Kẻ Bắt Nạt Lạnh Lùng Có Trái Tim Ấm Áp, Ngay Cả Khi Bị Trêu Chọc Và Hôn
Hoá Ra Là Một G...
2024-09-22 17:41:24
"Vậy thì hãy mời…"
Cố Hoài Thư nhanh chóng cúi đầu xem lại các câu hỏi, tìm kiếm phương án nào vừa mắt nhất.
"Thầy giáo." Giang Thế Húc đột nhiên lên tiếng.
Mọi người quay lại.
Cố Hoài Thư sửng sốt khi nhìn thấy bạn cùng bàn giơ tay phải nhẹ nhàng nói: "Câu hỏi này chọn D."
Hào nhoáng và tự tin.
"Được rồi, bỏ tay xuống." Thầy giáo bị ngắt lời không hề tức giận, hiếm khi nở một nụ cười với học trò của mình.
" Kiến thức được nhắc đến trong câu hỏi này là…"
Cố Hoài Thư lại nhìn vào vở bài tập của Giang Thế Húc.
Nó vẫn sạch sẽ, cậu chưa làm một câu hỏi nào, ngay cả lúc này.
Cậu thậm chí còn không điền đáp án cho một số câu hỏi mà thầy dạy.
Cố Hoài Thư mím khóe miệng thành một đường thẳng, như bị đánh.
Nhưng vừa rồi cậu đã đúng.
Thì ra cậu biết nên không cần thiết phải viết.
Nhưng nhờ có bạn học vĩ đại bên cạnh, nếu không thì 90% thầy cô giáo sẽ gọi tên cô.
Nghĩ như vậy, Cố Hoài Thư dùng bút gãi đầu, yên lặng viết đáp án D vào chỗ câu hỏi.
Cô quay đầu sang lần nữa, thấy Giang Thế Húc chống cằm.
Cố Hoài Thư quay đầu lại, tựa hồ đang nhìn về phía hành lang, như không có chuyện gì xảy ra.
Có vẻ như việc giơ tay trả lời câu hỏi vừa rồi chỉ là một hành động nhàm chán của cậu ta.
Trong giờ nghỉ trưa, học sinh nội trú sẽ về ký túc xá nghỉ trưa, còn học sinh học cả ngày sẽ ở trong lớp nghỉ ngơi.
Đây là khoảng thời gian yên tĩnh nhất trong ngày, ở ngoài tiếng bước chân thỉnh thoảng vang lên, trong lớp âm thanh duy nhất là tiếng điều hòa chạy.
Truyện được dịch bởi Tiểu Thỏ Nhỏ. Và đăng duy nhất trên dtruyen.com, các web khác đều là copy. Vui lòng đọc đúng web để ủng hộ dịch giả và tránh trường hợp truyện flop.
Cố Hoài Thư nằm trên bàn ngủ trưa, nhưng hôm nay cô ngủ không ngon giấc.
Mí mắt cô như bị trọng lực đè xuống, phải tốn rất nhiều công sức mới mở được mắt và tỉnh dậy.
Nhưng đồng hồ trên tường lại nói với Cố Hoài Thư rằng cô mới ngủ được mười lăm phút.
Cô uể oải đứng dậy, muốn vào WC rửa mặt để tỉnh táo lại.
Không ngờ vừa bước đi, tầm nhìn của cô bắt đầu mờ đi, sau đó toàn bộ trọng tâm của cô trở nên mất ổn định và ngã sang một bên không thể kiểm soát.
"Cẩn thận."
Có người nắm lấy cánh tay cô, trong khi thế giới đang quay cuồng, Cố Hoài Thư nghe thấy giọng nói của Giang Thế Húc.
"Cộc" Một tiếng va chạm vang lên.
Một lúc sau, tầm nhìn của Cố Hoài Thư cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.
Lúc này cô mới nhìn rõ mình đang được Giang Thế Húc ôm trong vòng tay, lưng của Giang Thế Húc bị ép vào tường.
Để đỡ được cô, anh đã bị đẩy vào tường.
"Giang Thế Húc, cậu không sao chứ?" Cố Hoài Thư vội vàng hỏi: "Đầu cậu bị đập vào tường phải không?"
Giang Thế Húc nghiêm túc nhìn cô, lắc đầu và không nói gì.
Cô lại hỏi: "Không phải sao? Vừa rồi tôi nghe thấy âm thanh."
"Anh ấy nói không." Một người bạn cùng lớp phía sau lớn tiếng nói.
Cố Hoài Thư quay người lại, thấy cậu bạn, cùng cả lớp không có ai đang ngủ cả.
Cô lập tức hoảng sợ, khi cúi đầu xuống, cô nhận ra tư thế của mình và Giang Thế Húc quá gần.
Tại sao cậu không buông tay?
Cố Hoài Thư đang định yêu cầu Giang Thế Húc buông tay trước, nhưng bạn cùng lớp lại lớn tiếng lặp lại.
"Anh ấy nói không."
Cố Hoài Thư gần như nghẹt thở khi nhìn nghe những lời bàn tán, kèm theo tiếng cười.
Sau đó, một cảm giác vô trọng lượng tràn ngập cô.
Cậu bế cô về chỗ ngồi.
Toàn thân cô run rẩy không thể kiểm soát.
Cô đột ngột mở mắt và hít một hơi thật sâu. Phải mất một lúc cô mới bình phục lại, nhưng cô thấy mình đang ngồi trên ghế, tim đập rất nhanh.
Ký ức về cảnh tượng vừa rồi rất mơ hồ.
Hóa ra đó là một giấc mơ.
Cố Hoài Thư mở ly nước uống một ngụm, trong lòng đang nghĩ đây là giấc mộng hỗn loạn gì vậy.
Bạn cùng bàn của cô, Giang Thế Húc, vẫn đang ngủ trưa, gối đầu lên cánh tay, mặt hướng về phía cô.
Cô lắc đầu và nhớ lại khoảnh khắc trong giấc mơ khi cô bị cậu bế về chỗ ngổi.
Cô không thể không tiến lại gần để nhìn khuôn mặt của cậu.
Không phải cô vẫn đang mơ sao?
Nhưng cô phải thừa nhận rằng càng nhìn, Giang Thế Húc càng trở nên đẹp trai.
Đường sống mũi tuyệt mỹ, làn da sạch sẽ và thanh tú, chân mi rõ ràng.
Truyện được dịch bởi Tiểu Thỏ Nhỏ. Và đăng duy nhất trên dtruyen.com, các web khác đều là copy. Vui lòng đọc đúng web để ủng hộ dịch giả và tránh trường hợp truyện flop.
Cố Hoài Thư chớp chớp mắt, đột nhiên người trước mặt mở mắt ra, trong con ngươi đen kịt hiện rõ vẻ ngơ ngác của cô.
Đôi mắt bối rối của chàng trai vẫn còn ngái ngủ, đồng thời nở nụ cười rõ ràng.
Khoảng cách giữa hai người bây giờ gần giống như trong giấc mơ vừa rồi
Sau khi bị bắt gặt, sự hoảng loạn thực sự khiến tim cô đập nhanh hơn.
Cố Hoài Thư lập tức ngồi thẳng dậy, lúc này mới xác định đây không phải là mơ.
"Cậu đang làm gì vậy?" Giang Thế Húc ngồi dậy, thấp giọng hỏi cô.
Cố Hoài Thư vuốt thẳng phần tóc, nhỏ giọng nói: "Tôi... tỉnh rồi."
"Tôi biết." Giang Thế Húc nhìn cô, "Cái bàn rung chuyển lúc cậu tỉnh lại."
Cố Hoài Thư: "..."
"Tôi đang hỏi cậu, tại sao cậu lại nhìn lén tôi?”
Giang Thế Húc cố tình giữ giọng rất thấp vì sợ làm phiền các bạn cùng lớp đang ngủ.
Với một chút từ tính và quyến rũ.
"Bởi vì..." Cố Hoài Thư hít sâu một hơi: "Da của cậu rất đẹp..."
Cô không đủ can đảm để nói, cô mơ hoặc đến mức vội vàng nói những điều giải thích vô nghĩa.
"Tôi chỉ muốn hỏi cậu đắp mặt nạ của hãng nào?"
Giang Thế Húc: "..."
Cậu khẽ cười khẩy, khóe miệng nhếch lên, chóp tai ửng đỏ.
Chàng trai quay đầu lại gần cô, trầm giọng nói: "Tôi thường dùng...
Hơi thở trong lời nói của anh truyền vào tai Cố Hoài Thư.
"Mặt nạ khí."
Cố Hoài Thư đỏ mặt không dám ngẩng đầu lên: "..."
May mắn thay, vẫn là giờ nghỉ trưa, các học khác trong lớp đều đang nằm sấp ngủ nên không ai để ý đến bọn họ.
Giang Thế Húc nói xong liền đứng dậy, lặng lẽ đi ra ngoài.
Cố Hoài Thư lấy điện thoại ra bật camera trước, đúng như dự đoán, cô thấy mình đang đỏ mặt.
Cô lại nằm xuống bàn trong tuyệt vọng.
Thật là xấu hổ.
Tiết thứ hai buổi chiều là tin học, cô phải vào phòng máy tính.
Khi buổi học đầu tiên bắt đầu, một số học sinh đã háo hức đi trước."
"Đi thôi, nhanh lên ngồi trước đi."
"Lần này tôi muốn ngồi gần điều hòa nhất."
"Chờ tôi một chút, tôi muốn ngồi giống như lần trước."
Mọi người lần lượt đi vào phòng máy tính, Cố Hoài Thư vẫn ngồi, đang tranh thủ chép xong bài tập tiếng Trung.
Hồ Bá Văn đi tới, nhìn thấy cô như vậy, không nhịn được nói: "Cố Hoài Thư, hóa ra cậu lại chăm chỉ như vậy."
Nghe được thanh âm của hắn, Cố Hoài Thư không ngừng xua tay, không ngẩng đầu trả lời.
"Tôi chỉ không muốn mang nó về nhà và làm bài tập về nhà."
Hồ Bá Văn mỉm cười, quay sang Giang Thế Húc và hét lên: "Anh Giang, chúng ta đi thôi."
Giang Thế Húc cúi đầu chơi trò chơi trên điện thoại di động mà không dừng lại hoặc ngẩng đầu lên.
"Có việc gì gấp vậy? Đợi chút."
Hồ Bá Văn nhìn hai người cùng bàn, có chút không nói nên lời: "Có thể nhìn tôi nói chuyện được không?"
Nghe vậy, Cố Hoài Thư mới chép xong câu cuối cùng.
Cô đặt bút xuống, đóng bài tập lại, ngẩng đầu cười: “Phòng máy tính ở đâu?”
"Rẽ trái vào phòng đầu tiên trên tầng năm của tòa nhà đối diện."
Vừa dứt lời, Hồ Bá Văn đã nhìn thấy Giang Thế Húc thoát khỏi trò chơi, tắt màn hình điện thoại và nghiêng đầu nhìn về phía cậu.
Cố Hoài Thư đứng dậy cảm ơn, đang định đi tới phòng máy tính.
Nhìn thấy điều này, Hồ Bá Văn chợt hiểu ra.
Cậu ta búng ngón tay và hét lên với Cố Hoài Thư ngay khi Giang Thế Húc đứng dậy.
"Đợi đã, chúng tôi sẽ đưa cậu đến đó."
Cố Hoài Thư nhanh chóng cúi đầu xem lại các câu hỏi, tìm kiếm phương án nào vừa mắt nhất.
"Thầy giáo." Giang Thế Húc đột nhiên lên tiếng.
Mọi người quay lại.
Cố Hoài Thư sửng sốt khi nhìn thấy bạn cùng bàn giơ tay phải nhẹ nhàng nói: "Câu hỏi này chọn D."
Hào nhoáng và tự tin.
"Được rồi, bỏ tay xuống." Thầy giáo bị ngắt lời không hề tức giận, hiếm khi nở một nụ cười với học trò của mình.
" Kiến thức được nhắc đến trong câu hỏi này là…"
Cố Hoài Thư lại nhìn vào vở bài tập của Giang Thế Húc.
Nó vẫn sạch sẽ, cậu chưa làm một câu hỏi nào, ngay cả lúc này.
Cậu thậm chí còn không điền đáp án cho một số câu hỏi mà thầy dạy.
Cố Hoài Thư mím khóe miệng thành một đường thẳng, như bị đánh.
Nhưng vừa rồi cậu đã đúng.
Thì ra cậu biết nên không cần thiết phải viết.
Nhưng nhờ có bạn học vĩ đại bên cạnh, nếu không thì 90% thầy cô giáo sẽ gọi tên cô.
Nghĩ như vậy, Cố Hoài Thư dùng bút gãi đầu, yên lặng viết đáp án D vào chỗ câu hỏi.
Cô quay đầu sang lần nữa, thấy Giang Thế Húc chống cằm.
Cố Hoài Thư quay đầu lại, tựa hồ đang nhìn về phía hành lang, như không có chuyện gì xảy ra.
Có vẻ như việc giơ tay trả lời câu hỏi vừa rồi chỉ là một hành động nhàm chán của cậu ta.
Trong giờ nghỉ trưa, học sinh nội trú sẽ về ký túc xá nghỉ trưa, còn học sinh học cả ngày sẽ ở trong lớp nghỉ ngơi.
Đây là khoảng thời gian yên tĩnh nhất trong ngày, ở ngoài tiếng bước chân thỉnh thoảng vang lên, trong lớp âm thanh duy nhất là tiếng điều hòa chạy.
Truyện được dịch bởi Tiểu Thỏ Nhỏ. Và đăng duy nhất trên dtruyen.com, các web khác đều là copy. Vui lòng đọc đúng web để ủng hộ dịch giả và tránh trường hợp truyện flop.
Cố Hoài Thư nằm trên bàn ngủ trưa, nhưng hôm nay cô ngủ không ngon giấc.
Mí mắt cô như bị trọng lực đè xuống, phải tốn rất nhiều công sức mới mở được mắt và tỉnh dậy.
Nhưng đồng hồ trên tường lại nói với Cố Hoài Thư rằng cô mới ngủ được mười lăm phút.
Cô uể oải đứng dậy, muốn vào WC rửa mặt để tỉnh táo lại.
Không ngờ vừa bước đi, tầm nhìn của cô bắt đầu mờ đi, sau đó toàn bộ trọng tâm của cô trở nên mất ổn định và ngã sang một bên không thể kiểm soát.
"Cẩn thận."
Có người nắm lấy cánh tay cô, trong khi thế giới đang quay cuồng, Cố Hoài Thư nghe thấy giọng nói của Giang Thế Húc.
"Cộc" Một tiếng va chạm vang lên.
Một lúc sau, tầm nhìn của Cố Hoài Thư cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.
Lúc này cô mới nhìn rõ mình đang được Giang Thế Húc ôm trong vòng tay, lưng của Giang Thế Húc bị ép vào tường.
Để đỡ được cô, anh đã bị đẩy vào tường.
"Giang Thế Húc, cậu không sao chứ?" Cố Hoài Thư vội vàng hỏi: "Đầu cậu bị đập vào tường phải không?"
Giang Thế Húc nghiêm túc nhìn cô, lắc đầu và không nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lại hỏi: "Không phải sao? Vừa rồi tôi nghe thấy âm thanh."
"Anh ấy nói không." Một người bạn cùng lớp phía sau lớn tiếng nói.
Cố Hoài Thư quay người lại, thấy cậu bạn, cùng cả lớp không có ai đang ngủ cả.
Cô lập tức hoảng sợ, khi cúi đầu xuống, cô nhận ra tư thế của mình và Giang Thế Húc quá gần.
Tại sao cậu không buông tay?
Cố Hoài Thư đang định yêu cầu Giang Thế Húc buông tay trước, nhưng bạn cùng lớp lại lớn tiếng lặp lại.
"Anh ấy nói không."
Cố Hoài Thư gần như nghẹt thở khi nhìn nghe những lời bàn tán, kèm theo tiếng cười.
Sau đó, một cảm giác vô trọng lượng tràn ngập cô.
Cậu bế cô về chỗ ngồi.
Toàn thân cô run rẩy không thể kiểm soát.
Cô đột ngột mở mắt và hít một hơi thật sâu. Phải mất một lúc cô mới bình phục lại, nhưng cô thấy mình đang ngồi trên ghế, tim đập rất nhanh.
Ký ức về cảnh tượng vừa rồi rất mơ hồ.
Hóa ra đó là một giấc mơ.
Cố Hoài Thư mở ly nước uống một ngụm, trong lòng đang nghĩ đây là giấc mộng hỗn loạn gì vậy.
Bạn cùng bàn của cô, Giang Thế Húc, vẫn đang ngủ trưa, gối đầu lên cánh tay, mặt hướng về phía cô.
Cô lắc đầu và nhớ lại khoảnh khắc trong giấc mơ khi cô bị cậu bế về chỗ ngổi.
Cô không thể không tiến lại gần để nhìn khuôn mặt của cậu.
Không phải cô vẫn đang mơ sao?
Nhưng cô phải thừa nhận rằng càng nhìn, Giang Thế Húc càng trở nên đẹp trai.
Đường sống mũi tuyệt mỹ, làn da sạch sẽ và thanh tú, chân mi rõ ràng.
Truyện được dịch bởi Tiểu Thỏ Nhỏ. Và đăng duy nhất trên dtruyen.com, các web khác đều là copy. Vui lòng đọc đúng web để ủng hộ dịch giả và tránh trường hợp truyện flop.
Cố Hoài Thư chớp chớp mắt, đột nhiên người trước mặt mở mắt ra, trong con ngươi đen kịt hiện rõ vẻ ngơ ngác của cô.
Đôi mắt bối rối của chàng trai vẫn còn ngái ngủ, đồng thời nở nụ cười rõ ràng.
Khoảng cách giữa hai người bây giờ gần giống như trong giấc mơ vừa rồi
Sau khi bị bắt gặt, sự hoảng loạn thực sự khiến tim cô đập nhanh hơn.
Cố Hoài Thư lập tức ngồi thẳng dậy, lúc này mới xác định đây không phải là mơ.
"Cậu đang làm gì vậy?" Giang Thế Húc ngồi dậy, thấp giọng hỏi cô.
Cố Hoài Thư vuốt thẳng phần tóc, nhỏ giọng nói: "Tôi... tỉnh rồi."
"Tôi biết." Giang Thế Húc nhìn cô, "Cái bàn rung chuyển lúc cậu tỉnh lại."
Cố Hoài Thư: "..."
"Tôi đang hỏi cậu, tại sao cậu lại nhìn lén tôi?”
Giang Thế Húc cố tình giữ giọng rất thấp vì sợ làm phiền các bạn cùng lớp đang ngủ.
Với một chút từ tính và quyến rũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bởi vì..." Cố Hoài Thư hít sâu một hơi: "Da của cậu rất đẹp..."
Cô không đủ can đảm để nói, cô mơ hoặc đến mức vội vàng nói những điều giải thích vô nghĩa.
"Tôi chỉ muốn hỏi cậu đắp mặt nạ của hãng nào?"
Giang Thế Húc: "..."
Cậu khẽ cười khẩy, khóe miệng nhếch lên, chóp tai ửng đỏ.
Chàng trai quay đầu lại gần cô, trầm giọng nói: "Tôi thường dùng...
Hơi thở trong lời nói của anh truyền vào tai Cố Hoài Thư.
"Mặt nạ khí."
Cố Hoài Thư đỏ mặt không dám ngẩng đầu lên: "..."
May mắn thay, vẫn là giờ nghỉ trưa, các học khác trong lớp đều đang nằm sấp ngủ nên không ai để ý đến bọn họ.
Giang Thế Húc nói xong liền đứng dậy, lặng lẽ đi ra ngoài.
Cố Hoài Thư lấy điện thoại ra bật camera trước, đúng như dự đoán, cô thấy mình đang đỏ mặt.
Cô lại nằm xuống bàn trong tuyệt vọng.
Thật là xấu hổ.
Tiết thứ hai buổi chiều là tin học, cô phải vào phòng máy tính.
Khi buổi học đầu tiên bắt đầu, một số học sinh đã háo hức đi trước."
"Đi thôi, nhanh lên ngồi trước đi."
"Lần này tôi muốn ngồi gần điều hòa nhất."
"Chờ tôi một chút, tôi muốn ngồi giống như lần trước."
Mọi người lần lượt đi vào phòng máy tính, Cố Hoài Thư vẫn ngồi, đang tranh thủ chép xong bài tập tiếng Trung.
Hồ Bá Văn đi tới, nhìn thấy cô như vậy, không nhịn được nói: "Cố Hoài Thư, hóa ra cậu lại chăm chỉ như vậy."
Nghe được thanh âm của hắn, Cố Hoài Thư không ngừng xua tay, không ngẩng đầu trả lời.
"Tôi chỉ không muốn mang nó về nhà và làm bài tập về nhà."
Hồ Bá Văn mỉm cười, quay sang Giang Thế Húc và hét lên: "Anh Giang, chúng ta đi thôi."
Giang Thế Húc cúi đầu chơi trò chơi trên điện thoại di động mà không dừng lại hoặc ngẩng đầu lên.
"Có việc gì gấp vậy? Đợi chút."
Hồ Bá Văn nhìn hai người cùng bàn, có chút không nói nên lời: "Có thể nhìn tôi nói chuyện được không?"
Nghe vậy, Cố Hoài Thư mới chép xong câu cuối cùng.
Cô đặt bút xuống, đóng bài tập lại, ngẩng đầu cười: “Phòng máy tính ở đâu?”
"Rẽ trái vào phòng đầu tiên trên tầng năm của tòa nhà đối diện."
Vừa dứt lời, Hồ Bá Văn đã nhìn thấy Giang Thế Húc thoát khỏi trò chơi, tắt màn hình điện thoại và nghiêng đầu nhìn về phía cậu.
Cố Hoài Thư đứng dậy cảm ơn, đang định đi tới phòng máy tính.
Nhìn thấy điều này, Hồ Bá Văn chợt hiểu ra.
Cậu ta búng ngón tay và hét lên với Cố Hoài Thư ngay khi Giang Thế Húc đứng dậy.
"Đợi đã, chúng tôi sẽ đưa cậu đến đó."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro