Mong muốn khôi phục ký ức cho Yang Tae
LãoLão
2024-07-10 01:34:53
Cạch, cửa nhà được Oh Kang Mi khóa lại cẩn thận. Xong xuôi, cô liền bảo Yang Tae đi theo mình. Ai ngờ ông chú Gwang Pung ở nhà bên cạnh cũng ra khỏi nhà để đi ném rác. Ông chú nhìn thấy Oh Kang Mi cùng với Yang Tae bước ra khỏi nhà của cô thì ngạc nhiên. Với tính hay tò mò, ông chú bước nhanh về phía trước để đuổi theo cô bắt chuyện.
“Kang Mi à!”
Đột nhiên nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, cô ngạc nhiên quay lại. Nhìn thấy ông chú Gwang Pung ở cạnh nhà mình thì vui vẻ chào hỏi ông ấy.
“Chào chú Gwang Pung. Chú đi ném rác ạ.”
“Ừ.”
Ông chú đi đến kéo tay Oh Kang Mi sang một bên hỏi nhỏ.
“Mà này, cậu thanh niên đi bên cạnh cháu là người yêu mới à. Xem ra thằng nhóc tóc vàng kia bị đá rồi, tiếc thật.”
Gwang Pung tặc lưỡi nói với giọng điệu tiếc nuối.
Nghe ông chú nói làm cô giật mình. Lúc ra khỏi nhà cô đã quên mất sự hiện diện của Yang Tae với mọi người. Chắc hẳn vừa rồi ông chú đã nhìn thấy Yang Tae bước ra khỏi nhà mình nên mới hiểu lầm như thế. Nhưng sao ông chú không nghĩ đây là một người em hay họ hàng của cô mà lại nghĩ là người yêu nhỉ. Kari mà biết được chuyện này thì cô sẽ chết mất.
Oh Kang Mi luống ca luống cuống giải thích với ông chú.
“Dạ không phải đâu ạ. Chú đã hiểu lầm rồi. Thật ra đây..đây là một người quen của cháu thôi.”
“Người quen sao. Ừm…”
Dường như ông chú vẫn chưa tin lời Oh Kang Mi nói, ông ta nhìn cô bằng nửa con mắt hoài nghi.
“Dạ đúng rồi ạ. Bây giờ cháu cần phải đưa cậu ta đi gấp không thể nói chuyện với chú được. Tạm biệt chú, cháu đi trước đây ạ.”
Cô nắm tay Yang Tae vội vả kéo đi trước khi ông chú đó lại hỏi thêm câu nào khác.
Sau khi rời khỏi đó khá xa, Yang Tae đột nhiên dừng lại, giật tay mình ra khỏi cô. Cậu nhíu mày, không hiểu vì sao cô phải vội vả chạy khỏi người đó. Chẳng lẽ người đàn ông đó lại làm cô sợ hãi đến vậy ư? Ông ta đã đe dọa hay làm gì đó tồi tệ với cô. Yang Tae có nhiều suy nghĩ tiêu cực về ông chú vừa rồi.
Nghĩ đến Oh Kang Mi bị dọa sợ như vậy làm Yang Tae tức giận trong người. Cậu nắm chặt tay, ánh mắt giận dữ. Thề sẽ khiến ông ta phải trả giá vì hành động của mình. Bất cứ ai cũng không được phép đụng đến Oh Kang Mi cả.
Về phía Oh kang mi, bỗng cô thấy Yang Tae dừng lại thì ngạc nhiên. Bước đến hỏi cậu:
“Sao vậy Yang Tae?”
“Cậu cảm thấy chỗ nào không khỏe à?”
Giọng nói của Oh Kang Mi thốt ra làm cậu bừng tỉnh. Yang Tae kìm nén cảm xúc của mình xuống, nhìn cô mỉm cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Không có. Chúng ta đi tiếp thôi chị.”
…..
Nửa tiếng trôi qua.
Oh Kang Mi lái xe đưa Yang Tae đến nơi xảy ra tai nạn trước đó. Vì cậu đã xuất hiện ở đây nên cô nghĩ rằng rất có thể nơi này sẽ gợi lại cảm giác quen thuộc trong đầu Yang Tae. Nhờ vậy, có thể giúp cậu hồi phục lại ký ức của mình. Nhỡ đâu, có người quen nào đó đi ngang qua nhận người quen cũng nên.
Với niềm hy vọng Yang Tae sẽ nhớ ra được gì đó về bản thân, cô bước đến bên cạnh cậu, nghiêm túc hỏi:
“Yang Tae, nhìn nơi này cậu có thấy quen thuộc không? Nó có giúp cậu gợi nhớ ra được gì không?”
Yang Tae nhìn hàng cây quanh đường, cậu không vội trả lời cô. Theo bản năng, cậu bước về phía trước vị trí xảy ra tai nạn. Khóe môi nhấp nháy, làm sao cậu có thể quên được nơi đây chứ. Nhờ có nơi này đã giúp cậu tìm được mẹ. Nhưng người mẹ này lại không có ký ức nào về cậu cả. Dù vậy cũng không sao, đối với cậu chỉ cần được ở bên cạnh mẹ là mãn nguyện.
Ánh mắt lờ đi, Yang Tae ngoảnh đầu lại nhìn Oh Kang Mi. Trông vẻ mặt chờ đợi đáp án của cô làm cậu có một dự cảm không tốt. Dường như cô đưa cậu đến đây là muốn giúp cậu khôi phục lại trí nhớ. Nhưng làm sao cậu có thể nhớ được đây. Yang Tae bước chân dài đến ôm lấy toàn bộ cơ thể nhỏ bé của Oh Kang Mi vào lòng, siết chặt. Bởi vì cậu biết, một khi có lại trí nhớ rồi cô sẽ không cần cậu nữa, sẽ dễ dàng đuổi cậu đi. Như vậy, cậu sẽ không được ở bên cạnh cô nữa. Điều đó không phải điều cậu muốn. Tuyệt đối không!
Giọng nói yếu ớt của cậu thốt ra:
“Không nhớ gì cả.”
Cảm nhận lực ôm của Yang Tae có chút chặt, Oh Kang Mi tưởng tâm lý của cậu không được ổn. Cô cũng không dám làm gì đả kích. Nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi.
“Được rồi, không nhớ cũng không sao. Từ từ nhớ ra cũng được.”
Trong khi cả hai đang đứng trên đường, đột nhiên có một chiếc mô tô từ xa phóng đến với tốc độ cao. Dường như nó không có ý định hạ ga khi có người đang đứng trên đường. Theo tốc độ kí-lô-mét trên giờ mà lao qua người Oh Kang Mi và Yang Tae. Nhưng khi điều tồi tệ xảy ra, cậu đã kịp thời nhận ra nguy hiểm mà ôm chặt lấy cô kéo vào bên trong. Cả hai cứ thế ngã nhào xuống đất, còn chiếc xe kia thì chạy đi mất dạng.
Oh Kang Mi bị Yang Tae kéo ngã, cô vẫn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Nằm trên người cậu, khó khăn ngẩng đầu dậy muốn hỏi cho ra lẽ. Nào ngờ, môi vừa mới nhấp nháy thì chạm phải ánh mắt vô tình của Yang Tae nhìn mình. Hai người nhìn nhau ngây ra. Trái tim Oh Kang Mi bất giác đập thình thịch. Quen Kari lâu rồi nhưng cô còn chưa bao giờ nhìn cận mặt của anh như lúc này. Cảm giác xấu hổ làm cô đỏ mặt, vội đứng dậy rời khỏi người Yang Tae. Cô lắp bắp nói:
“Vừa..vừa rồi là cậu kéo tôi nên mới bị ngã đấy. Tôi trong sạch.”
“Kang Mi à!”
Đột nhiên nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, cô ngạc nhiên quay lại. Nhìn thấy ông chú Gwang Pung ở cạnh nhà mình thì vui vẻ chào hỏi ông ấy.
“Chào chú Gwang Pung. Chú đi ném rác ạ.”
“Ừ.”
Ông chú đi đến kéo tay Oh Kang Mi sang một bên hỏi nhỏ.
“Mà này, cậu thanh niên đi bên cạnh cháu là người yêu mới à. Xem ra thằng nhóc tóc vàng kia bị đá rồi, tiếc thật.”
Gwang Pung tặc lưỡi nói với giọng điệu tiếc nuối.
Nghe ông chú nói làm cô giật mình. Lúc ra khỏi nhà cô đã quên mất sự hiện diện của Yang Tae với mọi người. Chắc hẳn vừa rồi ông chú đã nhìn thấy Yang Tae bước ra khỏi nhà mình nên mới hiểu lầm như thế. Nhưng sao ông chú không nghĩ đây là một người em hay họ hàng của cô mà lại nghĩ là người yêu nhỉ. Kari mà biết được chuyện này thì cô sẽ chết mất.
Oh Kang Mi luống ca luống cuống giải thích với ông chú.
“Dạ không phải đâu ạ. Chú đã hiểu lầm rồi. Thật ra đây..đây là một người quen của cháu thôi.”
“Người quen sao. Ừm…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dường như ông chú vẫn chưa tin lời Oh Kang Mi nói, ông ta nhìn cô bằng nửa con mắt hoài nghi.
“Dạ đúng rồi ạ. Bây giờ cháu cần phải đưa cậu ta đi gấp không thể nói chuyện với chú được. Tạm biệt chú, cháu đi trước đây ạ.”
Cô nắm tay Yang Tae vội vả kéo đi trước khi ông chú đó lại hỏi thêm câu nào khác.
Sau khi rời khỏi đó khá xa, Yang Tae đột nhiên dừng lại, giật tay mình ra khỏi cô. Cậu nhíu mày, không hiểu vì sao cô phải vội vả chạy khỏi người đó. Chẳng lẽ người đàn ông đó lại làm cô sợ hãi đến vậy ư? Ông ta đã đe dọa hay làm gì đó tồi tệ với cô. Yang Tae có nhiều suy nghĩ tiêu cực về ông chú vừa rồi.
Nghĩ đến Oh Kang Mi bị dọa sợ như vậy làm Yang Tae tức giận trong người. Cậu nắm chặt tay, ánh mắt giận dữ. Thề sẽ khiến ông ta phải trả giá vì hành động của mình. Bất cứ ai cũng không được phép đụng đến Oh Kang Mi cả.
Về phía Oh kang mi, bỗng cô thấy Yang Tae dừng lại thì ngạc nhiên. Bước đến hỏi cậu:
“Sao vậy Yang Tae?”
“Cậu cảm thấy chỗ nào không khỏe à?”
Giọng nói của Oh Kang Mi thốt ra làm cậu bừng tỉnh. Yang Tae kìm nén cảm xúc của mình xuống, nhìn cô mỉm cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Không có. Chúng ta đi tiếp thôi chị.”
…..
Nửa tiếng trôi qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Oh Kang Mi lái xe đưa Yang Tae đến nơi xảy ra tai nạn trước đó. Vì cậu đã xuất hiện ở đây nên cô nghĩ rằng rất có thể nơi này sẽ gợi lại cảm giác quen thuộc trong đầu Yang Tae. Nhờ vậy, có thể giúp cậu hồi phục lại ký ức của mình. Nhỡ đâu, có người quen nào đó đi ngang qua nhận người quen cũng nên.
Với niềm hy vọng Yang Tae sẽ nhớ ra được gì đó về bản thân, cô bước đến bên cạnh cậu, nghiêm túc hỏi:
“Yang Tae, nhìn nơi này cậu có thấy quen thuộc không? Nó có giúp cậu gợi nhớ ra được gì không?”
Yang Tae nhìn hàng cây quanh đường, cậu không vội trả lời cô. Theo bản năng, cậu bước về phía trước vị trí xảy ra tai nạn. Khóe môi nhấp nháy, làm sao cậu có thể quên được nơi đây chứ. Nhờ có nơi này đã giúp cậu tìm được mẹ. Nhưng người mẹ này lại không có ký ức nào về cậu cả. Dù vậy cũng không sao, đối với cậu chỉ cần được ở bên cạnh mẹ là mãn nguyện.
Ánh mắt lờ đi, Yang Tae ngoảnh đầu lại nhìn Oh Kang Mi. Trông vẻ mặt chờ đợi đáp án của cô làm cậu có một dự cảm không tốt. Dường như cô đưa cậu đến đây là muốn giúp cậu khôi phục lại trí nhớ. Nhưng làm sao cậu có thể nhớ được đây. Yang Tae bước chân dài đến ôm lấy toàn bộ cơ thể nhỏ bé của Oh Kang Mi vào lòng, siết chặt. Bởi vì cậu biết, một khi có lại trí nhớ rồi cô sẽ không cần cậu nữa, sẽ dễ dàng đuổi cậu đi. Như vậy, cậu sẽ không được ở bên cạnh cô nữa. Điều đó không phải điều cậu muốn. Tuyệt đối không!
Giọng nói yếu ớt của cậu thốt ra:
“Không nhớ gì cả.”
Cảm nhận lực ôm của Yang Tae có chút chặt, Oh Kang Mi tưởng tâm lý của cậu không được ổn. Cô cũng không dám làm gì đả kích. Nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi.
“Được rồi, không nhớ cũng không sao. Từ từ nhớ ra cũng được.”
Trong khi cả hai đang đứng trên đường, đột nhiên có một chiếc mô tô từ xa phóng đến với tốc độ cao. Dường như nó không có ý định hạ ga khi có người đang đứng trên đường. Theo tốc độ kí-lô-mét trên giờ mà lao qua người Oh Kang Mi và Yang Tae. Nhưng khi điều tồi tệ xảy ra, cậu đã kịp thời nhận ra nguy hiểm mà ôm chặt lấy cô kéo vào bên trong. Cả hai cứ thế ngã nhào xuống đất, còn chiếc xe kia thì chạy đi mất dạng.
Oh Kang Mi bị Yang Tae kéo ngã, cô vẫn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Nằm trên người cậu, khó khăn ngẩng đầu dậy muốn hỏi cho ra lẽ. Nào ngờ, môi vừa mới nhấp nháy thì chạm phải ánh mắt vô tình của Yang Tae nhìn mình. Hai người nhìn nhau ngây ra. Trái tim Oh Kang Mi bất giác đập thình thịch. Quen Kari lâu rồi nhưng cô còn chưa bao giờ nhìn cận mặt của anh như lúc này. Cảm giác xấu hổ làm cô đỏ mặt, vội đứng dậy rời khỏi người Yang Tae. Cô lắp bắp nói:
“Vừa..vừa rồi là cậu kéo tôi nên mới bị ngã đấy. Tôi trong sạch.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro