Huyền Vu Tần Nhĩ

Chương 2

Dịch Nhân Bắc

2024-06-17 05:28:39

Đặc biệt là những khẩu súng biến dị của bọn chúng, trừ tên cầm đầu có thể bắn ra ba viên đạn một ngày, những tên còn lại nhiều nhất cũng chỉ bắn được hai phát.

Sáu người, tổng cộng chỉ có mười viên đạn, bắn hết thì lập tức biến từ ông nội thành cháu chắt.

Con sói đen chạy nhảy lung tung trong xe, bọn cướp càng không thể ngắm bắn chính xác. Mười viên đạn chẳng mấy chốc đã bắn hết.

Các hành khách vẫn ngồi yên vị trên ghế, người thì cúi đầu chơi điện thoại, người thì còn chỉ trỏ, nhận xét súng ống của bọn cướp quá kém cỏi.

"Vô Lượng Thiên Tôn, ngạch mễ đậu hủ, Ngọc Hoàng Đại Đế, Tam Thanh phù hộ, vạn sự đại cát!" Tần Nhĩ ôm chặt ba lô, miệng lẩm bẩm, cả người co rúm lại thành một khối.

Không biết có phải cậu xui xẻo hay không, mười viên đạn, bọn cướp cố gắng nhắm vào con sói đen, nhưng vẫn có ba viên bay về phía cậu.

Tuy nhiên, vận may của Tần Nhĩ dường như cũng không đến nỗi nào, ba viên đạn bay về phía cậu, một viên sượt qua cánh tay trái cách một centimet, một viên sượt qua tóc bay về phía người ngồi bên cạnh, còn một viên rơi xuống gần mũi giày cậu.

Tần Nhĩ nhìn mũi giày bị bắn thủng một lỗ, bất lực nhếch nhếch ngón chân.

Lần thứ hai mất tiền oan.

Bốn lần bị cướp liên tiếp, cậu đã mất tiền oan hai lần, lần đầu tiên là cái bánh bao thịt đang ăn dở, lần thứ hai là đôi giày.

Cái vận xui quỷ quái này!

Cậu chỉ mới đọc một lượt kinh cầu may cho cả xe, có cần thiết phải để cậu mất tiền oan hai lần như vậy không?

Bên cạnh Tần Nhĩ, người thanh niên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc bình nước bị bắn thủng của mình, đúng là vận xui! Đây là bình nước mới mua, tốn hẳn hai mươi tệ đấy!

“Con bé kia, làm ăn được không vậy? Bọn khốn kiếp kia hết đạn rồi, sao con còn chưa xử lý xong?” Người phụ nữ lớn tuổi sốt ruột quát.

“Gừ——!” Con sói đen bỗng nhiên tăng tốc.

Tên cướp cầm đầu bị con sói đen truy đuổi ráo riết nhất, đau đớn kêu gào thảm thiết: “Cao thủ! Rút lui!”

Bọn cướp dìu dắt nhau, lũ lượt chạy về phía cửa xe đang mở toang.



Tần Nhĩ thò đầu ra quan sát, thuận tiện ước lượng thời gian, nhiều nhất là hai phút nữa.

Tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu.

Bên trong xe buýt bị hư hại khá nặng, tài xế thấp giọng chửi rủa vài câu.

Những vết nứt, vết xước trên xe buýt đột nhiên rung lên, rồi từ từ liền lại.

Tần Nhĩ nhìn chằm chằm vào khoang xe và những chiếc ghế đang tự động phục hồi, hai mắt sáng rực. Khả năng này thật tuyệt vời~

Người thanh niên ngồi bên cạnh bất ngờ đưa một chiếc bình nước về phía cậu.

Tần Nhĩ ngạc nhiên: Anh ta muốn mời cậu uống nước để an ủi sao? Không ngờ người thanh niên này trông lạnh lùng vậy mà ấm áp đấy chứ?

Người thanh niên chỉ vào lỗ thủng ở thân bình nước.

Tần Nhĩ mỉm cười cảm kích với người thanh niên: “Cảm ơn anh, tôi có cốc nước rồi.”

Người thanh niên: Không, tôi muốn cậu nhìn xem tổn thất nặng nề mà tôi phải gánh chịu khi ngồi cạnh cậu đấy.

Con sói đen đáp xuống đất, cơ thể dần dần thu nhỏ lại.

Người phụ nữ lớn tuổi lục trong túi xách lấy ra một chiếc váy liền, rất thành thạo mặc vào cho con sói đen đang bé lại kia.

Con sói đen đứng thẳng người, biến trở lại thành cô bé.

Cô bé giật giật váy, bĩu môi: “Bà ơi, váy này không đẹp bằng váy lúc nãy.”

“Haiz, lũ khốn kiếp đó chạy nhanh quá, đáng lẽ phải bắt chúng đền váy cho con mới phải.” Người phụ nữ lớn tuổi cũng tức giận nói.

Tài xế bấm còi, lên tiếng nhắc nhở: “Ai xuống xe thì xuống nhanh lên, xe sắp chạy rồi.”



Tần Nhĩ xách ba lô lên vội vàng nói: “Tôi xuống xe.”

Trước khi rời đi, cậu còn quay sang cười rạng rỡ với người thanh niên: “Hẹn gặp lại nhé~”

Người thanh niên vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm: Nợ gặp lại thì có!

Tần Nhĩ vừa xuống xe.

Chiếc xe buýt đã đóng sầm cửa lại, lao đi như bay.

Tần Nhĩ nhìn chiếc xe buýt đang phun khói đen phía sau, trong lòng không khỏi hiếu kỳ, bèn bấm ngón tay tính toán.

Ba lần tính toán liên tiếp đều cho cậu kết quả, đây không phải là một chiếc xe bình thường, mà là do người biến thành.

Tần Nhĩ: Thật là kì lạ!

Cậu đến thế giới tên là Lam Tinh này đã được gần một tháng, nhưng vẫn đang trong quá trình thích nghi với mọi thứ ở đây. Không phải cậu không chấp nhận được, mà là thế giới này thực sự quá kỳ quái.

Nghe nói chín mươi chín năm trước, thế giới này cũng giống hệt Trái Đất mà cậu từng sống, từ trình độ văn minh đến sự phát triển của nhân loại, gần như là bản sao của Trái Đất.

Biến cố lớn xảy ra chỉ trong nháy mắt.

Toàn bộ Lam Tinh đều không hề có sự chuẩn bị, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã có vô số người thiệt mạng, sau đó trong vòng vài tháng, chế độ sụp đổ, văn minh thụt lùi, toàn bộ sinh linh trên Lam Tinh đều rơi vào cảnh lầm than.

Những người sống sót phải vật lộn để sinh tồn, nhưng lại phát hiện ra tất cả sinh vật đều bắt đầu biến dị.

Vào thời khắc biến cố xảy ra, không ai biết chuyện gì đã xảy đến. Cho đến tận bây giờ, những người sống sót cũng không tìm ra được nguyên nhân của biến cố, chỉ có thể đưa ra những lời phỏng đoán.

May mắn thay, dù là con người ở đâu, khát vọng sinh tồn đều vô cùng mãnh liệt, chỉ cần có một tia hy vọng, họ có thể bò ra khỏi vực thẳm địa ngục.

Sau chín mươi chín năm nỗ lực, nền văn minh Lam Tinh đã bắt đầu dần hồi phục, mặc dù so với chín mươi chín năm trước đã thụt lùi rất nhiều, nhưng ít ra cũng không phải bắt đầu lại từ xã hội nguyên thủy.

Tần Nhĩ lấy điện thoại ra, đối chiếu với bản đồ định vị để xác định lại phương hướng, nơi cậu muốn tìm chắc chắn là ở gần đây.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Vu Tần Nhĩ

Số ký tự: 0