Kẻ Bệnh Muốn Giết Tôi Mỗi Ngày
Chương 12
Nguỵ Thừa Trạch
2024-08-19 10:57:18
“Ngày hôm qua mình đi xem đầu óc" Hạnh Mính kéo cặp sách và người đầy thương tích ngồi trở lại vị trí chỗ ngồi của mình, Lộ Điệp chạy đến trước mặt Hạnh Mính , áp trán vào trán cô, mở to mắt thấp giọng chất vấn:
" có phải cậu thấy việc chính nghĩa nên hăng hái làm, bị người đánh vào đầu óc hả?"
"Ồ cậu thật đáng sợ, tránh xa tôi ra, tôi vừa mới bị ngã."
Tần Nhạc Chí hai tay cắm vào quần túi, nhai kẹo cao su đi tới: “U, cọp mẹ mà còn bị thương. Tuần sau, sẽ có một bài kiểm tra thể thao với một lớp khác. Cậu nhưng đừng đội sổ a.”
Lộ Điệp hai bên thắt bím tóc, khuôn mặt thiện lương, nhìn vừa phúc hậu vừa vô hại, ánh mắt hung ác trừng to nói.
"Cậu thật lắm mồm. Hạnh Mính của chúng ta cho dù té ngã gãy chân cũng có thể bỏ xa cậu 8 vòng"
"Đừng nguyền rủa tôi."
"Hừ!! Chỉ giỏi khoác lác. Tên nhóc con như cậu ngay cả một ngón tay cũng đánh không nổi tôi"
"Chết tiệt, đừng coi thường người ta nữa! Tôi bảo Hạnh Mính lái xe tải đâm chết mông cậu!!"
"Mẹ nó, bà rắn độc thật tàn nhẫn , miệng cậu cũng chỉ có vậy "
Hạnh Mính che lại vai phải, vùi đầu vào cổ tay và cánh tay trên bàn, thấy Nguyên Tuấn Sách tới, cô đứng dậy nói lời cảm ơn với hắn.
Nguyên Tuấn Sách một bên cất cặp sách đi, nhìn hai người tranh cãi, khi anh ngồi xuống, anh nghe thấy Hạnh Mính nói cảm ơn, cúi đầu thấy cổ áo cô mơ hồ lộ ra miếng dán thuốc, có mùi thuốc bắc thoang thoảng.
"Không có gì."
"Thằng súc sinh khốn kiếp! Miệng của mày mọc thành hoa cúc, cứt của mày đi không đúng chỗ!"
"Cậu có thể văn minh hơn được không! Ghê tởm, ghê tởm"
"Cái loại ngu xuẩn như mày thì văn minh cái gì? Lễ phép dùng để dập mũi mày, dám cưỡi lên đầu bà đây"
Tần Nhạc Chí chỉ vào mặt Lộ Điệp, tức giận hộc máu.
Lộ Điệp rung đùi đắc ý le lưỡi, đừng nhìn khuôn mặt trẻ con trong sáng vô hại của cô ấy, nói đến chửi bậy thì chưa ai thắng được cô ấy, Tần Nhạc Chí bị cô ấy chọc tức.
Những người trong lớp không ngạc nhiên, thường thì sẽ không có ai chủ động trêu chọc Lộ Điệp, cùng Tần Nhạc Chí , hai cái người phiền phức , khó chịu này sẽ không ngừng mắng mỏ cho đến khi giáo viên đến.
Hôm nay là thứ sáu, tan học trước một tiết tự học buổi tối , chỉ có lớp trưởng duy trì kỷ luật.
Vu Tề đi đến bên cạnh Hạnh Mính, dang tay, lung lay tay cô hai cái.
"Đưa bài tập toán cho mình "
Cô chớp mắt hai lần.
"Cậu không phải đã nói giúp cậu làm toán bài tập, thì cậu cho mình bùa hộ mệnh sao?"
“Ồ, đúng vậy.” Hạnh Mính từ trong ngăn kéo lấy ra sách bài tập, đưa cho hắn, cười nói: “Chữ viết bắt chước giống chút, thứ hai tuần sau mình đưa cho cậu"
"Được!" Vu Tề lật vở bài tập, nét chữ trẻ con không khó.
"Bùa?" Nguyên Tuấn Sách quay đầu.
" có phải cậu thấy việc chính nghĩa nên hăng hái làm, bị người đánh vào đầu óc hả?"
"Ồ cậu thật đáng sợ, tránh xa tôi ra, tôi vừa mới bị ngã."
Tần Nhạc Chí hai tay cắm vào quần túi, nhai kẹo cao su đi tới: “U, cọp mẹ mà còn bị thương. Tuần sau, sẽ có một bài kiểm tra thể thao với một lớp khác. Cậu nhưng đừng đội sổ a.”
Lộ Điệp hai bên thắt bím tóc, khuôn mặt thiện lương, nhìn vừa phúc hậu vừa vô hại, ánh mắt hung ác trừng to nói.
"Cậu thật lắm mồm. Hạnh Mính của chúng ta cho dù té ngã gãy chân cũng có thể bỏ xa cậu 8 vòng"
"Đừng nguyền rủa tôi."
"Hừ!! Chỉ giỏi khoác lác. Tên nhóc con như cậu ngay cả một ngón tay cũng đánh không nổi tôi"
"Chết tiệt, đừng coi thường người ta nữa! Tôi bảo Hạnh Mính lái xe tải đâm chết mông cậu!!"
"Mẹ nó, bà rắn độc thật tàn nhẫn , miệng cậu cũng chỉ có vậy "
Hạnh Mính che lại vai phải, vùi đầu vào cổ tay và cánh tay trên bàn, thấy Nguyên Tuấn Sách tới, cô đứng dậy nói lời cảm ơn với hắn.
Nguyên Tuấn Sách một bên cất cặp sách đi, nhìn hai người tranh cãi, khi anh ngồi xuống, anh nghe thấy Hạnh Mính nói cảm ơn, cúi đầu thấy cổ áo cô mơ hồ lộ ra miếng dán thuốc, có mùi thuốc bắc thoang thoảng.
"Không có gì."
"Thằng súc sinh khốn kiếp! Miệng của mày mọc thành hoa cúc, cứt của mày đi không đúng chỗ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu có thể văn minh hơn được không! Ghê tởm, ghê tởm"
"Cái loại ngu xuẩn như mày thì văn minh cái gì? Lễ phép dùng để dập mũi mày, dám cưỡi lên đầu bà đây"
Tần Nhạc Chí chỉ vào mặt Lộ Điệp, tức giận hộc máu.
Lộ Điệp rung đùi đắc ý le lưỡi, đừng nhìn khuôn mặt trẻ con trong sáng vô hại của cô ấy, nói đến chửi bậy thì chưa ai thắng được cô ấy, Tần Nhạc Chí bị cô ấy chọc tức.
Những người trong lớp không ngạc nhiên, thường thì sẽ không có ai chủ động trêu chọc Lộ Điệp, cùng Tần Nhạc Chí , hai cái người phiền phức , khó chịu này sẽ không ngừng mắng mỏ cho đến khi giáo viên đến.
Hôm nay là thứ sáu, tan học trước một tiết tự học buổi tối , chỉ có lớp trưởng duy trì kỷ luật.
Vu Tề đi đến bên cạnh Hạnh Mính, dang tay, lung lay tay cô hai cái.
"Đưa bài tập toán cho mình "
Cô chớp mắt hai lần.
"Cậu không phải đã nói giúp cậu làm toán bài tập, thì cậu cho mình bùa hộ mệnh sao?"
“Ồ, đúng vậy.” Hạnh Mính từ trong ngăn kéo lấy ra sách bài tập, đưa cho hắn, cười nói: “Chữ viết bắt chước giống chút, thứ hai tuần sau mình đưa cho cậu"
"Được!" Vu Tề lật vở bài tập, nét chữ trẻ con không khó.
"Bùa?" Nguyên Tuấn Sách quay đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro