Huyền Thiên

Lãnh Dĩnh Doanh

Ám Ma Sư

2024-12-04 00:09:55

Mưa càng ngày càng lớn, mây đen cũng càng lúc càng nhiều, sấm sét càng lúc càng điên cuồng, máu tươi cũng càng chảy càng nhiều…

Khi trong cơ thể Dương Thiên Lôi không còn giọt máu nào nữa, hắn cũng hoàn toàn lâm vào hôn mê.

Cự thạch dưới thân Dương Thiên Lôi đã biến thành màu đỏ đậm, bên trong mơ hồ hiện lên quang mang bảy màu đang không ngừng lưu động, tựa hồ như có chứa một sinh mệnh sống.

Hắn rõ ràng cảm giác được thân thể của mình dần dần trở nên lạnh như băng. Hắn biết, sinh mệnh đã dần dần rời bỏ hắn. Tuy trong lòng có một tia không nỡ, một tia quyến luyến, nhưng mạnh hơn cả là cảm giác được giải thoát.

Đúng lúc này, một cỗ năng lượng không thuộc về bất cứ loại nào trong năng lượng ngũ hành kim-mộc-thủy-hỏa-thổ bỗng nhiên phát ra từ cự thạch dưới thân hắn, phá tan tầng tầng mây đen, phảng phất như xuyên qua tầng tầng lớp lớp hàng rào không gian, tiến nhập vào bầu trời bao la.

- Răng rắc!

Sau một lát, một tiếng sấm cuồng bạo vang lên, xe tan bầu trời đêm. Một luồng sấm sét thật lớn chừng một người ôm bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, không ngờ bổ thẳng vào người Dương Thiên Lôi. Quần áo trên người hắn nhất thời nát vụn thành tro tàn, thân thể gầy gò của hắn cũng phát ra mùi thịt nướng khét lẹt, rõ ràng đã mất hết toàn bộ sinh cơ.

Cùng lúc đó, cự thạch dưới thân hắn lại phát ra tiếng nổ “Ầm ầm”. Ngay sau đó liền vang lên một loạt tiếng đã vỡ kêu “răng rắc”. Cự thạch chiếm phương viên mấy thước vậy mà ầm ầm vỡ thành từng mảnh vụn. Đồng thời, trong nháy mắt, hai đạo quang mang bảy màu từ trong đó phóng ra. Trong đó, một đạo như thiểm điện chui vào thân thể hầu như bị bỏng hoàn toàn của hắn, mà một đạo khác, lại như bị triệu hoán, phóng thẳng lên trời biến mất không còn tung tích.

“Răng rắc!”

Tựa hồ như có một phản ứng huyền ảo nào đó xảy ra, một đạo sấm sét càng cường bạo hơn lần thứ hai bạo phát, xé rách tầng tầng mây đen, lộ ra bầu trời đầy sao.

Tại tinh không xa xôi kia, theo hướng đạo quang mang bảy sắc vừa biến mất, một đạo quang mang khác càng chói lóa hơn đột nhiên xuất hiện, tựa như hô ứng với đạo quang mang bảy sắc trong cự thạch, từ trong bầu trời đêm thăm thẳm, từ xa tới gần, bay qua đây với tốc độ kinh người.

Trong sát na khi hai đạo quang mang dung hợp với nhau, nhất thời tản mát ra vô số kim quang, bay tới trên người Dương Thiên Lôi, nhanh như thiểm điện.



Đúng lúc này, từng đạo kim quang kia bỗng nhiên dường như có sinh mệnh, bắt đầu bay lượn quanh người Dương Thiên Lôi, hóa thành từng dòng văn tự bằng kim quang lóe ra không ngừng. Những văn tự này dường như tràn đầy thiên địa chí lý, hàng ngàn, hàng vạn đại đạo ẩn chứa trong từng chữ đó như những sợi tơ quấn quanh người Dương Thiên Lôi, càng không ngừng xoay vòng bay lượn. Xoay tròn trong vòng mười phút, khi đám văn tự màu vàng phát ra sáng ngời rõ ràng liền bắt đầu dung nhập vào trong người Dương Thiên Lôi.

Sau khi mấy ngàn văn tự kim quang lóng lánh dung nhập toàn bộ vào trong người Dương Thiên Lôi, năng lượng bảy sắc trong cơ thể hắn bỗng nhiên ngưng tụ giữa bầu trời, tản mát ra kim quang bàng bạc, hóa thành bốn chữ thật lớn màu vàng lóng lánh – “Huyền Thiên Chân Kinh”

Kim quang lóe lên lúc đó lần thứ hai tiếp tục chui vào trong người Dương Thiên Lôi.

Đúng vào lúc này, mưa gió sấm chớp đột nhiên ngừng lại một cách quỷ dị, dường như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra. Bầu trời lại trở lại sáng sủa, không gian hoàn yên tĩnh, bình hòa.

“Răng rắc…Răng rắc…”

Một canh giờ sau, thân thể hắn phát ra âm thanh như tiếng xương vỡ, làn da bên ngoài lúc trước bị cháy đen bây giờ bong tróc ra từng mảng, giống như thoát thai hoán cốt, quanh thân thể tản mát ra một đạo quang mang bảy màu nhàn nhạt.

….

- Đột phá bình cảnh? Dương Thiên Lôi, ngươi… Trở thành Tinh giả?

Trương Tử Hàm nhất thời khiếp sợ nói, thanh âm vốn êm tai lúc này đề cao lên đến tám trăm đề xi ben.

- Ngày hôm qua là sinh nhật lần thứ mười một của ta, là kỳ hạn cuối cùng, ta… Rốt cục đột phá!

Dương Thiên Lôi trầm giọng nói, tâm tình bất tri bất giác dung nhập vào thiếu niên truy cầu đỉnh cao võ đạo kia.Tại thờikhắc này, Dương Thiên Lôi rõ ràng cảm ứng được tâm tình thiếu niên đã từng trải qua, loại tâm tình mải mê truy cầu đỉnh cao võ đạo bất chấp mọi gian nan hiểm trở. Mà hiện tại, cuối cùng đã có được cảm giác “Vén mây mù nhìn trăng sáng” vô cùng sảng khoái.

Tại giờ khắc này, Dương Thiên Lôi bây giờ và Dương Thiên Lôi trước đây dường như có sự đồng cảm sâu sắc. Trong mắt hắn, hiện lên hai đạo quang mang chấp nhất cùng kiên định, thân thể gầy nhỏ tản mát ra khí thế dũng cảm tiến lên, không sợ hãi bất cứ thứ gì.



- Chúc… Mừng ngươi!

Trương Tử Hàm hơi khiếp sợ nói:

- Thế nhưng, do trước đó không vượt qua được kỳ thi tấn cấp, ngươi vẫn là đệ tử của ta. Đi thôi, ta đưa ngươi đi luyện công buổi sáng.

Trương Tử Hàm nói xong, không cho Dương Thiên Lôi kịp chất vấn, liền vươn bàn tay ngọc nhỏ bé, nhẹ nhàng cầm tay Dương Thiên Lôi.

Thần kinh Dương Thiên Lôi nhất thời có chút căng thẳng. Tuy rằng nội tâm người này hèn mọn không gì sánh được, nhưng trên thực tế còn chưa có kinh nghiệm tiếp xúc với bất kỳ nữ nhân xinh đẹp nào, đừng nói “ abc, xyz này kia”, ngay cả tay cũng chưa từng nắm qua. Duy nhất có một lần đại não nóng lên, toàn thân phát nhiệt, cuối cùng tinh trùng thượng não mà sờ sờ tiểu PP, cuối cùng dẫn tới bị kịch xuyên việt tới thế giới này như bây giờ.

Cho nên, trong nháy mắt khi được siêu cấp mỹ nữ nắm tay, cảm giác trơn bóng, ôn như như không xương từ tay nàng truyền qua, khiến hắn có cảm giác như bị điện giật.

Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi cảm nhận được một cỗ lực lượng nhu hòa nhưng cường đại từ bàn tay nhỏ bé của Trương Tử Hàm dũng mãnh truyền vào trong cơ thể mình. Ngay sau đó, bên tai truyền đến tiếng gió vù vù. Cảnh vật hai bên bắt đầu lui nhanh về phía sau, trong nháy mắt đã đạt tốc độ chạy nước rút 100 mét.

- Ta đánh...

Dương Thiên Lôi khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, thấy mỹ nữ bên cạnh mặt không đổi sắc, hơi thở không gấp gáp, trong lòng tràn ngập khiếp sợ. Cái này con mẹ nó là trong phim sao? Là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết? Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn như vậy không ngờ ẩn chứa năng lượng cường đại như thế?

Ký ức chung quy vẫn là ký ức. Mặc dù Dương Thiên Lôi có được ký ức như chính mình trải qua, cũng từ đó biết được một ít chuyện tình không thể tưởng tượng được, thế nhưng, so với chấn động mang lại do tự thân thử nghiệm lại hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Mạnh hơn nhiều, trực tiếp hơn nhiều!

Vô hình chung, một loại cảm giác mong chờ xuất hiện càng mãnh liệt trong trái tim Dương Thiên Lôi.

“Đây là một thế giới cường giả vi tôn. Thế giới như vậy không phải là thế giới võ hiệp ca thích nhất sao? Đao quang kiếm ảnh, khoái ý ân thù, tiếu ngạo giang hồ, bằng tuyệt thế thần công khiến vô số muội muội mê mẩn tâm thần!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0