Huyền Thiên

Tới dâng lễ vật...

Ám Ma Sư

2024-12-04 00:09:55

Hầu như trong sát na, Lăng Hi và tiểu linh thú cảm thấy áp lực nặng nề xung quanh bỗng nhiên biến mất, trong thoáng chốc khí trường toả ra xung quanh của hai người Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm lại có thể bức lui hết mọi áp lực!

Trương Tử Hàm mừng rỡ đứng dậy từ trong sự bao bọc của Dương Thiên Lôi:

- Thiên Lôi. Ta đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên rồi... Ngươi...

Bỗng nhiên thấy hai mắt Dương Thiên Lôi đỏ tươi, Trương Tử Hàm cả kinh, nhưng điều càng làm cho nàng kinh ngạc, thậm chí có chút sợ hãi chính là mi tâm của Dương Thiên Lôi lại toả ra từng tia sáng bảy màu, Trương Tử Hàm chỉ ngưng mắt nhìn thì linh hồn của nàng dường như bị hút vào trong vậy, nhất thời khiếp sợ nói không ra lời, hoảng hốt chuyển ánh mắt sang chỗ khác!

Dương Thiên Lôi cố nhịn sự đau nhức truyền đến trong đầu, trầm giọng nói:

- Ta không sao!

Lúc này, trong đầu hắn giống như dậy sóng cuồn cuộn, từng tia sáng bảy màu lượn lờ xoay quanh, mấy lần như muốn bay ra khỏi thân thể.

Dương Thiên Lôi nói xong liền nhắm hai mắt lại, thân thể run lên kịch liệt, nhất là phần đầu của hắn lại biến đổi hình dạng một cách quỷ dị, dường như muốn nổ tung ra, khiến Trương Tử Hàm kinh hồn táng đảm, vô cùng lo lắng, sự mừng rỡ khi đột phá Tiên Thiên nhất thời biến mất tăm.

Nàng không nén nổi dòng nước mắt cứ chảy xuống:

- Thiên Lôi, ngươi làm sao vậy, đừng làm ta sợ?

Còn Lăng Hi và tiểu linh thú ngay khi áp lực biến mất liền chi trở về trong đầu Dương Thiên Lôi, chỉ là bọn họ không ngờ rằng, vừa mới đi vào liền bị cuốn vào trong một cơn lốc xoáy vô biên vô hạn, nếu như bọn họ không phải là một phần trong đầu của Dương Thiên Lôi thì chỉ e là đã trực tiếp bị chôn vùi trong đó, hoàn toàn tiêu tan thành mây khói.

Ngay khi Dương Thiên Lôi gần như áp chế không được nữa thì từng văn tự màu vàng bỗng nhiên xuất hiện trong đầu của hắn, chúng bay lượn nhảy muá và hợp thành một đồ án phức tạp huyền ảo đích, ngay khi đồ án kia thành hình thì nó liền toả ra hàng ngàn hàng vạn tia sáng màu vàng.

Ánh sáng bảy màu sôi sục cuồn cuộn như muốn bùng nổ trong đầu của Dương Thiên Lôi, nhất thời liền bị một luồng năng lượng cường đại kìm hãm xuống, rồi dần dần yên lặng trở lại.

- Phù.

Mấy phút sau, Dương Thiên Lôi cuối cùng cũng thở phào một hơi dài, mở mắt ra, hai mắt của hắn đã tỉnh táo khôi phục, trong mắt của Trương Tử Hàm, toàn thân hắn dường như chưa từng có biến hóa gì, nhưng trên mặt Dương Thiên Lôi lại tràn đầy hưng phấn và kích động.

Quanh thân Trương Tử Hàm toả ra pháp lực băng hàn mạnh mẽ đến cực điểm, bảo vệ hai người vào giữa, ánh mắt khẩn thiết nhìn hắn hỏi:

- Thiên Lôi, vừa rồi làm sao vậy?

Dương Thiên Lôi nhìn đôi mắt ướt đẫm của Trương Tử Hàm, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, nói:

- Không có gì, đừng lo lắng, đã không có việc gì nữa, sau này không cho phép nàng khóc

Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói:

- Ta... Ta lo lắng ngươi. Ngươi thực sự không có việc gì chứ?

Dương Thiên Lôi mỉm cười nói:

- Nàng xem ta giống có việc gì sao?

Ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía Thiên La Địa Võng đã bị Trương Tử Hàm chặn lại, trầm giọng nói:

- Đã đến lượt chúng ta phản kích rồi. Nếu không phải chúng ta đều có đột phá thì e rằng...

- Để cho ta.

Nghe Dương Thiên Lôi nói, Trương Tử Hàm nhất thời biến sắc, vừa nghĩ đến mục đích của Thiên Âm Tán Nhân thì trong lòng bỗng có chút sợ sệt, hận không thể giết chết hắn ngay lập tức.

Lời của Trương Tử Hàm còn chưa dứt, mi tâm của nàng bỗng nhiên loé lên một tia sáng băng lam, trong tay liền xuất hiện một thanh bảo kiếm mà xanh thẫm.

Dương Thiên Lôi có chút buồn bực nói:

- Hả? Tử Hàm, nàng có bảo kiếm từ khi nào thế? Khí tức thật mạnh mẽ...

- Khi ta thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên thì đã có thể bắt đầu sử dụng nhiều công năng của Thủy Nguyên Châu, đây là một trong số đó, “Bách Biến”.

Dương Thiên Lôi kinh ngạc hỏi:

- Bách Biến?

Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói, trong đôi mắt dường như ẩn chứa cả thế giới băng tuyết kia thoáng hiện lên vẻ mừng rỡ:

- Uh, có thể biến hóa thành bất kỳ loại vũ khí nào mình muốn. Niệm lực của Thiên La Địa Võng này dường như... không cường đại bằng ta, ta hẳn là có thể đánh phá nó.

- Đừng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dương Thiên Lôi bỗng nhiên ngăn cản nói:

- Đây là một món linh khí trung phẩm, phá hỏng đi thì đáng tiếc lắm, hay là để cho ta.

Trương Tử Hàm nghi hoặc hỏi:

- Ngươi muốn làm như thế nào?

Vừa rồi nàng đã cảm ứng qua, muốn thoát ra khỏi Thiên La Địa Võng này thì chỉ có cách phá hủy mới được, bằng không thì căn bản không có cách nào khác.

Dương Thiên Lôi cười nói:

- Hắc hắc, lát nữa nàng sẽ biết.

Âm thanh còn chưa dứt, chỉ thấy thân hình hắn khẽ động một cái, liền đi ra khỏi lồng bảo hộ bằng năng lượng của Trương Tử Hàm, trực tiếp đi tới mép của Thiên La Địa Võng, chậm rãi thò tay ra, đặt lên trên.

Âm thanh của Lăng Hi vang lên trong đầu Dương Thiên Lôi nói:

- Dùng niệm lực của ngươi bức ép hết máu huyết và pháp lực của lão giả kia ra khỏi Thiên La Địa Võng.

Thực ra, khi trong đầu Dương Thiên Lôi khôi phục lại tĩnh lặng, Lăng Hi đã có trao đổi với Dương Thiên Lôi rồi. Biết được Dương Thiên Lôi chỉ bằng vào thân thể của cảnh giới Hậu Thiên mà có thể nắm được cách vận dụng niệm lực, khiến Lăng Hi phải vô cùng kinh ngạc, mặc dù nàng là cường giả Thần Đạo nhưng cũng là lần đầu tiên thấy chuyện không thể tưởng tượng được như vậy, điều này hoàn toàn vượt qua phạm vi nhận thức của nàng, mặc dù nàng đã từng là cường giả Thần Đạo thì cũng chỉ có thể dùng từ “biến thái” để hình dung Dương Thiên Lôi.

- Được.

Dương Thiên Lôi đáp lại trong đầu, cùng lúc đó, tâm thần hắn khẽ động, trên tay hắn liền có một tia sáng bảy màu chợt lóe lên rồi biến mất.

Niệm lực mạnh mẽ, tinh thuần đích liền hòa làm một thể với đan điền của hắn.

Trong nháy mắt này, Dương Thiên Lôi liền có thể cảm ứng được thông tin trong Thiên La Địa Võng một cách rõ ràng.

Quả nhiên có một ý niệm tà ác dung hợp trong tinh huyết đang có đầy rẫy trong Thiên La Địa Võng, chỉ từ ý niệm này, Dương Thiên Lôi liền có thể xác định, đây là khí tức tà ác của lão giả kia.

- Chuyện gì thế này?

Ngay khi niệm lực và năng lượng của Dương Thiên Lôi tiến vào Thiên La Địa Võng, Thiên Âm Tán Nhân đang tu luyện tà công liền cảm ứng được sự biến hoá trong Thiên La Địa Võng, hắn liền hoảng hốt nhảy dựng lên.

- Sao có thể được?

Thiên Âm Tán Nhân gần như không thể tin được vào cảm giác của mình, hắn bỗng nhiên cảm thấy khí tức của mình trong Thiên La Địa Võng đang bị luyện hóa.

- Muốn chết, hai tên Tinh Giả Hậu Thiên nho nhỏ lại muốn luyện hóa pháp bảo của ta...

Lửa giận công tâm, Thiên Âm Tán Nhân vốn chỉ nghĩ đến việc hắn vây khốn hai tên Tinh Giả Hậu Thiên, căn bản không ngờ, Tinh Giả Hậu Thiên sao lại có năng lực luyện hóa Thiên La Địa Võng?

Thiên Âm Tán Nhân gầm lên giận dữ, hắn liền điều khiển Thiên La Địa Võng, pháp lực hùng mạnh quanh thân bỗng dũng mãnh cuồn cuộn tuôn vào trong đó, muốn bức ép pháp lực của Dương Thiên Lôi ra, nhưng ngay khi pháp lực của hắn và pháp lực của Dương Thiên Lôi tiếp xúc với nhau, một niệm lực khủng bố toả ra ánh sáng bảy màu liền trực tiếp đánh vào thân thể của hắn.

- Phá.

Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang đến tai của Thiên Âm Tán Nhân.

- Ọc.

Một ngụm máu đỏ tươi liền vọt ra từ miệng của hắn, Thiên La Địa Võng liền hoàn toàn mất liên hệ với hắn, hóa thành một đạo lưu quang chụp ngược trở lại hắn.

Hắn nhìn thấy hai tên tù nhân của mình khi nãy là Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm.

- Ta muốn giết các ngươi, a...

Thiên Âm Tán Nhân điên cuồng gào kêu một tiếng, vô số thuần dương đan liền trực tiếp bị hắn nuốt vào trong bụng.

Từng cổ khí tức tà ác khủng bố liền như cơn lũ dữ bất ngờ tuôn trào ra từ trong cơ thể hắn, xung quanh ngập đầy ma khí, dưới sự điều khiển của pháp lực, chúng dường như biến thành dịch thể, nâng hắn lên cao.

- Lực lượng thật cường đại.

Vừa mới tế luyện Thiên La Địa Võng, Dương Thiên Lôi vốn định trực tiếp gậy ông đập lưng ông thấy thế liền thất kinh. Không ngờ lão già này lại điên cuồng như vậy, hiển nhiên là hắn đã sử dụng bí pháp, kích phát tiềm năng, nên mới dám nuốt phục nhiều thuần dương đan như vậy.

Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm liền bị bức lui về mấy trượng, ngay cả Thiên La Địa Võng lại lần nữa rơi vào tay Thiên Âm Tán Nhân.

Một tràng âm thanh tràn ngập khí tức tà ác tuôn ra từ miệng của hắn, đôi mắt hắn loé lên ánh sáng đỏ tươi như máu, toàn thân tà ác không thể diễn tả được, theo làn âm thanh bay đến, một dòng xoáy liền theo đó xuất hiện.

Lăng Hi nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Cẩn thận, đây là thuật khôi lỗi.

Ngay khi dòng xoáy xuất hiện, Dương Thiên Lôi cảm thấy cả động phủ đều bắt đầu run lên, khí tức tà ác cuồn cuộn, từ bốn phương tám hướng ập đến, giống như trăm sông đổ về biển, tuôn chảy vào dòng xoáy đó.

- Khặc khặc khặc...

Thiên Âm Tán Nhân bỗng nhiên phát ra một tràng cười khủng bố như không phải của con người, sau đó liền há mồm phun một ngụm máu vào dòng xoáy, trong dòng xoáy màu đen liền tuôn ra từng bóng người.

Một, hai, ba... Mười tám bóng người.

Vừa đủ mười tám con khôi lỗi hiển nhiên đã mất đi trí tuệ con người, trong thoáng chốc liền xuất hiện xung quanh Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm.

Mỗi một khôi lỗi đều là một thanh niên.

Một con khôi lỗi đồng nghĩa với một thanh niên bị Thiên Âm Tán Nhân sát hại.

Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm nhìn nhau, hai người cũng không có chút nào sợ hãi, ngược lại tràn đầy ý chí chiến đấu mãnh liệt và lửa giận ngùn ngụt.

- Giết.

Trên mặt Dương Thiên Lôi toả ra khí tức lãnh lẽo, hai tay bỗng nhiên lật một cái, thân người liền xoay tròn như con vụ.

Khác với Quyển Quyển Thần Công mà hắn tự nghĩ ra, lần này, dưới sự thôi thúc của niệm lực tinh thuần, thân thể hắn ngưng tụ cao độ, giống như một mũi khoan kim cương vô hình, xoay chuyển ầm ầm, kích nổ khí lưu xung quanh, từng tiếng xé gió truyền đến từ trên người hắn, toàn thân hắn như một mũi tên đang giương trên cung, như linh xà xuất động, tiếp tục xoay tròn, rồi bắn về phía Thiên Âm Tán Nhân như một tia chớp.

Đồng thời, thanh bảo kiếm màu xanh thẫm do Thủy Nguyên Châu hoá thành trong tay của Trương Tử Hàm, mang theo khí thế kinh người, chém vào các khôi lỗi xung quanh.

- Rầm rầm...

Một tràng tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang vọng khắp động phủ.

Dương Thiên Lôi lại có thể phá vỡ từng tầng năng lượng tà ác đặc quếnh như hồ kia, song quyền trực tiếp oanh kích về phía Thiên Âm Tán Nhân.

Đối mặt với công kích nhanh không thể phòng, sắc bén mạnh mẽ, Thiên Âm Tán Nhân lại không bối rối chút nào, gầm lên giận dữ, bảo y trên người hắn bỗng nhiên toả ra ánh sáng chói mắt, giống như kiếm quang đang bập bềnh, ẩn chứa pháp lực cuồn cuộn, va chạm vào thân ảnh xủa Dương Thiên Lôi.

- Ầm.

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên.

Thân thể Dương Thiên Lôi liền giống như du long, phát huy xả lực, hóa lực, mượn lực một cách vô cùng nhuần nhuyễn, toàn thân hắn tuỳ ý xuyên lượng qua cơn bão năng lượng khủng bố, từng đạo pháp lực, dưới sự khống chế của niệm lực cường đại tinh thuần, liền giống như Thiên La Địa Võng quấn lấy Thiên Âm Tán Nhân.

Cảm nhận được công kích của Dương Thiên Lôi, tâm thần Lăng Hi chấn động, trong lòng vô cùng vui mừng.

Thế nào là thiên tài?

Đây mới là thiên tài chân chính.

Một loạt công kích này của Dương Thiên Lôi đã thể hiện ra được năng lực khống chế niệm lực kinh người của hắn, đây tuyệt đối không phải điều mà Tinh Giả Hậu Thiên có thể làm được.

Cho dù là cao thủ Tiên Thiên, nếu không có sự thấm nhuần trong mấy mươi năm thì không thể làm được đến mức tinh diệu và chuẩn xác như vậy, vận chuyển pháp lực đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.

Còn Trương Tử Hàm đồng thời cũng chém giết hết sức mau chóng nhanh lẹ, mặc dù không biến thái như Dương Thiên Lôi, nhưng nàng nhận được truyền thừa Thần Đạo, một khi bước vào Tiên Thiên liền có ưu thế mạnh mẽ hơn nhiều so với những người tu luyện bình thường, lĩnh ngộ, khống chế, kinh nghiệm đều vượt xa Tiên Thiên bình thường vừa mới thăng cấp lên.

Huống chi, trong tay Trương Tử Hàm còn có bảo vật siêu cấp là Thủy Nguyên Châu.

Thủy Nguyên Châu tuy bị nhiều tầng cấm chế, nhưng cũng không ảnh hưởng đến thực lực của Trương Tử Hàm. Nó sẽ hoá giải phong ấn từ từ theo sự đột phá thực lực của Trương Tử Hàm. Mục đích của các tầng cấm chế, đơn giản là để tránh mang họa khi mang bảo bối trong người, cho dù nó không có cấm chế, bằng vào thực lực hiện giờ của Trương Tử Hàm cũng không thể nào phát huy ra toàn bộ uy lực của nó.

Thiên Âm Tán Nhân cảm nhận được uy lực thật lớn, nhìn thấy Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm biểu hiện ra sức chiến đấu cường đại, ruột gan của hắn vô cùng hối hận. Hắn biết, hôm nay chạy trời không khỏi nắng.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ, hai tên Tinh Giả Hậu Thiên lại có thể đột phá ra khỏi Thiên La Địa Võng, mà đột phá thì thôi đi, hơn nữa còn hung hãn như vậy.

Hắn không cam lòng.

- A!

Thiên Âm Tán Nhân bỗng nhiên kêu to một tiếng kinh thiên trong vòng vây pháp lực của Dương Thiên, tiếp tục nuốt vào vô số viên thuần dương đan, cùng lúc đó, năm mũi ngân châm dài đến nửa thước lấp loé tinh mang, trực tiếp cắm vào đầu của hắn.

- Ầm!

Trong thoáng chốc, pháp lực kinh khủng đến không thể tưởng tượng tuôn ra từ trên người hắn, bức Dương Thiên Lôi lùi lại mấy bước, cùng lúc đó, thân hình hắn bỗng nhiên phát động, giống như một con dã thú điên cuồng liều mạng công kích, nhanh như tia chớp lao thẳng về phía liễu Dương Thiên Lôi, đây hoàn toàn là một đấu pháp lấy mạng đổi mạng.

Hiển nhiên, Thiên Âm Tán Nhân muốn tự nổ tung, muốn Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm cùng chết chung với hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0