Tâm Sự
Mai Ngọc Lan
2024-11-11 23:29:57
Lưu Ngọc Luy lục lọi tủ lạnh, tìm ra mấy cục nước đá, đập cho nhỏ ra rồi bỏ vào túi chườm, dùng hai tay dâng cho Lương Hàn Văn.
Nhìn gương mặt đẹp trai nam tính hệt như nam chính ngôn tình bước ra từ trong truyện bị cậu cho một cú đấm móc sưng cằm, vùng má quanh đó cũng đỏ lên, ai nhìn vào cũng cảm thấy thương tiếc.
Cậu thành khẩn xin lỗi lần nữa: “Ai bảo anh hù dọa tôi làm gì, tự dưng kêu tên người ta à. Mười một mười hai giờ đêm còn đứng ngoài hành lang hóng gió. Đâu phải lỗi của tôi không đâu, anh cũng có lỗi mà…” Cậu cũng bị dọa sợ chết khiếp, suýt thì ngất xỉu tại chỗ. May mà cậu định lực hơn người, trước đây ngất nhiều lần đến độ chai lì, cho nên muốn xỉu cũng khó.
Lưu Ngọc Luy sợ ma cũng phải thôi, cho dù không tin vào chuyện tâm linh nhưng đột nhiên biến thành người khác một cách vi diệu, khoa học không thể chứng minh, thì không tin cũng buộc phải tin.
Lương Hàn Văn lấy đá chườm mặt, khô khan nói: “…Xin lỗi.” Lưu Ngọc Luy trước kia đâu có nhát gan như vậy, hay nói đúng hơn cái gì cũng không sợ, chứ đừng nói đến ma quỷ không hề tồn tại.
Lưu Ngọc Luy không muốn đánh anh ta, nhưng cơ thể cậu tự có phản xạ vung nắm đấm mà chưa kịp suy nghĩ.
Chắc đây là bản năng tự bảo vệ của cơ thể này, nguyên chủ có thể sống lâu còn khỏe mạnh như vậy không chỉ nhờ vào sự bảo vệ kín mít của bang phái, mà còn dựa vào bản thân cậu ta nữa.
Người ta đã xin lỗi đúng ý mình, cậu cũng im thin thít, nhận lấy miếng băng gạc từ tay của quản gia, đưa qua cho anh ta: “Anh tự dán vô đi, ngày mai gọi bác sĩ tới khám.” Lỡ cậu đánh lệch hàm hay rụng răng người ta thì tội lỗi quá.
Quản gia Triệu: “…?” Ông đưa băng gạc, thuốc thoa cho cậu chủ vì muốn hai người được dịp gần gũi tăng tiến tình cảm. Không phải cậu chủ thích Lương Hàn Văn nhất sao? Dù là cơ hội bé tí tẹo cũng muốn bắt lấy kia mà!
Lưu Ngọc Luy xem Lương Hàn Văn có thể tự mình chữa cho mình, cậu ngáp một cái, đứng lên: “Vậy tôi đi ngủ, ngủ ngon-”
“Đợi một chút.”
Anh đưa tay ngăn cản, nắm áo cậu, sắc mặt nghiêm trọng: “Nói chuyện chút đi.”
Cậu hơi rén, nuốt nước miếng: “…” Chẳng lẽ anh ta muốn bụp lại trả thù? Cậu có cố ý đâu!
…
Thế là chúng ta có cảnh hai người trẻ tuổi ngồi trong sân uống trà ngắm trăng nói chuyện tâm tình.
“…” Còn tưởng sẽ bị đánh nữa chứ. Truyện Kiếm Hiệp
Lưu Ngọc Luy không thích uống nước có ga, Lương Hàn Văn cũng vậy. Hai ông cụ non đều thích uống trà, hồng trà ăn kèm với bánh gạo, đơn giản nhưng thích ý.
Cậu nghe xong những gì anh nói, cầm danh thiếp trên tay, gật gù, đưa tay bóc một miếng bánh lớn: “Ra là vậy, anh làm trong giới giải trí bao lâu rồi?” Tên công ty là L&G, lần đầu cậu nghe.
Lương Hàn Văn dõi mắt nhìn theo cử động của cậu, mí mắt hơi nhúc nhích: “Sắp được hai năm.” Anh có cảm giác cậu đang nói chuyện qua loa với mình.
“Hèn gì tôi không biết, ra là công ty nhỏ.” Cậu cắn một ngụm bánh, uống thêm miếng trà, nhai kĩ nuốt chậm vào bụng rồi mới đáp.
“…” Nhỏ? Trong vòng hai năm đưa công ty con không có tên tuổi lên thị trường, ngang bằng với hơn một trăm doanh nghiệp trong nước, hằng tháng kiếm được hơn mấy trăm triệu lợi nhuận. Lưu Ngọc Luy dựa vào cái gì cho rằng công ty của anh nhỏ? Không biết gì hết thì đừng nên nói bậy.
Anh có chút khó chịu.
Lưu Ngọc Luy từ trong túi áo móc ra tấm danh thiếp mạ vàng, so với danh thiếp tầm thường của anh thì sang xịn mịn hơn nhiều, cậu nói: “Tập đoàn N.L cũng chiêu mộ tôi, tôi còn đang vân phân đây nè.”
Tập đoàn N.L, là tập đoàn đứng số 1 hiện nay, có công ty giải trí hàng đầu thế giới, quy mô lớn, chuyên đào tạo ra ngôi sao nổi tiếng, mỗi một nhóm Idol kí kết với N.L đều nổi danh, lợi nhuận kiếm được là con số thiên văn. Ông tổng cũng thuộc dạng giàu có chịu chơi, xây tập đoàn xây lớn nhất, chói sáng nhất nước.
Lương Hàn Văn nhíu chặt mày: “…” So với N.L thì tất nhiên công ty anh phải nhỏ rồi, người ta là doanh nghiệp mấy chục năm, anh mới có hai năm kinh nghiệm.
Chưa gì đã bị vả mặt làm anh càng khó chịu.
N.L tốt như vậy, Lưu Ngọc Luy có ngu mới chọn công ty của anh.
Khác với suy nghĩ rằng Lưu Ngọc Luy sẽ thẳng thừng từ chối, cậu lại hỏi thêm: “Mà chính xác thì công ty anh thiên về hỗ trợ diễn viên, ca sĩ, người mẫu hay là Idol?” Nếu tài nguyên không đủ lại còn xung đột với nhau, cậu cũng khó mà chọn. Nếu công ty anh có kịch bản, có bản quyền phim ảnh thì có lợi là diễn viên, Idol thì cần tài nguyên về âm nhạc, nhưng như vậy cũng sẽ có mâu thuẫn với ca sĩ khác.
Đúng là cậu rất muốn vào giới giải trí thật mau, kinh nghiệm thì cậu đã có đủ, cái còn thiếu là nhân khí, người hâm mộ nữa thôi.
Lương Hàn Văn cũng không giấu diếm: “Streamer.”
“…?”
Lưu Ngọc Luy dừng khoảng chừng là ba giây: “…Vậy nãy giờ là anh mời tôi làm steamer cho nhà anh đúng không?”
Anh nghi hoặc: “Ừ? Đúng vậy.”
Có gì sai à?
Nhìn gương mặt đẹp trai nam tính hệt như nam chính ngôn tình bước ra từ trong truyện bị cậu cho một cú đấm móc sưng cằm, vùng má quanh đó cũng đỏ lên, ai nhìn vào cũng cảm thấy thương tiếc.
Cậu thành khẩn xin lỗi lần nữa: “Ai bảo anh hù dọa tôi làm gì, tự dưng kêu tên người ta à. Mười một mười hai giờ đêm còn đứng ngoài hành lang hóng gió. Đâu phải lỗi của tôi không đâu, anh cũng có lỗi mà…” Cậu cũng bị dọa sợ chết khiếp, suýt thì ngất xỉu tại chỗ. May mà cậu định lực hơn người, trước đây ngất nhiều lần đến độ chai lì, cho nên muốn xỉu cũng khó.
Lưu Ngọc Luy sợ ma cũng phải thôi, cho dù không tin vào chuyện tâm linh nhưng đột nhiên biến thành người khác một cách vi diệu, khoa học không thể chứng minh, thì không tin cũng buộc phải tin.
Lương Hàn Văn lấy đá chườm mặt, khô khan nói: “…Xin lỗi.” Lưu Ngọc Luy trước kia đâu có nhát gan như vậy, hay nói đúng hơn cái gì cũng không sợ, chứ đừng nói đến ma quỷ không hề tồn tại.
Lưu Ngọc Luy không muốn đánh anh ta, nhưng cơ thể cậu tự có phản xạ vung nắm đấm mà chưa kịp suy nghĩ.
Chắc đây là bản năng tự bảo vệ của cơ thể này, nguyên chủ có thể sống lâu còn khỏe mạnh như vậy không chỉ nhờ vào sự bảo vệ kín mít của bang phái, mà còn dựa vào bản thân cậu ta nữa.
Người ta đã xin lỗi đúng ý mình, cậu cũng im thin thít, nhận lấy miếng băng gạc từ tay của quản gia, đưa qua cho anh ta: “Anh tự dán vô đi, ngày mai gọi bác sĩ tới khám.” Lỡ cậu đánh lệch hàm hay rụng răng người ta thì tội lỗi quá.
Quản gia Triệu: “…?” Ông đưa băng gạc, thuốc thoa cho cậu chủ vì muốn hai người được dịp gần gũi tăng tiến tình cảm. Không phải cậu chủ thích Lương Hàn Văn nhất sao? Dù là cơ hội bé tí tẹo cũng muốn bắt lấy kia mà!
Lưu Ngọc Luy xem Lương Hàn Văn có thể tự mình chữa cho mình, cậu ngáp một cái, đứng lên: “Vậy tôi đi ngủ, ngủ ngon-”
“Đợi một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đưa tay ngăn cản, nắm áo cậu, sắc mặt nghiêm trọng: “Nói chuyện chút đi.”
Cậu hơi rén, nuốt nước miếng: “…” Chẳng lẽ anh ta muốn bụp lại trả thù? Cậu có cố ý đâu!
…
Thế là chúng ta có cảnh hai người trẻ tuổi ngồi trong sân uống trà ngắm trăng nói chuyện tâm tình.
“…” Còn tưởng sẽ bị đánh nữa chứ. Truyện Kiếm Hiệp
Lưu Ngọc Luy không thích uống nước có ga, Lương Hàn Văn cũng vậy. Hai ông cụ non đều thích uống trà, hồng trà ăn kèm với bánh gạo, đơn giản nhưng thích ý.
Cậu nghe xong những gì anh nói, cầm danh thiếp trên tay, gật gù, đưa tay bóc một miếng bánh lớn: “Ra là vậy, anh làm trong giới giải trí bao lâu rồi?” Tên công ty là L&G, lần đầu cậu nghe.
Lương Hàn Văn dõi mắt nhìn theo cử động của cậu, mí mắt hơi nhúc nhích: “Sắp được hai năm.” Anh có cảm giác cậu đang nói chuyện qua loa với mình.
“Hèn gì tôi không biết, ra là công ty nhỏ.” Cậu cắn một ngụm bánh, uống thêm miếng trà, nhai kĩ nuốt chậm vào bụng rồi mới đáp.
“…” Nhỏ? Trong vòng hai năm đưa công ty con không có tên tuổi lên thị trường, ngang bằng với hơn một trăm doanh nghiệp trong nước, hằng tháng kiếm được hơn mấy trăm triệu lợi nhuận. Lưu Ngọc Luy dựa vào cái gì cho rằng công ty của anh nhỏ? Không biết gì hết thì đừng nên nói bậy.
Anh có chút khó chịu.
Lưu Ngọc Luy từ trong túi áo móc ra tấm danh thiếp mạ vàng, so với danh thiếp tầm thường của anh thì sang xịn mịn hơn nhiều, cậu nói: “Tập đoàn N.L cũng chiêu mộ tôi, tôi còn đang vân phân đây nè.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tập đoàn N.L, là tập đoàn đứng số 1 hiện nay, có công ty giải trí hàng đầu thế giới, quy mô lớn, chuyên đào tạo ra ngôi sao nổi tiếng, mỗi một nhóm Idol kí kết với N.L đều nổi danh, lợi nhuận kiếm được là con số thiên văn. Ông tổng cũng thuộc dạng giàu có chịu chơi, xây tập đoàn xây lớn nhất, chói sáng nhất nước.
Lương Hàn Văn nhíu chặt mày: “…” So với N.L thì tất nhiên công ty anh phải nhỏ rồi, người ta là doanh nghiệp mấy chục năm, anh mới có hai năm kinh nghiệm.
Chưa gì đã bị vả mặt làm anh càng khó chịu.
N.L tốt như vậy, Lưu Ngọc Luy có ngu mới chọn công ty của anh.
Khác với suy nghĩ rằng Lưu Ngọc Luy sẽ thẳng thừng từ chối, cậu lại hỏi thêm: “Mà chính xác thì công ty anh thiên về hỗ trợ diễn viên, ca sĩ, người mẫu hay là Idol?” Nếu tài nguyên không đủ lại còn xung đột với nhau, cậu cũng khó mà chọn. Nếu công ty anh có kịch bản, có bản quyền phim ảnh thì có lợi là diễn viên, Idol thì cần tài nguyên về âm nhạc, nhưng như vậy cũng sẽ có mâu thuẫn với ca sĩ khác.
Đúng là cậu rất muốn vào giới giải trí thật mau, kinh nghiệm thì cậu đã có đủ, cái còn thiếu là nhân khí, người hâm mộ nữa thôi.
Lương Hàn Văn cũng không giấu diếm: “Streamer.”
“…?”
Lưu Ngọc Luy dừng khoảng chừng là ba giây: “…Vậy nãy giờ là anh mời tôi làm steamer cho nhà anh đúng không?”
Anh nghi hoặc: “Ừ? Đúng vậy.”
Có gì sai à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro