Kẻ Bệnh Muốn Giết Tôi Mỗi Ngày
Chương 29
Nguỵ Thừa Trạch
2024-08-19 10:57:18
Đồng phục của Hạnh Mính bị Nguyên Tuấn Sách cầm về, sau khi giặt sạch thì trả lại cho cô.
Mặc áo khoác vào, mùi gỗ xộc vào mũi giống hệt với mùi hương trên người anh.
Mùi thơm thoang thoảng của hoa oải hương rất dễ mê hoặc, ký ức này xâm chiếm bộ não, chỉ cần ngửi, thấy khuôn mặt tươi cười của anh thì nó sẽ xâm chiếm toàn bộ tâm trí.
Buổi sáng thứ hai, sau tiết chào cờ thường kỳ ở sân thể dục, Hạnh Mính là người đầu tiên về lớp, nhìn thấy Tần Nhạc Chí ngồi ở hàng ghế đầu, nằm im không nhúc nhích.
Về nhà kiểm điểm mấy ngày, tính khí của cậu ta bớt nóng nảy hơn?
Bình thường khi đến thứ hai, cậu ta hoặc chơi với bạn bè, hoặc vào nhà vệ sinh hút thuốc với những học sinh “cá biệt” tương tự lớp bên cạnh.
“Này.”
Cậu ta đột nhiên lên tiếng, cũng không biết làm thế nào mà cậu ta đang nằm sấp lại nhìn thấy Hạnh Mính.
Ngồi ở bàn thứ ba, Hạnh Mính xoay người, Tần Nhạc Chí hỏi cô: “Vết thương ở chân cậu đã lành chưa?”
“Làm gì?”
“Tôi chỉ hỏi thôi.”
Hạnh Mính lười để ý đến cậu ta: “Không phải chuyện của cậu, dù sao cậu vẫn sẽ nói thua trận đấu là do tôi.”
“Cậu rất giỏi chụp mũ cho mình.”
Cô không nhịn được nữa, “Cậu mồm mép quá đây, không phải chính cậu nói như vậy sao! Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Tần Nhạc Chí hừ một tiếng, nói không có gì sau đó nằm xuống bàn.
Đồ thần kinh!
Thật sự muốn đá vào mặt cậu ta mà, không biết mình làm gì mà chọc cậu ta, cậu ta cứ không có việc gì là lại tìm kiếm rắc rối.
Sau khi Nguyên Tuấn Sách về lớp, Hạnh Mính gấp không chờ nổi muốn nói chuyện với anh: “Chân tớ lành rồi, cậu nhìn xem.”
Chân phải của cô đặt trên mặt đất, vặn tới vặn lui, dù cử động thế nào cũng không đau nữa: “Cuối tuần mẹ tớ đưa tới đi khám nắn xương, chỉ cần vặn nhẹ là khỏi, bác sĩ giỏi thật, cậu có biết bác sĩ nặn xương là gì không?”
“Không biết.”
“Chính là nặn xương mình lại đấy, nghe nói bẻ vai còn phát ra âm thanh, nghe rất vui tai!”
Phòng học không nhiều người lắm, Tần Nhạc Chí nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, nhìn thấy Hạnh Mính chia sẻ sự mới lạ của mình, cô bạn ngồi bàn trước không ngừng mỉm cười, thỉnh thoảng đáp lại: “Tuyệt quá.”
“Đúng vậy! Lần sau rảnh tớ đưa cậu đến đó, tớ biết phòng khám đó ở đâu.”
Ánh mắt của Nguyên Tuấn Sách rơi vào cuốn sách giáo khoa của cô, bàn tay nhỏ bé cầm chặt cây bút, trước đây anh không nhớ rõ hình dáng ngón tay của cô, hiện tại anh nhìn thấy rõ.
Trắng nõn không tì vết, mười ngón tay như ngọc, móng tay được cắt thành hình bán nguyệt, đầu móng tay có lớp màu hồng nhạt in lên, những ngón tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô có thể miêu tả nhiều động tác khác nhau, khi nói chuyện cô thích chỉ khắp nơi, ngón tay xinh đẹp ngọc ngà, ngay cả lớp da đó cũng khiến anh nảy sinh khao khát.
Nếu lột nó xuống, thịt bên trong cũng có màu hồng nhạt sao.
“Cậu đang nhìn gì vậy?” Hạnh Mính liếc nhìn sách giáo khoa.
“Đang nhìn ngón tay cậu.”
“Ngón tay tớ có cái gì đẹp đâu.” Hạnh Mính cũng chuyển sự chú ý đến bàn tay của mình, đột nhiên nhớ lại chuyện tuần trước đôi bàn tay này nắm lấy dương vật không lồ kia của anh…
“Tôi đã nghe theo kiến nghị của cậu mua một chiếc điện thoại di động, tìm kiếm địa chỉ trang wed cậu đưa cho và…Ưm.”
Hạnh Mính kích động che miệng anh lại, hai mắt hoảng sợ mở to, nhìn trái nhìn phải: “Cậu điên rồi à! Đang trong lớp mà cậu nói cái gì vậy, nói còn không nói nhỏ! Một hai phải để người ta biết tớ đưa trang web cho cậu để cậu tự thủ dâm sao!”
Cô cách rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy kết cấu và lỗ chân lông trên da.
Nguyên Tuấn Sách cảm thấy phản ứng của mình rất kỳ lạ, anh chưa từng thân thiết với ai như vậy, trước đây từng có người chạm vào anh như thế này nhưng kết cục của người đó rất thảm, vì sao anh lại không muốn đẩy cô ra, ngược lại còn cảm thấy khoảng cách như vậy vẫn chưa đủ,
Lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, Hạnh Mính sợ tới mức run lên, cô run rẩy thu lòng bàn tay lại, nó bị anh liếm, điều này khiến cô càng thêm sợ hãi trước độ biến thái của Nguyên Tuấn Sách.
“Tôi xem rất nhiều phim nhưng không cứng được, chỉ khi nào nghĩ đến ngón tay của cậu mới có thể cứng.” Lần này anh hạ giọng, “Hơn nữa tôi muốn biết tiểu huyệt của cậu cũng giống như mấy người phụ nữ trên trang web sao?”
“Cậu…Cậu! Cậu!”
Vẻ mặt của Nguyên Tuấn Sách không thay đổi, anh nghiêm túc nói ra những lời đó, không hề có ý thức tục tĩu, khiến mặt và cổ Hạnh Mính đỏ bừng vì tức giận, xấu hổ đến mức rơi cả nước mắt.
“Tôi muốn biết.” Nguyên Tuấn Sách tò mò tưởng tượng, nhưng anh hoàn toàn không nghĩ ra được, chỉ có thể nhìn một cái, nhìn kỹ một chút, sau đó nhớ rõ hình dáng của tiểu huyệt, sử dụng nó trong trí nhớ để thủ dâm.
Video làm tình không khiến Nguyên Tuấn Sách cảm thấy sung sướng, cho dù anh có đổi sang video khác, xem từ đầu đến cuối cũng không giải quyết được vấn đề, mà chỉ cần nghĩ đến ngón tay và cổ của Hạnh Mính anh liền cứng.
“Đừng nói nữa!” Hạnh Mính nổi giận quay đầu đi, nằm trên bàn không để ý đến anh.
“Tôi muốn biết.”
Anh rất muốn, rất muốn biết, muốn đến mức phía dưới lại muốn cứng.
Buổi trưa, chủ nhiệm lớp Mẫn Bằng gọi Nguyên Tuấn Sách đến văn phòng.
Văn phòng được bố trí tao nhã, khắp nơi đều có chậu cây, mặc dù sách giáo khoa và bài kiểm tra rải khắp bàn nhưng cũng không ảnh hưởng đến bàn làm việc và bậu cứa sổ, còn có những cây mọng nước được đặt ở mọi ngóc ngách.
Tổng cộng có năm giáo viên trong văn phòng, có hai người đi ăn cơm, hai giáo viên còn lại đang chấm bài, thấy anh đi vào, cả hai đều dừng bút.
“Tới đây được nửa tháng rồi, có điều gì khiến em không thích ứng được không?” Mẫn Bằng ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn anh, tay cầm bình giữ nhiệt, vặn nắp ra.
“Không ạ.” Anh mỉm cười như thường lệ, đôi bàn tay chắp sau lưng.
“Thầy cũng nghĩ vậy, thầy thấy em rất hòa hợp với các bạn trong lớp, nhất là Hạnh Mính, bình thường thầy thấy em nói chuyện rất nhiều với em ấy.” Nói xong, thầy Mẫn cười rạng rỡ, như thể vô cùng tự hào về học sinh trong lớp.
“Tính tình của Hạnh Mính có thể chơi với bất kỳ ai, nhưng em cũng có thể thử giao lưu với các bạn khác, tuần sau lớp chúng ta sẽ đổi chỗ ngồi, em muốn ngồi bàn đầu hay ngồi gần ai?”
Anh cụp mắt suy nghĩ một lúc, ánh mắt không hề nhìn thầy giáo.
Một lúc lâu sau anh mới nói.
“Ngồi gần Hạnh Mính.”
“Khụ khụ!” Thầy Mẫn ho ra nước, chảy xuống quần, thầy nhanh chóng đẩy ghế ra sau, lấy giấy lau một cách lúng túng.
Trong văn phòng vang lên tiếng cười.
“Em mới đến đây học được nửa tháng mà đã nhất kiến chung tình rồi sao?” Một cô giáo hỏi.
Bọn họ thường bàn luận về tình yêu tuổi học trò, thay vì ép buộc, ngăn cản, ngược lại họ hy vọng có thể khiến các em học sinh nhận rõ tình yêu trong giai đoạn này chỉ là sự ngây thơ, hoa nở sớm tàn mà thôi.
“Em cảm thấy bạn Hạnh khá thú vị, cậu ấy có thể dạy em những điều mà em không thể học được trong sách giáo khoa.”
Thầy Mẫn hắng giọng: “Ví dụ như?”
“Nắn xương.”
“Hả?”
Nguyên Tuấn Sách khác với những đứa trẻ ở cùng tầm tuổi, anh quá trầm ổn, biểu hiện bình tĩnh có hơi đáng sợ, nhưng anh cũng thật sự trong sáng, ngây thơ từ trong xương cốt, khiến người ta không đành lòng xúc phạm, tựa như khuôn mặt của anh, núi cao tuyết liên, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chơi đùa.
Mẫn Bằng vặn nắp bình giữ nhiệt, quay đầu nhìn về phía hai giáo viên: “Hai người cảm thấy đứa trẻ này có chỗ nào không thích hợp không?”
“Có nhiều đứa không ổn, chúng ta là giáo viên, đừng quan tâm nhiều như vậy, trừ khi phát hiện ra vấn đề gì lớn, nếu không đừng nghĩ sâu xa, như vậy sẽ có thành kiến với học sinh.”
Mẫn Bằng thở dài, “Cô nói đúng, nhưng em ấy là học sinh đặc biết nhất trong sự nghiệp của tôi.”
Nói trắng ra thì Nguyên Tuấn Sách có khuyết điểm về nhân cách.
Ra khỏi văn phòng, anh đi về phía lớp học, đi ngang qua một hành lang thoáng đãng.
Ánh nắng buổi trưa chiếu vào từ những cột hình thoi phía trên, in bóng kéo dài xuống mặt đất.
Ánh mặt trời này không hề ấm áp mà nóng đến phát điên, đi vào trong bóng râm, rõ ràng nhiệt độ cơ thể tăng lên đáng kể, xua đi cái lạnh trên da, bị sưởi ấm chỉ khiến bạn cảm thấy dễ chịu trong giây lát.
Tần Nhạc Chí dựa vào lan can nói chuyện với các bạn lớp bên cạnh, cậu bạn tóc ngắn chỉ vào anh, hỏi Tần Nhạc Chí: “Học sinh mới chuyển đến lớp cậu rất nổi tiếng, bọn con gái lớp chúng tớ ngày nào cũng bàn tán về cậu ta.”
Mặt Tần Nhạc Chí xụ xuống, cậu ta chống tay lên lan can, cà lơ phất phơ gọi anh.
Nguyên Tuấn Sách dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta, anh không cười, ngay cả cậu bạn đứng bên cạnh Tần Nhạc Chí cũng cảm thấy khí chất của cậu bạn này không ổn.
“Cậu gọi cậu ta làm gì…”
“Nguyên Tuấn Sách.” Tần Nhạc Chí hai tay đút túi quần đi tới, chiều cao chênh lệch mấy centimet, cậu ta phải hếch cằm lên, cảm giác tương đối khó chịu.
“Có việc gì sao?”
“Cậu và Hạnh Mính khá thân thiết, sao cậu chỉ nói chuyện với một mình cậu ấy thôi vậy, cậu thích cậu ấy à?”
“Tôi không muốn trả lời câu hỏi của cậu.”
“Ai dạy cậu nói chuyện với ông đây bằng giọng điệu đó?”
Tần Nhạc Chí xách cổ áo Nguyên Tuấn Sách, cưỡng ép thân hình cao lớn tới trước mặt mình, cậu ta tức giận kiễng chân lên, tiến đến gần mặt anh như thể đang bắt nạt anh vậy.
Tần Nhạc Chí còn chưa kịp nói gì, đột nhiên cảm giác được xung quanh có một lực vô hình kỳ lạ, đến khi cậu ta ngẩng đầu lên nhìn thì đã quá muộn, bên tai chỉ có tiếng gào thét, hoảng sợ của cậu bạn đầu tấc.
Mặc áo khoác vào, mùi gỗ xộc vào mũi giống hệt với mùi hương trên người anh.
Mùi thơm thoang thoảng của hoa oải hương rất dễ mê hoặc, ký ức này xâm chiếm bộ não, chỉ cần ngửi, thấy khuôn mặt tươi cười của anh thì nó sẽ xâm chiếm toàn bộ tâm trí.
Buổi sáng thứ hai, sau tiết chào cờ thường kỳ ở sân thể dục, Hạnh Mính là người đầu tiên về lớp, nhìn thấy Tần Nhạc Chí ngồi ở hàng ghế đầu, nằm im không nhúc nhích.
Về nhà kiểm điểm mấy ngày, tính khí của cậu ta bớt nóng nảy hơn?
Bình thường khi đến thứ hai, cậu ta hoặc chơi với bạn bè, hoặc vào nhà vệ sinh hút thuốc với những học sinh “cá biệt” tương tự lớp bên cạnh.
“Này.”
Cậu ta đột nhiên lên tiếng, cũng không biết làm thế nào mà cậu ta đang nằm sấp lại nhìn thấy Hạnh Mính.
Ngồi ở bàn thứ ba, Hạnh Mính xoay người, Tần Nhạc Chí hỏi cô: “Vết thương ở chân cậu đã lành chưa?”
“Làm gì?”
“Tôi chỉ hỏi thôi.”
Hạnh Mính lười để ý đến cậu ta: “Không phải chuyện của cậu, dù sao cậu vẫn sẽ nói thua trận đấu là do tôi.”
“Cậu rất giỏi chụp mũ cho mình.”
Cô không nhịn được nữa, “Cậu mồm mép quá đây, không phải chính cậu nói như vậy sao! Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Tần Nhạc Chí hừ một tiếng, nói không có gì sau đó nằm xuống bàn.
Đồ thần kinh!
Thật sự muốn đá vào mặt cậu ta mà, không biết mình làm gì mà chọc cậu ta, cậu ta cứ không có việc gì là lại tìm kiếm rắc rối.
Sau khi Nguyên Tuấn Sách về lớp, Hạnh Mính gấp không chờ nổi muốn nói chuyện với anh: “Chân tớ lành rồi, cậu nhìn xem.”
Chân phải của cô đặt trên mặt đất, vặn tới vặn lui, dù cử động thế nào cũng không đau nữa: “Cuối tuần mẹ tớ đưa tới đi khám nắn xương, chỉ cần vặn nhẹ là khỏi, bác sĩ giỏi thật, cậu có biết bác sĩ nặn xương là gì không?”
“Không biết.”
“Chính là nặn xương mình lại đấy, nghe nói bẻ vai còn phát ra âm thanh, nghe rất vui tai!”
Phòng học không nhiều người lắm, Tần Nhạc Chí nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, nhìn thấy Hạnh Mính chia sẻ sự mới lạ của mình, cô bạn ngồi bàn trước không ngừng mỉm cười, thỉnh thoảng đáp lại: “Tuyệt quá.”
“Đúng vậy! Lần sau rảnh tớ đưa cậu đến đó, tớ biết phòng khám đó ở đâu.”
Ánh mắt của Nguyên Tuấn Sách rơi vào cuốn sách giáo khoa của cô, bàn tay nhỏ bé cầm chặt cây bút, trước đây anh không nhớ rõ hình dáng ngón tay của cô, hiện tại anh nhìn thấy rõ.
Trắng nõn không tì vết, mười ngón tay như ngọc, móng tay được cắt thành hình bán nguyệt, đầu móng tay có lớp màu hồng nhạt in lên, những ngón tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô có thể miêu tả nhiều động tác khác nhau, khi nói chuyện cô thích chỉ khắp nơi, ngón tay xinh đẹp ngọc ngà, ngay cả lớp da đó cũng khiến anh nảy sinh khao khát.
Nếu lột nó xuống, thịt bên trong cũng có màu hồng nhạt sao.
“Cậu đang nhìn gì vậy?” Hạnh Mính liếc nhìn sách giáo khoa.
“Đang nhìn ngón tay cậu.”
“Ngón tay tớ có cái gì đẹp đâu.” Hạnh Mính cũng chuyển sự chú ý đến bàn tay của mình, đột nhiên nhớ lại chuyện tuần trước đôi bàn tay này nắm lấy dương vật không lồ kia của anh…
“Tôi đã nghe theo kiến nghị của cậu mua một chiếc điện thoại di động, tìm kiếm địa chỉ trang wed cậu đưa cho và…Ưm.”
Hạnh Mính kích động che miệng anh lại, hai mắt hoảng sợ mở to, nhìn trái nhìn phải: “Cậu điên rồi à! Đang trong lớp mà cậu nói cái gì vậy, nói còn không nói nhỏ! Một hai phải để người ta biết tớ đưa trang web cho cậu để cậu tự thủ dâm sao!”
Cô cách rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy kết cấu và lỗ chân lông trên da.
Nguyên Tuấn Sách cảm thấy phản ứng của mình rất kỳ lạ, anh chưa từng thân thiết với ai như vậy, trước đây từng có người chạm vào anh như thế này nhưng kết cục của người đó rất thảm, vì sao anh lại không muốn đẩy cô ra, ngược lại còn cảm thấy khoảng cách như vậy vẫn chưa đủ,
Lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, Hạnh Mính sợ tới mức run lên, cô run rẩy thu lòng bàn tay lại, nó bị anh liếm, điều này khiến cô càng thêm sợ hãi trước độ biến thái của Nguyên Tuấn Sách.
“Tôi xem rất nhiều phim nhưng không cứng được, chỉ khi nào nghĩ đến ngón tay của cậu mới có thể cứng.” Lần này anh hạ giọng, “Hơn nữa tôi muốn biết tiểu huyệt của cậu cũng giống như mấy người phụ nữ trên trang web sao?”
“Cậu…Cậu! Cậu!”
Vẻ mặt của Nguyên Tuấn Sách không thay đổi, anh nghiêm túc nói ra những lời đó, không hề có ý thức tục tĩu, khiến mặt và cổ Hạnh Mính đỏ bừng vì tức giận, xấu hổ đến mức rơi cả nước mắt.
“Tôi muốn biết.” Nguyên Tuấn Sách tò mò tưởng tượng, nhưng anh hoàn toàn không nghĩ ra được, chỉ có thể nhìn một cái, nhìn kỹ một chút, sau đó nhớ rõ hình dáng của tiểu huyệt, sử dụng nó trong trí nhớ để thủ dâm.
Video làm tình không khiến Nguyên Tuấn Sách cảm thấy sung sướng, cho dù anh có đổi sang video khác, xem từ đầu đến cuối cũng không giải quyết được vấn đề, mà chỉ cần nghĩ đến ngón tay và cổ của Hạnh Mính anh liền cứng.
“Đừng nói nữa!” Hạnh Mính nổi giận quay đầu đi, nằm trên bàn không để ý đến anh.
“Tôi muốn biết.”
Anh rất muốn, rất muốn biết, muốn đến mức phía dưới lại muốn cứng.
Buổi trưa, chủ nhiệm lớp Mẫn Bằng gọi Nguyên Tuấn Sách đến văn phòng.
Văn phòng được bố trí tao nhã, khắp nơi đều có chậu cây, mặc dù sách giáo khoa và bài kiểm tra rải khắp bàn nhưng cũng không ảnh hưởng đến bàn làm việc và bậu cứa sổ, còn có những cây mọng nước được đặt ở mọi ngóc ngách.
Tổng cộng có năm giáo viên trong văn phòng, có hai người đi ăn cơm, hai giáo viên còn lại đang chấm bài, thấy anh đi vào, cả hai đều dừng bút.
“Tới đây được nửa tháng rồi, có điều gì khiến em không thích ứng được không?” Mẫn Bằng ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn anh, tay cầm bình giữ nhiệt, vặn nắp ra.
“Không ạ.” Anh mỉm cười như thường lệ, đôi bàn tay chắp sau lưng.
“Thầy cũng nghĩ vậy, thầy thấy em rất hòa hợp với các bạn trong lớp, nhất là Hạnh Mính, bình thường thầy thấy em nói chuyện rất nhiều với em ấy.” Nói xong, thầy Mẫn cười rạng rỡ, như thể vô cùng tự hào về học sinh trong lớp.
“Tính tình của Hạnh Mính có thể chơi với bất kỳ ai, nhưng em cũng có thể thử giao lưu với các bạn khác, tuần sau lớp chúng ta sẽ đổi chỗ ngồi, em muốn ngồi bàn đầu hay ngồi gần ai?”
Anh cụp mắt suy nghĩ một lúc, ánh mắt không hề nhìn thầy giáo.
Một lúc lâu sau anh mới nói.
“Ngồi gần Hạnh Mính.”
“Khụ khụ!” Thầy Mẫn ho ra nước, chảy xuống quần, thầy nhanh chóng đẩy ghế ra sau, lấy giấy lau một cách lúng túng.
Trong văn phòng vang lên tiếng cười.
“Em mới đến đây học được nửa tháng mà đã nhất kiến chung tình rồi sao?” Một cô giáo hỏi.
Bọn họ thường bàn luận về tình yêu tuổi học trò, thay vì ép buộc, ngăn cản, ngược lại họ hy vọng có thể khiến các em học sinh nhận rõ tình yêu trong giai đoạn này chỉ là sự ngây thơ, hoa nở sớm tàn mà thôi.
“Em cảm thấy bạn Hạnh khá thú vị, cậu ấy có thể dạy em những điều mà em không thể học được trong sách giáo khoa.”
Thầy Mẫn hắng giọng: “Ví dụ như?”
“Nắn xương.”
“Hả?”
Nguyên Tuấn Sách khác với những đứa trẻ ở cùng tầm tuổi, anh quá trầm ổn, biểu hiện bình tĩnh có hơi đáng sợ, nhưng anh cũng thật sự trong sáng, ngây thơ từ trong xương cốt, khiến người ta không đành lòng xúc phạm, tựa như khuôn mặt của anh, núi cao tuyết liên, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chơi đùa.
Mẫn Bằng vặn nắp bình giữ nhiệt, quay đầu nhìn về phía hai giáo viên: “Hai người cảm thấy đứa trẻ này có chỗ nào không thích hợp không?”
“Có nhiều đứa không ổn, chúng ta là giáo viên, đừng quan tâm nhiều như vậy, trừ khi phát hiện ra vấn đề gì lớn, nếu không đừng nghĩ sâu xa, như vậy sẽ có thành kiến với học sinh.”
Mẫn Bằng thở dài, “Cô nói đúng, nhưng em ấy là học sinh đặc biết nhất trong sự nghiệp của tôi.”
Nói trắng ra thì Nguyên Tuấn Sách có khuyết điểm về nhân cách.
Ra khỏi văn phòng, anh đi về phía lớp học, đi ngang qua một hành lang thoáng đãng.
Ánh nắng buổi trưa chiếu vào từ những cột hình thoi phía trên, in bóng kéo dài xuống mặt đất.
Ánh mặt trời này không hề ấm áp mà nóng đến phát điên, đi vào trong bóng râm, rõ ràng nhiệt độ cơ thể tăng lên đáng kể, xua đi cái lạnh trên da, bị sưởi ấm chỉ khiến bạn cảm thấy dễ chịu trong giây lát.
Tần Nhạc Chí dựa vào lan can nói chuyện với các bạn lớp bên cạnh, cậu bạn tóc ngắn chỉ vào anh, hỏi Tần Nhạc Chí: “Học sinh mới chuyển đến lớp cậu rất nổi tiếng, bọn con gái lớp chúng tớ ngày nào cũng bàn tán về cậu ta.”
Mặt Tần Nhạc Chí xụ xuống, cậu ta chống tay lên lan can, cà lơ phất phơ gọi anh.
Nguyên Tuấn Sách dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta, anh không cười, ngay cả cậu bạn đứng bên cạnh Tần Nhạc Chí cũng cảm thấy khí chất của cậu bạn này không ổn.
“Cậu gọi cậu ta làm gì…”
“Nguyên Tuấn Sách.” Tần Nhạc Chí hai tay đút túi quần đi tới, chiều cao chênh lệch mấy centimet, cậu ta phải hếch cằm lên, cảm giác tương đối khó chịu.
“Có việc gì sao?”
“Cậu và Hạnh Mính khá thân thiết, sao cậu chỉ nói chuyện với một mình cậu ấy thôi vậy, cậu thích cậu ấy à?”
“Tôi không muốn trả lời câu hỏi của cậu.”
“Ai dạy cậu nói chuyện với ông đây bằng giọng điệu đó?”
Tần Nhạc Chí xách cổ áo Nguyên Tuấn Sách, cưỡng ép thân hình cao lớn tới trước mặt mình, cậu ta tức giận kiễng chân lên, tiến đến gần mặt anh như thể đang bắt nạt anh vậy.
Tần Nhạc Chí còn chưa kịp nói gì, đột nhiên cảm giác được xung quanh có một lực vô hình kỳ lạ, đến khi cậu ta ngẩng đầu lên nhìn thì đã quá muộn, bên tai chỉ có tiếng gào thét, hoảng sợ của cậu bạn đầu tấc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro