Kế Hoạch Tự Cứu Của Nữ Phụ Ở Tu La Tràng
Chương 1
Thính Phong Nhứ
2024-07-08 14:23:23
Trước cửa văn phòng đơn giản sáng sủa, nhiều người đi qua cửa ló đầu vào nhìn, dỏng tai nghe ngóng tình hình bên trong.
“Thật không ngờ, thư ký Vân lại là người như thế.”
“Đúng vậy, cô Lâm chuẩn bị lâu như vậy, là vì cuộc thi ngày mai, kết quả lễ phục lại bị thư ký Vân làm hỏng.”
“Lúc đầu tôi đã cảm thấy Vân Thư Ninh không phải dạng người tốt lành gì, bây giờ xem ra đúng là như vậy.”
“Đúng đúng, nhìn bộ dạng ai đó cao cao tại thượng (1), nói thẳng ra, chỉ là một thư ký, thanh cao cho ai xem?”
(1): 高高在上 - Ban đầu nó có nghĩa là địa vị cao, nhưng bây giờ nó mô tả những nhà lãnh đạo xa rời thực tế và xa rời quần chúng.
“Nếu không phải cô ta nhìn có chút giống cô Lâm…”
Vân Thư Ninh nghe quanh quẩn bên tai có tiếng nói chuyện như có như không, khó chịu nhíu mày, sao đoàn phim này một chút phép tắc cũng không có.
Không đúng!
Cô nhớ rõ tối qua cô ở nhà, sao có thể thình lình xuất hiện ở đây?
Bắt cóc? Trò đùa dai? Chương trình thực tế?
Trong đầu cô lóe lên vô số suy nghĩ, cho đến khi cô nhìn thấy bàn tay của mình.
Đôi tay này nhìn rất đẹp, khớp xương thon dài, tinh tế trắng nõn, gân xanh hơi nổi lên khiến đôi tay trông yếu ớt hơn vài phần.
Đây không phải tay của cô, dù tay của cô cũng được mọi người khen ngợi, nhưng vẫn kém xa đôi tay này.
Ngay lúc cô đang thắc mắc, phía trước vang lên một giọng nói tức giận.
“Vân Thư Ninh, những việc cô làm đều có camera quay lại làm chứng.” Hạ Thần không phản ứng nhìn người ngồi im dưới đất cúi đầu, sự chán ghét trong mắt ngày càng tăng, “Cô có biết cô làm hỏng lễ phục sẽ khiến công ty tổn thất bao nhiêu không?”
Làm hỏng lễ phục?
Vân Thư Ninh cúi đầu, lén nhìn cảnh vật xung quanh, đây hình như là một văn phòng, hay là một văn phòng “sang trọng”, bởi vì chậu hoa lan đặt trong góc kia, có giá khởi điểm một trăm vạn.
Chắc chắn không ai lại dùng thứ đắt tiền như vậy đùa giỡn với một diễn viên nhỏ tuyến mười ba như cô.
Nếu không phải trò đùa…
Lọc lại những điểm mấu chốt trong giọng nói vừa rồi, cô chợt nhớ tới bộ phim truyền hình được chuyển thể từ tiểu thuyết cô muốn đóng - 《Dư Nhĩ Sủng Ái》.
Cuốn tiểu thuyết này được viết vào những năm đầu khi tiểu thuyết tổng tài bá đạo thịnh hành, nữ chính trong sách vì nhiều hiểu lầm mà xa cách với nam chính, có quan hệ thân thiết với nam hai nam ba và các nam phụ khác, sau đó vả mặt các loại nữ phụ, cuối cùng hóa giải hiểu lầm với nam chính, nối lại chuyện tốt năm xưa.
Nữ phụ trong sách trùng tên với cô, vì thích nam chính, nhiều lần nhắm vào nữ chính, cuối cùng nhân lúc công ty đột ngột mất điện, không có camera giám sát, làm hỏng lễ phục nữ chính thiết kế để tham gia cuộc thi thời trang lớn.
Không lẽ cô xuyên sách?
Chợt nghĩ đến kết cục của nữ phụ, Vân Thư Ninh đổ mồ hôi lạnh, bởi vì vai diễn của cô chính là nhân vật nữ phụ này, nên ấn tượng đối với kết cục của cô ấy rất sâu sắc.
Vì làm hỏng lễ phục nữ chính tỉ mỉ thiết kế, bị nam chính báo cảnh sát đưa đến đồn cảnh sát, dưới áp lực của nam chính và các nam phụ, cô ấy bị kết án năm năm tù.
Những người hâm mộ nữ chính còn khiến người trong tù đối xử thật “tốt” với nữ phụ, khi nữ phụ không chịu đựng được nữa, có người chỉ cô ấy dùng bệnh tâm thần để thoát khỏi pháp luật, cô ấy thành công rời khỏi nhà tù.
Nhưng chờ đợi cô ấy lại là một địa ngục khác.
Bệnh nhân tâm thần, đương nhiên có nơi thuộc về họ. Hơn nữa, động tay động chân trong bệnh viện dễ hơn trong nhà tù.
Vân Thư Ninh cúi đầu, tay chống trên sàn nhà không ngừng dùng sức.
“Thật không ngờ, thư ký Vân lại là người như thế.”
“Đúng vậy, cô Lâm chuẩn bị lâu như vậy, là vì cuộc thi ngày mai, kết quả lễ phục lại bị thư ký Vân làm hỏng.”
“Lúc đầu tôi đã cảm thấy Vân Thư Ninh không phải dạng người tốt lành gì, bây giờ xem ra đúng là như vậy.”
“Đúng đúng, nhìn bộ dạng ai đó cao cao tại thượng (1), nói thẳng ra, chỉ là một thư ký, thanh cao cho ai xem?”
(1): 高高在上 - Ban đầu nó có nghĩa là địa vị cao, nhưng bây giờ nó mô tả những nhà lãnh đạo xa rời thực tế và xa rời quần chúng.
“Nếu không phải cô ta nhìn có chút giống cô Lâm…”
Vân Thư Ninh nghe quanh quẩn bên tai có tiếng nói chuyện như có như không, khó chịu nhíu mày, sao đoàn phim này một chút phép tắc cũng không có.
Không đúng!
Cô nhớ rõ tối qua cô ở nhà, sao có thể thình lình xuất hiện ở đây?
Bắt cóc? Trò đùa dai? Chương trình thực tế?
Trong đầu cô lóe lên vô số suy nghĩ, cho đến khi cô nhìn thấy bàn tay của mình.
Đôi tay này nhìn rất đẹp, khớp xương thon dài, tinh tế trắng nõn, gân xanh hơi nổi lên khiến đôi tay trông yếu ớt hơn vài phần.
Đây không phải tay của cô, dù tay của cô cũng được mọi người khen ngợi, nhưng vẫn kém xa đôi tay này.
Ngay lúc cô đang thắc mắc, phía trước vang lên một giọng nói tức giận.
“Vân Thư Ninh, những việc cô làm đều có camera quay lại làm chứng.” Hạ Thần không phản ứng nhìn người ngồi im dưới đất cúi đầu, sự chán ghét trong mắt ngày càng tăng, “Cô có biết cô làm hỏng lễ phục sẽ khiến công ty tổn thất bao nhiêu không?”
Làm hỏng lễ phục?
Vân Thư Ninh cúi đầu, lén nhìn cảnh vật xung quanh, đây hình như là một văn phòng, hay là một văn phòng “sang trọng”, bởi vì chậu hoa lan đặt trong góc kia, có giá khởi điểm một trăm vạn.
Chắc chắn không ai lại dùng thứ đắt tiền như vậy đùa giỡn với một diễn viên nhỏ tuyến mười ba như cô.
Nếu không phải trò đùa…
Lọc lại những điểm mấu chốt trong giọng nói vừa rồi, cô chợt nhớ tới bộ phim truyền hình được chuyển thể từ tiểu thuyết cô muốn đóng - 《Dư Nhĩ Sủng Ái》.
Cuốn tiểu thuyết này được viết vào những năm đầu khi tiểu thuyết tổng tài bá đạo thịnh hành, nữ chính trong sách vì nhiều hiểu lầm mà xa cách với nam chính, có quan hệ thân thiết với nam hai nam ba và các nam phụ khác, sau đó vả mặt các loại nữ phụ, cuối cùng hóa giải hiểu lầm với nam chính, nối lại chuyện tốt năm xưa.
Nữ phụ trong sách trùng tên với cô, vì thích nam chính, nhiều lần nhắm vào nữ chính, cuối cùng nhân lúc công ty đột ngột mất điện, không có camera giám sát, làm hỏng lễ phục nữ chính thiết kế để tham gia cuộc thi thời trang lớn.
Không lẽ cô xuyên sách?
Chợt nghĩ đến kết cục của nữ phụ, Vân Thư Ninh đổ mồ hôi lạnh, bởi vì vai diễn của cô chính là nhân vật nữ phụ này, nên ấn tượng đối với kết cục của cô ấy rất sâu sắc.
Vì làm hỏng lễ phục nữ chính tỉ mỉ thiết kế, bị nam chính báo cảnh sát đưa đến đồn cảnh sát, dưới áp lực của nam chính và các nam phụ, cô ấy bị kết án năm năm tù.
Những người hâm mộ nữ chính còn khiến người trong tù đối xử thật “tốt” với nữ phụ, khi nữ phụ không chịu đựng được nữa, có người chỉ cô ấy dùng bệnh tâm thần để thoát khỏi pháp luật, cô ấy thành công rời khỏi nhà tù.
Nhưng chờ đợi cô ấy lại là một địa ngục khác.
Bệnh nhân tâm thần, đương nhiên có nơi thuộc về họ. Hơn nữa, động tay động chân trong bệnh viện dễ hơn trong nhà tù.
Vân Thư Ninh cúi đầu, tay chống trên sàn nhà không ngừng dùng sức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro