Cậu Chủ Nhỏ Thất Tình
Mai Ngọc Lan
2024-11-11 23:29:57
Truyền dịch, truyền nước biển hơn 4 tiếng, Lưu Ngọc Luy lần nữa được đưa về phòng cũng đã gần nửa đêm.
Trong nhà, ngoài dàn vệ sĩ vest đen kính đen ra, còn có quản gia, người giúp việc. Quản gia là một ông lão cao lớn, tuy tóc đã bạc đầu nhưng vẫn còn giữ được phong độ. Quản gia theo hầu ông nội của cậu hơn 50 năm, cũng từng là một tay đấm siêu cừ của băng đảng.
Quản gia họ Triệu, cho nên mọi người đều gọi ông là ông hoặc chú Triệu cho thân thiết.
Nhìn Lưu Ngọc Luy cứ ỉu xìu uể oải từ lúc nằm ở phòng bệnh trong nhà, ông không khỏi đau lòng an ủi: "Cậu chủ nhỏ, tươi tỉnh lên nào, chỉ là thất tình thôi mà. Trên đời này thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, đừng mãi treo cổ trên một thân cây..." Sau đó là một đống câu an ủi tâm linh nhỏ bé của cậu.
Lưu Ngọc Luy trừng lớn mắt, há hốc: "...Dạ?"
Ông Triệu lắc đầu tỏ vẻ thương mà không giúp được gì, vỗ vai cậu: "Thật ra bọn ông điều biết, cậu không cần phải quá khổ sở. Mau vào nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai gia chủ trở về rồi, đừng làm ông ấy lo lắng."
Gia chủ, cũng tức là ông nội của nguyên thân.
Không ai cảm thấy Lưu Ngọc Luy khác thường, vì bọn họ nghĩ cậu đang thất tình, tâm trạng tuột xuống.
Ông Triệu đóng cửa phòng giúp cậu: "Cậu chủ nhỏ ngủ ngon, ông sẽ dặn đầu bếp ngày mai làm món bít tết cho cậu."
Cạch.
Lưu Ngọc Luy nhìn cửa phòng, dại ra trong chốc lát. Ai cũng biết tâm tư của nguyên chủ, chỉ có cậu ta nghĩ là mình giấu rất khá.
Tự tử vì tình đúng là hành vi ngu xuẩn nhất cậu từng thấy.
Yêu một người không khó, khó là, có thể yêu mãi một người hay không thôi.
Cậu chưa mở bức thư tình của nguyên chủ ra đọc, không biết lời văn có giống như nết người hay không. Lưu Ngọc Luy là giang hồ, phương thức yêu đương của giang hồ cũng rất kì quặc, động một tí là moi tim, phèo, phổi ra chứng minh tâm ý.
Ba ngày này không phải cậu không muốn tìm cách liên lạc với trợ lý, công ty quản lý, nhưng điều bị bọn họ mắng chửi thậm tệ, cho rằng cậu là tên bệnh thần kinh gọi tới phá rối. Không lâu sau cậu mới biết được một tin chấn động.
Lưu Ngọc Ly chết rồi! Cậu ngỏm rồi!
Truyền hình, báo đài Việt Nam đã có đưa tin tức xác thực, cậu đã chết, thi thể cũng bị đem đi chôn cất ở quê hương Tân An. Một đám người hâm mộ tổ chức thành một đoàn thể đi đám tang của thần tượng.
Lưu Ngọc Ly không có người thân, bị ném vào trại mồ côi khi còn quấn tã, dựa vào khuôn mặt xinh xắn được công ty giải trí mời chào. Cậu học hết cấp 2 thì không học lên nữa, chú tâm vào sự nghiệp. Dấn thân vào làng giải trí một là vì nó kiếm tiền nhanh, hai là vì cậu muốn trở nên nổi tiếng, tìm cho ra người thân đã bỏ rơi mình năm xưa, chỉ muốn hỏi một câu thôi: Tại sao lại không cần con?
Đến chết nguyện vọng nho nhỏ cũng không thể thực hiện được. Nhưng được nhiều người như vậy thương nhớ tới mình, cũng xem như là có chút an ủi.
Thế mà, hiện tại đến cả một người thương cậu cũng không có, mất trắng tất cả chỉ sau một cái mở mắt.
Cậu không khỏi mất mát, bi thương, nghẹn ngào cảm xúc.
"Hu h-"
Rầm!
Đùng!
Pằng pằng!
"Đại ca Choi, có kẻ đột nhập!"
"Gọi thêm mấy anh em nữa đi!"
"Đừng để cho bọn nó đụng tới cậu chủ nhỏ!"
"Qua bên kia!"
"Dạ!"
Bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng bước chân, tiếng nói chuyện thô lỗ của đám đàn ông, tiếng súng, tiếng đánh nhau bốp chát, huỳnh huỵch không dứt.
"...Hu."
Lưu Ngọc Luy quấn chặt mấy lớp chăn bông, run bần bật, sợ mình bị ám sát. Sao cậu lại quên thân phận bây giờ của mình là thiếu chủ của bang Bạch Hồ được chứ.
Xã hội đen toàn là người đáng sợ, xăm trổ, cao to đen hôi, mặt mày bặm trợn, ấn tượng của cậu về tổ chức bạo lực này càng kém.
Cậu sợ lắm luôn.
Cứ đà này sẽ liên tiếp mất ngủ cho xem.
...
Một lúc sau.
"Khò...khò...khò..."
__________
Ngày hôm sau.
Cốc cốc cốc.
"Cậu chủ nhỏ, thức dậy đi."
Lưu Ngọc Luy ngủ một hơi tới chiều, mặt trời chiếu qua mông mới nhập nhèm bừng tỉnh. Thời tiết ở Hàn Quốc khá mát mẻ, không nóng như mùa hè ở nước ta, khoảng 11 giờ đã tỉnh vì nóng, thiếu điều hòa là không thể ngủ được.
Nghe được tiếng tiếng gọi của ông Triệu, cậu mơ màng kiếm chăn, che kín mít qua đầu, cuộn tròn thành kén, ngủ tiếp. Hôm qua nhiệt độ mát lạnh, cái chăn đã bị cậu đá vào trong góc. Cậu đã bị cái giường này chinh phục, vừa mềm vừa ấm lại nhẵn nhụi.
Bên ngoài, thấy người trong phòng mãi mà chưa đáp lại, ông Triệu nhìn qua thanh niên đứng cạnh mình: "Hay là để cho cậu chủ nhỏ ngủ thêm một lúc nữa...Cậu Lương cứ ra phòng khách ngồi trước đi?" Hiện tại cũng mới qua 2 giờ chiều thôi.
Thanh niên cao khoảng một mét chín mấy, trên sống mũi cao thẳng là một cặp kính gọng bạc, văn nhã trí thức. Nếu Lưu Ngọc Luy có mặt ở đây, chắc chắn sẽ khen không ngớt miệng cái khuôn mặt với tỉ lệ hoàn hảo có thể xuất đạo này.
Lương Hàn Văn đẩy mắt kính, phát hiện cửa phòng khóa trái, anh ta nhíu mày, nói với quản gia: "Đi lấy chìa khóa lại đây."
Quản gia bất đắc dĩ tuân theo.
Cạch.
Lương Hàn Văn bước tới đầu giường, từ trong túi áo lấy ra súng, lên nòng, kề họng súng ngay trán con sâu ngủ trên giường: "Lưu Ngọc Luy, dậy đi."
Lưu Ngọc Luy bị dí súng vào đầu, vừa cứng vừa lạnh làm cậu không thoải mái, quơ quơ đầu, mở to mắt, sau khi nhìn thấy cái đó ghé sát vào da đầu mình, cậu nhắm hai mắt lại, im thin thít.
"??"
Vậy mà còn ngủ tiếp?
Quản gia thấy cậu vậy mà còn ngủ được, tiến lên lay lay, Lương Hàn Văn cũng không đùa, sẽ bắn cậu chủ nhỏ thật.
Ông lay người một hồi, phát hiện ra gì đó, hét lên với đám vest đen bên ngoài: "Cậu chủ nhỏ ngất xỉu rồi, mau mau gọi bác sĩ tới đây!"
"Dạ!"
Lương Hàn Văn cứng người: "...?" Đùa à?
Trong nhà, ngoài dàn vệ sĩ vest đen kính đen ra, còn có quản gia, người giúp việc. Quản gia là một ông lão cao lớn, tuy tóc đã bạc đầu nhưng vẫn còn giữ được phong độ. Quản gia theo hầu ông nội của cậu hơn 50 năm, cũng từng là một tay đấm siêu cừ của băng đảng.
Quản gia họ Triệu, cho nên mọi người đều gọi ông là ông hoặc chú Triệu cho thân thiết.
Nhìn Lưu Ngọc Luy cứ ỉu xìu uể oải từ lúc nằm ở phòng bệnh trong nhà, ông không khỏi đau lòng an ủi: "Cậu chủ nhỏ, tươi tỉnh lên nào, chỉ là thất tình thôi mà. Trên đời này thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, đừng mãi treo cổ trên một thân cây..." Sau đó là một đống câu an ủi tâm linh nhỏ bé của cậu.
Lưu Ngọc Luy trừng lớn mắt, há hốc: "...Dạ?"
Ông Triệu lắc đầu tỏ vẻ thương mà không giúp được gì, vỗ vai cậu: "Thật ra bọn ông điều biết, cậu không cần phải quá khổ sở. Mau vào nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai gia chủ trở về rồi, đừng làm ông ấy lo lắng."
Gia chủ, cũng tức là ông nội của nguyên thân.
Không ai cảm thấy Lưu Ngọc Luy khác thường, vì bọn họ nghĩ cậu đang thất tình, tâm trạng tuột xuống.
Ông Triệu đóng cửa phòng giúp cậu: "Cậu chủ nhỏ ngủ ngon, ông sẽ dặn đầu bếp ngày mai làm món bít tết cho cậu."
Cạch.
Lưu Ngọc Luy nhìn cửa phòng, dại ra trong chốc lát. Ai cũng biết tâm tư của nguyên chủ, chỉ có cậu ta nghĩ là mình giấu rất khá.
Tự tử vì tình đúng là hành vi ngu xuẩn nhất cậu từng thấy.
Yêu một người không khó, khó là, có thể yêu mãi một người hay không thôi.
Cậu chưa mở bức thư tình của nguyên chủ ra đọc, không biết lời văn có giống như nết người hay không. Lưu Ngọc Luy là giang hồ, phương thức yêu đương của giang hồ cũng rất kì quặc, động một tí là moi tim, phèo, phổi ra chứng minh tâm ý.
Ba ngày này không phải cậu không muốn tìm cách liên lạc với trợ lý, công ty quản lý, nhưng điều bị bọn họ mắng chửi thậm tệ, cho rằng cậu là tên bệnh thần kinh gọi tới phá rối. Không lâu sau cậu mới biết được một tin chấn động.
Lưu Ngọc Ly chết rồi! Cậu ngỏm rồi!
Truyền hình, báo đài Việt Nam đã có đưa tin tức xác thực, cậu đã chết, thi thể cũng bị đem đi chôn cất ở quê hương Tân An. Một đám người hâm mộ tổ chức thành một đoàn thể đi đám tang của thần tượng.
Lưu Ngọc Ly không có người thân, bị ném vào trại mồ côi khi còn quấn tã, dựa vào khuôn mặt xinh xắn được công ty giải trí mời chào. Cậu học hết cấp 2 thì không học lên nữa, chú tâm vào sự nghiệp. Dấn thân vào làng giải trí một là vì nó kiếm tiền nhanh, hai là vì cậu muốn trở nên nổi tiếng, tìm cho ra người thân đã bỏ rơi mình năm xưa, chỉ muốn hỏi một câu thôi: Tại sao lại không cần con?
Đến chết nguyện vọng nho nhỏ cũng không thể thực hiện được. Nhưng được nhiều người như vậy thương nhớ tới mình, cũng xem như là có chút an ủi.
Thế mà, hiện tại đến cả một người thương cậu cũng không có, mất trắng tất cả chỉ sau một cái mở mắt.
Cậu không khỏi mất mát, bi thương, nghẹn ngào cảm xúc.
"Hu h-"
Rầm!
Đùng!
Pằng pằng!
"Đại ca Choi, có kẻ đột nhập!"
"Gọi thêm mấy anh em nữa đi!"
"Đừng để cho bọn nó đụng tới cậu chủ nhỏ!"
"Qua bên kia!"
"Dạ!"
Bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng bước chân, tiếng nói chuyện thô lỗ của đám đàn ông, tiếng súng, tiếng đánh nhau bốp chát, huỳnh huỵch không dứt.
"...Hu."
Lưu Ngọc Luy quấn chặt mấy lớp chăn bông, run bần bật, sợ mình bị ám sát. Sao cậu lại quên thân phận bây giờ của mình là thiếu chủ của bang Bạch Hồ được chứ.
Xã hội đen toàn là người đáng sợ, xăm trổ, cao to đen hôi, mặt mày bặm trợn, ấn tượng của cậu về tổ chức bạo lực này càng kém.
Cậu sợ lắm luôn.
Cứ đà này sẽ liên tiếp mất ngủ cho xem.
...
Một lúc sau.
"Khò...khò...khò..."
__________
Ngày hôm sau.
Cốc cốc cốc.
"Cậu chủ nhỏ, thức dậy đi."
Lưu Ngọc Luy ngủ một hơi tới chiều, mặt trời chiếu qua mông mới nhập nhèm bừng tỉnh. Thời tiết ở Hàn Quốc khá mát mẻ, không nóng như mùa hè ở nước ta, khoảng 11 giờ đã tỉnh vì nóng, thiếu điều hòa là không thể ngủ được.
Nghe được tiếng tiếng gọi của ông Triệu, cậu mơ màng kiếm chăn, che kín mít qua đầu, cuộn tròn thành kén, ngủ tiếp. Hôm qua nhiệt độ mát lạnh, cái chăn đã bị cậu đá vào trong góc. Cậu đã bị cái giường này chinh phục, vừa mềm vừa ấm lại nhẵn nhụi.
Bên ngoài, thấy người trong phòng mãi mà chưa đáp lại, ông Triệu nhìn qua thanh niên đứng cạnh mình: "Hay là để cho cậu chủ nhỏ ngủ thêm một lúc nữa...Cậu Lương cứ ra phòng khách ngồi trước đi?" Hiện tại cũng mới qua 2 giờ chiều thôi.
Thanh niên cao khoảng một mét chín mấy, trên sống mũi cao thẳng là một cặp kính gọng bạc, văn nhã trí thức. Nếu Lưu Ngọc Luy có mặt ở đây, chắc chắn sẽ khen không ngớt miệng cái khuôn mặt với tỉ lệ hoàn hảo có thể xuất đạo này.
Lương Hàn Văn đẩy mắt kính, phát hiện cửa phòng khóa trái, anh ta nhíu mày, nói với quản gia: "Đi lấy chìa khóa lại đây."
Quản gia bất đắc dĩ tuân theo.
Cạch.
Lương Hàn Văn bước tới đầu giường, từ trong túi áo lấy ra súng, lên nòng, kề họng súng ngay trán con sâu ngủ trên giường: "Lưu Ngọc Luy, dậy đi."
Lưu Ngọc Luy bị dí súng vào đầu, vừa cứng vừa lạnh làm cậu không thoải mái, quơ quơ đầu, mở to mắt, sau khi nhìn thấy cái đó ghé sát vào da đầu mình, cậu nhắm hai mắt lại, im thin thít.
"??"
Vậy mà còn ngủ tiếp?
Quản gia thấy cậu vậy mà còn ngủ được, tiến lên lay lay, Lương Hàn Văn cũng không đùa, sẽ bắn cậu chủ nhỏ thật.
Ông lay người một hồi, phát hiện ra gì đó, hét lên với đám vest đen bên ngoài: "Cậu chủ nhỏ ngất xỉu rồi, mau mau gọi bác sĩ tới đây!"
"Dạ!"
Lương Hàn Văn cứng người: "...?" Đùa à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro