Kẻ Bệnh Muốn Giết Tôi Mỗi Ngày

Chương 27

Nguỵ Thừa Trạch

2024-08-19 10:57:18

Trước đây Nguyên Tuấn Sách không hiểu cảm giác tức giận với người khác là như thế nào, nhưng hiện tại anh đã hiểu.

Trong lòng như có một quả cầu không thể phát ra ngọn lửa, khi nổi giận lý trí trở nên mất khống chế, chân tay bất giác run rẩy.

Anh muốn giết người, thậm chí nó còn áp lực hơn cả việc khi anh muốn giết một người, giết chết một Vu Tề cũng không đủ để anh giải tỏa cơn giận của mình.

“Các em không sao chứ?”

Chủ nhiệm lớp nghe tin liền chạy tới, nhìn thấy các em học sinh không bị thương mới thở phào.

Phòng học bừa bộn, nhìn thôi cũng đủ đau đầu, tại sao gần đây luôn xảy ra chuyện như vậy? Mặc dù đều là những vấn đề nhỏ nhưng nếu một trong số đó có người xảy ra chuyện thì là vấn đề lớn.

“Hạnh Mính đâu?” Lộ Điệp nhìn đám đông chen chúc trong hành lang, dáng người thấp lùn nhảy lên, hồi lâu vẫn không tìm được người.

Trong đám người có một âm thanh khác truyền đến: “Cũng không thấy Nguyên Tuấn Sách đâu cả.”

Chủ nhiệm lớp nhìn thoáng qua phía sau, lẩm bẩm cái tên Nguyên Tuấn Sách.

Mơ hồ nhớ lại lúc anh nhập học vào lớp 11-2, có một giáo viên nhất quyết không nhận anh vào lớp, thành tích của Nguyên Tuấn Sách rất tốt, giáo viên chủ nhiệm vốn thắc mắc tại sao không chịu nhận.

Sau khi được nhận vào lớp 11-2, chủ nhiệm lớp 11-5 đã nói: “Cậu cẩn thận một chút, thằng nhóc kia, nói ra cũng không có bằng chứng nhưng lớp và trường em ấy học trước kia từng xảy ra chuyện đổ máu.”

Cũng vì điều này mà nhà trường coi anh là đối tượng quan sát trọng điểm, nhưng từ khi nhập học đến nay, anh không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.

Không thể nào, nhìn em ấy rất ngoan.

Gạch men sứ cứng như băng, Hạnh Minh tựa đầu trên đó, không thể cử động, cô nhớ ra tư thế này gọi là kabedon*.

*Tư thế dồn đối phương vào tường.

Nhưng rất nhanh cô lại cảm thấy buồn cười với suy nghĩ của bản thân, tạo sao trong tình cảnh này cô vẫn nghĩ đến những thứ không thể xảy ra.

“Bạn Hạnh.”

Giọng điệu của Nguyên Tuấn Sách lạnh lùng như khuôn mặt của anh, anh bóp cổ cô, Hạnh Mính giống như một người chết, cô vùng vẫy, khó chịu đẩy vai anh.

Cô không biết anh muốn làm gì, nếu anh thực sự giết chết cô, thì cô cũng hết hy vọng, ngay cả lá bùa cũng không ở trong túi cô.

“Buông tớ ra, có chuyện gì thì chúng ta nói chuyện được không, được không, cầu xin cậu đó.” Cô giỏi giao tiếp, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng giao tiếp với loại người này bao giờ, cho nên bấy kỳ hành động nào anh làm bây giờ đều sẽ khiến Hạnh Mính sợ hãi.

Rất nhanh, mặt của Nguyên Tuấn Sách áp sát lại gần, anh rất cao, cần phải cúi đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Làn da trắng như tuyết mịn màng thậm chí không giống con người, phản chiếu một ánh sáng mờ ảo, làn da trắng nõn như kem, khuôn mặt còn đẹp hơn ở phụ nữ trong con ngươi phóng đại.

Mặt mày của Nguyên Tuấn Sách nói ôn hòa thì cũng không phải, nhưng nó ẩn giấu một vẻ sắc sảo, anh có thể dễ dàng bày tỏ cảm xúc vui buồn của mình chỉ bằng một biểu cảm nhẹ nhàng, dù là nhíu mày hay mỉm cười, trông anh đều không phải một người tốt bụng.

Khuôn mặt này được che giấu tốt đến mức không ai có thể đoán ra, đôi mắt đen mang lại cảm giác bức bách, thậm chí còn ngột ngạt hơn so với con ngươi màu nâu.

Nguyên Tuấn Sách nhìn chằm chằm cổ cô, đôi môi mỏng mím lại, đôi môi quyến rũ mê người nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại tạo cảm giác rằng anh muốn anh thịt cô, Hạnh Mịnh nghĩ rằng đây chỉ là một cơn ác mộng, mau mau tỉnh dậy đi.

“Y a!”

Nguyên Tuấn Sách cắn cổ cô!

Anh giữ gáy của Hạnh Mính khiến cô không thể nhúc nhích, anh chỉ cắn một cái liền dời đi, ngược lại chuyển sang gặm cắn da thịt, lực cắn không hề nhẹ mà là đau, kèm theo nước bọt ướt át, khiến cảm giác đau đớn kinh hoàng này được phóng đại lên vô số lần.

Hạnh Mính luôn cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ bị anh cắn chết.

Đôi mắt của cô đục ngầu nhìn cây đàn piano cách đó không xa, phòng nhạc không một bóng người, chỉ có tiếng nước bọt vang vọng.

Bấc đắc dĩ, Hạnh Mính ngửa cổ lên, cơn đau khó chịu nhanh chóng chuyển thành ngứa ngáy, đầu lưỡi không ngừng liếm da thịt, cô cảm thấy vừa biến thái lại ghê tởm.

“Tránh ra, tránh ra!”

Hạnh Mính cảm nhận được giọng nói của mình tràn ngập dục vọng và mê đắm, nhưng cô thật sự không có ý đó, khi nói, giọng nói của cô trở nên nũng nịu, cô sợ một giây nào đó sẽ bị Nguyên Tuấn Sách cắn chết.

Nước bọt nhớp nháp dính ướt da thịt, cổ của cô rất nhạy cảm, dù đầu lưỡi liếm ở đâu thì sự tra tấn cũng không thay đổi.

Nguyên Tuấn Sách nghiêng đầu, gặm cắn bên kia cổ của cô, trước mắt Hạnh Mính chỉ nhìn thấy đôi vai rộng của anh.

Chiều cao của tên khổng lồ dồn cô vào góc tường, Hạnh Mính lùn chỉ có thể chống cự trong lòng ngực anh, dùng hết sức đẩy vai của anh, cô cần phải há miệng để duy trì hơi thở.

“Ha ha…Ha, đừng liếm, làm ơn đừng liếm nữa, tớ khó chịu lắm.”

Con ngươi màu đen của Nguyên Tuấn Sách nheo lại.

Anh liếm làn da sữa bò thành một đóa anh túc hồng, anh nhắm mắt lại, ngăn cách trước mắt một mảng trắng, say mê khi lưỡi chạm vào, dần dần, anh si mê, nhiễm màu dục vọng, cực kỳ gợi cảm.

Hình như muốn.

Về phần muốn cái gì, bản thân Nguyên Tuấn Sách cũng không rõ lắm.

Khó chịu quá.

Anh cảm thấy nửa người dưới giống như trạng thái cứng rắn lần trước, muốn xoa, muốn phát tiết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nguyên Tuấn Sách dùng tay ấn vào phần háng căng phồng bên dưới, xoa thật mạnh, tất cả những gì cảm nhận được chỉ có đau, anh dứt khoát cắn mạnh vào cổ cô, Hạnh Mính khóc rống lên, anh ưỡn hông đẩy mạnh về phía trước.

Làm ra hành động như vậy, ngay cả anh cũng sốc, cho nên tạo cơ hội cho Hạnh Mích phản kháng, tạo ra khoảng cách, thoát khỏi anh, nhưng vẫn không thể đẩy anh ra, cô khóc lóc dựa sát vách tường, trượt xuống đất, trước mắt là đôi chân dài sừng sững.

“Đau quá, đau quá!”

Hạnh Mính che cổ khóc nức nở, thứ ướt át sờ được không phải nước bọt mà là máu.

Dấu răng cắn rất sâu, suýt chút nữa cắn vào điểm chết, đau đớn âm ỉ, dây thần kinh giằng xé trên da thịt, Hạnh Mính tủi thân khóc rốt cuộc cô đã làm gì sai mà bị anh trừng phạt như thế này?

Nguyên Tuấn Sách muốn cầm tay kéo cô lên, Hạnh Mính ngồi trên mặt đất la lối khóc lóc đá chân, đá vào chân anh, hoàn toàn không quan tâm đến vết thương ở mắt cá chân.

“Cậu cút đi, cút đi, cút đi!”

Giọng nói của cô vốn đã sắc bén, hận không thể để cả tòa nhà nghe thấy tiếng kêu cứu của cô.

“Bạn Hạnh thân mến, đứng lên, tôi vẫn muốn liếm.” Nguyên Tuấn Sách nghiêm túc bày tỏ yêu cầu của mình, khiến Hạnh Mính đờ đẫn còn tưởng mình đã đáp ứng yêu cầu gì đó của anh.

“Nếu không cho tôi liếm tôi sẽ giết cậu, cắt cổ cậu mang về nhà liếm từ từ.” Giọng điệu của anh tựa như đem bài tập về nhà làm vậy.

Hạnh Mính khóc lóc thảm thương.

“Có phải cậu thích tớ rồi không hả Nguyên Tuấn Sách.”

Nguyên Tuấn Sách không hiểu thích là gì, cố gắng đoán ra từ lời nói của cô: “Tôi thích liếm cổ cậu.”

“Vậy cậu thích tớ!”

“Đúng, tôi thích cậu.”

“Cậu con mẹ nó thích tớ! Vậy mà cậu lại thích tớ!” Hạnh Mính khiếp sợ chỉ vào mặt anh: “Cậu giữ kín thật, cậu thích tớ còn cắn tớ! Cậu bị điên đúng không!”

Nguyên Tuấn Sách cúi xuống, nắm lấy cánh tay phải của cô, kéo cô lên, đè cô lên tường một lần nữa, khuôn mặt lập tức trở nên đáng sợ, hung dữ, nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô với vẻ phẫn nộ, gầm gừ.

“Vậy cậu có thể nói cho tôi biết vì sao tôi lại khó chịu như vậy! Cậu đã làm gì tôi? Tại sao nó lại cứng! Phải làm thế nào nó mới mềm xuống? Tôi nên làm gì đây!”

Mỗi một bộ phận trên cơ thể này đều là cơ thể con người mà Nguyên Tuấn Sách đã thích nghi sau nhiều năm huấn luyện, nó nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, chắc chắn là bởi vì cô nên nó mới biến thành như vậy, anh nên làm như thế nào để giảm bớt sự khó chịu này đây!

Tiếng gầm làm anh hoàn toàn thay đổi, Hạnh Mính sợ hãi, run rẩy, cô nhìn xuống dưới.

Chỗ đó rất lớn, ngay cả chiếc quần đồng phục rộng thùng thình cũng không che đậy được, giữa hai người còn cách nhau vài centimet, chiều dài của nó gần như chọc vào bụng cô, ngay cả quần áo cũng không thể che giấu được diện mạo hung dữ của nó.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kẻ Bệnh Muốn Giết Tôi Mỗi Ngày

Số ký tự: 0