Kiếp nạn của Oh Kang Mi
LãoLão
2024-07-10 01:34:53
Oh Kang Mi cười gượng gạo, đẩy cậu ra nhìn bác sĩ giải thích sự hiểu lầm không có này.
“Cậu ta nói đùa đấy. Nay năm tôi mới hai mươi sáu tuổi thôi.”
Một cô gái trẻ như cô làm thế quái nào mà sinh ra được một thằng con trai lớn như cậu. Cô đích thị là một đứa con ngoan của cha mẹ, tuyệt đối không có chuyện như này xảy ra được.
Dù vậy, cậu vẫn ôm chặt lấy người cô gọi mẹ. Oh Kang Mi bất lực không biết xử trí thế nào, chỉ có thể nhìn bác sĩ cười trừ.
“Cậu ấy đùa thôi ha ha...”
Bác sĩ nhìn Oh Kang Mi cũng không nói lời. Dựa theo tình hình hiện tại của cậu, ông ta có thể đưa ra một kết luận cho việc này.
“Với biểu hiện này có thể tạm thời cậu ta bị mất trí nhớ nên mới nhận lầm cô là mẹ mình.”
Oh Kang Mi kinh ngạc, cô lúng túng hỏi bác sĩ:
“Mất trí nhớ sao ạ? Cậu ta có hồi phục được không bác sĩ.”
“Đương nhiên, với điều kiện có người thân giúp cậu ta hồi phục.”
“Người thân?!”
Oh Kang Mi bất giác nhìn qua cậu, đến cả thông tin liên lạc còn không có thì làm sao cô có thể tìm thấy người thân của cậu đây. Lần này có vẻ như cô đã gây ra họa lớn rồi.
Sau đó, bác sĩ cũng nói thêm.
“Các vết thương còn lại không đáng lo, ngày mai cậu ta có thể xuất viện được rồi. Ở môi trường bên ngoài sẽ giúp cậu ta hồi phục trí nhớ nhanh hơn.”
“Vâng ạ.”
Oh Kang Mi trả lời một cách miễn cưỡng. Bây giờ kêu cô đưa cậu trở về nhà nhưng cô có biết nhà của cậu ở đâu mà đưa về. Cũng không thể để cậu ở để ngoài đường, bỏ mặc không quan tâm được. Dù nói thế nào thì cô cũng là người gây ra chuyện này. Oh Kang Mi bất mãn tự mắng bản thân mình lúc ra ngoài không chịu coi ngày.
Ngày hôm sau.
Thanh toán tiền bệnh xong, cô dẫn theo cậu trở về nhà. Nhưng lúc trên đường chạy ngang qua trụ sở cảnh sát, trong đầu Oh Kang Mi liền nảy ra một sáng kiến. Cô có thể nhờ các chú cảnh sát tìm người thân của cậu, dán những tờ rơi lên cột để mọi người đi đường có thể giúp một tay, đăng tin trên mạng cũng là một phần truyền bá thông tin. Lỡ đâu cha mẹ cậu nhìn thấy được và chạy đến nhận cậu về. Đến lúc đó cô cũng không cần phải lo cho cậu nữa. Oh Kang Mi thấy sáng kiến của mình quá hợp lý liền cười khoái chí. Lăn bánh đến trụ sở cảnh sát. Nhưng người ngồi bên cạnh cô lại có ánh mắt khó chịu. Cậu nắm chặt tay mình.
Oh Kang Mi dẫn cậu vào bên trong khai báo. Ấy vậy, khi cảnh sát hỏi thông tin thì cậu lại lắc đầu. Cô đứng bên cạnh cũng khó xử thay. Viên cảnh sát ngồi đối diện có phần cục súc nói:
“Tên, tuổi là gì cũng không biết thì đăng tin kiểu gì đây.”
Thấy cô không nói gì, hắn ta lại nói tiếp:
“Được rồi, được rồi, chụp một tấm hình đưa tôi khi nào tìm thấy sẽ có người liên hệ với cô.”
“Vâng, cảm ơn chú cảnh sát ạ.”
Oh Kang Mi không dám chậm trễ liền lấy điện thoại ra chụp cho cậu một tấm hình rồi gửi qua cho viên cảnh sát. Sau đó, cô và cậu ra về. Còn viên cảnh sát kia khi nhận được bức ảnh chả mấy quan tâm. Hắn ta tiện tay bỏ nó vào thùng rác xem như chưa từng nhìn thấy.
Trở về khu dân cư, Oh Kang Mi đưa cậu về nhà của mình. Khá may mắn vì cô sống một mình ở đây nên có thể để cậu ở tạm trong nhà. Nếu như sống chung cùng với người nhà thì chắc cô phải thuê một căn nhà khác cho cậu ở mất. Mà chưa kể đến việc còn phải tìm người chăm sóc cho cậu vì cái não của cậu còn nhớ gì đâu.
Cánh cửa nhà mở ra, Oh Kang Mi đi vào bên trong trước, cậu theo sau. Khung cảnh bên trong đập vào mắt cậu có một chút sốc nhẹ. Quần áo, chén bát, các loại vỏ bánh…nằm rải rác trên nền nhà. Mọi thứ trong nhà chẳng khác khu ổ chuột chút nào. Cậu nhìn Oh Kang Mi có một chút khó chịu nhưng không nói. Còn cô thì vẫn thường bình thường bước qua khu ổ chuột đến ngồi xuống sofa. Việc cô cần làm trước mắt chính là cầm điện thoại lên và đăng thông tin về cậu với hy vọng gia đình cậu sẽ nhìn thấy bài đăng đó.
Nhưng có vẻ như cô đã quên mất trong nhà còn có một người khác. Oh Kang Mi thong thả ngồi ở đó mải mê bấm điện thoại. Trong giây phút vui vẻ cô chợt nhớ đến chuyện chính. Đột nhiên bên dưới nhà bếp truyền đến tiếng nước chảy. Vẻ mặt cô hoảng hốt quay đầu lại. Lúc này, cậu cũng từ bên dưới bước lên. Gương mặt của người bệnh có chút nhợt nhạt. Dù vậy, điều khiến Oh Kang Mi phải trợn mắt há mồm chính là căn nhà ổ chuột đã trở nên gọn gàng, bóng loáng. Lúc cô dọn dẹp còn không được như thế.
Oh Kang Mi ngơ ngác hỏi cậu:
“Cậu có thấy ai dọn dẹp những thứ này không?”
“...”
Câu hỏi ngây ngô của cô làm cậu trở nên khó xử. Trong nhà chỉ có hai người, chẳng lẽ còn người thứ ba xuất hiện để làm sao? Hay là một thế lực tà bí nào đã biến những ổ rác này đến nơi khác.
Còn có câu trả lời nào hợp lý hơn nữa không?
“Cậu ta nói đùa đấy. Nay năm tôi mới hai mươi sáu tuổi thôi.”
Một cô gái trẻ như cô làm thế quái nào mà sinh ra được một thằng con trai lớn như cậu. Cô đích thị là một đứa con ngoan của cha mẹ, tuyệt đối không có chuyện như này xảy ra được.
Dù vậy, cậu vẫn ôm chặt lấy người cô gọi mẹ. Oh Kang Mi bất lực không biết xử trí thế nào, chỉ có thể nhìn bác sĩ cười trừ.
“Cậu ấy đùa thôi ha ha...”
Bác sĩ nhìn Oh Kang Mi cũng không nói lời. Dựa theo tình hình hiện tại của cậu, ông ta có thể đưa ra một kết luận cho việc này.
“Với biểu hiện này có thể tạm thời cậu ta bị mất trí nhớ nên mới nhận lầm cô là mẹ mình.”
Oh Kang Mi kinh ngạc, cô lúng túng hỏi bác sĩ:
“Mất trí nhớ sao ạ? Cậu ta có hồi phục được không bác sĩ.”
“Đương nhiên, với điều kiện có người thân giúp cậu ta hồi phục.”
“Người thân?!”
Oh Kang Mi bất giác nhìn qua cậu, đến cả thông tin liên lạc còn không có thì làm sao cô có thể tìm thấy người thân của cậu đây. Lần này có vẻ như cô đã gây ra họa lớn rồi.
Sau đó, bác sĩ cũng nói thêm.
“Các vết thương còn lại không đáng lo, ngày mai cậu ta có thể xuất viện được rồi. Ở môi trường bên ngoài sẽ giúp cậu ta hồi phục trí nhớ nhanh hơn.”
“Vâng ạ.”
Oh Kang Mi trả lời một cách miễn cưỡng. Bây giờ kêu cô đưa cậu trở về nhà nhưng cô có biết nhà của cậu ở đâu mà đưa về. Cũng không thể để cậu ở để ngoài đường, bỏ mặc không quan tâm được. Dù nói thế nào thì cô cũng là người gây ra chuyện này. Oh Kang Mi bất mãn tự mắng bản thân mình lúc ra ngoài không chịu coi ngày.
Ngày hôm sau.
Thanh toán tiền bệnh xong, cô dẫn theo cậu trở về nhà. Nhưng lúc trên đường chạy ngang qua trụ sở cảnh sát, trong đầu Oh Kang Mi liền nảy ra một sáng kiến. Cô có thể nhờ các chú cảnh sát tìm người thân của cậu, dán những tờ rơi lên cột để mọi người đi đường có thể giúp một tay, đăng tin trên mạng cũng là một phần truyền bá thông tin. Lỡ đâu cha mẹ cậu nhìn thấy được và chạy đến nhận cậu về. Đến lúc đó cô cũng không cần phải lo cho cậu nữa. Oh Kang Mi thấy sáng kiến của mình quá hợp lý liền cười khoái chí. Lăn bánh đến trụ sở cảnh sát. Nhưng người ngồi bên cạnh cô lại có ánh mắt khó chịu. Cậu nắm chặt tay mình.
Oh Kang Mi dẫn cậu vào bên trong khai báo. Ấy vậy, khi cảnh sát hỏi thông tin thì cậu lại lắc đầu. Cô đứng bên cạnh cũng khó xử thay. Viên cảnh sát ngồi đối diện có phần cục súc nói:
“Tên, tuổi là gì cũng không biết thì đăng tin kiểu gì đây.”
Thấy cô không nói gì, hắn ta lại nói tiếp:
“Được rồi, được rồi, chụp một tấm hình đưa tôi khi nào tìm thấy sẽ có người liên hệ với cô.”
“Vâng, cảm ơn chú cảnh sát ạ.”
Oh Kang Mi không dám chậm trễ liền lấy điện thoại ra chụp cho cậu một tấm hình rồi gửi qua cho viên cảnh sát. Sau đó, cô và cậu ra về. Còn viên cảnh sát kia khi nhận được bức ảnh chả mấy quan tâm. Hắn ta tiện tay bỏ nó vào thùng rác xem như chưa từng nhìn thấy.
Trở về khu dân cư, Oh Kang Mi đưa cậu về nhà của mình. Khá may mắn vì cô sống một mình ở đây nên có thể để cậu ở tạm trong nhà. Nếu như sống chung cùng với người nhà thì chắc cô phải thuê một căn nhà khác cho cậu ở mất. Mà chưa kể đến việc còn phải tìm người chăm sóc cho cậu vì cái não của cậu còn nhớ gì đâu.
Cánh cửa nhà mở ra, Oh Kang Mi đi vào bên trong trước, cậu theo sau. Khung cảnh bên trong đập vào mắt cậu có một chút sốc nhẹ. Quần áo, chén bát, các loại vỏ bánh…nằm rải rác trên nền nhà. Mọi thứ trong nhà chẳng khác khu ổ chuột chút nào. Cậu nhìn Oh Kang Mi có một chút khó chịu nhưng không nói. Còn cô thì vẫn thường bình thường bước qua khu ổ chuột đến ngồi xuống sofa. Việc cô cần làm trước mắt chính là cầm điện thoại lên và đăng thông tin về cậu với hy vọng gia đình cậu sẽ nhìn thấy bài đăng đó.
Nhưng có vẻ như cô đã quên mất trong nhà còn có một người khác. Oh Kang Mi thong thả ngồi ở đó mải mê bấm điện thoại. Trong giây phút vui vẻ cô chợt nhớ đến chuyện chính. Đột nhiên bên dưới nhà bếp truyền đến tiếng nước chảy. Vẻ mặt cô hoảng hốt quay đầu lại. Lúc này, cậu cũng từ bên dưới bước lên. Gương mặt của người bệnh có chút nhợt nhạt. Dù vậy, điều khiến Oh Kang Mi phải trợn mắt há mồm chính là căn nhà ổ chuột đã trở nên gọn gàng, bóng loáng. Lúc cô dọn dẹp còn không được như thế.
Oh Kang Mi ngơ ngác hỏi cậu:
“Cậu có thấy ai dọn dẹp những thứ này không?”
“...”
Câu hỏi ngây ngô của cô làm cậu trở nên khó xử. Trong nhà chỉ có hai người, chẳng lẽ còn người thứ ba xuất hiện để làm sao? Hay là một thế lực tà bí nào đã biến những ổ rác này đến nơi khác.
Còn có câu trả lời nào hợp lý hơn nữa không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro