Trấn linh đan (...
Ám Ma Sư
2024-12-04 00:09:55
Thời gian dần qua đi, yêu thú cấp thấp càng ngày càng ít, khi hắn lặn sâu đến một vạn trượng, đã rất khó thấy được yêu thú cấp thấp rồi. Nhưng hắn lại rõ ràng cảm ứng được một sự tồn tại cường đại.
Lãnh địa, yêu thú cường đại bên trong đại dương đều có lãnh địa của chính mình. Bên trong lãnh địa mà nó thống trị, yêu thú cấp thấp căn bản không dám tới gần.
.......
Trong nháy mắt đã trôi qua vài canh giờ, sắc trời đã chuyển tối, một ít tu luyện giả hao hết pháp lực cùng thể lực cũng bắt đầu lục tục trở về "Phá Lãng Hào", tiến vào phòng tu luyện bắt đầu đả tọa điều tức, khôi phục thể lực và pháp lực. Phía trên boong tàu, Bách Hiểu Sinh Mạc Thương ánh mắt sáng ngời ngồi trước một cái bàn. Từng tu luyện giả phản hồi, hắn đều sẽ cẩn thận ghi chép vào bên trong lục ký. Người này tuyệt đối mười phần là ăn no rửng mỡ, căn bản không hề đi ra ngoài lịch luyện, mà lại chuyên môn quan sát tu luyện giả đi cùng thuyền.
Đúng lúc này, một đạo kiếm quang xẹt qua, Mạc Thương thấy được một đạo thân ảnh tuyệt mỹ, tu luyện giả trở về đúng là Tiêu Như Mộng.
- Ồ, sao nàng lại đi một mình? Vị Tiêu huynh đệ kia như thế nào lại không có trở về?
Mạc Thương có chút kỳ quái. Hai người vốn có quan hệ đạo lữ, tự nhiên phải cùng nhau trở về. Được xưng là Bách Hiểu Sinh, hắn cũng không phải là ăn hại, Dương Thiên Lôi bê ngoài chỉ có tu vi Tiên Thiên cấp năm. Hơn nữa Mạc Thương cũng không nhìn ra hắn đến tột cùng mạnh mẽ cơ nào, nhưng Mạc Thương không cần nhìn cũng có thể đưa ra kết luận, Dương Thiên Lôi tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Tục ngữ có câu, muốn xem một vị nam nhân mạnh mẽ bao nhiêu, ngươi chỉ cần nhìn xem nữ nhân bên cạnh hắn mạnh mẽ cỡ nào thì có thể đoán được. Tiêu Như Mộng là một cao thủ Tiên Thiên cấp tám, hơn nữa có dung nhan khuynh quốc khuynh thành. Chẳng lẽ lại tìm một tên thái điểu lớn lên hơi soái một chút làm đạo lữ? Loại này không phải là không có chỉ là tỉ lệ rất nhỏ. Cho nên, Mạc Thương khi nhìn thấy Dương Thiên Lôi, đã nhận định bốn chữ "Thâm bất khả trắc"
.......
Tiêu Như Mộng sau khi trở lại phòng, trực tiếp trút bỏ y phục, bước chân vào trong bồn tắm. Lúc này nàng đã hoàn toàn kiệt sức. Tắm nước nóng xong rồi mới đả tọa điều tức, đây là thói quen nhiều năm của nàng
Nằm ngửa trong bồn tắm, hơi nhắm mắt, cặp song phong mê người như ẩn như hiện, sóng sánh trên mặt nước, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trắng noãn như ngọc, khóe miệng Tiêu Như Mộng chợt hiện nên một nụ cười. Sau một lát chợt biến thành "phì" một tiếng cười duyên, thì thào nói:
- Xú tiểu tử này gọi Mộng Mộng thành quen...Vậy mà còn nói không tiêu hao gì, tối nay trở về, thực lực hắn chỉ sợ đã vượt qua ta rồi...
"Ào ào" một tiếng. Sau một lát Tiêu Như Mộng liền từ trong bồn tắm đứng lên, đứng ở trước gương, tinh tế đánh giá thân thể mềm mại đang lõa lồ của mình, quanh thân thể bông nhiên tràn ra một luồng khí tức tràn ngập hấp dẫn cùng kiều diễm.
- Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước ta đừng nên dụ hoặc hắn.
Tiêu Như Mộng lắc đầu, khí tức kiều diễm trên người dần thu lại, ánh mắt đầy phức tạp. Nàng biết rõ, nàng đã gieo xuống thể nội Dương Thiên Lôi hạt giống dụ hoặc, và nó đã nảy mầm. Vô luận như thế nào, hắn vĩnh viễn đều không có khả nàng chính thức coi nàng như một vị sư phụ thuần túy. Mặc dù sau này nàng không bao giờ thi triển ra khí tức mị hoặc của Huyễn Tấn Đại Pháp nữa, nhưng cũng không có cách nào cải biến sự thật này. Đồng thời nàng cũng biết, bởi vì Dương Thiên Lôi mà bản thân mình đã sinh ra một chút biến hóa.
Đả tọa ba canh giờ bên trong phòng tu luyện, Tiêu Như Mộng đã khôi phục được đến trạng thái đỉnh phong. Sau khi thu công, nàng ra khỏi gian phòng của mình, đi tới cửa phòng Dương Thiên Lôi gõ cửa. Bất quá không có chút động tĩnh nào, Tiêu Như Mộng liền trực tiếp đi lên boong tàu , đồng thời bóp nát một tấm thông tấn phù.
- Mộng Mộng, nhớ ca rồi sao? Nếu nhớ ca rồi thì ca sẽ trở lại. Ca vẫn không có tổn thất gì cả, đám yêu thú dưới này quá yếu. Nếu ngươi không nhớ ca thì ca sẽ xuống sâu thêm một chút...
Sau một lát thanh âm Dương Thiên Lôi tràn ngập hèn mọn bỉ ổi thông qua thông tấn phù truyền vào trong đầu Tiêu Như Mộng.
- Không được đây mới là trạm thứ, chỉ cần thích ứng một chút. Càng về sau yêu thú càng cường đại. Hơn nữa việc lĩnh ngộ ảo diệu pháp tắc, ngoại trừ chiến đấu sinh tử, còn cần có cơ duyên cùng ngộ tính, cũng không phải chỉ cần chiến đấu là có thể đạt được. Lập tức quay về đi!
Tiêu Như Mộng trực tiếp cự tuyệt nói.
- Thôi được, nếu Mộng Mộng đã nhớ ca rồi thì ca sẽ trở lại!
Dương Thiên Lôi vô sỉ nói. Khoảng cách càng xa, lá gan tên này đương nhiên lại càng lớn. Hắn cơ hồ đã có thể tưởng tượng ra bộ dạng giận dữ của Tiêu Như Mộng. Nhưng Dương Thiên Lôi đã quyết định, lần lịch luyện này. hắn muốn sử dụng tất cả các phương thức vô sỉ cùng với biện pháp bỉ ổi nhất mà mình có, khiến cho Tiêu Như Mộng hoàn toàn đắm chìm trong trò "diễn kịch" của bản thân hắn. Vui vẻ cũng tốt, phẫn nộ cũng được, chỉ cần làm cho tâm thân nàng đều bị bản thân mình chiếm cứ, như vậy thì cuối cũng có ra sao cũng vẫn là chuyện tốt. Một người thủy chung sống dưới lớp mặt nạ, thực là vô cùng mệt mỏi. Điều Dương Thiên Lôi muốn làm bất quá cũng chỉ muốn lột trần tấm mặt nạ của nàng, bày ra bản chất thật sự tựa như thời điểm nàng còn hôn mê.
Trong nháy mắt đã qua sáu canh giờ
- Tiểu thư xinh đẹp, xin chào!
Đang lúc Tiêu Như Mộng tựa người vào trên lan can, ngắm nhìn bầu trời đêm cùng đại dương đầy vẻ thâm thúy, trong không khí mang theo một tia mùi tanh, chờ đợi Dương Thiên Lôi trở về. Một gã tu luyện giả Tiên Thiên bát cấp tuổi trẻ, đã chú ý tới dáng người tuyệt mỹ, cùng với một bóng lưng, đã khiến cho hai con ngươi của gã tu luyện giả trẻ tuổi này, lộ ra hào quang tham lam.
Cùng lúc đó, Bách Hiểu Sinh Mạc Thương vẫn một mực ngồi trước bàn quan sát mọi người, bỗng nhiên đem ánh mắt nhìn về hướng Tiêu Như Mộng cùng thiếu niên kia, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, thầm nghĩ: thân truyền đệ tử của Kiếm Vô Ngân- chưởng giáo chí tôn "Thiên Vũ Môn", Tiền Đa Đa, có trò hay coi rồi.!
Tiền Đa Đa, chỉ riêng thân phận thân truyền đệ tử của chưởng giáo chí tôn "Thiên Vũ Môn" đã có đủ tiền vốn để hung hăng càn quấy rồi. Nhưng cha của hắn lại càng khủng bố hơn Tiền Mãn Thương, Thần Đạo cường giả, nhị đà chủ của "Huynh Đệ Thương Hội" một trong những thương hội lớn nhất của Thiên Huyền đại lục. Tài phú tuyệt đối kinh nhân.
Chính là bởi vì có thân phận này, Tiền Đa Đa bên trong tu luyện giới danh khí rất lớn, nhất là hắn phong lưu thành tính, mọi người đều biết rõ. Nhưn bởi vì bản thân hắn phong lưu, phóng khoáng, lại có thiên phú tuyệt đỉnh, khiến cho chuyện ong bướm của hắn vô sô. Đương nhiên không ít trong số đó là hắn thông qua uy hiếp mà đạt được.
- Tại hạ ngưỡng mộ phong thái tuyệt thế của tiểu thư, chẳng biết có thể được cùng tiểu thư kết giao bằng hữu?
Tiền Đa Đa nhẹ lay động bảo phiến cấp đạo khí, thân mặc một bộ đạo khí nhuyễn giáp màu vàng, hai con ngươi lấp lánh tinh quang, đúng trước mặt Tiêu Như Mộng,nhẹ giọng hỏi. Phia sau hắn, trái phải đồng dạng đều có một tên lão giả mặt không biểu tình có tu vi Tiên Thiên bát cấp. Trang phục của hai lão giả này dĩ nhiên là người hầu.
Tiêu Như Mộng khẽ nhíu mày, ngôn ngữ của đối phương nàng lập tức tinh tường, chính là con ruồi theo lời Dương Thiên Lôi.
- Xin lỗi, ta không có hứng thú.
Tiêu Như Mộng lạnh giọng nói, không chút nể tình nào, nói xong liền xoay người lại, cũng chẳng thèm liếc đối phương lấy một cái.
- Ha ha
Chứng kiến Tiêu Như Mộng như thế, Tiền Đa Đa bỗng nhiên nở một nụ cười, trên mặt vẫn là vẻ thân sĩ như cũ, trực tiếp tiến lên một bước, sóng vai cùng Tiêu Như Mộng, nói:
- Tiểu thư quả thực có cá tính, ta thích! Xin hỏi phương danh tiểu thư?
- Xin ngươi tự trọng một chút!
Tiêu Như Mộng bỗng nhiên đứng lên, lui lại phía sau vài bước, rời xa Tiền Đa Đa, lạnh giọng nói:
- Nếu không ta sẽ lập tức khiếu nại với "Phá Lãng Hào"!
- Ha ha, Tiền Đa Đa trên giang hồ cũng có chút danh dự, tiểu thư cứ yên tâm, ta cũng không có ác ý. Chỉ là ngưỡng mộ dung nhan tuyệt thế của tiểu thư mà thôi, có lẽ nàng còn chưa từng nghe thấy danh tự của ta?
Tiền Đa Đa không chút phật lòng, xếp cây quạt trên tay lại, "ba" một tiếng, có chút tiêu sái mở miệng nói.
- Thiếu gia chúng ta chính là đệ tử thân truyền của chưởng giáo chí tôn "Thiên Vũ Môn", đồng thời cũng là tiểu thiếu gia của "Huynh Đệ Thương Hội" chúng ta.
Một lão giả bên cạnh hắn tràn ngập đắc ý nói.
- Thế thì sao?
Đúng lúc này một thanh âm cuồng ngạo cùng băng lãnh bỗng nhiên truyền ra từ phía không trung. Mấy tu luyện giả trên boong tàu lập tức giật mình, nhìn về phía hư không, Bách Hiểu Sinh Mạc Thương hai mắt lập tức tỏa ra vẻ kinh ngạc cùng kinh hỉ, người tới đúng là Dương Thiên Lôi! Dương Thiên Lôi đã sớm trở về, thực ra từ rất xa hắn đã thấy được thân ảnh Tiêu Như Mộng, cũng nhìn thấy kẻ dây dưa bên cạnh Tiêu Như Mộng, Tiền Đa Đa. Vừa mới hưng phấn trở về, hắn đã lập tức nổi trận lôi đình, cmn, đại gia ta vừa mới đi được một lúc đã lòi ra một con ruồi?
Thân ảnh Dương Thiên Lôi giống như thiểm điện, lập tức hạ xuống bên người Tiêu Như Mộng, nhẹ nhàng ôm lấy cái eo của nàng, ôn nhu nói:
- Mộng Mộng, xem đi, ca nói không sai a? Mới có một lúc thôi, đã có ruồi bọ bám theo rồi!
Dương Thiên Lôi nói xong ánh mắt chậm rãi chuyển hướng về phía Tiền Đa Đa nói:
- Một con ruồi thực lớn a, mà sao nó lớn lên lại xấu xí như vậy! Móa, trời thì đang lạnh, còn cầm quạt trên tay, xét ra quả thực đúng là loại não mịn, ngu vkl rồi!
Sắc mặt Tiền Đa Đa lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Hắn vốn là kẻ hung hăng càn quấy, nhưng người dám ở trước mặt hắn hung hăng càn quấy, quả thực hắn chưa từng gặp qua. Huống chi vừa rồi hắn cũng không có làm cái gì quá mức. Nhưng tên tiểu tử trước mắt này, lại dám chế giễu hắn, rõ ràng là không có để hắn ở trong mắt. Cho tới tận bây giờ đều là hắn đi khi dễ người, sao có thể chịu được nỗi nhục này?
- Ai đấy?
- Bản nhân họ Dã, Dã trong từ điền dã, tên chỉ có một chữ Nghiệp, Nghiệp trong từ sự nghiệp.
Bách Hiểu Sinh Mạc Thương đứng một bên xem náo nhiệt có chút nghi hoặc, đúng lúc này Tiền Đa Đa lạnh giọng nói:
- Dã Nghiệp!
- Ai, cháu ngoan mau xin lỗi cô nãi nãi của ngươi đi, nếu không gia gia tét đít bây giờ! (Dã nghiệp đọc ngươc lại là diệp hạ(葉下) = đời sau).
- Ha ha....
Người xem xung quanh, kể cả Tiêu Như Mộng căn bản không nghĩ tới Dương Thiên Lôi lại hèn mọn bỉ ổi như thế, loại ngữ khí trang nghiêm kia ngay cả mấy chữ kia đều giải thích rõ ràng. Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn không ai nhận ra hắn là đang đùa cợt Tiền Đa Đa. Thẳng cho đến khi Dương Thiên Lôi mặt đầy đắc chí, nói ra một câu cháu ngoan, mọi người mới có thể hiểu ý. Lập tức bốn phía cười vang.
- Muốn chết! Bắt lại cho ta!
Tiền Đa Đa lập tức thịnh nộ, lạnh lùng nói.
- Tiền tiên sinh. "Phá Lãng Hào" cấm tư đấu, thỉnh người đừng để bản tôn phải khó xử.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm tràn ngập uy nghiêm bỗng nhiên truyền đến. Rõ ràng là Thần Đạo cường giả trấn thủ "Phá Lãng Hào". Hai gã người hầu lập tức nhìn về phía Tiền Đa Đa, Tiền Đa Đa tuy rằng rất muốn lập tức giết chết Dương Thiên Lôi. Nhưng hắn đối với" Bồng Lai Thương Hội" cũng có một ít cố kỵ, dù sao đây cũng là trên thuyền nhà người ta.
- Hừ! Có gan báo danh hào sư môn ra, ta Tiền Đa Đa không báo cái nhục ngày hôm nay, thề không làm người!.
- Gia gia ta đã nói cho người biết rồi mà, "cháu ngoan"!
Cho dù Tiêu Như Mộng một mực ở sau lưng kéo áo Dương Thiên Lôi, ý bảo hắn có chừng mực. Thế nhưng mà Dương Thiên Lôi lại không có chú ý tứ nào nghe theo. Vẫn hung hăng càn quấy như trước, đắc ý nói.
- Giỏi lắm, ta còn không tin ngươi có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta! Hừ! Chúng ta đi!
Tiền Đa Đa nói xong liền dẫn theo hai gã thủ hạ hậm hực đi mất. Mặt thì cũng đã mất rồi, lại còn không hỏi được cái gì, hắn cũng chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục ở nơi này hưởng thụ ánh mắt chê cười của mọi người.
- Đúng là ngu đần! Sao không đứng trước gương mà nhìn khuôn mặt gấu chó của ngươi đi! Lại dám đánh chú ý đến Tiểu Mộng Mộng của ca!
Nhìn theo bóng lưng của Tiền Đa Đa, Dương Thiên Lôi cuồng ngạo nói.
Tiền Đa Đa có chút xuống, khuôn mặt tuấn tú đã biến thành màu đen, gân xanh nổi đầy. Bất quá hắn cũng không có nói gì thêm, trực tiếp đi xuống boong tàu.
- Tiêu huynh đệ, nhị vi nên cẩn thận. Tên Tiền Đa Đa này không phải là nhân vật bình thường. Hắn sẽ không bỏ qua cho hai vị đâu!
Đúng lúc này, Bách Hiểu Sinh Mạc Thương bỗng nhiên truyền âm đến
- Đa tạ nhắc nhở.
Dương Thiên Lôi truyền âm lại, bất quá thần sắc trên mặt không có chút lo lắng nào.
- Tiểu huynh đệ, hai vị phải cẩn thận rồi.
Lúc này, có không ít người truyền âm đến. Hiển nhiên, danh tiếng phong lưu thành tính của Tiền Đa Đa rất nhiều người cũng không có hảo cảm. Mà cách làm của Dương Thiên Lôi, đúng là khiến cho lòng người hả dạ. Chỉ là, hắn làm như vậy đương nhiên là gặp phải phiền toái rồi. Bởi vì tất cả mọi người đều có thể cảm ứng được, tu vi của hắn chỉ là Tiên thiên cấp năm, mà cho dù là Tiên Thiên cấp chín đi nữa thì Tiền Đa Đa cũng sẽ không để yên cho hắn. Đương nhiên, không ít người cũng cho rằng Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng tất nhiên là có hậu thuẫn vững chắc, nếu không sao dám quả quyết không để Tiền Đa Đa vào trong mắt như thế.
Lãnh địa, yêu thú cường đại bên trong đại dương đều có lãnh địa của chính mình. Bên trong lãnh địa mà nó thống trị, yêu thú cấp thấp căn bản không dám tới gần.
.......
Trong nháy mắt đã trôi qua vài canh giờ, sắc trời đã chuyển tối, một ít tu luyện giả hao hết pháp lực cùng thể lực cũng bắt đầu lục tục trở về "Phá Lãng Hào", tiến vào phòng tu luyện bắt đầu đả tọa điều tức, khôi phục thể lực và pháp lực. Phía trên boong tàu, Bách Hiểu Sinh Mạc Thương ánh mắt sáng ngời ngồi trước một cái bàn. Từng tu luyện giả phản hồi, hắn đều sẽ cẩn thận ghi chép vào bên trong lục ký. Người này tuyệt đối mười phần là ăn no rửng mỡ, căn bản không hề đi ra ngoài lịch luyện, mà lại chuyên môn quan sát tu luyện giả đi cùng thuyền.
Đúng lúc này, một đạo kiếm quang xẹt qua, Mạc Thương thấy được một đạo thân ảnh tuyệt mỹ, tu luyện giả trở về đúng là Tiêu Như Mộng.
- Ồ, sao nàng lại đi một mình? Vị Tiêu huynh đệ kia như thế nào lại không có trở về?
Mạc Thương có chút kỳ quái. Hai người vốn có quan hệ đạo lữ, tự nhiên phải cùng nhau trở về. Được xưng là Bách Hiểu Sinh, hắn cũng không phải là ăn hại, Dương Thiên Lôi bê ngoài chỉ có tu vi Tiên Thiên cấp năm. Hơn nữa Mạc Thương cũng không nhìn ra hắn đến tột cùng mạnh mẽ cơ nào, nhưng Mạc Thương không cần nhìn cũng có thể đưa ra kết luận, Dương Thiên Lôi tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Tục ngữ có câu, muốn xem một vị nam nhân mạnh mẽ bao nhiêu, ngươi chỉ cần nhìn xem nữ nhân bên cạnh hắn mạnh mẽ cỡ nào thì có thể đoán được. Tiêu Như Mộng là một cao thủ Tiên Thiên cấp tám, hơn nữa có dung nhan khuynh quốc khuynh thành. Chẳng lẽ lại tìm một tên thái điểu lớn lên hơi soái một chút làm đạo lữ? Loại này không phải là không có chỉ là tỉ lệ rất nhỏ. Cho nên, Mạc Thương khi nhìn thấy Dương Thiên Lôi, đã nhận định bốn chữ "Thâm bất khả trắc"
.......
Tiêu Như Mộng sau khi trở lại phòng, trực tiếp trút bỏ y phục, bước chân vào trong bồn tắm. Lúc này nàng đã hoàn toàn kiệt sức. Tắm nước nóng xong rồi mới đả tọa điều tức, đây là thói quen nhiều năm của nàng
Nằm ngửa trong bồn tắm, hơi nhắm mắt, cặp song phong mê người như ẩn như hiện, sóng sánh trên mặt nước, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trắng noãn như ngọc, khóe miệng Tiêu Như Mộng chợt hiện nên một nụ cười. Sau một lát chợt biến thành "phì" một tiếng cười duyên, thì thào nói:
- Xú tiểu tử này gọi Mộng Mộng thành quen...Vậy mà còn nói không tiêu hao gì, tối nay trở về, thực lực hắn chỉ sợ đã vượt qua ta rồi...
"Ào ào" một tiếng. Sau một lát Tiêu Như Mộng liền từ trong bồn tắm đứng lên, đứng ở trước gương, tinh tế đánh giá thân thể mềm mại đang lõa lồ của mình, quanh thân thể bông nhiên tràn ra một luồng khí tức tràn ngập hấp dẫn cùng kiều diễm.
- Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước ta đừng nên dụ hoặc hắn.
Tiêu Như Mộng lắc đầu, khí tức kiều diễm trên người dần thu lại, ánh mắt đầy phức tạp. Nàng biết rõ, nàng đã gieo xuống thể nội Dương Thiên Lôi hạt giống dụ hoặc, và nó đã nảy mầm. Vô luận như thế nào, hắn vĩnh viễn đều không có khả nàng chính thức coi nàng như một vị sư phụ thuần túy. Mặc dù sau này nàng không bao giờ thi triển ra khí tức mị hoặc của Huyễn Tấn Đại Pháp nữa, nhưng cũng không có cách nào cải biến sự thật này. Đồng thời nàng cũng biết, bởi vì Dương Thiên Lôi mà bản thân mình đã sinh ra một chút biến hóa.
Đả tọa ba canh giờ bên trong phòng tu luyện, Tiêu Như Mộng đã khôi phục được đến trạng thái đỉnh phong. Sau khi thu công, nàng ra khỏi gian phòng của mình, đi tới cửa phòng Dương Thiên Lôi gõ cửa. Bất quá không có chút động tĩnh nào, Tiêu Như Mộng liền trực tiếp đi lên boong tàu , đồng thời bóp nát một tấm thông tấn phù.
- Mộng Mộng, nhớ ca rồi sao? Nếu nhớ ca rồi thì ca sẽ trở lại. Ca vẫn không có tổn thất gì cả, đám yêu thú dưới này quá yếu. Nếu ngươi không nhớ ca thì ca sẽ xuống sâu thêm một chút...
Sau một lát thanh âm Dương Thiên Lôi tràn ngập hèn mọn bỉ ổi thông qua thông tấn phù truyền vào trong đầu Tiêu Như Mộng.
- Không được đây mới là trạm thứ, chỉ cần thích ứng một chút. Càng về sau yêu thú càng cường đại. Hơn nữa việc lĩnh ngộ ảo diệu pháp tắc, ngoại trừ chiến đấu sinh tử, còn cần có cơ duyên cùng ngộ tính, cũng không phải chỉ cần chiến đấu là có thể đạt được. Lập tức quay về đi!
Tiêu Như Mộng trực tiếp cự tuyệt nói.
- Thôi được, nếu Mộng Mộng đã nhớ ca rồi thì ca sẽ trở lại!
Dương Thiên Lôi vô sỉ nói. Khoảng cách càng xa, lá gan tên này đương nhiên lại càng lớn. Hắn cơ hồ đã có thể tưởng tượng ra bộ dạng giận dữ của Tiêu Như Mộng. Nhưng Dương Thiên Lôi đã quyết định, lần lịch luyện này. hắn muốn sử dụng tất cả các phương thức vô sỉ cùng với biện pháp bỉ ổi nhất mà mình có, khiến cho Tiêu Như Mộng hoàn toàn đắm chìm trong trò "diễn kịch" của bản thân hắn. Vui vẻ cũng tốt, phẫn nộ cũng được, chỉ cần làm cho tâm thân nàng đều bị bản thân mình chiếm cứ, như vậy thì cuối cũng có ra sao cũng vẫn là chuyện tốt. Một người thủy chung sống dưới lớp mặt nạ, thực là vô cùng mệt mỏi. Điều Dương Thiên Lôi muốn làm bất quá cũng chỉ muốn lột trần tấm mặt nạ của nàng, bày ra bản chất thật sự tựa như thời điểm nàng còn hôn mê.
Trong nháy mắt đã qua sáu canh giờ
- Tiểu thư xinh đẹp, xin chào!
Đang lúc Tiêu Như Mộng tựa người vào trên lan can, ngắm nhìn bầu trời đêm cùng đại dương đầy vẻ thâm thúy, trong không khí mang theo một tia mùi tanh, chờ đợi Dương Thiên Lôi trở về. Một gã tu luyện giả Tiên Thiên bát cấp tuổi trẻ, đã chú ý tới dáng người tuyệt mỹ, cùng với một bóng lưng, đã khiến cho hai con ngươi của gã tu luyện giả trẻ tuổi này, lộ ra hào quang tham lam.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng lúc đó, Bách Hiểu Sinh Mạc Thương vẫn một mực ngồi trước bàn quan sát mọi người, bỗng nhiên đem ánh mắt nhìn về hướng Tiêu Như Mộng cùng thiếu niên kia, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, thầm nghĩ: thân truyền đệ tử của Kiếm Vô Ngân- chưởng giáo chí tôn "Thiên Vũ Môn", Tiền Đa Đa, có trò hay coi rồi.!
Tiền Đa Đa, chỉ riêng thân phận thân truyền đệ tử của chưởng giáo chí tôn "Thiên Vũ Môn" đã có đủ tiền vốn để hung hăng càn quấy rồi. Nhưng cha của hắn lại càng khủng bố hơn Tiền Mãn Thương, Thần Đạo cường giả, nhị đà chủ của "Huynh Đệ Thương Hội" một trong những thương hội lớn nhất của Thiên Huyền đại lục. Tài phú tuyệt đối kinh nhân.
Chính là bởi vì có thân phận này, Tiền Đa Đa bên trong tu luyện giới danh khí rất lớn, nhất là hắn phong lưu thành tính, mọi người đều biết rõ. Nhưn bởi vì bản thân hắn phong lưu, phóng khoáng, lại có thiên phú tuyệt đỉnh, khiến cho chuyện ong bướm của hắn vô sô. Đương nhiên không ít trong số đó là hắn thông qua uy hiếp mà đạt được.
- Tại hạ ngưỡng mộ phong thái tuyệt thế của tiểu thư, chẳng biết có thể được cùng tiểu thư kết giao bằng hữu?
Tiền Đa Đa nhẹ lay động bảo phiến cấp đạo khí, thân mặc một bộ đạo khí nhuyễn giáp màu vàng, hai con ngươi lấp lánh tinh quang, đúng trước mặt Tiêu Như Mộng,nhẹ giọng hỏi. Phia sau hắn, trái phải đồng dạng đều có một tên lão giả mặt không biểu tình có tu vi Tiên Thiên bát cấp. Trang phục của hai lão giả này dĩ nhiên là người hầu.
Tiêu Như Mộng khẽ nhíu mày, ngôn ngữ của đối phương nàng lập tức tinh tường, chính là con ruồi theo lời Dương Thiên Lôi.
- Xin lỗi, ta không có hứng thú.
Tiêu Như Mộng lạnh giọng nói, không chút nể tình nào, nói xong liền xoay người lại, cũng chẳng thèm liếc đối phương lấy một cái.
- Ha ha
Chứng kiến Tiêu Như Mộng như thế, Tiền Đa Đa bỗng nhiên nở một nụ cười, trên mặt vẫn là vẻ thân sĩ như cũ, trực tiếp tiến lên một bước, sóng vai cùng Tiêu Như Mộng, nói:
- Tiểu thư quả thực có cá tính, ta thích! Xin hỏi phương danh tiểu thư?
- Xin ngươi tự trọng một chút!
Tiêu Như Mộng bỗng nhiên đứng lên, lui lại phía sau vài bước, rời xa Tiền Đa Đa, lạnh giọng nói:
- Nếu không ta sẽ lập tức khiếu nại với "Phá Lãng Hào"!
- Ha ha, Tiền Đa Đa trên giang hồ cũng có chút danh dự, tiểu thư cứ yên tâm, ta cũng không có ác ý. Chỉ là ngưỡng mộ dung nhan tuyệt thế của tiểu thư mà thôi, có lẽ nàng còn chưa từng nghe thấy danh tự của ta?
Tiền Đa Đa không chút phật lòng, xếp cây quạt trên tay lại, "ba" một tiếng, có chút tiêu sái mở miệng nói.
- Thiếu gia chúng ta chính là đệ tử thân truyền của chưởng giáo chí tôn "Thiên Vũ Môn", đồng thời cũng là tiểu thiếu gia của "Huynh Đệ Thương Hội" chúng ta.
Một lão giả bên cạnh hắn tràn ngập đắc ý nói.
- Thế thì sao?
Đúng lúc này một thanh âm cuồng ngạo cùng băng lãnh bỗng nhiên truyền ra từ phía không trung. Mấy tu luyện giả trên boong tàu lập tức giật mình, nhìn về phía hư không, Bách Hiểu Sinh Mạc Thương hai mắt lập tức tỏa ra vẻ kinh ngạc cùng kinh hỉ, người tới đúng là Dương Thiên Lôi! Dương Thiên Lôi đã sớm trở về, thực ra từ rất xa hắn đã thấy được thân ảnh Tiêu Như Mộng, cũng nhìn thấy kẻ dây dưa bên cạnh Tiêu Như Mộng, Tiền Đa Đa. Vừa mới hưng phấn trở về, hắn đã lập tức nổi trận lôi đình, cmn, đại gia ta vừa mới đi được một lúc đã lòi ra một con ruồi?
Thân ảnh Dương Thiên Lôi giống như thiểm điện, lập tức hạ xuống bên người Tiêu Như Mộng, nhẹ nhàng ôm lấy cái eo của nàng, ôn nhu nói:
- Mộng Mộng, xem đi, ca nói không sai a? Mới có một lúc thôi, đã có ruồi bọ bám theo rồi!
Dương Thiên Lôi nói xong ánh mắt chậm rãi chuyển hướng về phía Tiền Đa Đa nói:
- Một con ruồi thực lớn a, mà sao nó lớn lên lại xấu xí như vậy! Móa, trời thì đang lạnh, còn cầm quạt trên tay, xét ra quả thực đúng là loại não mịn, ngu vkl rồi!
Sắc mặt Tiền Đa Đa lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Hắn vốn là kẻ hung hăng càn quấy, nhưng người dám ở trước mặt hắn hung hăng càn quấy, quả thực hắn chưa từng gặp qua. Huống chi vừa rồi hắn cũng không có làm cái gì quá mức. Nhưng tên tiểu tử trước mắt này, lại dám chế giễu hắn, rõ ràng là không có để hắn ở trong mắt. Cho tới tận bây giờ đều là hắn đi khi dễ người, sao có thể chịu được nỗi nhục này?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ai đấy?
- Bản nhân họ Dã, Dã trong từ điền dã, tên chỉ có một chữ Nghiệp, Nghiệp trong từ sự nghiệp.
Bách Hiểu Sinh Mạc Thương đứng một bên xem náo nhiệt có chút nghi hoặc, đúng lúc này Tiền Đa Đa lạnh giọng nói:
- Dã Nghiệp!
- Ai, cháu ngoan mau xin lỗi cô nãi nãi của ngươi đi, nếu không gia gia tét đít bây giờ! (Dã nghiệp đọc ngươc lại là diệp hạ(葉下) = đời sau).
- Ha ha....
Người xem xung quanh, kể cả Tiêu Như Mộng căn bản không nghĩ tới Dương Thiên Lôi lại hèn mọn bỉ ổi như thế, loại ngữ khí trang nghiêm kia ngay cả mấy chữ kia đều giải thích rõ ràng. Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn không ai nhận ra hắn là đang đùa cợt Tiền Đa Đa. Thẳng cho đến khi Dương Thiên Lôi mặt đầy đắc chí, nói ra một câu cháu ngoan, mọi người mới có thể hiểu ý. Lập tức bốn phía cười vang.
- Muốn chết! Bắt lại cho ta!
Tiền Đa Đa lập tức thịnh nộ, lạnh lùng nói.
- Tiền tiên sinh. "Phá Lãng Hào" cấm tư đấu, thỉnh người đừng để bản tôn phải khó xử.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm tràn ngập uy nghiêm bỗng nhiên truyền đến. Rõ ràng là Thần Đạo cường giả trấn thủ "Phá Lãng Hào". Hai gã người hầu lập tức nhìn về phía Tiền Đa Đa, Tiền Đa Đa tuy rằng rất muốn lập tức giết chết Dương Thiên Lôi. Nhưng hắn đối với" Bồng Lai Thương Hội" cũng có một ít cố kỵ, dù sao đây cũng là trên thuyền nhà người ta.
- Hừ! Có gan báo danh hào sư môn ra, ta Tiền Đa Đa không báo cái nhục ngày hôm nay, thề không làm người!.
- Gia gia ta đã nói cho người biết rồi mà, "cháu ngoan"!
Cho dù Tiêu Như Mộng một mực ở sau lưng kéo áo Dương Thiên Lôi, ý bảo hắn có chừng mực. Thế nhưng mà Dương Thiên Lôi lại không có chú ý tứ nào nghe theo. Vẫn hung hăng càn quấy như trước, đắc ý nói.
- Giỏi lắm, ta còn không tin ngươi có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta! Hừ! Chúng ta đi!
Tiền Đa Đa nói xong liền dẫn theo hai gã thủ hạ hậm hực đi mất. Mặt thì cũng đã mất rồi, lại còn không hỏi được cái gì, hắn cũng chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục ở nơi này hưởng thụ ánh mắt chê cười của mọi người.
- Đúng là ngu đần! Sao không đứng trước gương mà nhìn khuôn mặt gấu chó của ngươi đi! Lại dám đánh chú ý đến Tiểu Mộng Mộng của ca!
Nhìn theo bóng lưng của Tiền Đa Đa, Dương Thiên Lôi cuồng ngạo nói.
Tiền Đa Đa có chút xuống, khuôn mặt tuấn tú đã biến thành màu đen, gân xanh nổi đầy. Bất quá hắn cũng không có nói gì thêm, trực tiếp đi xuống boong tàu.
- Tiêu huynh đệ, nhị vi nên cẩn thận. Tên Tiền Đa Đa này không phải là nhân vật bình thường. Hắn sẽ không bỏ qua cho hai vị đâu!
Đúng lúc này, Bách Hiểu Sinh Mạc Thương bỗng nhiên truyền âm đến
- Đa tạ nhắc nhở.
Dương Thiên Lôi truyền âm lại, bất quá thần sắc trên mặt không có chút lo lắng nào.
- Tiểu huynh đệ, hai vị phải cẩn thận rồi.
Lúc này, có không ít người truyền âm đến. Hiển nhiên, danh tiếng phong lưu thành tính của Tiền Đa Đa rất nhiều người cũng không có hảo cảm. Mà cách làm của Dương Thiên Lôi, đúng là khiến cho lòng người hả dạ. Chỉ là, hắn làm như vậy đương nhiên là gặp phải phiền toái rồi. Bởi vì tất cả mọi người đều có thể cảm ứng được, tu vi của hắn chỉ là Tiên thiên cấp năm, mà cho dù là Tiên Thiên cấp chín đi nữa thì Tiền Đa Đa cũng sẽ không để yên cho hắn. Đương nhiên, không ít người cũng cho rằng Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng tất nhiên là có hậu thuẫn vững chắc, nếu không sao dám quả quyết không để Tiền Đa Đa vào trong mắt như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro