai người đan vào một chỗ, đủ nhìn nhau mấy hơi thở.

“Con mẹ nó, mỹ nữ thì sao, có đẹp mặt Tử Hàm muội muội?”

Dương Thiên Lôi thầm mắng một tiếng, bỗng nhiên mỉm cười, chỉ chỉ trung niên nhân, nói ra một câu khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ.

- Cẩu nhà ngươi nuôi?

- Ngươi nói cái gì?

Trung niên nhân nhất thời nổi giận, muốn xuất thủ. Chỉ là thiếu nữ mặc tử y khoát tay áo, mạnh mẽ dừng lại thân hình đang nổi giận muốn xông lên của trung niên nhân.

- Ngươi không sợ?

Thiếu nữ mặc tử y mỉm cười nói.

- Sợ? Một con chó điên mà thôi, sủa một tiếng nữa lão tử xóa sạch răng chó của nó!

Dương Thiên Lôi không chút sợ hãi nói, đồng thời khi nói, khinh thường nhìn thoáng qua trung niên nhân hầu như đã muốn nổ tung.

- Hắn không biết ngươi là ai, thực không sợ?

Thiếu nữ mặc tử y mỉm cười, rất có ý tứ hàm xúc hỏi.

- Sợ cái lông a… Ý tứ là, ngươi biết ta là ai?

Dương Thiên Lôi vô cùng kinh ngạc, từ trong lời nói của thiếu nữ mặc tử y bắt được một tia dị dạng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Dương gia, Dương Thiên Lôi, không phải sao?

Thiếu nữ mặc tử ty mỉm cười nói.

Nghe được câu trả lời của thiếu nữ mặc tử y, thần tình nguyên bản vô cùng tức giận của trung niên nhân biến đổi, khí trường cuồng bạo quanh thân thể nhất thời thu liễm.

Người khác còn có thể không biết, thế nhưng hắn làm bảo tiêu của thiếu nữ mặc tử ty, lại rất rõ ràng nhìn thấy Dương Thiên Lôi đụng vào bộ vị nào của thiếu nữ mặc tử y, tuy rằng biết rõ Dương Thiên Lôi chỉ là vô tình, thế nhưng loại khinh nhờn như thế này, đối với thiếu nữ mặc tử y cao quý mà thánh khiết quả thực không thể tha thứ. Nếu như không phải thiếu nữ mặc tử y ngăn cản mà nói, hắn tự nhiên sẽ xuất thủ không chút do dự, trực tiếp đánh Dương Thiên Lôi thương nặng, hơn nữa không có bất cứ kẻ nào dám có câu oán hận.

Thế nhung, khi hắn biết được thiếu niên trước mắt là thiếu gia của Dương gia, cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám xuất thủ nữa rồi.

- Xem ra ta thực sự rất nổi danh, vinh hạnh thật! Bất quá chuyện này không quan hệ tới việc ta là ai, trong từ điển của ta không có hai từ sợ. ta xem ngươi coi như thông tình đạt lý, thuận tiện nhắc nhở ngươi một câu, dẫn chó ra ngoài dạo phố không sao hết, thế nhưng dẫn theo chó điên đi ra ngoài cắn bậy là cái sai của ngươi, ngươi nói có đúng hay không, mỹ nữ?

Ánh mắt của Dương Thiên Lôi tựa hồ lơ đãng nhìn qua bộ ngực của thiếu nữ mặc tử y.

Hai tròng mắt tràn ngập trí tuệ của thiếu nữ dừng lại trên người Dương Thiên Lôi, dần dần hiện lên một đạo quang mang mâu thuẫn, tựa hồ như nhìn thấy một chuyện phi thường kỳ quái.

Trong nháy mắt thiếu nữ mặc tử y ngây người, Dương Thiên Lôi lạnh lùng nhìn thoáng qua trung niên nhân phảng phất như đã hoàn toàn mất đi bộ dáng cao cao tại thượng, trực tiếp kéo theo Trương Tử Hàm cũng có chút sững sờ, dưới ánh mắt nhìn kỹ của đoàn người, chậm rãi bước ra ngoài.



- Tiểu Lôi, ngươi thực sự không sợ?

Thời điểm Trương Tử Hàm hồi phục lại tinh thần, một lần nữa chuyển ánh mắt hưng phấn sang cửa hàng san sát hai bên đường phố, tựa hồ như từ lâu đã quên đi chuyện vừa rồi của Dương Thiên Lôi, nhịn không được hỏi.

- A… Phải nói thực?

- Đương nhiên là thực!

- Sợ a, con chó điên kia hình như rất mạnh!

Dương Thiên Lôi nói, trong lòng cũng thầm mắng, ngựa ghìm cương sát vach vực, nếu như thực sự nhảy tới cắn lão tử, phỏng chừng chính mình sẽ bị cắn tới thương tích đầy mình, chơi không tốt còn khó giữ được mạng nhỏ, nếu như lão tử có thực lực còn để hắn gọi rầm rĩ như vậy? Không nói hai lời, trực tiếp xóa sạch răng chó của hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Vậy ngươi còn cậy mạnh? Ngươi có biết hay không, như vậy rất nguy hiểm?

- Nha… Không có biện pháp, tên đã lên dây, phải phát! Huống chi hắn căn bản không dám xuất thủ, tuy rằng gia hỏa kia là chó điên, thế nhưng không phải còn chủ nhân của chó điên hay sao? Nếu như hắn còn có thể xuất thủ mà nói, trước tiên đã xuất thủ rồi, thế nhưng không phải nữa nhân kia ngăn lại?

- Nếu như vạn nhất thì sao? Còn có quá sính cường, ngươi đứng trước mặt ta làm cái gì? Hắn sẽ không làm gì được ta, có ta ở đây chí ít có thể ngăn cản được hắn một lúc, lúc nào cũng phải học được cách bảo hộ chính mình!

Trương Tử Hàm nghĩ tới có điểm sợ hãi, nếu như đổi thành người khác, nàng tự nhiên rất thưởng thức đối phương có cốt khí, có ngạo khí, thế nhưng Dương Thiên Lôi không giống, nàng không muốn Dương Thiên Lôi bị tổn thương, tính cách như vậy trừ phi là thiên hạ vô địch, bằng không sớm muộn có một ngày sẽ bị hại, thậm chí phải trả giá bằng chính sinh mệnh. Đây là chuyện nàng không muốn nhìn thấy.

- Nam nhân, có một số thời điểm không thể lùi bước, ta không thể để cho nàng bị bất cứ thương tổn nào!

Dương Thiên Lôi nhẹ giọng nói, tuy rằng thanh âm rất nhẹ, nhưng rất kiên định.

Để nữ nhân bảo hộ chính mình, đối với bất cứ nam nhân nào mà nói đều là sỉ nhục. Bất quá chuyện này để Dương Thiên Lôi thanh tỉnh hơn rất nhiều, hắn đã nhận thức rõ ràng, thực lực mới là tất cả, chỉ có thực lực cường đại mới có thể nói rõ ràng được những điều này, nói năng có khí phách.

- Ta… Chỉ là muốn cho ngươi biết rõ, không nên cương cứng như vừa rồi, tính cách của ngươi như vậy… Sớm muộn có một ngày hại chính mình.

Trong mắt Trương Tử Hàm hiện lên một tia cảm động, ôn nhu nói.



Một quán ăn cao nhã cách điệu, thức ăn tinh xảo thơm ngon, cùng với thanh âm đàn tranh chậm rãi nhu hòa, Dương Thiên Lôi và Trương tử Hàm mặt đối mặt cùng một chỗ, cùng dùng cơm trưa.

Vô luận Trương Tử Hàm đi tới đâu đều là ánh đèn thu hút con mắt người khác, ánh mắt mọi người hoặc cố ý hoặc làm bộ vô ý đều rơi vào thân thể của nàng. Nàng tạo thành cảm giác một vầng thái dương thứ hai, quang mang tươi sáng bắn đi bốn phía, trong sát na có thể bao phủ toàn bộ quang mang khác, thế nhưng bất cứ kẻ nào liếc mắt nhìn nàng đều sẽ bị loại khí tức thanh thuần, thánh khiết, ôn nhu chấn nhiếp, không còn ý nghĩ chuyển dời ánh mắt, giống như một gốc hoa lan thanh nhã rạng ngời.

Vẻ ưu nhã của nàng phảng phất như trời sinh, không làm bộ, vừa vặn phối hợp bàn thức ăn tinh xảo, động tác mềm nhẹ, mỗi một cử động nhỏ nhất đều tản mát mị lực kinh người.

Thế nhưng, hình ảnh tuyệt mỹ như vậy lại bị người nào đó ngồi đối diện Tử Hàm muội muội hoàn toàn phá hỏng không còn một mảnh.

-o0o-

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0