Kế Hoạch Lấy Lại Công Lý Cho Vợ Yêu
Chương 8
Tiểu Nhai Giang Hồ Phiêu
2025-03-16 19:45:05
Bà hộ lý hoảng hốt chạy đi tìm bác sĩ. Còn trong lúc hỗn loạn, ông chú giường bên, sợ phải chịu trách nhiệm, đã nhanh chóng ngồi lên xe lăn và lẻn đi. Kể xong, bà hộ lý vẫn tiếp tục biện minh cho mình: "… Ai mà nghĩ ông cụ lại yếu đuối thế cơ chứ? Tôi với ông chú kia mới chỉ nói vài câu thôi mà. Ông cụ xem video, mặt ông ấy đột nhiên tái xanh đi.” “Chuyện này đâu phải lỗi của tôi. Tôi chỉ chửi vài câu như là 'đáng đời, ngoại tình thì bị đá nh chế t là đúng rồi, loại tiểu tam không có giáo dục' thôi mà. Chẳng phải đó đều là sự thật sao?" "Thật kỳ lạ, bình thường không nhìn ra vợ anh là người như thế đấy, làm tiểu tam rồi sẽ gặp báo ứng thôi nhỉ—" "—Câm miệng, bà nói cái gì đấy? Chính cái loại đàn bà lắm điều như bà mới gặp báo ứng!" Đầu tôi như nổ tung, lớn tiếng mắng trả lại, làm cả phòng bệnh rung lên. 8 Đứng ngoài phòng ICU, tôi chần chừ một chút rồi cũng gọi điện cho vợ. Vừa mới kể xong chuyện bên này, vợ tôi bên kia đã không thể kìm được mà bật khóc nức nở. Cô ấy nói sẽ đến ngay rồi vội vàng cúp máy. Sau đó, tôi đứng chờ trong lo lắng trước phòng cấp cứu. Trà Sữa Tiên Sinh Giữa chừng, có một y tá bước ra, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó xử, nhỏ giọng nói một câu: "Nhanh thông báo cho người nhà đến đi, đừng để... haiz!" Nghe xong, toàn thân tôi lạnh toát, tay run rẩy, vội vã gọi điện cho vợ thêm lần nữa. Đã gần hai mươi phút trôi qua kể từ lần gọi trước nhưng vẫn chưa thấy vợ đến. Giờ đây cô ấy cũng không nhấc máy. Công ty của vợ chỉ cách đây vài phút đi xe thôi, tại sao cô ấy vẫn chưa đến? Y tá lại xuất hiện lần nữa, giọng nói gấp gáp hơn lần trước. Tôi run rẩy bước vào phòng cấp cứu. Trên giường bệnh, sắc mặt của bố vợ vốn trước đó còn chuyển biến tốt, giờ đã trở nên trắng bệch, ánh mắt mờ đục. Các nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt, dường như chỉ trong chớp mắt ông đã già thêm hai mươi tuổi. Lúc đó tôi mới nhận ra tóc ông không biết từ khi nào đã bạc trắng. Ý thức của ông đã rất mơ hồ, ngón tay trỏ khẽ cử động. Bác sĩ nói rằng ông cụ có điều gì muốn nói. Tôi nắm lấy tay bố vợ, cúi đầu ghé sát tai, nghe tiếng ông thều thào yếu ớt. "Thiên... Thiên Hoa... Gia... Gia Tư đâu..." Nhìn bố vợ, người từng mang trong mình căn bệnh u..ng th..ư mà vẫn mạnh mẽ không chút sợ hãi, giờ đây suy yếu đến mức này, tôi không kìm được mà nước mắt cũng tuôn trào. Nắm c.h.ặ.t t.a.y ông, tôi nghẹn ngào nói: "Bố, Gia Tư đang trên đường đến, bố chờ cô ấy thêm một chút, chờ cô ấy nha bố."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro