Kẻ Bệnh Muốn Giết Tôi Mỗi Ngày
Chương 25
Nguỵ Thừa Trạch
2024-08-19 10:57:18
Lộ Điệp cầm que cay mới mua ở căn tin chia cho Hạnh Mính.
Cô không có hứng thú gập sách lại, đứng dậy: “Tớ không ăn đâu.”
Lộ Điệp ngồi xổm bên cạnh bàn của cô, mở to mắt nhìn cô, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
“Trời má! Que cay mà cậu cũng không ăn!” Cô ấy nói to như sợ người khác không nghe thấy, nhưng Hạnh Mính không thèm nhìn cô ấy, đi vào nhà vệ sinh.
Lộ Điệp nhìn cô bạn cùng bàn của cô, Nguyên Tuấn Sách cũng đưa mắt nhìn cô ấy đang lén lút cầm que cay.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cậu không ăn que cay? Có phải ai chọc tức cậu không? Để tớ báo thù cho cậu.” Lộ Điệp đuổi theo.
Nguyên Tuấn Sách cầm bút chọc vào sách bài tập, tự hỏi về sự kỳ lạ ngày hôm nay.
Anh không bắt chước cuộc sống của con người, kỹ năng quan sát tốt, quả thực hôm nay Hạnh Mính không nói với anh câu chào buổi sáng, không nói chuyện với anh trong giờ học, cũng không nói với anh về việc bị bong gân và chuyện xảy ra tối hôm qua.
Giận?
Lời Lộ Điệp nói khiến Nguyên Tuấn Sách suy ngẫm.
Chẳng lẽ tối hôm qua anh làm cô giận.
Lần đầu tiên gặp phải chuyện này, Nguyên Tuấn Sách cảm thấy rất mới lạ, con người khi nổi giận sẽ như thế nào? Khóc lóc hay tìm chết?
Nếu chết thì tốt, bởi vì cô đang giận, nếu cô chết, anh đỡ phải ra tay, tránh được rắc rối.
Buổi trưa, thời gian nghỉ rất dài.
Nguyên Tuấn Sách đi về phía phòng vệ sinh tìm người, anh mong đợi cô sẽ đứng ở cửa sổ hoặc trên bậc thang, lúc đó anh sẽ đẩy cô xuống.
“Cho tớ một cái nữa đi!”
Nghe thấy tiếng động, Nguyên Tuấn Sách ngẩng đầu lên.
Trên cầu thang dẫn lên sân thượng có hai người đang ngồi ăn que cay trong tay.
“Ngon quá, cậu mua bao nhiêu vậy?” Hạnh Mính suýt xoa, vẫn còn thòm thèm nên liếm ngón tay.
“Của cậu đây, tớ mua nhiều lắm, mua tận 10 tệ.”
“Mẹ kiếp, cậu giàu thế, tớ sẽ chỉ mua nếu nó có giá 5 tệ.”
“Chỉ mười tệ thôi mà.” Lộ Điệp nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cô, khuôn mặt đỏ bừng vì ăn cay, có lẽ bị sặc, vừa ho vừa che miệng không muốn nhổ.
Hai người đang ăn uống vui vẻ thì Hạnh Mính nhìn thấy Nguyên Tuấn Sách đứng dưới, cô lúng túng giống như học sinh hư bị bắt tại trận.
Lộ Điệp cũng quay đầu nhìn, hào phóng hỏi: “Nguyên Tuấn Sách, cậu ăn không?”
Anh lạnh lùng trả lời: “Không ăn.”
Sau đó trên mặt xuất hiện một nụ cười tiêu chuẩn như robot: “Ai chọc tức bạn Hạnh à?”
Lộ Điệp không hiểu nhìn sang người bên cạnh, cảm thấy quan hệ giữa người này không đơn giản.
“Giận, giận!” Hạnh Mính nâng giọng, chỉ ngón tay dính dầu mỡ vào anh: “Cậu không biết xấu hổ còn dám hỏi tớ có giận không à! Tối qua tớ bị như vậy mới phát hiện thật ra người này là một con rắn độc! Cậu không biết xấu hổ, cậu máu lạnh!”
“Hai cậu xảy ra chuyện gì vậy? Sao nghe giống như ngủ với cậu rồi bỏ rơi cậu vậy.”
“Phi phi phi!” Hạnh Mính thẳng lưng, mặt đỏ bừng như quả táo chín, cô nâng cằm, dùng lỗ mũi nhìn người: “Nguyên Tuấn Sách, tớ nói cho cậu biết tớ không giận, tớ chỉ cảm thấy bảo sao người như cậu không có bạn! Tớ không nên thấy cậu đáng thương mà nói chuyện với cậu, cậu chỉ là một động vật máu lạnh mà thôi.”
“Hóa ra là vậy, theo một ý nghĩa nào đó thì suy nghĩ của bạn Hạnh khá đúng.”
“Đúng chỗ nào? Rốt cuộc thì cậu có thấy tớ đang giận không? Cậu nhìn ra rồi còn không xin lỗi tớ đi!”
Chuông vào lớp vang lên, Lộ Điệp dọn dẹp đống rác bên cạnh: “Về lớp trước đã, tớ chả hiểu hai cậu đang nói gì.”
Nguyên Tuấn Sách và Hạnh Mính, một người đứng một người ngồi, nhìn nhau không nhúc nhích.
Lộ Điệp bĩu môi: “Vậy được rồi tớ về lớp trước, hai cậu cứ từ từ nói chuyện.”
Nói xong, cô ấy cầm rác đứng dậy, nhanh chóng chạy xuống bậc thang.
“Chờ tớ.” Hạnh Mính vừa mới chạy xuống đã bị Nguyên Tuấn Sách nắm lấy cánh tay.
Cô bị ép phải đứng đó, muốn cử động cũng không cử động được, lực của Nguyên Tuấn Sách rất mạnh, khiến cô gần như không có khả năng thoát ra, cách lớp quần áo, da cô bị nắm chặt, lực này khiến da đầu Hạnh Mính tê dại.
Có phải cô không nên dây vào anh không?
Cô không có hứng thú gập sách lại, đứng dậy: “Tớ không ăn đâu.”
Lộ Điệp ngồi xổm bên cạnh bàn của cô, mở to mắt nhìn cô, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
“Trời má! Que cay mà cậu cũng không ăn!” Cô ấy nói to như sợ người khác không nghe thấy, nhưng Hạnh Mính không thèm nhìn cô ấy, đi vào nhà vệ sinh.
Lộ Điệp nhìn cô bạn cùng bàn của cô, Nguyên Tuấn Sách cũng đưa mắt nhìn cô ấy đang lén lút cầm que cay.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cậu không ăn que cay? Có phải ai chọc tức cậu không? Để tớ báo thù cho cậu.” Lộ Điệp đuổi theo.
Nguyên Tuấn Sách cầm bút chọc vào sách bài tập, tự hỏi về sự kỳ lạ ngày hôm nay.
Anh không bắt chước cuộc sống của con người, kỹ năng quan sát tốt, quả thực hôm nay Hạnh Mính không nói với anh câu chào buổi sáng, không nói chuyện với anh trong giờ học, cũng không nói với anh về việc bị bong gân và chuyện xảy ra tối hôm qua.
Giận?
Lời Lộ Điệp nói khiến Nguyên Tuấn Sách suy ngẫm.
Chẳng lẽ tối hôm qua anh làm cô giận.
Lần đầu tiên gặp phải chuyện này, Nguyên Tuấn Sách cảm thấy rất mới lạ, con người khi nổi giận sẽ như thế nào? Khóc lóc hay tìm chết?
Nếu chết thì tốt, bởi vì cô đang giận, nếu cô chết, anh đỡ phải ra tay, tránh được rắc rối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi trưa, thời gian nghỉ rất dài.
Nguyên Tuấn Sách đi về phía phòng vệ sinh tìm người, anh mong đợi cô sẽ đứng ở cửa sổ hoặc trên bậc thang, lúc đó anh sẽ đẩy cô xuống.
“Cho tớ một cái nữa đi!”
Nghe thấy tiếng động, Nguyên Tuấn Sách ngẩng đầu lên.
Trên cầu thang dẫn lên sân thượng có hai người đang ngồi ăn que cay trong tay.
“Ngon quá, cậu mua bao nhiêu vậy?” Hạnh Mính suýt xoa, vẫn còn thòm thèm nên liếm ngón tay.
“Của cậu đây, tớ mua nhiều lắm, mua tận 10 tệ.”
“Mẹ kiếp, cậu giàu thế, tớ sẽ chỉ mua nếu nó có giá 5 tệ.”
“Chỉ mười tệ thôi mà.” Lộ Điệp nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cô, khuôn mặt đỏ bừng vì ăn cay, có lẽ bị sặc, vừa ho vừa che miệng không muốn nhổ.
Hai người đang ăn uống vui vẻ thì Hạnh Mính nhìn thấy Nguyên Tuấn Sách đứng dưới, cô lúng túng giống như học sinh hư bị bắt tại trận.
Lộ Điệp cũng quay đầu nhìn, hào phóng hỏi: “Nguyên Tuấn Sách, cậu ăn không?”
Anh lạnh lùng trả lời: “Không ăn.”
Sau đó trên mặt xuất hiện một nụ cười tiêu chuẩn như robot: “Ai chọc tức bạn Hạnh à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ Điệp không hiểu nhìn sang người bên cạnh, cảm thấy quan hệ giữa người này không đơn giản.
“Giận, giận!” Hạnh Mính nâng giọng, chỉ ngón tay dính dầu mỡ vào anh: “Cậu không biết xấu hổ còn dám hỏi tớ có giận không à! Tối qua tớ bị như vậy mới phát hiện thật ra người này là một con rắn độc! Cậu không biết xấu hổ, cậu máu lạnh!”
“Hai cậu xảy ra chuyện gì vậy? Sao nghe giống như ngủ với cậu rồi bỏ rơi cậu vậy.”
“Phi phi phi!” Hạnh Mính thẳng lưng, mặt đỏ bừng như quả táo chín, cô nâng cằm, dùng lỗ mũi nhìn người: “Nguyên Tuấn Sách, tớ nói cho cậu biết tớ không giận, tớ chỉ cảm thấy bảo sao người như cậu không có bạn! Tớ không nên thấy cậu đáng thương mà nói chuyện với cậu, cậu chỉ là một động vật máu lạnh mà thôi.”
“Hóa ra là vậy, theo một ý nghĩa nào đó thì suy nghĩ của bạn Hạnh khá đúng.”
“Đúng chỗ nào? Rốt cuộc thì cậu có thấy tớ đang giận không? Cậu nhìn ra rồi còn không xin lỗi tớ đi!”
Chuông vào lớp vang lên, Lộ Điệp dọn dẹp đống rác bên cạnh: “Về lớp trước đã, tớ chả hiểu hai cậu đang nói gì.”
Nguyên Tuấn Sách và Hạnh Mính, một người đứng một người ngồi, nhìn nhau không nhúc nhích.
Lộ Điệp bĩu môi: “Vậy được rồi tớ về lớp trước, hai cậu cứ từ từ nói chuyện.”
Nói xong, cô ấy cầm rác đứng dậy, nhanh chóng chạy xuống bậc thang.
“Chờ tớ.” Hạnh Mính vừa mới chạy xuống đã bị Nguyên Tuấn Sách nắm lấy cánh tay.
Cô bị ép phải đứng đó, muốn cử động cũng không cử động được, lực của Nguyên Tuấn Sách rất mạnh, khiến cô gần như không có khả năng thoát ra, cách lớp quần áo, da cô bị nắm chặt, lực này khiến da đầu Hạnh Mính tê dại.
Có phải cô không nên dây vào anh không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro