Huyền Thiên

Thanh Huyền sơn

Ám Ma Sư

2024-12-04 00:09:55

- Mộng Mộng, vì sao vừa rồi ngươi làm việc ngư ngốc như vậy?

Thành công tiến thêm một bước, trong nội tâm Dương Thiên Lôi đắc chí, hắn càng thêm yêu thương thân thể mềm mại này, nhất là nhớ lại, sau khi cho rằng mình đã chết Tiêu Như Mộng lại làm ra cử động điên cuồng đó là đồng quy vu tận với đối phương, càng làm hắn thêm kiên định khi quyết định che chở cho Tiêu Như Mộng suốt cả cuộc đời.

Sư phụ thì thế nào? Dù là sư tổ ca cũng không để ý.

- Đáp ứng ta, dù sau này có xảy ra chuyện gì, cũng không được làm ra loại chuyện ngu ngốc này.

Dương Thiên Lôi lại nói lần nữa.

Tiêu Như Mộng ứng một tiếng.

- Ngoan...

Bỗng nhiên Dương Thiên Lôi buông thân thể Tiêu Như Mộng ra, vào thời khắc lực phòng thủ của Tiêu Như Mộng hạ xuống thấp nhất, hắn nhanh như thiểm điện tập kích gương mặt của óng ánh của nàng, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai "Bẹp" một cái.

Tiêu Như Mộng lập tức kinh hô mở to mắt, nàng muốn đẩy Dương Thiên Lôi ra, nhưng nàng vẫn chưa ra tay, hai cánh tay hữu lực của Dương Thiên Lôi đã vòng quanh nàng, ôm nàng vào lòng.

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Như Mộng lập tức đỏ ửng, trong đầu tràn ngập một cổ cảm xúc không nói nên lời, giãy dụa hai cái nhưng làm sao có thể là đối thủ của Dương Thiên Lôi chứ? Nên đành tiếp tục chôn đầu vào trong ngực của Dương Thiên Lôi, không dám nhìn lên, cũng không dám suy nghĩ.

Hai người cứ như vậy mà ôm lấy nhau, cảm thụ tiếng tim đập của đối phương, vô thanh vô tức, nhưng lại tràn ngập một cổ vị đạo ngọt ngào.

Thời gian dần qua, đan điền của Dương Thiên Lôi bắt đầu khô nóng, tuy trong nội tâm tinh tường, nhưng lúc này không nên nóng vội, nhưng móng vuốt hèn mọn bỉ ổi của hắn, lại kìm lòng không được bắt đầu chạy lên phần lưng của Tiêu Như Mộng, giống như muốn đụng chạm lên tất cả da thịt của Tiêu Như Mộng, hô hấp của hắn cũng trở nên dồn dập, lực lượng ôm Tiêu Như Mộng càng lúc càng lớn.

Tiêu Như Mộng biết rõ không thể tiếp tục nữa, nhưng nhịp tim và hô hấp lại không bị mình khống chế, ngay cả thân thể của nàng cũng bủn rủn vô lực. Loại cảm giác này đã làm cho nàng say mê, nhưng trong đó lại ẩn chứa một cảm giác làm nàng không hiểu...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Thiên Lôi, không muốn...

Tiêu Như Mộng dùng âm thanh mà cả nàng cũng khó có thể nghe được.

Đúng lúc này, đột nhiên Dương Thiên Lôi càng xiết chặt nàng hơn, Tiêu Như Mộng lập tức cảm thấy có một vật cứng rắn đang từ dưới đâm vào bụng của nàng. Trong nháy mắt này, sắc mặt Tiêu Như Mộng biến thành trắng bệch, đột nhiên bộc phát ra lực lượng cường đại, đẩy Dương Thiên Lôi ra.

- Mộng Mộng...

Trong nội tâm Dương Thiên Lôi cả kinh, đầu óc bắt đầu tỉnh táo lại, hắn nhìn thấy sắc mặt Tiêu Như Mộng tái nhợt và sợ hãi, hơn nữa trong ánh mắt tràn ngập cừu hận, trong nháy mắt toàn thân của hắn đổ mồ hôi lạnh, Dương Thiên Lôi như không thể tin được vào ánh mắt của mình, loại vẻ mặt này, không phải là bộ dáng của Tiêu Như Mộng lúc hôn mê lần trước sao?

Dương Thiên Lôi loáng thoáng bắt được cái gì đó, tuy không dám khẳng định, nhưng hắn hiểu được, suy đoán của mình đã đúng được tám phần mười.

- Sư phụ... Thực xin lỗi!

Tâm thần Dương Thiên Lôi bất định nói, nhưng trong âm thanh lại ẩn chứa một cổ lực lượng sóng âm mà hắn lĩnh ngộ được từ Lục Thanh Âm, âm thanh tiến vào trong tai của Tiêu Như Mộng.

Nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi, biểu hiện trên mặt Tiêu Như Mộng dần dần khôi phục, ánh mắt cũng từ từ thanh minh, sau khi nhìn thấy bộ dáng kinh hoàng hoảng hốt của Dương Thiên Lôi, trong mắt nàng rất ái nái, nhẹ giọng nói:

- Là sư phụ không tốt. Thực xin lỗi... Thiên Lôi, chúng ta đi về trước đi. Sư phụ mệt mỏi...

- Ân. Sư phụ, sư phụ, ta mang theo ngươi!

Dương Thiên Lôi nói gấp, lại đi tới bên người Tiêu Như Mộng, nhẹ nhàng cầm chặt tay nàng, kéo nàng qua phi kiếm của mình, trong chốc lát đi trở về hướng Phá Lãng Hào.

Sau khi tâm tình của hai người dần dần bình tĩnh lại, Dương Thiên Lôi thấy thần sắc Tiêu Như Mộng khôi phục lại bộ dáng lúc ở Trảm Không Kiếm Phái, trong nội tâm cảm thấy vô cùng thất lạc, nhất thời xúc động, đã làm những cố gắng của hắn trong thời gian này biến thành bong bóng, lại trở về con số 0, lại phải bắt đầu lại từ đầu.

- Sư phụ, hôm nay chém giết ba tên gia hỏa kia kiếm được một số tiền của phi nghĩa, ngươi xem đây là Đạo khí giáp mềm của Tiền Đa Đa, còn có Đạo khí quạt xếp, trong giới chỉ của hắn có không ít thứ tốt, mấy tỷ đan dược, còn có vô số linh phù. Còn hai lão gia hỏa kia cũng có không ít đồ, hắc hắc. Sư phụ, ngươi thu đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dương Thiên Lôi nói xong liền lấy ba cái Càn Khôn Giới đưa tới, đưa tới trước mặt Tiêu Như Mộng.

- Sư phụ không muốn, ngươi thu là được rồi, ngàn vạn lần đừng bộc lộ ra ngoài. Thế lực sau lưng Tiền Đa Đa chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, chờ chúng ta hoàn thành quá trình lịch lãm rèn luyện, lập tức trở về Trảm Không Kiếm Phái.

Tiêu Như Mộng nhẹ giọng nói.

- Ân. Sư phụ đã không muốn, ta cũng phải đưa Đạo khí giáp mềm này cho người, người nên tiếp nhận a, sớm ngày chính thức tế luyện, đào tạo ra khí linh. Dù sao ta đã có rồi, hơn nữa Đạo khí của Tiền Đa Đa vô cùng cường đại, khí tức khí linh rất mạnh, chắc hẳn là truyền thừa Đạo khí. Cho nên, sư phụ đừng từ chối, được không? Dù nói gì thì ta tuyệt đối không thu hồi đâu.

Như mộng ứng một tiếng, đột nhiên hỏi:

- Thiên Lôi, vừa rồi chiêu Thôn Phệ Thiên Hạ của Tiền Đa Đa, rõ ràng đã cuốn người lên tầng lôi đình, tại sao ngươi lại không có việc gì?

- Sư phụ, người còn nhớ lúc ngươi bị trọng thương hay không, vì sao trong thời gian ngắn ta lại có thể đuổi tới bên cạnh của người không?

- Vì sao?

- Bởi vì thể chất của ta không hề e ngại bất cứ lôi đình nào. Tại tầng ngoài, chính là tầng lôi đình, ta cũng không gặp phải bất cứ trở ngại gì, hơn nữa, lôi đình đối với ta mà nói, không tạo thành bất cứ tổn thương gì, hơn nữa ta còn được bổ sung năng lượng một cách nhanh chóng. Cho nên, chỉ cần ta nguyện ý, có thể vĩnh viễn ngự kiếm phi hành, sẽ không xuất hiện tình huống pháp lực tiêu hao hết.

Dương Thiên Lôi nói ra, trước mặt Tiêu Như Mộng, hắn cảm thấy không cần phải giấu diếm điều gì nữa.

Nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi, trong ánh mắt của Tiêu Như Mộng hiện ra một tia khiếp sợ mãnh liệt.

- Sư phụ, nếu không... Chúng ta đừng quay trở lại Phá Lãng Hào đi? Thời điểm ngươi mệt mỏi, ta sẽ mang theo ngươi, đồng thời có thể ngồi xuống điều tức. Thời điểm ta mệt mỏi, chỉ cần vọt tới tầng ngoài, sẽ nhanh chóng khôi phục. Chỉ cần chúng ta muốn, thích lịch lãm ở đâu thì đi tới đó, như vậy sẽ ít gặp phải những con ruồi.

Dương Thiên Lôi nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0