Vinh dự gia tộc...
Ám Ma Sư
2024-12-04 00:09:55
Bành! Bành! Bành!
Từng tiếng nổ liên tiếp vang lên, cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết, khiến Hải Đại Phú từ trong trầm tư giật mình bừng tỉnh lại. Mấy người tùy tùng của hắn vậy mà chỉ trong chốc lát liền bị chấn bay, cả đám kêu thảm lăn lộn trên mặt đất.
- Súc sinh, muốn chết!
Hải Đại Phú gầm lên một tiếng, tinh thần lực cuồn cuộn nhất thời như núi như biển bạo phát ra. Pháp bào cao cấp không biết chế tạo bằng vật liệu gì vậy mà trở nên phiêu đãng, mái tóc không gió mà bay, toàn thân tràn ngập lực lượng bạo tạc.
“Sang!”, một tiếng kiếm minh réo rắt vang lên, từng đạo hào quang bảo kiếm tản ra dày đặc, vạch ngang bầu trời, nhất thời nhanh như thiểm điện, xẹt qua như dải lụa, đâm về phía gần cổ họng của Ma Hùng.
- Ta x…
Dương Thiên Lôi nhất thời cả kinh, không nghĩ tới một tên 2B như Hải Đại Phú, tốc độ lại kinh người như vậy, nhanh như thiểm điện. Khoảng cách hơn mười mét, vậy mà Nhân kiếm hợp nhất, thoáng cái đã vượt qua, khiến Dương Thiên Lôi vốn đang ở trạng thái thảnh thơi cũng cảm thụ được uy áp kinh người. Dùng “Một kiếm kinh thiên” để hình dung một kích này của Hải Đại Phú cũng không có gì là quá đáng.
Trong lúc cấp bách, Dương Thiên Lôi cũng không kịp né tránh, chỉ có thể nhanh như thiểm điện chúi đầu xuống phía dưới, co rụt lại, đồng thời thân hình đột nhiên thay đổi. Phản ứng tuy không tệ, nhưng bảo kiếm của Hải Đại Phú dù không còn ở yết hầu Ma Hùng, lại vẫn có thể đâm một lỗ thật lớn trên tấm da gấu dày đặc.
- Bạo!
Đúng lúc này, Hải Đại Phú bỗng nhiên hét lớn một tiếng, bảo kiếm tỏa ra hàn quang bỗng nhiên bộc phát ra quang mang rực cháy của tinh thần lực hệ Hỏa.
Cũng may, trải qua một kiếm kinh thiên vừa rồi, Dương Thiên Lôi đã thu hồi bớt sự khinh thường, trong nháy mắt tránh thoát một kiếm kia, đồng thời, hắn điều khiển thân thể to lớn của Ma Hùng, thi triển Lăng Ba Vi Bộ, vọt tới bên cạnh Hải Đại Phú.
Tê….
Tinh thần lực cuồn cuộn trên bảo kiếm của Hải Đại Phú ngưng tụ thành một đường, phảng phất như xé rách hư không, phát ra một tiếng nổ vang. Nếu như Dương Thiên Lôi không tránh kịp mà nói, loại tinh thần lực ngoài phóng này cũng đủ sức chém đứt đầu cự hùng.
- Trâu bò!
Trong lòng Dương Thiên Lôi thầm khen một tiếng, cũng không cam lòng yếu thế, hai hùng chưởng thật lớn hoàn lại một kích với tốc độ kinh ngưởi. Tựa hồ rõ ràng đã đánh trúng thân thể Hải Đại Phú, nhưng song chưởng lại không gặp bất luận ngăn trở gì, giống như oanh kích vào khoảng không.
- Tàn ảnh?
Trong lòng Dương Thiên Lôi biết không ổn, liền không chút do dự, thân hình nhanh như thiểm điện bỗng nhiêu bắn ra xa.
- Oanh…
Trong nháy mắt khi hắn vừa bắn ra, chỗ hắn vừa đứng lúc trước liền truyền ra tiếng nổ thật lớn. Khí kiếm dày đặc của Hải Đại Phú bổ xuống mặt đất. Đá vụn bay tán loạn, để lại trên mặt đất cứng rắn một hố thật sâu.
Nói thì dài dòng, kỳ thật hai người giao thủ chỉ là trong nháy mắt. Nhưng trong nháy mắt này lại khiến đám thiếu niên đang vây xem và Sở Hương Hương, Lục Thanh Âm núp ở cửa động toàn thân toát mồ hôi lạnh. Trận chiến này tuyệt đối có thể dùng từ “kinh tâm động phách” để hình dung.
- Ma Hùng thật cường hãn!
Hải Đại Phú vốn tưởng rằng Ma Hùng nhất định phải chết trong một kích vừa rồi, không ngờ lại có thể tránh thoát, không những thế còn có thể nhân cơ hội phản kích, lần này lại một lần nữa thoát khỏi truy kích của hắn. Điều này khiến trong lòng hắn vô cùng khiếp sợ. Nhìn Ma Hùng đang đứng ở phía xa xa đối diện mình, biểu tình của Hải Đại Phú trở nên cực kỳ âm lãnh.
Đồng thời, Dương Thiên Lôi cũng chậm rãi rót tinh thần lực hệ Thổ vào hai mắt Ma Hùng khiến Hải Đại Phú không thể nhìn ra chút sơ hở nào. Trong lòng hắn đối với Hải Đại Phú cũng khiếp sợ không ít. Không hề nghi ngờ, đây chính là đối thủ mạnh nhất mà hắn gặp phải từ trước tới nay.
- Hừ! Ngày hôm nay bản công tử sẽ khiến tên cầm thú nhà ngươi hiểu biết uy lực của năng lượng thuộc tính Quang.
Hải Đại Phú hừ lạnh một tiếng, tinh thần lực toàn thân nhất thời điên cuồng vận chuyển. Từng đạo khí tràng phức tạp, kỳ dị, biến đổi hóa thường bỗng nhiên từ trên người hắn phát ra, thân hình tựa hồ không nhúc nhích nhưng trong nháy mắt hình thành từng đạo tàn ảnh. Một người, hai người… Trong chớp mắt liền có đủ mười tám tàn ảnh, mỗi một tàn ảnh đều giống hệt như người thật, từ mười tám phương hướng bỗng nhiên lao về phía Ma Hùng.
- Thuộc tính Quang?
Nghe Hải Đại Phú nói như vậy, Dương Thiên Lôi hơi kinh hãi. Thuộc tính Quang là do thuộc tính Hỏa diễn sinh ra, tuy tính năng công kích không cường đại lắm, nhưng lại huyền diệu không gì sánh được, có rất nhiều công năng kỳ diệu hỗ trợ. Trong chiến đấu có thể đạt hiệu quả không thể tưởng tượng.
- Trách không được tốc độ người này lại kinh khủng như vậy. Năng lượng quang điện vốn có tốc độ nhanh nhất trong thiên hạ. Một khi lĩnh ngộ thuộc tính Quang, không hề nghi ngờ gì, tốc độ sẽ được đề cao kinh người. Mà tàn ảnh của hắn, có lẽ cũng là một loại tinh kỹ thuộc tính Quang.
Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, tâm thần lại trở nên tập trung chưa từng có. Ngay khi Hải Đại Phú nói xong, liền thi triển Lăng Ba Vi Bộ đến cực hạn, toàn thân Ma Hùng cũng trở nên hư vô mờ mịt. Tuy rằng không thể lưu lại tàn ảnh giống thật như Hải Đại Phú, nhưng lại có ưu thế đặc biệt.
Trong sát na, Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm liền cảm thấy hoa mắt. Lục Thanh Âm thậm chí căn bản không thể thấy rõ động tác của hai người, chỉ cảm thấy trước mắt đều là hình ảnh của cả hai, đồng thời không ngừng vang lên những tiếng “Bịch! Bịch! Phốc…”. Mà Sở Hương Hương cũng chỉ có thể thấy một tia quỹ tích mà thôi, ai chiếm thượng phong, ai đang đánh ai, bọn họ căn bản không thể phân biệt được.
Trong lòng hai người đều trở nên vô cùng lo lắng.
Bỗng nhiên một tiếng nổ “Ầm ầm” thật lớn vang lên. Thân ảnh đầy trời lập tức biến mất không thấy. Toàn bộ chiến trường khói bụi cuồn cuộn, đất đá bay tán loạn. Sau một lát, mọi người mới nhìn rõ tình hình nơi sân đấu.
Toàn thân Ma Hùng da tróc thịt bong, từng đạo vết thương nhìn thấy mà giật mình, thoạt nhìn vô cùng chật vật, hiển nhiên là do bảo kiếm trong tay Hải Đại Phú tạo thành. Chỉ là, ngoại trừ Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm, những người khác lại vô cùng kinh ngạc. Ma thú này thương tích nghiêm trọng như vậy, vậy mà lại không có một giọt máu nào chảy ra, thân thể thật lớn kia vẫn đứng ngạo nghễ như cũ, trong mắt lóe ra quang mang màu vàng đất, vẫn có vẻ sinh cơ bừng bừng.
- Mẹ kiếp! Cũng may là thân thể Ma Hùng này cực lớn, ca chẳng qua là mượn thế mà phình to người lên mà thôi. Nếu như lộ ra da thịt thật mà nói, sợ rằng sớm đã lòi đuôi rồi.
Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt lại vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Hải Đại Phú đang kịch liệt thở dốc.
Lúc này Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, Hải Đại Phú tuy rằng có tốc độ kinh người, cũng tu luyện tinh kỹ thuộc tính Quang thần kỳ, nhưng lại không phải là đối thủ của mình. Sau khi thích ứng loại tiết tấu cực nhanh này, Dương Thiên Lôi cảm thấy mình đối với tốc độ lại có một tầng nhận thức sâu hơn. Nếu như không có tấm da gấu này mà nói, hắn tất nhiên có thể hoàn toàn tránh thoát công kích của Hải Đại Phú.
Hơn nữa, so với Hải Đại Phú, Dương Thiên Lôi còn có ưu thế hơn rất nhiều. Đó chính là thể lực vô cùng vô tận và tinh thần lực phảng phất như không chút hao tổn. Giờ khắc này, mặc dù hắn đang chiến đấu nhưng vẫn có thể rất nhanh hấp thu tinh thần lực trong thiên địa. Nhất là mười một khiếu huyệt đã cảm ứng được trong cơ thể, tuy rằng chưa bắt đầu rèn luyện nhưng cũng đã phát huy được tác dụng thật lớn, khiến tốc độ hấp thu tinh thần lực của hắn càng được đề thăng.
Giờ khắc này, Dương Thiên Lôi hoàn toàn có thể nhào tới, thừa dịp Hải Đại Phú đang suy yếu mà đánh chết hắn. Nhưng Dương Thiên Lôi lại không làm như vậy. Dù sao trong mắt Dương Thiên Lôi, người này tuy rằng có chút 2B, nhưng cũng không phải loại người đại gian đại ác, chỉ cần dẹp tính cuồng ngạo của hắn lại, đuổi đi mà thôi.
Sở dĩ Dương Thiên Lôi hóa thân thành Ma Hùng mà không phải tự mình chiến đấu cũng là vì suy nghĩ cho Lục Thanh Âm. Dù sao sau khi Lục Thanh Âm hoàn thành tu luyện cũng cần phải trở về Địa Hải Phong.
Hơn nữa, Dương Thiên Lôi còn muốn cùng người này chơi đùa một hồi, xem hắn còn có tuyệt chiêu gì có thể thi triển. Điều này đối với Dương Thiên Lôi mà nói, coi như là một lần tôi luyện không tồi.
- Tốt! Tốt! Không nghĩ tới một đầu ma thú cấp tám lại có thể bức một Tinh Giả cấp chín đến mức độ này. Ha ha ha…Thống khoái! Xem ra lão tử vì Lục Thanh Âm mà chưa tiến nhập vào chỗ sâu trong Hồng Hoang Sơn Mạch thật sự là một sai lầm lớn. Đến đây đi! Có thể chết dưới kiếm của bản công tử cũng là vinh hạnh cho ngươi rồi đó! Cầm thú!
Hải Đại Phú trực tiếp nuốt xuống một viên Thuần dương đan, trong ánh mắt hiện lên vẻ hưng phấn nồng đậm, cuồng ngạo nói. Đồng thời, bảo kiếm trong tay tản ra hàn quang lấp lánh, chậm rãi giơ lên, vậy mà trực tiếp đập một viên Thuần Dương đan vào trong đó.
Sau đó, thân hình của hắn một lần nữa hóa ra mười tám đạo tàn ảnh, nhanh như thiểm điện bao vây Ma Hùng vào giữa.
- Biển lửa luyện ngục! Biển lửa luyện ngục!
Đúng lúc này, Hải Đại Phú bỗng nhiên hét lớn một tiếng, mười tám đạo tàn ảnh phát ra mười tám tiếng hét lớn, thanh âm như bay thẳng lên trời, vang vọng mãi không dứt. Trong nháy mắt, phương viên mười trượng đều bao phủ trong ánh lửa đỏ rực.
Một khí tức cực nóng, cực kỳ kinh khủng nhất thời khiến tất cả mọi người kinh hồn táng đởm.
Mỗi một tiếng hét lớn vang lên, bảo kiếm trong tay Hải Đại Phú lại cuồng bạo đâm ra một nhát. Mũi kiếm vốn từ lâu đã đỏ như lửa, mỗi khi đâm ra liền có một con hỏa long gào thét bay lượn ra. Chỉ trong chốc lát, đủ mười tám con hỏa long bay lượn xung quanh che kín bầu trời. Bọn chúng từ bốn phương tám hướng mang theo khí thế hùng hậu vô cùng tấn công về phía Dương Thiên Lôi đang ở trung tâm.
Trong đó bất luận một đầu Hỏa Long nào so với Vũ điệu Hỏa Long Lôi Hoành phát ra trước đây đều cường bạo hơn mấy lần.
- Kháo! Đủ ngoan!
Lúc này Dương Thiên Lôi cũng bất chấp ẩn giấu, gầm lên giận dữ, tinh thần lực cuồn cuộn trong đan điền lập tức chuyển đổi sang năng lượng thuộc tính Băng vừa mới lĩnh ngộ, dường như sông lớn vỡ đê, biển gầm bạo phát, theo toàn thân dâng lên mà phóng ra. Cả người trong nháy mắt giống như mặt trời bắn ra ngàn ngàn vạn vạn đạo băng lam sắc bén.
“Xì…Rầm rập…”
Băng lửa gặp nhau, hai chủng năng lượng thuộc tính tương khắc va chạm cùng một chỗ, trong nháy mắt liền phát ra tiếng oanh động thật lớn, phảng phất như sản sinh ra năng lượng hủy thiên diệt địa. Toàn bộ đỉnh núi đều giống như bị chấn động, trở nên run rẩy kịch liệt. Ngay cả sơn động xa xa nơi Sở Hương Hương vừa Lục Thanh Âm đang nấp cũng bị ảnh hưởng, bụi đất tung bay mù mịt.
- Hương Hương tỷ, Thiên Lôi không sao?
Lục Thanh Âm có chút lo lắng hỏi. Ở chung mấy ngày nay, nàng đã coi Sở Hương Hương và Dương Thiên Lôi trở thành những người thân cận nhất của mình. Huống chi Dương Thiên Lôi là vì chính mình mà chiến đấu, cho nên nàng không muốn Dương Thiên Lôi bị bất luận thương tổn gì. Nhưng hiện tại, loại cấp bậc chiến đấu này đã căn bản không phải nàng có thể tham dự.
- Hắn là biến thái, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Thanh âm Sở Hương Hương kiên định nói. Chỉ là, ánh mắt của nàng lại chăm chú nhìn chằm chằm vào chiến trường. Dáng vẻ khẩn trương đó cho thấy ngay cả nàng cũng không dám khẳng định chắc chắn.
Sau khi Hải Đại Phú nhờ bảo kiếm trong tay, thi triển ra công kích cường đại nhất của mình, lực lượng toàn thân đã tiêu hao hết sạch. Năng lượng do mười viên Thuần Dương đan đánh vào bảo kiếm chuyến hoán thành cũng tiêu hao hầu như không còn. Đứng ở bên ngoài khu vực bạo tạc, ánh mắt hắn mang theo một tia kinh ngạc nhìn vào bạo tạc kịch liệt của mình, trong lòng đối với Đại Địa Ma Hùng cường hãn này cảm thấy cực kỳ vượt quá tưởng tượng. Tuy nhiên, hắn tin tưởng vững chắc, công kích của mình cường hãn như vậy, cho dù Đại Địa Ma Hùng cấp tám cường hãn hơn nữa cũng bị Biển Lửa Luyện Ngục của mình hóa thành tro tàn.
- Chúc mừng Hải sư huynh.
- Biển Lửa luyện ngục của Hải sư huynh quá uy vũ, quá lợi hại! Mười tám tầng Biển lửa luyện ngục này ngay cả cường giả Tiên Thiên cũng phải né tránh. Đại Địa Ma Hùng biến thái này khẳng định chết ngay cả tro cũng không còn.
Nguyên một đám thiếu niên mang theo thân thể thương tích dưới công kích cường hãn của Đại Địa Ma Hùng chạy tới bên cạnh Hải Đại Phú, mang theo một tia ngưỡng mộ và cung kính nói. Tuy rằng nhiều ít cũng có chút vuốt mông ngựa, nhưng đây thực sự là phát ra từ trong nội tâm bọn họ. Thực lực kinh người mà Hải Đại Phú bộc phát ra tuyệt đối là vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Trên khuôn mặt có chút tái nhợt của Hải Đại Phú hiện lên một tia đắc chí. Ngay khi vừa muốn nói vài câu, một bóng đen thật lớn bỗng nhiên lao ra từ trong tầng tầng hỏa long, từ trên trời giáng xuống.
- Rống…
Cùng với một tiếng rống giận vang tận trời, hai hùng chưởng thật lớn bỗng nhiên cuồng bạo vỗ xuống.
- A a a …
Những tiếng kêu sợ hãi vang lên. Đám thiếp niên nhất thời trực tiếp bị đánh bay đi, hơn nữa cũng không ngoại lệ, nhất thời hôn mê cả đám.
- Làm sao có thể?
Hải Đại Phú khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, cũng không kịp chuẩn bị gì. Hơn nữa, năng lượng hệ Quang sớm đã hao hết sạch, hắn cũng không có thời gian bổ sung. Lúc này muốn tránh thoát công kích của Ma Hùng, hiển nhiên là mộng tưởng.
Từng tiếng nổ liên tiếp vang lên, cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết, khiến Hải Đại Phú từ trong trầm tư giật mình bừng tỉnh lại. Mấy người tùy tùng của hắn vậy mà chỉ trong chốc lát liền bị chấn bay, cả đám kêu thảm lăn lộn trên mặt đất.
- Súc sinh, muốn chết!
Hải Đại Phú gầm lên một tiếng, tinh thần lực cuồn cuộn nhất thời như núi như biển bạo phát ra. Pháp bào cao cấp không biết chế tạo bằng vật liệu gì vậy mà trở nên phiêu đãng, mái tóc không gió mà bay, toàn thân tràn ngập lực lượng bạo tạc.
“Sang!”, một tiếng kiếm minh réo rắt vang lên, từng đạo hào quang bảo kiếm tản ra dày đặc, vạch ngang bầu trời, nhất thời nhanh như thiểm điện, xẹt qua như dải lụa, đâm về phía gần cổ họng của Ma Hùng.
- Ta x…
Dương Thiên Lôi nhất thời cả kinh, không nghĩ tới một tên 2B như Hải Đại Phú, tốc độ lại kinh người như vậy, nhanh như thiểm điện. Khoảng cách hơn mười mét, vậy mà Nhân kiếm hợp nhất, thoáng cái đã vượt qua, khiến Dương Thiên Lôi vốn đang ở trạng thái thảnh thơi cũng cảm thụ được uy áp kinh người. Dùng “Một kiếm kinh thiên” để hình dung một kích này của Hải Đại Phú cũng không có gì là quá đáng.
Trong lúc cấp bách, Dương Thiên Lôi cũng không kịp né tránh, chỉ có thể nhanh như thiểm điện chúi đầu xuống phía dưới, co rụt lại, đồng thời thân hình đột nhiên thay đổi. Phản ứng tuy không tệ, nhưng bảo kiếm của Hải Đại Phú dù không còn ở yết hầu Ma Hùng, lại vẫn có thể đâm một lỗ thật lớn trên tấm da gấu dày đặc.
- Bạo!
Đúng lúc này, Hải Đại Phú bỗng nhiên hét lớn một tiếng, bảo kiếm tỏa ra hàn quang bỗng nhiên bộc phát ra quang mang rực cháy của tinh thần lực hệ Hỏa.
Cũng may, trải qua một kiếm kinh thiên vừa rồi, Dương Thiên Lôi đã thu hồi bớt sự khinh thường, trong nháy mắt tránh thoát một kiếm kia, đồng thời, hắn điều khiển thân thể to lớn của Ma Hùng, thi triển Lăng Ba Vi Bộ, vọt tới bên cạnh Hải Đại Phú.
Tê….
Tinh thần lực cuồn cuộn trên bảo kiếm của Hải Đại Phú ngưng tụ thành một đường, phảng phất như xé rách hư không, phát ra một tiếng nổ vang. Nếu như Dương Thiên Lôi không tránh kịp mà nói, loại tinh thần lực ngoài phóng này cũng đủ sức chém đứt đầu cự hùng.
- Trâu bò!
Trong lòng Dương Thiên Lôi thầm khen một tiếng, cũng không cam lòng yếu thế, hai hùng chưởng thật lớn hoàn lại một kích với tốc độ kinh ngưởi. Tựa hồ rõ ràng đã đánh trúng thân thể Hải Đại Phú, nhưng song chưởng lại không gặp bất luận ngăn trở gì, giống như oanh kích vào khoảng không.
- Tàn ảnh?
Trong lòng Dương Thiên Lôi biết không ổn, liền không chút do dự, thân hình nhanh như thiểm điện bỗng nhiêu bắn ra xa.
- Oanh…
Trong nháy mắt khi hắn vừa bắn ra, chỗ hắn vừa đứng lúc trước liền truyền ra tiếng nổ thật lớn. Khí kiếm dày đặc của Hải Đại Phú bổ xuống mặt đất. Đá vụn bay tán loạn, để lại trên mặt đất cứng rắn một hố thật sâu.
Nói thì dài dòng, kỳ thật hai người giao thủ chỉ là trong nháy mắt. Nhưng trong nháy mắt này lại khiến đám thiếu niên đang vây xem và Sở Hương Hương, Lục Thanh Âm núp ở cửa động toàn thân toát mồ hôi lạnh. Trận chiến này tuyệt đối có thể dùng từ “kinh tâm động phách” để hình dung.
- Ma Hùng thật cường hãn!
Hải Đại Phú vốn tưởng rằng Ma Hùng nhất định phải chết trong một kích vừa rồi, không ngờ lại có thể tránh thoát, không những thế còn có thể nhân cơ hội phản kích, lần này lại một lần nữa thoát khỏi truy kích của hắn. Điều này khiến trong lòng hắn vô cùng khiếp sợ. Nhìn Ma Hùng đang đứng ở phía xa xa đối diện mình, biểu tình của Hải Đại Phú trở nên cực kỳ âm lãnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng thời, Dương Thiên Lôi cũng chậm rãi rót tinh thần lực hệ Thổ vào hai mắt Ma Hùng khiến Hải Đại Phú không thể nhìn ra chút sơ hở nào. Trong lòng hắn đối với Hải Đại Phú cũng khiếp sợ không ít. Không hề nghi ngờ, đây chính là đối thủ mạnh nhất mà hắn gặp phải từ trước tới nay.
- Hừ! Ngày hôm nay bản công tử sẽ khiến tên cầm thú nhà ngươi hiểu biết uy lực của năng lượng thuộc tính Quang.
Hải Đại Phú hừ lạnh một tiếng, tinh thần lực toàn thân nhất thời điên cuồng vận chuyển. Từng đạo khí tràng phức tạp, kỳ dị, biến đổi hóa thường bỗng nhiên từ trên người hắn phát ra, thân hình tựa hồ không nhúc nhích nhưng trong nháy mắt hình thành từng đạo tàn ảnh. Một người, hai người… Trong chớp mắt liền có đủ mười tám tàn ảnh, mỗi một tàn ảnh đều giống hệt như người thật, từ mười tám phương hướng bỗng nhiên lao về phía Ma Hùng.
- Thuộc tính Quang?
Nghe Hải Đại Phú nói như vậy, Dương Thiên Lôi hơi kinh hãi. Thuộc tính Quang là do thuộc tính Hỏa diễn sinh ra, tuy tính năng công kích không cường đại lắm, nhưng lại huyền diệu không gì sánh được, có rất nhiều công năng kỳ diệu hỗ trợ. Trong chiến đấu có thể đạt hiệu quả không thể tưởng tượng.
- Trách không được tốc độ người này lại kinh khủng như vậy. Năng lượng quang điện vốn có tốc độ nhanh nhất trong thiên hạ. Một khi lĩnh ngộ thuộc tính Quang, không hề nghi ngờ gì, tốc độ sẽ được đề cao kinh người. Mà tàn ảnh của hắn, có lẽ cũng là một loại tinh kỹ thuộc tính Quang.
Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, tâm thần lại trở nên tập trung chưa từng có. Ngay khi Hải Đại Phú nói xong, liền thi triển Lăng Ba Vi Bộ đến cực hạn, toàn thân Ma Hùng cũng trở nên hư vô mờ mịt. Tuy rằng không thể lưu lại tàn ảnh giống thật như Hải Đại Phú, nhưng lại có ưu thế đặc biệt.
Trong sát na, Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm liền cảm thấy hoa mắt. Lục Thanh Âm thậm chí căn bản không thể thấy rõ động tác của hai người, chỉ cảm thấy trước mắt đều là hình ảnh của cả hai, đồng thời không ngừng vang lên những tiếng “Bịch! Bịch! Phốc…”. Mà Sở Hương Hương cũng chỉ có thể thấy một tia quỹ tích mà thôi, ai chiếm thượng phong, ai đang đánh ai, bọn họ căn bản không thể phân biệt được.
Trong lòng hai người đều trở nên vô cùng lo lắng.
Bỗng nhiên một tiếng nổ “Ầm ầm” thật lớn vang lên. Thân ảnh đầy trời lập tức biến mất không thấy. Toàn bộ chiến trường khói bụi cuồn cuộn, đất đá bay tán loạn. Sau một lát, mọi người mới nhìn rõ tình hình nơi sân đấu.
Toàn thân Ma Hùng da tróc thịt bong, từng đạo vết thương nhìn thấy mà giật mình, thoạt nhìn vô cùng chật vật, hiển nhiên là do bảo kiếm trong tay Hải Đại Phú tạo thành. Chỉ là, ngoại trừ Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm, những người khác lại vô cùng kinh ngạc. Ma thú này thương tích nghiêm trọng như vậy, vậy mà lại không có một giọt máu nào chảy ra, thân thể thật lớn kia vẫn đứng ngạo nghễ như cũ, trong mắt lóe ra quang mang màu vàng đất, vẫn có vẻ sinh cơ bừng bừng.
- Mẹ kiếp! Cũng may là thân thể Ma Hùng này cực lớn, ca chẳng qua là mượn thế mà phình to người lên mà thôi. Nếu như lộ ra da thịt thật mà nói, sợ rằng sớm đã lòi đuôi rồi.
Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt lại vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Hải Đại Phú đang kịch liệt thở dốc.
Lúc này Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, Hải Đại Phú tuy rằng có tốc độ kinh người, cũng tu luyện tinh kỹ thuộc tính Quang thần kỳ, nhưng lại không phải là đối thủ của mình. Sau khi thích ứng loại tiết tấu cực nhanh này, Dương Thiên Lôi cảm thấy mình đối với tốc độ lại có một tầng nhận thức sâu hơn. Nếu như không có tấm da gấu này mà nói, hắn tất nhiên có thể hoàn toàn tránh thoát công kích của Hải Đại Phú.
Hơn nữa, so với Hải Đại Phú, Dương Thiên Lôi còn có ưu thế hơn rất nhiều. Đó chính là thể lực vô cùng vô tận và tinh thần lực phảng phất như không chút hao tổn. Giờ khắc này, mặc dù hắn đang chiến đấu nhưng vẫn có thể rất nhanh hấp thu tinh thần lực trong thiên địa. Nhất là mười một khiếu huyệt đã cảm ứng được trong cơ thể, tuy rằng chưa bắt đầu rèn luyện nhưng cũng đã phát huy được tác dụng thật lớn, khiến tốc độ hấp thu tinh thần lực của hắn càng được đề thăng.
Giờ khắc này, Dương Thiên Lôi hoàn toàn có thể nhào tới, thừa dịp Hải Đại Phú đang suy yếu mà đánh chết hắn. Nhưng Dương Thiên Lôi lại không làm như vậy. Dù sao trong mắt Dương Thiên Lôi, người này tuy rằng có chút 2B, nhưng cũng không phải loại người đại gian đại ác, chỉ cần dẹp tính cuồng ngạo của hắn lại, đuổi đi mà thôi.
Sở dĩ Dương Thiên Lôi hóa thân thành Ma Hùng mà không phải tự mình chiến đấu cũng là vì suy nghĩ cho Lục Thanh Âm. Dù sao sau khi Lục Thanh Âm hoàn thành tu luyện cũng cần phải trở về Địa Hải Phong.
Hơn nữa, Dương Thiên Lôi còn muốn cùng người này chơi đùa một hồi, xem hắn còn có tuyệt chiêu gì có thể thi triển. Điều này đối với Dương Thiên Lôi mà nói, coi như là một lần tôi luyện không tồi.
- Tốt! Tốt! Không nghĩ tới một đầu ma thú cấp tám lại có thể bức một Tinh Giả cấp chín đến mức độ này. Ha ha ha…Thống khoái! Xem ra lão tử vì Lục Thanh Âm mà chưa tiến nhập vào chỗ sâu trong Hồng Hoang Sơn Mạch thật sự là một sai lầm lớn. Đến đây đi! Có thể chết dưới kiếm của bản công tử cũng là vinh hạnh cho ngươi rồi đó! Cầm thú!
Hải Đại Phú trực tiếp nuốt xuống một viên Thuần dương đan, trong ánh mắt hiện lên vẻ hưng phấn nồng đậm, cuồng ngạo nói. Đồng thời, bảo kiếm trong tay tản ra hàn quang lấp lánh, chậm rãi giơ lên, vậy mà trực tiếp đập một viên Thuần Dương đan vào trong đó.
Sau đó, thân hình của hắn một lần nữa hóa ra mười tám đạo tàn ảnh, nhanh như thiểm điện bao vây Ma Hùng vào giữa.
- Biển lửa luyện ngục! Biển lửa luyện ngục!
Đúng lúc này, Hải Đại Phú bỗng nhiên hét lớn một tiếng, mười tám đạo tàn ảnh phát ra mười tám tiếng hét lớn, thanh âm như bay thẳng lên trời, vang vọng mãi không dứt. Trong nháy mắt, phương viên mười trượng đều bao phủ trong ánh lửa đỏ rực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một khí tức cực nóng, cực kỳ kinh khủng nhất thời khiến tất cả mọi người kinh hồn táng đởm.
Mỗi một tiếng hét lớn vang lên, bảo kiếm trong tay Hải Đại Phú lại cuồng bạo đâm ra một nhát. Mũi kiếm vốn từ lâu đã đỏ như lửa, mỗi khi đâm ra liền có một con hỏa long gào thét bay lượn ra. Chỉ trong chốc lát, đủ mười tám con hỏa long bay lượn xung quanh che kín bầu trời. Bọn chúng từ bốn phương tám hướng mang theo khí thế hùng hậu vô cùng tấn công về phía Dương Thiên Lôi đang ở trung tâm.
Trong đó bất luận một đầu Hỏa Long nào so với Vũ điệu Hỏa Long Lôi Hoành phát ra trước đây đều cường bạo hơn mấy lần.
- Kháo! Đủ ngoan!
Lúc này Dương Thiên Lôi cũng bất chấp ẩn giấu, gầm lên giận dữ, tinh thần lực cuồn cuộn trong đan điền lập tức chuyển đổi sang năng lượng thuộc tính Băng vừa mới lĩnh ngộ, dường như sông lớn vỡ đê, biển gầm bạo phát, theo toàn thân dâng lên mà phóng ra. Cả người trong nháy mắt giống như mặt trời bắn ra ngàn ngàn vạn vạn đạo băng lam sắc bén.
“Xì…Rầm rập…”
Băng lửa gặp nhau, hai chủng năng lượng thuộc tính tương khắc va chạm cùng một chỗ, trong nháy mắt liền phát ra tiếng oanh động thật lớn, phảng phất như sản sinh ra năng lượng hủy thiên diệt địa. Toàn bộ đỉnh núi đều giống như bị chấn động, trở nên run rẩy kịch liệt. Ngay cả sơn động xa xa nơi Sở Hương Hương vừa Lục Thanh Âm đang nấp cũng bị ảnh hưởng, bụi đất tung bay mù mịt.
- Hương Hương tỷ, Thiên Lôi không sao?
Lục Thanh Âm có chút lo lắng hỏi. Ở chung mấy ngày nay, nàng đã coi Sở Hương Hương và Dương Thiên Lôi trở thành những người thân cận nhất của mình. Huống chi Dương Thiên Lôi là vì chính mình mà chiến đấu, cho nên nàng không muốn Dương Thiên Lôi bị bất luận thương tổn gì. Nhưng hiện tại, loại cấp bậc chiến đấu này đã căn bản không phải nàng có thể tham dự.
- Hắn là biến thái, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Thanh âm Sở Hương Hương kiên định nói. Chỉ là, ánh mắt của nàng lại chăm chú nhìn chằm chằm vào chiến trường. Dáng vẻ khẩn trương đó cho thấy ngay cả nàng cũng không dám khẳng định chắc chắn.
Sau khi Hải Đại Phú nhờ bảo kiếm trong tay, thi triển ra công kích cường đại nhất của mình, lực lượng toàn thân đã tiêu hao hết sạch. Năng lượng do mười viên Thuần Dương đan đánh vào bảo kiếm chuyến hoán thành cũng tiêu hao hầu như không còn. Đứng ở bên ngoài khu vực bạo tạc, ánh mắt hắn mang theo một tia kinh ngạc nhìn vào bạo tạc kịch liệt của mình, trong lòng đối với Đại Địa Ma Hùng cường hãn này cảm thấy cực kỳ vượt quá tưởng tượng. Tuy nhiên, hắn tin tưởng vững chắc, công kích của mình cường hãn như vậy, cho dù Đại Địa Ma Hùng cấp tám cường hãn hơn nữa cũng bị Biển Lửa Luyện Ngục của mình hóa thành tro tàn.
- Chúc mừng Hải sư huynh.
- Biển Lửa luyện ngục của Hải sư huynh quá uy vũ, quá lợi hại! Mười tám tầng Biển lửa luyện ngục này ngay cả cường giả Tiên Thiên cũng phải né tránh. Đại Địa Ma Hùng biến thái này khẳng định chết ngay cả tro cũng không còn.
Nguyên một đám thiếu niên mang theo thân thể thương tích dưới công kích cường hãn của Đại Địa Ma Hùng chạy tới bên cạnh Hải Đại Phú, mang theo một tia ngưỡng mộ và cung kính nói. Tuy rằng nhiều ít cũng có chút vuốt mông ngựa, nhưng đây thực sự là phát ra từ trong nội tâm bọn họ. Thực lực kinh người mà Hải Đại Phú bộc phát ra tuyệt đối là vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Trên khuôn mặt có chút tái nhợt của Hải Đại Phú hiện lên một tia đắc chí. Ngay khi vừa muốn nói vài câu, một bóng đen thật lớn bỗng nhiên lao ra từ trong tầng tầng hỏa long, từ trên trời giáng xuống.
- Rống…
Cùng với một tiếng rống giận vang tận trời, hai hùng chưởng thật lớn bỗng nhiên cuồng bạo vỗ xuống.
- A a a …
Những tiếng kêu sợ hãi vang lên. Đám thiếp niên nhất thời trực tiếp bị đánh bay đi, hơn nữa cũng không ngoại lệ, nhất thời hôn mê cả đám.
- Làm sao có thể?
Hải Đại Phú khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, cũng không kịp chuẩn bị gì. Hơn nữa, năng lượng hệ Quang sớm đã hao hết sạch, hắn cũng không có thời gian bổ sung. Lúc này muốn tránh thoát công kích của Ma Hùng, hiển nhiên là mộng tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro