Nhị trọng đỉnh...
Ám Ma Sư
2024-12-04 00:09:55
Trong lòng Diệp Huyền phát sinh gào thét, ý chí càng kiên định lên.
Từng đạo từng đạo sấm sét hạ xuống, hắn không lại vì đó hoảng sợ, lo lắng, trái lại xem là một loại tôi luyện, mài giũa cơ thể cùng ý chí của mình.
Nếu như thật sự sẽ chết, vậy hoảng sợ như thế nào đi nữa cũng sẽ không tiếp tục sống, đã như vậy, lại vì sao không hào hiệp một chút?
- Cheng!
Hắn rút ra Tài Quyết Chi Kiếm ở sau lưng, ngẩng đầu nhìn thiên, nộ chỉ bầu trời.
Dưới ánh chớp ngập trời, hắn không hề sợ hãi, đứng ngạo nghễ phía chân trời, đỉnh thiên lập địa.
Trên hòn đảo Hắc Long cung, hết thảy cường giả đều xem sững sờ.
Lôi kiếp kia khủng bố như vậy, vẻn vẹn chỉ tản mát ra khí tức, liền làm bọn họ từng cái từng cái khó thở, cả người chảy mồ hôi lạnh, có loại ảo giác ngày tận thế tới, tan xương nát thịt.
Mà Diệp Huyền ở trung ương lôi kiếp, lại vẫn có thể làm ra hành vi khiêu khích như vậy, ý chí bực này, khiến cho bọn họ đều cúng bái, phục sát đất.
- Điện hạ không hổ là điện hạ, ở trước mặt Diệt Thế Lôi Kiếp, cũng hào phóng, tiêu sái như vậy.
Nhìn thấy Diệp Huyền nộ chiến lôi kiếp, trong lòng Kim Lân chấn động.
Nói thật, trải qua thời gian dài ở chung như vậy, trong lòng Kim Lân đối với thân phận của Diệp Huyền kỳ thực sớm đã có hoài nghi.
Tuy Diệp Huyền nắm giữ hồn niệm có thể ly thể, cực kỳ tương tự Yêu tộc Huyền thú, thế nhưng các cử động của đối phương, cùng Nhân loại hoàn toàn không có gì khác nhau.
Vì lẽ đó Kim Lân sớm đã mơ hồ đoán được, Diệp Huyền không phải Huyền thú điện hạ thật sự, rất có thể chính là một cường giả Nhân loại.
Thế nhưng bởi vì bản thân cấm chế, Kim Lân vẫn lựa chọn tuỳ tùng Diệp Huyền.
Dù sao ở trên đại lục này, có thể mở ra cấm chế của hắn, chỉ có Diệp Huyền mà thôi.
Mà bây giờ nhìn thấy Diệp Huyền nộ chiến Diệt Thế Lôi Kiếp, trong lòng Kim Lân càng rung động thật sâu.
Chẳng trách ngay cả vị tồn tại kia cũng đồng ý tuỳ tùng điện hạ, ý chí bực này, hào phóng bực này, để nó từ thời đại viễn cổ đã tồn tại đến hiện tại, nội tâm cũng chịu đến xúc động cực lớn.
Đối mặt một người nghịch thiên như vậy, hắn là Huyền thú hoặc Nhân loại, lại có gì khác biệt đâu?
Kim Lân đến từ viễn cổ, đối với Yêu tộc hiện tại cũng chẳng có bao nhiêu lòng trung thành.
Mà bây giờ cử động của Diệp Huyền, là triệt để chinh phục nó.
Ầm ầm ầm!
Ánh chớp phun trào, mây đen dày đặc, tất cả mọi người đều lo lắng nhìn Diệp Huyền, thân hình của hắn ở trong mưa gió phiêu linh, ở dưới ánh chớp lay động.
Phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể không chống đỡ nổi.
Nhưng hắn lại như gậy trúc trong bão táp, mặc cho gió táp mưa sa, chập chờn lay động, nhưng thủy chung không triệt để vẫn lạc, vẫn khổ sở chống đỡ.
Cũng không biết qua bao lâu.
Tiếng sấm trong thiên địa rốt cục chậm rãi tiêu tan, lôi vân mênh mông bao phủ hơn mười ngàn dặm, dần dần ngừng lại, sau đó từ từ tản đi.
Một ánh mặt trời chói mắt, từ sau mây đen bắn ra.
Hắc Long cung, đông đảo thành viên cùng cường giả, đều có một loại ảo giác như cách thế.
Bọn họ ngửa đầu nhìn bóng người ở chân trời, ở dưới công kích giống như cuồng phong mưa rào, diệt nhật hủy diệt, cũng chưa từng té ngã, chưa từng khuất phục, chưa từng bại lui, như một cái bóng vĩnh viễn không tiêu diệt, sâu sắc điêu khắc vào tâm linh của mỗi người bọn họ, suốt đời khó quên.
- Diệp đại sư lại lập tức đột phá đến nhị trọng đỉnh phong!
- Khí tức cô đọng như vậy, này thật sự chỉ là một Vũ Đế nhị trọng sao?
Đám người Hắc Long cung chủ cảm thụ Diệp Huyền lan truyền ra khí tức, sắc mặt ngơ ngác bất định.
Cùng với những cường giả Vũ Đế đột phá nhị trọng khác không giống, lần này Diệp Huyền đột phá, không những bước vào nhị trọng, càng đạt đến nhị trọng đỉnh phong, có thể nói biến thái.
Mà càng làm cho bọn họ hoảng sợ chính là khí tức trên người Diệp Huyền, rõ ràng chỉ có nhị trọng đỉnh phong, nhưng khí tức thâm thúy, hủy diệt bá đạo, có chứa một loại xung kích không gì địch nổi.
Dạ Vũ Vũ Đế cùng Tử Diên Vũ Đế là Vũ Đế tam trọng thậm chí có loại cảm giác, chỉ cần đối phương nhẹ nhàng một chưởng, liền có thể diệt bọn họ, loại cảm giác ngột ngạt này, hầu như có thể cùng Hắc Long cung chủ đã sớm bước vào cửu giai tam trọng đỉnh phong mấy trăm năm đánh đồng, không phân cao thấp, đồng thời càng thêm bá đạo, trẻ tuổi.
- Tiêu Dao.
Dao Nguyệt Vũ Đế trước thấp thỏm không ngớt là cái thứ nhất bay người lên, lao vào trong lòng Diệp Huyền, nghẹn ngào không ngớt.
Vừa nãy nàng rất sợ, thật sự rất sợ, sợ mình vừa gặp được Diệp Huyền, liền lại muốn mất đi hắn.
- Doanh Thai.
Diệp Huyền vuốt mái tóc của Dao Nguyệt, ôn nhu nói, hắn có thể cảm nhận được tình cảm của Dao Nguyệt Vũ Đế.
- Ha ha, chúc mừng điện hạ đột phá Vũ Đế nhị trọng, thiên thu muôn đời, cái thế vô song.
Kim Lân cười ha ha xông lên phía chân trời, vẻ mặt hưng phấn.
- Chúc mừng Diệp đại sư.
- Chúc mừng Diệp đại sư đột phá.
Đám người Hắc Long cung chủ, cũng dồn dập bay lên trời cao, dồn dập chúc mừng.
- Đa tạ chư vị.
Diệp Huyền hơi chắp tay, trong lúc vung tay nhấc chân, có một luồng lôi điện chi lực mịt mờ tản mát, tỏa ra sấm gió gợn sóng vô hình.
Sau đó, một luồng cảm giác tê dại kéo tới, trong lòng đám người Hắc Long cung chủ, Dạ Vũ Vũ Đế, Tử Diên Vũ Đế rùng mình.
Mấy cường giả dồn dập hít vào một ngụm khí lạnh, loại uy thế tự nhiên phóng thích này, càng làm bọn họ có loại kích động muốn quỳ bái.
Càng làm cho đám người Tử Diên Vũ Đế ngơ ngác chính là, bây giờ tuy Diệp Huyền nhìn như phổ thông, nhưng trong lòng bọn họ mơ hồ có loại cảm giác, ở trước mặt hắn, bọn họ e là ngay cả phòng ngự của Diệp Huyền cũng không thể công phá.
- Chúng ta đi xuống trước đi!
Khóe miệng Diệp Huyền mỉm cười, thân hình hóa thành điện quang, rơi vào phía dưới.
Lần này Diệt Thế Lôi Kiếp, tuy nói suýt chút nữa làm hắn vẫn lạc, nhưng mang đến trợ giúp cho Diệp Huyền cũng rất lớn.
Nếu như không có Diệt Thế Lôi Kiếp này, Diệp Huyền nhiều nhất chỉ bước vào Vũ Đế nhị trọng, sẽ không có bao nhiêu khuếch đại.
Nhưng hôm nay, hắn không những bước vào nhị trọng, càng đạt đến nhị trọng đỉnh phong, ngoài ra, Cửu Chuyển Thánh Thể cũng bất ngờ bước vào bát chuyển.
Chỉ luận thân thể phòng ngự, Diệp Huyền tự xưng so với Hắc Long cung chủ cửu giai tam trọng đỉnh phong, còn đáng sợ hơn một phần.
Đêm tới.
Toàn bộ Hắc Long cung cực kỳ náo nhiệt, Diệp Huyền đột phá khiến cho toàn bộ Hắc Long cung tràn trề một loại vui mừng náo nhiệt.
Từng đạo từng đạo sấm sét hạ xuống, hắn không lại vì đó hoảng sợ, lo lắng, trái lại xem là một loại tôi luyện, mài giũa cơ thể cùng ý chí của mình.
Nếu như thật sự sẽ chết, vậy hoảng sợ như thế nào đi nữa cũng sẽ không tiếp tục sống, đã như vậy, lại vì sao không hào hiệp một chút?
- Cheng!
Hắn rút ra Tài Quyết Chi Kiếm ở sau lưng, ngẩng đầu nhìn thiên, nộ chỉ bầu trời.
Dưới ánh chớp ngập trời, hắn không hề sợ hãi, đứng ngạo nghễ phía chân trời, đỉnh thiên lập địa.
Trên hòn đảo Hắc Long cung, hết thảy cường giả đều xem sững sờ.
Lôi kiếp kia khủng bố như vậy, vẻn vẹn chỉ tản mát ra khí tức, liền làm bọn họ từng cái từng cái khó thở, cả người chảy mồ hôi lạnh, có loại ảo giác ngày tận thế tới, tan xương nát thịt.
Mà Diệp Huyền ở trung ương lôi kiếp, lại vẫn có thể làm ra hành vi khiêu khích như vậy, ý chí bực này, khiến cho bọn họ đều cúng bái, phục sát đất.
- Điện hạ không hổ là điện hạ, ở trước mặt Diệt Thế Lôi Kiếp, cũng hào phóng, tiêu sái như vậy.
Nhìn thấy Diệp Huyền nộ chiến lôi kiếp, trong lòng Kim Lân chấn động.
Nói thật, trải qua thời gian dài ở chung như vậy, trong lòng Kim Lân đối với thân phận của Diệp Huyền kỳ thực sớm đã có hoài nghi.
Tuy Diệp Huyền nắm giữ hồn niệm có thể ly thể, cực kỳ tương tự Yêu tộc Huyền thú, thế nhưng các cử động của đối phương, cùng Nhân loại hoàn toàn không có gì khác nhau.
Vì lẽ đó Kim Lân sớm đã mơ hồ đoán được, Diệp Huyền không phải Huyền thú điện hạ thật sự, rất có thể chính là một cường giả Nhân loại.
Thế nhưng bởi vì bản thân cấm chế, Kim Lân vẫn lựa chọn tuỳ tùng Diệp Huyền.
Dù sao ở trên đại lục này, có thể mở ra cấm chế của hắn, chỉ có Diệp Huyền mà thôi.
Mà bây giờ nhìn thấy Diệp Huyền nộ chiến Diệt Thế Lôi Kiếp, trong lòng Kim Lân càng rung động thật sâu.
Chẳng trách ngay cả vị tồn tại kia cũng đồng ý tuỳ tùng điện hạ, ý chí bực này, hào phóng bực này, để nó từ thời đại viễn cổ đã tồn tại đến hiện tại, nội tâm cũng chịu đến xúc động cực lớn.
Đối mặt một người nghịch thiên như vậy, hắn là Huyền thú hoặc Nhân loại, lại có gì khác biệt đâu?
Kim Lân đến từ viễn cổ, đối với Yêu tộc hiện tại cũng chẳng có bao nhiêu lòng trung thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà bây giờ cử động của Diệp Huyền, là triệt để chinh phục nó.
Ầm ầm ầm!
Ánh chớp phun trào, mây đen dày đặc, tất cả mọi người đều lo lắng nhìn Diệp Huyền, thân hình của hắn ở trong mưa gió phiêu linh, ở dưới ánh chớp lay động.
Phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể không chống đỡ nổi.
Nhưng hắn lại như gậy trúc trong bão táp, mặc cho gió táp mưa sa, chập chờn lay động, nhưng thủy chung không triệt để vẫn lạc, vẫn khổ sở chống đỡ.
Cũng không biết qua bao lâu.
Tiếng sấm trong thiên địa rốt cục chậm rãi tiêu tan, lôi vân mênh mông bao phủ hơn mười ngàn dặm, dần dần ngừng lại, sau đó từ từ tản đi.
Một ánh mặt trời chói mắt, từ sau mây đen bắn ra.
Hắc Long cung, đông đảo thành viên cùng cường giả, đều có một loại ảo giác như cách thế.
Bọn họ ngửa đầu nhìn bóng người ở chân trời, ở dưới công kích giống như cuồng phong mưa rào, diệt nhật hủy diệt, cũng chưa từng té ngã, chưa từng khuất phục, chưa từng bại lui, như một cái bóng vĩnh viễn không tiêu diệt, sâu sắc điêu khắc vào tâm linh của mỗi người bọn họ, suốt đời khó quên.
- Diệp đại sư lại lập tức đột phá đến nhị trọng đỉnh phong!
- Khí tức cô đọng như vậy, này thật sự chỉ là một Vũ Đế nhị trọng sao?
Đám người Hắc Long cung chủ cảm thụ Diệp Huyền lan truyền ra khí tức, sắc mặt ngơ ngác bất định.
Cùng với những cường giả Vũ Đế đột phá nhị trọng khác không giống, lần này Diệp Huyền đột phá, không những bước vào nhị trọng, càng đạt đến nhị trọng đỉnh phong, có thể nói biến thái.
Mà càng làm cho bọn họ hoảng sợ chính là khí tức trên người Diệp Huyền, rõ ràng chỉ có nhị trọng đỉnh phong, nhưng khí tức thâm thúy, hủy diệt bá đạo, có chứa một loại xung kích không gì địch nổi.
Dạ Vũ Vũ Đế cùng Tử Diên Vũ Đế là Vũ Đế tam trọng thậm chí có loại cảm giác, chỉ cần đối phương nhẹ nhàng một chưởng, liền có thể diệt bọn họ, loại cảm giác ngột ngạt này, hầu như có thể cùng Hắc Long cung chủ đã sớm bước vào cửu giai tam trọng đỉnh phong mấy trăm năm đánh đồng, không phân cao thấp, đồng thời càng thêm bá đạo, trẻ tuổi.
- Tiêu Dao.
Dao Nguyệt Vũ Đế trước thấp thỏm không ngớt là cái thứ nhất bay người lên, lao vào trong lòng Diệp Huyền, nghẹn ngào không ngớt.
Vừa nãy nàng rất sợ, thật sự rất sợ, sợ mình vừa gặp được Diệp Huyền, liền lại muốn mất đi hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Doanh Thai.
Diệp Huyền vuốt mái tóc của Dao Nguyệt, ôn nhu nói, hắn có thể cảm nhận được tình cảm của Dao Nguyệt Vũ Đế.
- Ha ha, chúc mừng điện hạ đột phá Vũ Đế nhị trọng, thiên thu muôn đời, cái thế vô song.
Kim Lân cười ha ha xông lên phía chân trời, vẻ mặt hưng phấn.
- Chúc mừng Diệp đại sư.
- Chúc mừng Diệp đại sư đột phá.
Đám người Hắc Long cung chủ, cũng dồn dập bay lên trời cao, dồn dập chúc mừng.
- Đa tạ chư vị.
Diệp Huyền hơi chắp tay, trong lúc vung tay nhấc chân, có một luồng lôi điện chi lực mịt mờ tản mát, tỏa ra sấm gió gợn sóng vô hình.
Sau đó, một luồng cảm giác tê dại kéo tới, trong lòng đám người Hắc Long cung chủ, Dạ Vũ Vũ Đế, Tử Diên Vũ Đế rùng mình.
Mấy cường giả dồn dập hít vào một ngụm khí lạnh, loại uy thế tự nhiên phóng thích này, càng làm bọn họ có loại kích động muốn quỳ bái.
Càng làm cho đám người Tử Diên Vũ Đế ngơ ngác chính là, bây giờ tuy Diệp Huyền nhìn như phổ thông, nhưng trong lòng bọn họ mơ hồ có loại cảm giác, ở trước mặt hắn, bọn họ e là ngay cả phòng ngự của Diệp Huyền cũng không thể công phá.
- Chúng ta đi xuống trước đi!
Khóe miệng Diệp Huyền mỉm cười, thân hình hóa thành điện quang, rơi vào phía dưới.
Lần này Diệt Thế Lôi Kiếp, tuy nói suýt chút nữa làm hắn vẫn lạc, nhưng mang đến trợ giúp cho Diệp Huyền cũng rất lớn.
Nếu như không có Diệt Thế Lôi Kiếp này, Diệp Huyền nhiều nhất chỉ bước vào Vũ Đế nhị trọng, sẽ không có bao nhiêu khuếch đại.
Nhưng hôm nay, hắn không những bước vào nhị trọng, càng đạt đến nhị trọng đỉnh phong, ngoài ra, Cửu Chuyển Thánh Thể cũng bất ngờ bước vào bát chuyển.
Chỉ luận thân thể phòng ngự, Diệp Huyền tự xưng so với Hắc Long cung chủ cửu giai tam trọng đỉnh phong, còn đáng sợ hơn một phần.
Đêm tới.
Toàn bộ Hắc Long cung cực kỳ náo nhiệt, Diệp Huyền đột phá khiến cho toàn bộ Hắc Long cung tràn trề một loại vui mừng náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro