Kẻ Bắt Nạt Lạnh Lùng Có Trái Tim Ấm Áp, Ngay Cả Khi Bị Trêu Chọc Và Hôn
Anh Chàng 1M8 Đ...
2024-09-22 17:41:24
Thật là trùng hợp!
Điều này khiến mọi người phấn khích.
Cố Hoài Thư nhìn thẳng về phía Giang Thế Húc.
Cô tò mò nhìn, đôi mắt mở to chờ đợi người đối diện đến xác nhận, nào ngờ nam nhân đó hơi cúi đầu, đôi mắt bị mái tóc trên trán che đi.
Cố Hoài Thư chỉ có thể nhìn thấy hắn khóe miệng cong lên, thản nhiên nói: "Ở một thời gian."
Hồ Bá Văn vui mừng: "Đây là duyên phận."
Hứa Tử Yên gật đầu đồng ý.
Món mì ăn xong rất nhanh, Cố Hoài Thư được dọn ra trước nên ăn nhanh hơn.
Cô đặt đũa xuống, đang định kêu Hứa Tử Yên giúp cô lấy khăn giấy.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, Giang Thế Húc đã im lặng rút ra một tờ giấy đưa cho cô.
Cố Hoài Thư nhận lấy, đầu ngón tay khẽ chạm vào tay cậu ta.
Cố Hoài Thư trong lòng tựa hồ bị cái gì đó nhẹ nhàng cào xước.
Sau đó cô nghe thấy chính mình thì thầm nói "Cảm ơn."
Sáng thứ sáu, Cố Hoài Thư như thường lệ bắt taxi tới trường.
Cô đeo tai nghe, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt hưởng thụ bài hát.
Cảm giác được xe đang giảm tốc độ, Cố Hoài Thư mở mắt ra, nhận ra bên ngoài đang mưa, cơn mưa tùy tiện rửa sạch cửa sổ phía sau.
"Chúng ta đến rồi." Tài xế quay lại, thấy cô không có ô, vội vàng gọi: "Bạn học nhỏ, tôi cho bạn mượn ô nhé?”
"Không cần, cảm ơn." Cố Hoài Thư ôm cặp sách trên đầu, chạy về phía cổng trường.
Cô không mang theo ô nhưng rất may nhà trường đã tấm che trên đường từ cổng trường vào khu giảng dạy.
Cố Hoài Thư vỗ nhẹ nước mưa trên người, vừa mới tiến lên hai bước thì một vũng nước rơi xuống đầu, đập vào mặt.
Cố Hoài Thư: "..."
Chẳng trách người khác lại cầm ô khi đi dưới tấm che.
Nhìn từ xa có thể thấy các mối nối của tấm che dọc đường bị dột, một số bị rách nát, bị dột ở giữa.
Cố Hoài Thư bất lực lau mặt. Vừa nhấc chân bước đi lên đầu, tầm nhìn của cô liền bị bao phủ bởi bóng tối.
Đó là một chiếc ô.
Cố Hoài Thư xoay người, chậm rãi hạ tay xuống, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc lại xuất hiện trong tầm mắt cô.
"Sao cậu không mang theo ô?"
Giang Thế Húc cầm một chiếc ô màu đen.
Chiếc ô đã nghiêng hoàn toàn về phía cô.
Bởi vì hắn đột nhiên xuất hiện, Cố Hoài Thư lắc đầu nói: "Tôi quên mất."
Giang Thế Húc đưa ô cho cô: "Cầm lấy."
"Còn cậu thì sao?" Cố Hoài Thư không có trả lời.
"Không phải tôi vẫn còn sống sao?"
Hồ Bá Văn đang cầm ô phía sau đột nhiên phát ra âm thanh khiến Cố Hoài Thư giật mình.
Nhìn thấy bộ dạng của cô, Hồ Bá Văn không nói nên lời.
"Cậu thực sự không nhìn thấy chúng tôi?"
Cố Hoài Thư thật sự không nhìn thấy, nhưng cô xấu hổ không nói nên lời, đành cầm ô đổi chủ đề.
"Thật là trùng hợp."
"Đáng tiếc." Hồ Bá Văn nói thẳng: "Chúng tôi bay tới đây vì anh Giang thấy cậu không mang ô."
Giang Thế Húc im lặng liếc nhìn cậu ta.
Cố Hoài Thư sửng sốt: "Bay?"
Hồ Bá Văn không nhìn thấy biểu cảm của Giang Thế Húc , tiếp tục mô tả một cách sống động.
"Anh Giang chạy giống như Lưu Tương, không phải anh ấy đã bay sát đất sao? Tôi ở phía sau anh ấy... ờ..."
Dịch giả: Tiểu Thỏ Nhỏ
Giang Thế Húc xoay người rời đi: "Đi thôi, đứng ở chỗ này sẽ cản đường."
Cắt ngang Hồ Bá Văn: "..."
Cố Hoài Thư theo bước Giang Thế và bày tỏ lời cảm ơn chân thành.
Giang Thế Húc cứng nhắc nói: "Tôi nghĩ là do Hồ Bá Văn đi chậm."
Hồ Bá Văn, đi sau, cậu bị mắng một cách vô tội.
Hồ Bá Văn đột nhiên không muốn đi theo cậu ta.
Hồ Bá Văn đang kìm nén cơn tức giận thì Cố Hoài Thư ở trước mặt đã ngoan ngoãn quay lại nói lời cảm ơn.
Cảm giác khó chịu không thể giải thích được ngay lập tức tiêu tan.
"Không có gì." Hồ Bá Văn vui vẻ đuổi theo và cầm ô che cho Giang Thế Húc, "Đều là người của chúng tôi."
Cố Hoài Thư lẩm bẩm nói: "Người của chúng tôi?"
"Hôm qua không phải cậu mời chúng tôi một bữa sao? Đây là lần đầu tiên có nữ sinh có thể mời tôi và anh Giang, cậu đã là người của chúng tôi rồi."
Nhìn vẻ mặt của Giang Thế Húc thờ ơ và không có phản ứng, Hồ Bá Văn lại bồi thêm một câu.
"Những cô gái muốn mời chúng tôi ăn đã xếp hàng dài ở bên ngoài trường, nhưng lại bị anh Giang từ chối và đá ra ngoài. Tôi thực sự đã buồn đến chết."
Giang Thế Húc: "..."
Cố Hoài Thư không khỏi bật cười.
Thứ sáu luôn có cảm giác trôi qua chậm hơn bình thường.
Buổi chiều, học sinh nội trú dọn đồ vào vali từ trước, đặt bên dưới dãy nhà giảng dạy và mang về nhà ngay sau giờ học.
Hứa Tử Yên và Cố Hoài Thư cùng nhau bước đi, Hứa Tử Yên kéo vali, vừa đi vừa lạnh lùng.
Cố Hoài Thư không chút do dự bày tỏ cảm xúc: "Mỹ nữ quả thực là mỹ nữ, đi lại so với người khác nhìn thực đẹp mắt."
Khi nghe thấy vậy, Hứa Tử Yên nói đùa: "Cái gì? Cậu thích nó?"
Dù hỏi đùa nhưng giọng điệu vẫn điềm tĩnh như cũ
Cố Hoài Thư bị cô chọc cười, chủ động nắm tay Hứa Tử Yên, thản nhiên nói: "Ừ."
Hứa Tử Yên cong môi rút tay lại, cố ý không để cô nắm lấy.
"Ngay cả khi cậu thích tôi, tôi vẫn phải suy nghĩ lại về việc đó."
Cố Hoài Thư trực tiếp cưỡng ép nắm tay: "Được rồi, mỹ nữ sẽ từ từ suy nghĩ."
Hai người không chịu buông ra cho đến khi tới cổng trường.
"Ba tôi sẽ đến muộn, vì vậy tôi sẽ đợi ông ấy ở cổng." Hứa Tử Yên nói lời tạm biệt, "Hẹn gặp lại vào thứ hai tuần sau."
Cố Hoài Thư cùng cô tạm biệt, xoay người đang định đi về phía bắt taxi thì đột nhiên bị một giọng nói quen thuộc chặn lại.
"Chị gái!"
Cách đó không xa, một chàng trai mặc bộ đồ thể thao đang vẫy tay chào cô.
Với khuôn mặt điển trai, cùng nụ cười vui vẻ đầy nắng, hắn ngay lập tức trở thành nhân vật gây chú ý ở cổng trường.
Cố Hoài Thư bất đắc dĩ đi tới hỏi: "Yến Như Trạch, sao cậu lại tới đây?"
"Em đương nhiên là tới đưa chị về nhà, em so với chị, tan trường sớm hơn." Yến Như Trạch duỗi tay "Đưa cặp sách của chị cho em."
Cố Hoài Thư cởi cặp sách ra đưa cho Yến Như Thạch cầm lấy.
"Cậu đến bằng taxi à?"
"Ừ." Yến Như Trạch chỉ vào một chiếc taxi có đèn nháy kép bên đường: "Đi thôi."
Sau khi hai người lên xe, chiếc taxi phóng đi.
Ở cổng trường, Giang Thế Húc và Hồ Bá Văn nhìn chằm chằm về hướng chiếc xe chạy và lặng lẽ đi đến bên cạnh Hứa Tử Yên.
Hồ Bá Văn hỏi: " Bên cạnh Cố Hoài Thư là ai? Cậu có biết không? Nhìn quen quen."
Hứa Tử Yên liếc nhìn khuôn mặt nợ nần của Giang Thế Húc, thản nhiên nói: "Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta."
Hai người đến đúng lúc, khi cậu ta gọi Cố Hoài Thư là chị, hai người không nghe được.
Nghĩ như vậy, Hứa Tử Yên nói thêm: "Nhưng ít nhất tôi biết cậu ta là một anh chàng 1m8 đẹp trai."
Giang Thế Húc: "..."
Sau khi gián tiếp chọc tức bọn họ, Hứa Tử Yên tìm cớ bỏ chạy.
(Dịch giả: Dịch đoạn này mắc cười ghê haha )
Hồ Bá Văn sờ mũi: "Anh Giang, anh có muốn ăn tối ở nhà em không?"
Cậu đặc biệt yêu cầu giúp việc chuẩn bị đồ ăn ngon, đợi Giang Thế Húc cùng cậu chơi game sau khi ăn uống xong xuôi.
"Đi." Giang Thế Húc lẩm bẩm "Chúng ta sẽ chơi cả đêm."
Điều này khiến mọi người phấn khích.
Cố Hoài Thư nhìn thẳng về phía Giang Thế Húc.
Cô tò mò nhìn, đôi mắt mở to chờ đợi người đối diện đến xác nhận, nào ngờ nam nhân đó hơi cúi đầu, đôi mắt bị mái tóc trên trán che đi.
Cố Hoài Thư chỉ có thể nhìn thấy hắn khóe miệng cong lên, thản nhiên nói: "Ở một thời gian."
Hồ Bá Văn vui mừng: "Đây là duyên phận."
Hứa Tử Yên gật đầu đồng ý.
Món mì ăn xong rất nhanh, Cố Hoài Thư được dọn ra trước nên ăn nhanh hơn.
Cô đặt đũa xuống, đang định kêu Hứa Tử Yên giúp cô lấy khăn giấy.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, Giang Thế Húc đã im lặng rút ra một tờ giấy đưa cho cô.
Cố Hoài Thư nhận lấy, đầu ngón tay khẽ chạm vào tay cậu ta.
Cố Hoài Thư trong lòng tựa hồ bị cái gì đó nhẹ nhàng cào xước.
Sau đó cô nghe thấy chính mình thì thầm nói "Cảm ơn."
Sáng thứ sáu, Cố Hoài Thư như thường lệ bắt taxi tới trường.
Cô đeo tai nghe, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt hưởng thụ bài hát.
Cảm giác được xe đang giảm tốc độ, Cố Hoài Thư mở mắt ra, nhận ra bên ngoài đang mưa, cơn mưa tùy tiện rửa sạch cửa sổ phía sau.
"Chúng ta đến rồi." Tài xế quay lại, thấy cô không có ô, vội vàng gọi: "Bạn học nhỏ, tôi cho bạn mượn ô nhé?”
"Không cần, cảm ơn." Cố Hoài Thư ôm cặp sách trên đầu, chạy về phía cổng trường.
Cô không mang theo ô nhưng rất may nhà trường đã tấm che trên đường từ cổng trường vào khu giảng dạy.
Cố Hoài Thư vỗ nhẹ nước mưa trên người, vừa mới tiến lên hai bước thì một vũng nước rơi xuống đầu, đập vào mặt.
Cố Hoài Thư: "..."
Chẳng trách người khác lại cầm ô khi đi dưới tấm che.
Nhìn từ xa có thể thấy các mối nối của tấm che dọc đường bị dột, một số bị rách nát, bị dột ở giữa.
Cố Hoài Thư bất lực lau mặt. Vừa nhấc chân bước đi lên đầu, tầm nhìn của cô liền bị bao phủ bởi bóng tối.
Đó là một chiếc ô.
Cố Hoài Thư xoay người, chậm rãi hạ tay xuống, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc lại xuất hiện trong tầm mắt cô.
"Sao cậu không mang theo ô?"
Giang Thế Húc cầm một chiếc ô màu đen.
Chiếc ô đã nghiêng hoàn toàn về phía cô.
Bởi vì hắn đột nhiên xuất hiện, Cố Hoài Thư lắc đầu nói: "Tôi quên mất."
Giang Thế Húc đưa ô cho cô: "Cầm lấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Còn cậu thì sao?" Cố Hoài Thư không có trả lời.
"Không phải tôi vẫn còn sống sao?"
Hồ Bá Văn đang cầm ô phía sau đột nhiên phát ra âm thanh khiến Cố Hoài Thư giật mình.
Nhìn thấy bộ dạng của cô, Hồ Bá Văn không nói nên lời.
"Cậu thực sự không nhìn thấy chúng tôi?"
Cố Hoài Thư thật sự không nhìn thấy, nhưng cô xấu hổ không nói nên lời, đành cầm ô đổi chủ đề.
"Thật là trùng hợp."
"Đáng tiếc." Hồ Bá Văn nói thẳng: "Chúng tôi bay tới đây vì anh Giang thấy cậu không mang ô."
Giang Thế Húc im lặng liếc nhìn cậu ta.
Cố Hoài Thư sửng sốt: "Bay?"
Hồ Bá Văn không nhìn thấy biểu cảm của Giang Thế Húc , tiếp tục mô tả một cách sống động.
"Anh Giang chạy giống như Lưu Tương, không phải anh ấy đã bay sát đất sao? Tôi ở phía sau anh ấy... ờ..."
Dịch giả: Tiểu Thỏ Nhỏ
Giang Thế Húc xoay người rời đi: "Đi thôi, đứng ở chỗ này sẽ cản đường."
Cắt ngang Hồ Bá Văn: "..."
Cố Hoài Thư theo bước Giang Thế và bày tỏ lời cảm ơn chân thành.
Giang Thế Húc cứng nhắc nói: "Tôi nghĩ là do Hồ Bá Văn đi chậm."
Hồ Bá Văn, đi sau, cậu bị mắng một cách vô tội.
Hồ Bá Văn đột nhiên không muốn đi theo cậu ta.
Hồ Bá Văn đang kìm nén cơn tức giận thì Cố Hoài Thư ở trước mặt đã ngoan ngoãn quay lại nói lời cảm ơn.
Cảm giác khó chịu không thể giải thích được ngay lập tức tiêu tan.
"Không có gì." Hồ Bá Văn vui vẻ đuổi theo và cầm ô che cho Giang Thế Húc, "Đều là người của chúng tôi."
Cố Hoài Thư lẩm bẩm nói: "Người của chúng tôi?"
"Hôm qua không phải cậu mời chúng tôi một bữa sao? Đây là lần đầu tiên có nữ sinh có thể mời tôi và anh Giang, cậu đã là người của chúng tôi rồi."
Nhìn vẻ mặt của Giang Thế Húc thờ ơ và không có phản ứng, Hồ Bá Văn lại bồi thêm một câu.
"Những cô gái muốn mời chúng tôi ăn đã xếp hàng dài ở bên ngoài trường, nhưng lại bị anh Giang từ chối và đá ra ngoài. Tôi thực sự đã buồn đến chết."
Giang Thế Húc: "..."
Cố Hoài Thư không khỏi bật cười.
Thứ sáu luôn có cảm giác trôi qua chậm hơn bình thường.
Buổi chiều, học sinh nội trú dọn đồ vào vali từ trước, đặt bên dưới dãy nhà giảng dạy và mang về nhà ngay sau giờ học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Tử Yên và Cố Hoài Thư cùng nhau bước đi, Hứa Tử Yên kéo vali, vừa đi vừa lạnh lùng.
Cố Hoài Thư không chút do dự bày tỏ cảm xúc: "Mỹ nữ quả thực là mỹ nữ, đi lại so với người khác nhìn thực đẹp mắt."
Khi nghe thấy vậy, Hứa Tử Yên nói đùa: "Cái gì? Cậu thích nó?"
Dù hỏi đùa nhưng giọng điệu vẫn điềm tĩnh như cũ
Cố Hoài Thư bị cô chọc cười, chủ động nắm tay Hứa Tử Yên, thản nhiên nói: "Ừ."
Hứa Tử Yên cong môi rút tay lại, cố ý không để cô nắm lấy.
"Ngay cả khi cậu thích tôi, tôi vẫn phải suy nghĩ lại về việc đó."
Cố Hoài Thư trực tiếp cưỡng ép nắm tay: "Được rồi, mỹ nữ sẽ từ từ suy nghĩ."
Hai người không chịu buông ra cho đến khi tới cổng trường.
"Ba tôi sẽ đến muộn, vì vậy tôi sẽ đợi ông ấy ở cổng." Hứa Tử Yên nói lời tạm biệt, "Hẹn gặp lại vào thứ hai tuần sau."
Cố Hoài Thư cùng cô tạm biệt, xoay người đang định đi về phía bắt taxi thì đột nhiên bị một giọng nói quen thuộc chặn lại.
"Chị gái!"
Cách đó không xa, một chàng trai mặc bộ đồ thể thao đang vẫy tay chào cô.
Với khuôn mặt điển trai, cùng nụ cười vui vẻ đầy nắng, hắn ngay lập tức trở thành nhân vật gây chú ý ở cổng trường.
Cố Hoài Thư bất đắc dĩ đi tới hỏi: "Yến Như Trạch, sao cậu lại tới đây?"
"Em đương nhiên là tới đưa chị về nhà, em so với chị, tan trường sớm hơn." Yến Như Trạch duỗi tay "Đưa cặp sách của chị cho em."
Cố Hoài Thư cởi cặp sách ra đưa cho Yến Như Thạch cầm lấy.
"Cậu đến bằng taxi à?"
"Ừ." Yến Như Trạch chỉ vào một chiếc taxi có đèn nháy kép bên đường: "Đi thôi."
Sau khi hai người lên xe, chiếc taxi phóng đi.
Ở cổng trường, Giang Thế Húc và Hồ Bá Văn nhìn chằm chằm về hướng chiếc xe chạy và lặng lẽ đi đến bên cạnh Hứa Tử Yên.
Hồ Bá Văn hỏi: " Bên cạnh Cố Hoài Thư là ai? Cậu có biết không? Nhìn quen quen."
Hứa Tử Yên liếc nhìn khuôn mặt nợ nần của Giang Thế Húc, thản nhiên nói: "Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta."
Hai người đến đúng lúc, khi cậu ta gọi Cố Hoài Thư là chị, hai người không nghe được.
Nghĩ như vậy, Hứa Tử Yên nói thêm: "Nhưng ít nhất tôi biết cậu ta là một anh chàng 1m8 đẹp trai."
Giang Thế Húc: "..."
Sau khi gián tiếp chọc tức bọn họ, Hứa Tử Yên tìm cớ bỏ chạy.
(Dịch giả: Dịch đoạn này mắc cười ghê haha )
Hồ Bá Văn sờ mũi: "Anh Giang, anh có muốn ăn tối ở nhà em không?"
Cậu đặc biệt yêu cầu giúp việc chuẩn bị đồ ăn ngon, đợi Giang Thế Húc cùng cậu chơi game sau khi ăn uống xong xuôi.
"Đi." Giang Thế Húc lẩm bẩm "Chúng ta sẽ chơi cả đêm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro