Lưu Ngọc Luy VS...
Mai Ngọc Lan
2024-11-11 23:29:57
"Hò ơ~"
Vòng hai là sở trường của Lưu Ngọc Luy, cậu chọn một bài hát tiếng Việt, còn là vọng cổ có thể lên nốt cao bằng với Opera. Amily Amanda xem thường cậu, bỏ bê luyện tập, chỉ lo chăm chút vào kĩ năng nhảy, đến lúc thi hát, cô ta nửa chữ cũng không hát được, ú ớ vài câu rồi câm như hến. Chỗ dựa phía sau màn, dù muốn nâng cô ta lên cũng không tìm được cách thích hợp. (*
Sân khấu này trở thành nơi biểu diễn riêng của Lưu Ngọc Luy, một mình cậu độc tấu.
Jo Seo Yun đứng ở bên cạnh được nghe trực tiếp một tuồng cải lương của cậu, ngoài bội phục ra còn cảm thấy da đầu tê dại.
Là thể loại mà cậu ta chưa từng nghe qua lần nào.
"Má ơi đừng gả con xa..."
"Chim kêu vượn hú-"
"Hoo~"
"Chim kêu vượn hú biết nhà má đâu~"
[Nghe mà nổi da gà á, hát hơn một phút rồi còn chưa ngừng, hơi đâu mà dài dữ tròi!?) •
[Nghe không hiểu gì hết nhưng là tui thì tui hát không được đâu!]
[Wow!]
[Nghe bài này làm tui nhớ quê hương...]
(Đúng vậy..!]
Lưu Ngọc Luy thả cảm xúc của bản thân vào bài hát. Nếu nói về gia đình, về mẹ thì cậu không có ấn tượng, nhưng mất mát thì vẫn còn.
Có lẽ cả đời này, cậu vẫn không thể biết gương mặt của bố mẹ mình ra sao. Nguyên chủ cũng vậy, nhưng đáng thương hơn cậu nhiều.
Người hát bi thương, người nghe cũng không kiềm được xúc động, Jo Seo Yun nắm chặt bàn tay của bạn cặp, như muốn chứng minh sự tồn tại của bản thân.
Tao sẽ ở bên cạnh mày.
Mặc dù cậu ta nói chuyện không mấy tình cảm nhưng đôi khi lại tinh tế tới đáng sợ, là trai giang hồ nhưng không khác gì trai ngoan.
Lưu Ngọc Luy có cảm giác như Jo Seo Yun đã nói như vậy, mặc dù cậu ta không mở miệng. Cậu chớp chớp đôi mắt ra hiệu cho cậu ta, mình không có khóc.
Ai sẽ ngu ngốc mà mãi sống trong quá khứ đau khổ, bỏ quên cuộc sống hiện tại đang rất hạnh phúc chứ?
Cậu chỉ buồn một chút thôi mà đã có người an ủi rồi.
Hạnh phúc đơn giản là như vậy.
Amily Amanda cảm thấy nếu mình không làm gì chắc chắn sẽ thua trắng tay.
Cô ta chạy tới cướp micro trong tay Lưu Ngọc Luy, bắt chước cách hát không theo nhạc của cậu ở vòng một, hòng đoạt lại vinh quang thuộc về mình. (
"??" Ủa gì vậy?
Cậu ngẩn người, không kịp phản ứng. Mang tiếng là xã hội đen thần kinh vận động tính bằng giây, thế mà lại thua trong tay chị đẹp mang giày cao gót chạy.
Jo Seo Yun vốn muốn đá bay cô ta ngay từ đầu, nhưng vì sợ ngộ thương đến cậu nên thôi. Lúc đang muốn đi qua cướp micro lại thì bị cậu ôm chầm lấy, cản lại. (
Đây là sân khấu hơn ba mươi ngàn người xem trực tiếp, còn có hơn mấy triệu người đang xem phát sóng, hành động lỗ mãng hay tương tác với phụ nữ thì kiểu gì Jo Seo Yun cũng sẽ bị chỉ trích.
Hơn nữa nãy giờ cậu cũng hát luôn phần của cô ta cũng nhiều, phần cuối nhường lại cũng không sao.
Quan trọng hơn, Amily Amanda làm gì biết hát cải lương.
Cậu muốn xem xem cô ta định giở trò gì.
Amily Amanda tự tin hét lớn một tiếng thu hút sự chú ý, bắt đầu hát một bài hát với giai điệu quá tươi vui, lời hát nghe có phần phản cảm vừa nhảy điệu erobic huyền thoại của cô ta.
Ít nhất Lưu Ngọc Luy còn có thêm tiếng ghita làm nhạc đệm, không tới nổi quá khó nghe, rối loạn. Tầm quan trọng của beat nhạc cũng như lời bài hát vậy, không thể thiếu cũng không thể xem thường.
Làm một số khán giả đang chìm trong cảm xúc của bài hát Lưu Ngọc Luy vừa thể hiện phải tuột mood.
Đang cảm động, đang buồn, Amily Amanda làm một cú xoay ngược khiến nhiều người ngán ngẫm, bất mãn.
(Nhạc một đường hát một nẻo, không dám khen hay!]
(Gì vậy trời??? Đang chill luôn á!)
(Vừa mới gọi người lớn trong nhà ngồi xem ca nhạc chung...]
(Me too...Bị mắng oan luôn!]
(Làm cái gì khó coi vậy bà nội?]
Một phút cuối cùng cũng trôi qua, nhân viên âm thanh gấp không chờ nổi ấn tạm ngừng âm thanh, vuốt mồ hôi.
Giang Noah bước lên sân khấu, nở nụ cười công nghiệp, nói nhanh theo kịch bản: "Cảm ơn hai thí sinh đã hết sức thể hiện, chúng ta cùng chờ xem điểm số của họ là bao nhiêu."
Trong lúc chờ điểm, hắn vỗ nhẹ lên vai người yêu, dịu dàng hỏi: "Thí sinh Lưu, em có tự tin sẽ thắng vòng này không?"
Lưu Ngọc Luy không vui ra mặt, cậu sẽ không cho người không tôn trọng bài hát của mình sắc mặt hòa nhã.
Biết hắn đang quan tâm mình, cậu nghiêm túc đáp: "Có chứ thưa anh, mặc dù đối thủ rất gì và này nọ. Vòng này em đã dùng đặc sắc của quê hương em..." Cậu muốn mọi người hiểu thêm về thể loại âm nhạc ở quê nhà, cho nên giải thích rất nhiều.
"Anh cũng đã từng nghe qua vài ca khúc rồi, hay lắm, ca sĩ có thể hát được như vậy phải trải qua luyện tập rất nhiều..." Giang Noah cũng sẽ hỗ trợ cậu bổ sung thêm vào, làm cho câu chuyện dài ra, hai người ăn ý không đem
Amily Amanda bỏ vào mắt.
Đến khi một con điểm cuối cùng ngừng lại không nhảy lên nữa, thắng thua đã phân định. Tuy Amily Amanda làm ra những hành động phản cảm nhưng fans của cô ta cũng không ít, đa số khán giả nam đến xem đều là fans, cho điểm rất nhiều. Xét về độ nổi tiếng cô ta bỏ xa Lưu Ngọc Luy mấy con phố.
Vòng một hai bên chỉ kém nhau vài trăm điểm, không đáng là gì, gỡ lại rất dễ.
Con điểm quyết định rất nhanh đã lọt vào tầm nhìn của cậu.
Người lọt vào bán kết chính là...
Vòng hai là sở trường của Lưu Ngọc Luy, cậu chọn một bài hát tiếng Việt, còn là vọng cổ có thể lên nốt cao bằng với Opera. Amily Amanda xem thường cậu, bỏ bê luyện tập, chỉ lo chăm chút vào kĩ năng nhảy, đến lúc thi hát, cô ta nửa chữ cũng không hát được, ú ớ vài câu rồi câm như hến. Chỗ dựa phía sau màn, dù muốn nâng cô ta lên cũng không tìm được cách thích hợp. (*
Sân khấu này trở thành nơi biểu diễn riêng của Lưu Ngọc Luy, một mình cậu độc tấu.
Jo Seo Yun đứng ở bên cạnh được nghe trực tiếp một tuồng cải lương của cậu, ngoài bội phục ra còn cảm thấy da đầu tê dại.
Là thể loại mà cậu ta chưa từng nghe qua lần nào.
"Má ơi đừng gả con xa..."
"Chim kêu vượn hú-"
"Hoo~"
"Chim kêu vượn hú biết nhà má đâu~"
[Nghe mà nổi da gà á, hát hơn một phút rồi còn chưa ngừng, hơi đâu mà dài dữ tròi!?) •
[Nghe không hiểu gì hết nhưng là tui thì tui hát không được đâu!]
[Wow!]
[Nghe bài này làm tui nhớ quê hương...]
(Đúng vậy..!]
Lưu Ngọc Luy thả cảm xúc của bản thân vào bài hát. Nếu nói về gia đình, về mẹ thì cậu không có ấn tượng, nhưng mất mát thì vẫn còn.
Có lẽ cả đời này, cậu vẫn không thể biết gương mặt của bố mẹ mình ra sao. Nguyên chủ cũng vậy, nhưng đáng thương hơn cậu nhiều.
Người hát bi thương, người nghe cũng không kiềm được xúc động, Jo Seo Yun nắm chặt bàn tay của bạn cặp, như muốn chứng minh sự tồn tại của bản thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tao sẽ ở bên cạnh mày.
Mặc dù cậu ta nói chuyện không mấy tình cảm nhưng đôi khi lại tinh tế tới đáng sợ, là trai giang hồ nhưng không khác gì trai ngoan.
Lưu Ngọc Luy có cảm giác như Jo Seo Yun đã nói như vậy, mặc dù cậu ta không mở miệng. Cậu chớp chớp đôi mắt ra hiệu cho cậu ta, mình không có khóc.
Ai sẽ ngu ngốc mà mãi sống trong quá khứ đau khổ, bỏ quên cuộc sống hiện tại đang rất hạnh phúc chứ?
Cậu chỉ buồn một chút thôi mà đã có người an ủi rồi.
Hạnh phúc đơn giản là như vậy.
Amily Amanda cảm thấy nếu mình không làm gì chắc chắn sẽ thua trắng tay.
Cô ta chạy tới cướp micro trong tay Lưu Ngọc Luy, bắt chước cách hát không theo nhạc của cậu ở vòng một, hòng đoạt lại vinh quang thuộc về mình. (
"??" Ủa gì vậy?
Cậu ngẩn người, không kịp phản ứng. Mang tiếng là xã hội đen thần kinh vận động tính bằng giây, thế mà lại thua trong tay chị đẹp mang giày cao gót chạy.
Jo Seo Yun vốn muốn đá bay cô ta ngay từ đầu, nhưng vì sợ ngộ thương đến cậu nên thôi. Lúc đang muốn đi qua cướp micro lại thì bị cậu ôm chầm lấy, cản lại. (
Đây là sân khấu hơn ba mươi ngàn người xem trực tiếp, còn có hơn mấy triệu người đang xem phát sóng, hành động lỗ mãng hay tương tác với phụ nữ thì kiểu gì Jo Seo Yun cũng sẽ bị chỉ trích.
Hơn nữa nãy giờ cậu cũng hát luôn phần của cô ta cũng nhiều, phần cuối nhường lại cũng không sao.
Quan trọng hơn, Amily Amanda làm gì biết hát cải lương.
Cậu muốn xem xem cô ta định giở trò gì.
Amily Amanda tự tin hét lớn một tiếng thu hút sự chú ý, bắt đầu hát một bài hát với giai điệu quá tươi vui, lời hát nghe có phần phản cảm vừa nhảy điệu erobic huyền thoại của cô ta.
Ít nhất Lưu Ngọc Luy còn có thêm tiếng ghita làm nhạc đệm, không tới nổi quá khó nghe, rối loạn. Tầm quan trọng của beat nhạc cũng như lời bài hát vậy, không thể thiếu cũng không thể xem thường.
Làm một số khán giả đang chìm trong cảm xúc của bài hát Lưu Ngọc Luy vừa thể hiện phải tuột mood.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang cảm động, đang buồn, Amily Amanda làm một cú xoay ngược khiến nhiều người ngán ngẫm, bất mãn.
(Nhạc một đường hát một nẻo, không dám khen hay!]
(Gì vậy trời??? Đang chill luôn á!)
(Vừa mới gọi người lớn trong nhà ngồi xem ca nhạc chung...]
(Me too...Bị mắng oan luôn!]
(Làm cái gì khó coi vậy bà nội?]
Một phút cuối cùng cũng trôi qua, nhân viên âm thanh gấp không chờ nổi ấn tạm ngừng âm thanh, vuốt mồ hôi.
Giang Noah bước lên sân khấu, nở nụ cười công nghiệp, nói nhanh theo kịch bản: "Cảm ơn hai thí sinh đã hết sức thể hiện, chúng ta cùng chờ xem điểm số của họ là bao nhiêu."
Trong lúc chờ điểm, hắn vỗ nhẹ lên vai người yêu, dịu dàng hỏi: "Thí sinh Lưu, em có tự tin sẽ thắng vòng này không?"
Lưu Ngọc Luy không vui ra mặt, cậu sẽ không cho người không tôn trọng bài hát của mình sắc mặt hòa nhã.
Biết hắn đang quan tâm mình, cậu nghiêm túc đáp: "Có chứ thưa anh, mặc dù đối thủ rất gì và này nọ. Vòng này em đã dùng đặc sắc của quê hương em..." Cậu muốn mọi người hiểu thêm về thể loại âm nhạc ở quê nhà, cho nên giải thích rất nhiều.
"Anh cũng đã từng nghe qua vài ca khúc rồi, hay lắm, ca sĩ có thể hát được như vậy phải trải qua luyện tập rất nhiều..." Giang Noah cũng sẽ hỗ trợ cậu bổ sung thêm vào, làm cho câu chuyện dài ra, hai người ăn ý không đem
Amily Amanda bỏ vào mắt.
Đến khi một con điểm cuối cùng ngừng lại không nhảy lên nữa, thắng thua đã phân định. Tuy Amily Amanda làm ra những hành động phản cảm nhưng fans của cô ta cũng không ít, đa số khán giả nam đến xem đều là fans, cho điểm rất nhiều. Xét về độ nổi tiếng cô ta bỏ xa Lưu Ngọc Luy mấy con phố.
Vòng một hai bên chỉ kém nhau vài trăm điểm, không đáng là gì, gỡ lại rất dễ.
Con điểm quyết định rất nhanh đã lọt vào tầm nhìn của cậu.
Người lọt vào bán kết chính là...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro