Kẻ Bệnh Muốn Giết Tôi Mỗi Ngày
Chương 21
Nguỵ Thừa Trạch
2024-08-19 10:57:18
Cơn đau từ bên dưới truyền đến cắt anh thành từng mảnh, khiến anh ngạt thở cuộn tròn người lại, đau đớn giống như bị thiêu cháy.
Nguyên Tuấn Sách khép chân lại, ấn xuống vị trí bị thương, mồ hôi từ trên trán chảy xuống, Hạnh Mính đã đứng dậy, không ngừng xin lỗi, thấy anh đau đớn, dùng mắt thường cũng thấy sắc mặt tái nhợt.
Trong đầu Nguyên Tuấn Sách chỉ còn một suy nghĩ:
Giết cô! Giết cô! Giết cô!
Lột da cô, dùng lửa đốt từ dưới lên trên, móc mắt, bẻ từng cái răng của cô, xé nát lớp da trên người cô, nghiền nát nội tạng của cô!
“Tớ xin lỗi, tớ đỡ cậu đến phòng y tế nhé…”
Tay trái của Nguyên Tuấn Sách tạo một quả cầu lửa màu xanh.
“Hạnh Mính, cậu không sao chứ!” Lộ Điệp thở hổn hển chạy tới, ôm bả vai của cô, xoay qua xoay lại, nhìn từ trên xuống dưới: “Làm tớ sợ chết khiếp, tở tưởng cậu đập đầu xuống đất cơ.”
Ngọn lửa tắt, lòng bàn tay ấn xuống mặt đất, Nguyên Tuấn Sách gian nan đứng dậy.
“Bạn Nguyên! Tớ đưa cậu đến phòng y tế.” Hạnh Minh gọi anh, anh khom lưng, bước đi lảo đảo, có thể ngã bất cứ lúc nào.
“Đừng đi theo tớ!” Nguyên Tuấn Sách khàn giọng ngăn cản, anh vốn đang nổi giận, nhưng đau đớn lại khiến giọng nói của anh trở nên yếu ớt.
Nguyên Tuấn Sách chật vật rời đi, Lộ Điệp đi đến bên cạnh Hạnh Mính, nhìn bóng lưng của anh, phàn nàn: “Cậu ấy trông có vẻ dịu dàng với tất cả mọi người nhưng thực ra không thân thiết với ai cả, lúc trước tớ đưa khăn ướt cho cậu ấy mà cậu ấy có nhận đâu. Hạnh Mính à, cậu đừng nói chuyện với cậu nữa, khẻo lại mặt nóng dán mông lạnh.”
“Nhưng tại tớ nên cậu ấy mới bị thương.”
“Cậu ấy bị thương ở đâu?”
Hạnh Mính mím môi, xua tay, dừng chủ đề này lại, vừa mới đi được một bước thì mắt cá chân sưng tấy khiến cô đau.
Trong bài kiểm tra thể dục hôm nay, Hạnh Mính, hy vọng chiến thắng duy nhất của lớp đã xin nghỉ, trọng trách nặng nề đổ lên vai Vu Tề, ngoài việc học kém ra thì môn thể dục cậu xếp thứ hai lớp.
Các bạn lớp 5 đều phấn khích khi biết tin Hạnh Mính không tham gia, họ giống như được bơm máu gà, ngay từ khi tụ tập đã không ngừng nói những lời không hay về lớp 2.
“Lớp nào thua thì lớp đó dọn nhà vệ sinh một tuần, các cậu có dám không!”
Lớp trưởng còn chưa kịp nói gì thì Tần Nhạc Chí đã buộc áo khoác quanh eo, hếch cằm hống hách: “Các cậu thua lớp chúng tôi ba lần tiên tiếp! Ai cho các cậu dũng khí đó!”
“Các cậu chỉ cần nói dám hay không dám thôi!”
“Ông đây sợ mấy cậu à? Tớ nói không dám sao, ai thua, không chỉ dọn nhà vệ sinh mà còn phải dọn cả sân thể dục nữa!”
Ủy ban thể dục cao lớn lớp kia khịt mũi: “Được, lời này do chính cậu nói, nếu thua chúng tớ thì đừng có mà trốn trong nhà vệ sinh khóc lóc!”
“Yên tâm, lúc đó các cậu sẽ là người khóc trong nhà vệ sinh, nhưng đừng có nghẹn ngào rơi nước mắt nhé!”
Đinh Vi đi tới vỗ vai Tần Nhạc Chí: “Cậu nhàn rỗi không có việc gì làm đánh cược với họ làm gì? Hạnh Mính bị thương, điểm trung bình lớp chúng ta không cao như vậy đâu.”
“ĐM, đám con gái ra vẻ, cậu tưởng lớp chúng ta chỉ dựa vào Hạnh Mính à? Đừng xem thường người khác.” Tần Nhạc Chí nhún vai, hất tay cô ấy ra, quay đầu chỉ vào Vu Tề.
“Này! Cố lên cho tớ, không được thua bọn họ!”
Vu Tề phớt lờ cậu, đảo mắt rồi rời đi.
Đinh Vi: “Nếu thua thì cậu phải đi dọn nhà vệ sinh.”
“Không thể thua được! Cậu ngậm cái miệng quạ đen lại cho tớ!”
Sân thể dục truyền đến tiếng reo hò ăn mừng.
Nguyên Tuấn Sách ngẩng đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh đứng dậy đi về phía cửa sổ, một tay vịn vào bậu cửa sổ, nhìn xuống từ tầng 4, anh thấy có một nhóm người ở sân thể dục đang vỗ tay ăn mừng, không phải học sinh lớp 2.
Thay vào đó người lớp hai đứng sang một bên, một số duỗi chân thở dốc, tất cả mọi người đều không vui.
Hạnh Mính bước ra từ dưới gốc cây sung cao trong sân thể dục, đi về phía tòa nhà dạy học.
Nguyên Tuấn Sách quay đầu nhìn cô, lát nữa chắc chắn cô sẽ đi qua cửa sổ này, khung cửa sắt đã cũ kỹ, mỗi lần đóng mở đều phát ra tiếng cọt kẹt.
Nói vậy, nếu nó rơi xuống thì sẽ không ai nghi ngờ.
Anh xoay người dựa vào cửa sổ, lòng bàn tay nắm lấy khung cửa sổ, mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt xám xanh nặng nề, chờ đợi khoảnh khắc nó bị người ta đẩy ra.
Không lâu sau.
Cọt kẹt ——
Yêu thuật làm khung cửa rung chuyển.
“Hạnh Mính!”
Người đẩy khung cửa đứng tại chỗ, quay đầu lại.
Tần Nhạc Chí nổi giận đùng đùng đi về phía cô, một tay nắm áo khoác đồng phục của cô, một tay buông thõng xuống đất, tức giận chỉ vào cô: “Không sớm không muộn cậu lại cố tình bị thương vào lúc này! Lớp 2 thua cậu vui lắm đúng không?”
“Bong gân mắt cá chân có gì to tát đâu, nếu cậu chạy thì lớp chúng ta đã thắng rồi!”
Hạnh Mính cúi mặt nói: “Cậu bị điên à, dựa vào đâu mà trách tớ, cậu là người cược, các bạn trong lớp không ai nói câu nào, ai trách cậu không? Còn cậu thì dậu đổ bìm leo mắng tớ ở đây.”
“Mẹ nó! Tại cậu nên mới thua!” Tần Nhạc Chí ném áo khoác đồng phục của mình xuống chân cô, tức giận đá cô một cái: “Mẹ kiếp! Cậu mẹ nó cố ý không muốn chạy, đừng tưởng rằng bị bong gân là không phải dọn nhà vệ sinh!”
“Tớ nói tớ không dọn sao? Hơn nữa nếu không phải cậu đánh cược thì lớp chúng ta thua cũng không cần dọn nhà vệ sinh, thậm chí còn phải quét dọn cả sân thể dục, cậu nghĩ đây là lao động vinh quang à? Vậy thì tuần sau cố gắng là một chiến sĩ thi đua tốt nhé!”
Khuôn mặt và cổ của Tần Nhạc Chí trở nên đồng màu: “Con mẹ cậu ——”
Lộ Điệp chạy đến, chỉ vào Tần Nhạc Chí: “Tên khốn này, cậu nhanh quá đấy nhỉ! Cậu là người đánh cược, dựa vào đâu bắt cả lớp phải dọn nhà vệ sinh, tự cậu đi mà dọn!”
Hạnh Mính cười nhạo nhìn cậu ta, xoay người đi về phía lớp học.
“Nếu không phải vì cậu, nếu cậu chạy thì chúng ta đã thắng rồi!”
Tần Nhạc Chí đẩy cô, nào biết vấp phải khung cửa, người đổ ập về phía trước, trực tiếp quỳ gối cạnh bục giảng.
Tần Nhạc Chí ngã ngồi trên mặt đất, gần như bị dọa đến mức tiểu ra quần.
Cũng may khung cửa kia cao cho nên đập vào bàn ở hàng ghế đầu, không đè lên người cậu ta, nếu không đầu cậu ta bị khung cửa xuyên qua mất.
Lộ Điệp hoảng sợ che miệng lại, không khó để tưởng tượng nếu có người bước vào sẽ trực tiếp bị chấn thương sọ não, thậm chí chết ngay tại chỗ.
Nguyên Tuấn Sách khép chân lại, ấn xuống vị trí bị thương, mồ hôi từ trên trán chảy xuống, Hạnh Mính đã đứng dậy, không ngừng xin lỗi, thấy anh đau đớn, dùng mắt thường cũng thấy sắc mặt tái nhợt.
Trong đầu Nguyên Tuấn Sách chỉ còn một suy nghĩ:
Giết cô! Giết cô! Giết cô!
Lột da cô, dùng lửa đốt từ dưới lên trên, móc mắt, bẻ từng cái răng của cô, xé nát lớp da trên người cô, nghiền nát nội tạng của cô!
“Tớ xin lỗi, tớ đỡ cậu đến phòng y tế nhé…”
Tay trái của Nguyên Tuấn Sách tạo một quả cầu lửa màu xanh.
“Hạnh Mính, cậu không sao chứ!” Lộ Điệp thở hổn hển chạy tới, ôm bả vai của cô, xoay qua xoay lại, nhìn từ trên xuống dưới: “Làm tớ sợ chết khiếp, tở tưởng cậu đập đầu xuống đất cơ.”
Ngọn lửa tắt, lòng bàn tay ấn xuống mặt đất, Nguyên Tuấn Sách gian nan đứng dậy.
“Bạn Nguyên! Tớ đưa cậu đến phòng y tế.” Hạnh Minh gọi anh, anh khom lưng, bước đi lảo đảo, có thể ngã bất cứ lúc nào.
“Đừng đi theo tớ!” Nguyên Tuấn Sách khàn giọng ngăn cản, anh vốn đang nổi giận, nhưng đau đớn lại khiến giọng nói của anh trở nên yếu ớt.
Nguyên Tuấn Sách chật vật rời đi, Lộ Điệp đi đến bên cạnh Hạnh Mính, nhìn bóng lưng của anh, phàn nàn: “Cậu ấy trông có vẻ dịu dàng với tất cả mọi người nhưng thực ra không thân thiết với ai cả, lúc trước tớ đưa khăn ướt cho cậu ấy mà cậu ấy có nhận đâu. Hạnh Mính à, cậu đừng nói chuyện với cậu nữa, khẻo lại mặt nóng dán mông lạnh.”
“Nhưng tại tớ nên cậu ấy mới bị thương.”
“Cậu ấy bị thương ở đâu?”
Hạnh Mính mím môi, xua tay, dừng chủ đề này lại, vừa mới đi được một bước thì mắt cá chân sưng tấy khiến cô đau.
Trong bài kiểm tra thể dục hôm nay, Hạnh Mính, hy vọng chiến thắng duy nhất của lớp đã xin nghỉ, trọng trách nặng nề đổ lên vai Vu Tề, ngoài việc học kém ra thì môn thể dục cậu xếp thứ hai lớp.
Các bạn lớp 5 đều phấn khích khi biết tin Hạnh Mính không tham gia, họ giống như được bơm máu gà, ngay từ khi tụ tập đã không ngừng nói những lời không hay về lớp 2.
“Lớp nào thua thì lớp đó dọn nhà vệ sinh một tuần, các cậu có dám không!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lớp trưởng còn chưa kịp nói gì thì Tần Nhạc Chí đã buộc áo khoác quanh eo, hếch cằm hống hách: “Các cậu thua lớp chúng tôi ba lần tiên tiếp! Ai cho các cậu dũng khí đó!”
“Các cậu chỉ cần nói dám hay không dám thôi!”
“Ông đây sợ mấy cậu à? Tớ nói không dám sao, ai thua, không chỉ dọn nhà vệ sinh mà còn phải dọn cả sân thể dục nữa!”
Ủy ban thể dục cao lớn lớp kia khịt mũi: “Được, lời này do chính cậu nói, nếu thua chúng tớ thì đừng có mà trốn trong nhà vệ sinh khóc lóc!”
“Yên tâm, lúc đó các cậu sẽ là người khóc trong nhà vệ sinh, nhưng đừng có nghẹn ngào rơi nước mắt nhé!”
Đinh Vi đi tới vỗ vai Tần Nhạc Chí: “Cậu nhàn rỗi không có việc gì làm đánh cược với họ làm gì? Hạnh Mính bị thương, điểm trung bình lớp chúng ta không cao như vậy đâu.”
“ĐM, đám con gái ra vẻ, cậu tưởng lớp chúng ta chỉ dựa vào Hạnh Mính à? Đừng xem thường người khác.” Tần Nhạc Chí nhún vai, hất tay cô ấy ra, quay đầu chỉ vào Vu Tề.
“Này! Cố lên cho tớ, không được thua bọn họ!”
Vu Tề phớt lờ cậu, đảo mắt rồi rời đi.
Đinh Vi: “Nếu thua thì cậu phải đi dọn nhà vệ sinh.”
“Không thể thua được! Cậu ngậm cái miệng quạ đen lại cho tớ!”
Sân thể dục truyền đến tiếng reo hò ăn mừng.
Nguyên Tuấn Sách ngẩng đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh đứng dậy đi về phía cửa sổ, một tay vịn vào bậu cửa sổ, nhìn xuống từ tầng 4, anh thấy có một nhóm người ở sân thể dục đang vỗ tay ăn mừng, không phải học sinh lớp 2.
Thay vào đó người lớp hai đứng sang một bên, một số duỗi chân thở dốc, tất cả mọi người đều không vui.
Hạnh Mính bước ra từ dưới gốc cây sung cao trong sân thể dục, đi về phía tòa nhà dạy học.
Nguyên Tuấn Sách quay đầu nhìn cô, lát nữa chắc chắn cô sẽ đi qua cửa sổ này, khung cửa sắt đã cũ kỹ, mỗi lần đóng mở đều phát ra tiếng cọt kẹt.
Nói vậy, nếu nó rơi xuống thì sẽ không ai nghi ngờ.
Anh xoay người dựa vào cửa sổ, lòng bàn tay nắm lấy khung cửa sổ, mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt xám xanh nặng nề, chờ đợi khoảnh khắc nó bị người ta đẩy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không lâu sau.
Cọt kẹt ——
Yêu thuật làm khung cửa rung chuyển.
“Hạnh Mính!”
Người đẩy khung cửa đứng tại chỗ, quay đầu lại.
Tần Nhạc Chí nổi giận đùng đùng đi về phía cô, một tay nắm áo khoác đồng phục của cô, một tay buông thõng xuống đất, tức giận chỉ vào cô: “Không sớm không muộn cậu lại cố tình bị thương vào lúc này! Lớp 2 thua cậu vui lắm đúng không?”
“Bong gân mắt cá chân có gì to tát đâu, nếu cậu chạy thì lớp chúng ta đã thắng rồi!”
Hạnh Mính cúi mặt nói: “Cậu bị điên à, dựa vào đâu mà trách tớ, cậu là người cược, các bạn trong lớp không ai nói câu nào, ai trách cậu không? Còn cậu thì dậu đổ bìm leo mắng tớ ở đây.”
“Mẹ nó! Tại cậu nên mới thua!” Tần Nhạc Chí ném áo khoác đồng phục của mình xuống chân cô, tức giận đá cô một cái: “Mẹ kiếp! Cậu mẹ nó cố ý không muốn chạy, đừng tưởng rằng bị bong gân là không phải dọn nhà vệ sinh!”
“Tớ nói tớ không dọn sao? Hơn nữa nếu không phải cậu đánh cược thì lớp chúng ta thua cũng không cần dọn nhà vệ sinh, thậm chí còn phải quét dọn cả sân thể dục, cậu nghĩ đây là lao động vinh quang à? Vậy thì tuần sau cố gắng là một chiến sĩ thi đua tốt nhé!”
Khuôn mặt và cổ của Tần Nhạc Chí trở nên đồng màu: “Con mẹ cậu ——”
Lộ Điệp chạy đến, chỉ vào Tần Nhạc Chí: “Tên khốn này, cậu nhanh quá đấy nhỉ! Cậu là người đánh cược, dựa vào đâu bắt cả lớp phải dọn nhà vệ sinh, tự cậu đi mà dọn!”
Hạnh Mính cười nhạo nhìn cậu ta, xoay người đi về phía lớp học.
“Nếu không phải vì cậu, nếu cậu chạy thì chúng ta đã thắng rồi!”
Tần Nhạc Chí đẩy cô, nào biết vấp phải khung cửa, người đổ ập về phía trước, trực tiếp quỳ gối cạnh bục giảng.
Tần Nhạc Chí ngã ngồi trên mặt đất, gần như bị dọa đến mức tiểu ra quần.
Cũng may khung cửa kia cao cho nên đập vào bàn ở hàng ghế đầu, không đè lên người cậu ta, nếu không đầu cậu ta bị khung cửa xuyên qua mất.
Lộ Điệp hoảng sợ che miệng lại, không khó để tưởng tượng nếu có người bước vào sẽ trực tiếp bị chấn thương sọ não, thậm chí chết ngay tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro