Kẻ Bệnh Muốn Giết Tôi Mỗi Ngày
Chương 5
Nguỵ Thừa Trạch
2024-08-19 10:57:18
Trong 3 ngày Nguyên Tuấn Sách chuyển đến trường này, không chỉ có người ở cao nhị và cao tam biết hắn, có nhiều học sinh còn chạy đến tận cửa sổ ngắm nhìn hắn một cái.Hắn lớn lên trắng trẻo , thu hút được cả nam lẫn nữ, khí chất thanh cao thoát khỏi thế tục, ai nói chuyện với hắn, một giây trước khuôn mặt còn lạnh lùng lại đáp lại bằng một nụ cười.
Thậm chí có một số người còn chụp trộm ảnh hắn đăng trên nhóm để mọi người thưởng thức nhan sắc của hắn, vì thế ngồi ở bên cạnh hắn là Hạnh Mính, không thiếu những lần chụp với hắn, nhưng hầu hết trong các bức ảnh đều là hình cô bí mật ăn vụng.
Cô là tín đồ của que cay, lại ngồi ở hai bàn cuối cùng, mỗi lần ăn vụng đều khéo léo tránh được ánh mắt của giáo viên, nhưng không tránh khỏi camera bốn phương tám hướng.
Khi Lộ Điệp cho cô xem bức ảnh, lúc đó cô giống như một chú chuột hamster cúi đầu nhất que cay vào miệng, khuôn mặt nhỏ nhăn thành bánh bao, nghiêm túc, tha thiết nhìn que cay, ai không biết còn tưởng cô đang bảo vệ đồ ăn của mình.
Hạnh Mính nhìn ảnh chụp kêu ra tiếng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn chằm chằm Nguyên Tuấn Sách, dựa vào cái gì mà hắn chụp ảnh đẹp như vậy!
"Mất mặt quá Hạnh Mính" Lộ Điệp cầm điện thoại di động dán đầy hình ảnh màu hồng, che miệng cười lớn, biểu cảm hài hước thì bị Hạnh Mính đấm vào đầu.
Hạnh Mính cảm thấy không chỉ có mình là người duy nhất mất mặt, trong tiết vật lý tiếp theo, cô sẽ cầm dao xé mở gói que cay, mùi thơm của dầu tiêu sẽ bay ra ngoài.
Cô nhìn chằm chằm vào giáo viên trên bục giảng, tay trái cầm que cay, vòng đến cánh tay phía dưới, dùng ngón út chọc chọc người bên cạnh.
Nguyên Tuấn Sách quay đầu lại nhìn cô, tự nhiên cũng cúi đầu thấy được một gói gì đó màu đỏ và tẩm đầy ớt cay.
“Ăn, ăn một cái.” Cô không dám nói lớn tiếng, quay đầu lại, bĩu môi nói chuyện với hắn.
Nguyên Tuấn Sách nhìn cô, lại nhìn xem chất phụ gia rác rưởi.
Hắn cười đáp lại từ chối: "Cảm ơn, tôi không ăn loại đồ ăn này "
"Ăn, ăn đi. Ăn một cái đi! Rất ngon đó, tin tôi đi, trong lớp tôi chưa từng thấy ai cô thích ăn que cay" Hạnh Mính nhỏ giọng, khẩn trương mà đem đồ ăn xuống phía dưới tay hắn.
"Nhanh lên! Khi bị giáo viên phát hiện cậu có thể cắn xuống"
Dưới sự thúc giục của cô, Nguyên Tuấn Sách nhíu mày, que cay đặt ở dưới ngực hắn run run, dầu cay bị ngón tay cô bóp ra, sắp chảy ra khỏi túi ni lông.
"Ăn nhanh"
Hắn cúi đầu mở miệng.
Đầu lưỡi cách bao nilon ướt át, dần dính xuống đầu ngón tay Hạnh Mính.
Thậm chí có một số người còn chụp trộm ảnh hắn đăng trên nhóm để mọi người thưởng thức nhan sắc của hắn, vì thế ngồi ở bên cạnh hắn là Hạnh Mính, không thiếu những lần chụp với hắn, nhưng hầu hết trong các bức ảnh đều là hình cô bí mật ăn vụng.
Cô là tín đồ của que cay, lại ngồi ở hai bàn cuối cùng, mỗi lần ăn vụng đều khéo léo tránh được ánh mắt của giáo viên, nhưng không tránh khỏi camera bốn phương tám hướng.
Khi Lộ Điệp cho cô xem bức ảnh, lúc đó cô giống như một chú chuột hamster cúi đầu nhất que cay vào miệng, khuôn mặt nhỏ nhăn thành bánh bao, nghiêm túc, tha thiết nhìn que cay, ai không biết còn tưởng cô đang bảo vệ đồ ăn của mình.
Hạnh Mính nhìn ảnh chụp kêu ra tiếng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn chằm chằm Nguyên Tuấn Sách, dựa vào cái gì mà hắn chụp ảnh đẹp như vậy!
"Mất mặt quá Hạnh Mính" Lộ Điệp cầm điện thoại di động dán đầy hình ảnh màu hồng, che miệng cười lớn, biểu cảm hài hước thì bị Hạnh Mính đấm vào đầu.
Hạnh Mính cảm thấy không chỉ có mình là người duy nhất mất mặt, trong tiết vật lý tiếp theo, cô sẽ cầm dao xé mở gói que cay, mùi thơm của dầu tiêu sẽ bay ra ngoài.
Cô nhìn chằm chằm vào giáo viên trên bục giảng, tay trái cầm que cay, vòng đến cánh tay phía dưới, dùng ngón út chọc chọc người bên cạnh.
Nguyên Tuấn Sách quay đầu lại nhìn cô, tự nhiên cũng cúi đầu thấy được một gói gì đó màu đỏ và tẩm đầy ớt cay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ăn, ăn một cái.” Cô không dám nói lớn tiếng, quay đầu lại, bĩu môi nói chuyện với hắn.
Nguyên Tuấn Sách nhìn cô, lại nhìn xem chất phụ gia rác rưởi.
Hắn cười đáp lại từ chối: "Cảm ơn, tôi không ăn loại đồ ăn này "
"Ăn, ăn đi. Ăn một cái đi! Rất ngon đó, tin tôi đi, trong lớp tôi chưa từng thấy ai cô thích ăn que cay" Hạnh Mính nhỏ giọng, khẩn trương mà đem đồ ăn xuống phía dưới tay hắn.
"Nhanh lên! Khi bị giáo viên phát hiện cậu có thể cắn xuống"
Dưới sự thúc giục của cô, Nguyên Tuấn Sách nhíu mày, que cay đặt ở dưới ngực hắn run run, dầu cay bị ngón tay cô bóp ra, sắp chảy ra khỏi túi ni lông.
"Ăn nhanh"
Hắn cúi đầu mở miệng.
Đầu lưỡi cách bao nilon ướt át, dần dính xuống đầu ngón tay Hạnh Mính.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro