Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người
Chương 25
Phong Cửu
2024-11-18 01:10:31
Edit: Sữa bệ hạ (lapel123)
Beta: Ka quý phi
---
Thiệu Hiển vừa định giải thích thì lại nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ cửa quán Internet.
Vài người lớn mặt mày tức giận xông vào, không quan tâm tới sự ngăn cản của nhân viên quán Internet, từng người từng người xộc vào như đang tìm ai đó.
Thiệu Hiển đẩy Tiền Văn Kiệt đang chìm đắm trong thế giới game một cái, Tiền Văn Kiệt thắc mắc nhìn hắn.
"Có phụ huynh tới tìm con " Thiệu Hiển đứng lên nói, "Chúng ta đi thôi."
"Chờ đã! Tôi còn chưa xong trận mà!"
Tiền Văn Kiệt vẫn muốn tiếp tục chơi xong một ván game, nhưng lại thấy hai tên bạn của mình đã nhanh nhẹn tắt máy chuẩn bị đi về, mới bất đắc dĩ logout, đi cùng bọn họ.
Chuyện như này là chuyện vô cùng bình thường ở mấy quán Internet, không phải phụ huynh thì là giáo viên, chuyên môn úp sọt những thanh niên hay trốn học đi chơi game.
Ba người mới ra khỏi quán Internet, bên trong lại càng loạn hơn, tiếng chửi bới của các bậc phụ huynh, tiếng khóc cãi lại của con cái, ồn còn hơn cái chợ.
"Vẫn là Hiển Hiển nhanh chí." Tiền Văn Kiệt không nhịn được giơ ngón tay cái lên.
Với mức độ huyên náo ở bên trong, cậu mà còn ngồi đó kiểu gì cũng bị liên lụy.
Thiệu Hiển không hé răng.
"Tôi không hiểu, chúng ta chỉ chơi game thôi mà, cũng không phải phạm tội gì ghê gớm, làm gì mà căng vậy?" Tiền Văn Kiệt ấm ức nói.
Thiệu Hiển: "Nếu không kiên trì và tỉnh táo có thể sẽ sinh ra nghiện, mất hết lí trí, thậm chí còn có người vì chơi game mà đột tử ở quán Internet, phụ huynh đương nhiên lo lắng. Chúng ta còn nhỏ, sau này vẫn còn nhiều thời gian chơi."
Tiền Văn Kiệt rất tán thành, nghe nói thi lên Đại học là có thể chơi thoải mái, khi đó căn bản sẽ không có ai quản được cậu ta nữa.
"Vậy bây giờ tôi sẽ nhịn, chờ đến khi thi lên đại học rồi nói sau."
Thiệu Hiển thấy cậu ta ngây thơ như vậy cũng không đành lòng nói ra sự thật.
Lên Đại học làm gì còn thời gian mà chơi đây.
Ba người trở lại Thiệu gia, làm bài tập tới mười giờ tối, Tiền Văn Kiệt tay không về nhà, đến cặp sách cũng không mang.
Đằng nào ngày mai cậu vẫn còn đến, không cần làm việc thừa.
Tiền Văn Kiệt đi rồi, Thiệu Hiển gọi lại Trần Bách Châu đang chuẩn bị rời phòng.
"Chỉ là tôi không cẩn thận nhấn vào." Hắn nỗ lực giải thích lần hai.
Trần Bách Châu ngừng một chút, cười nói: "Ừm, tôi tin cậu."
Thiếu niên mặt mày tinh xảo, cười lên nhìn vô cùng đẹp mắt, Thiệu Hiển cảm nhận được sự chân thành trong nụ cười của cậu, trong lòng bỗng bùng lên quyết tâm.
Hắn sẽ không để người trước mắt này thay đổi.
"Vậy thì tốt."
Ý cười trong mắt Trần Bách Châu ngày càng rõ, Thiệu Hiển luống cuống ngượng ngùng như thế này rất hiếm thấy, nhưng lại rất đáng yêu.
Cậu rời phòng, chu đáo đóng cửa lại.
Trần Bách Châu thường xuyên cảm thấy bản thân mình vô cùng mâu thuẫn. Hắn vừa hy vọng Thiệu Hiển sẽ đủ lớn mạnh để tự bảo vệ chính mình, vừa hy vọng hắn giữ cho mình một chút yếu đuối.
Chỉ có như vậy, cậu mới có giá trị tồn tại.
Hai năm trước, Thiệu Hiển nói muốn mình trở thành trợ thủ của hắn, cậu vì thế mà luôn luôn liều mạng nỗ lực, nhưng càng nỗ lực, lại càng phát hiện nhiều chỗ thiếu sót của mình.
Thiệu Hiển quá mức ưu tú, cậu căn bản không giúp được gì, thậm chí còn để Thiệu Hiển phải che chở cho mình.
Cảm giác được Thiệu Hiển mặc dù rất tốt, nhưng cậu muốn trở thành trợ thủ của Thiệu Hiển, không phải dựa dẫm vào hắn.
Trần Bách Châu vẫn luôn nghĩ, Thiệu Hiển rất mạnh mẽ, không gì hắn không làm được, cậu sùng bái Thiệu Hiển, ngưỡng mộ Thiệu Hiển, nhưng cậu lại chưa hề biết, Thiệu Hiển cũng có một mặt đáng yêu như vậy.
Lúc hắn đỏ mặt nhìn mình giải thích, lòng cậu như có cục đá bị ném xuống mặt nước, tạo nên hàng ngàng con sóng.
Trong phòng vệ sinh, Thiệu Hiển đang tắm, đột nhiên thấy có gì đó là lạ.
Hắn tỉ mỉ hồi tưởng lại, bỗng nhiên cơ một luồng xấu hổ xông lên đầu, hắn nhớ lại rõ rõ ràng ràng nụ cười lúc rời đi của Trần Bách Châu.
Má ơi, vậy là cái hình tượng anh trai của hắn đều bị ném cho chó gặm rồi!!
Hắn đã là tên đàn ông hơn ba mươi tuổi, có cái gì chưa từng thấy? Đáng nhẽ không cần vì một cảnh phim mà mất bình tĩnh như vậy chứ.
Tại sao lại phải giải thích nhiều như vậy?
Thiệu Hiển càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, vội vã tắm rửa, xong trực tiếp nằm uỵch xuống giường, bịt kín chăn, nỗ lực đá hết mấy cái ý nghĩ lung ta lung tung trong đầu đi.
Nghĩ đi nghĩ lại dần dần tiến vào mộng đẹp.
Trong mơ khắp nơi đều là màu hồng nhạt mờ ảo, các đám mây hồng nhạt chặt chẽ xúm lại bên giường hắn, hắn cố gắng xua đuổi chúng, lại phát hiện mình không nhúc nhích được.
Đang định mở miệng la lên, lại thấy mấy cái đám mây đó đang tự nhường ra một con đường.
Lối ra cách đó không xa, một người chậm rãi đi đến. Toàn thân cậu ta từ trên xuống dưới đều là màu đen, căn bản không thấy được bộ dáng như thế nào.
"Anh là ai? Anh muốn làm gì?" Thiệu Hiển liều mạng giãy giụa nhưng lại không thể thoát khỏi sự kiểm soát vô hình đó.
Người đi đến không lên tiếng, chỉ ngồi xuống bên giường hắn, trầm mặc nhìn chăm chú hắn một lúc lâu.
Đến lúc Thiệu Hiển mất hết kiên nhẫn, người kia bỗng nhiên cúi người xuống, gần đến nỗi Thiệu Hiển còn ngửi thấy được một mùi hương thanh đạm.
Rất quen thuộc.
Ngay sau đó, không biết đối phương chạm tới chỗ nào, hắn liền cảm thấy toàn thân nhũm ra, cảm giác khó tả bắt đầu len lói từ xương cụt, trong nháy mắt xông thẳng tới một nơi nào đó.
Tỉnh mộng.
Quần ướt.
Thiệu Hiển che mặt gào một tiếng, vừa nhớ lại tình huống ban nãy, vừa chúc mừng bản thân rốt cuộc cũng đã trưởng thành.
Điều duy nhất khiến người khác tiếc nuối chính là, giấc mộng thật là chả có giá trị gì cả!
Sao không xảy ra "chuyện" gì chớ, tại sao lại như vậy, sao đã tỉnh rồi? Bắt nạt người khác quá đáng rồi đó!
Bây giờ mới có hai giờ sáng Thiệu Hiển ủ rũ xuống giường, lề mê thay một cái quần lót sạch, ném quần bẩn vào chậu trong nhà tắm.
Tui quá mệt mỏi rồi, sáng mai tính sau đi.
Sáng ngày hôm sau, Trần Bách Châu đã dậy từ sớm, tập thể dục ở sân sau, sau đó lại đi tắm, tắm xong mới phát hiện Thiệu Hiển vẫn còn chưa dậy.
Dì Tôn từ phòng bếp đi ra, cười nói: "Bách Châu, gọi nhị thiếu dậy giúp dì có được không?"
Từ lúc Thiệu Hiển lên cấp hai bama Thiệu với Thiệu đại thiếu cũng rất ít khi ở nhà, cũng may là có Trần Bách Châu bên cạnh Thiệu Hiển, không Thiệu Hiển ở một mình sẽ cô đơn lắm.
Trần Bách Châu liền trả lời: "Dì Tôn, cứ chờ lúc nữa xem sao ạ."
Nhưng chờ thật lâu sau, trên lầu vẫn không có động tĩnh gì, ánh mắt Trần Bách Châu dần chuyển tối, việc này không bình thường chút nào.
Cậu đứng dậy đi lên lầu, đứng bên ngoài phòng Thiệu Hiển, gõ cửa một cái.
Bên trong không đáp lại.
May mà Thiệu Hiển ở nhà không có thói quen khóa cửa phòng, Trần Bách Châu xoay tay nắm, mở cửa phòng, nhẹ nhàng bước vào.
Rèm cửa được kéo lại, cả căn phòng là một mảng tối tăm.
Hắn tới gần bên giường Thiệu Hiển, phát hiện hắn vẫn đang ngủ, nhưng...
Thiếu niên nằm nghiêng, một chân lộ ra ngoài chăn, trên mặt ửng hồng, lông mày nhíu lại.
Trần Bách Châu nhất thời lo lắng, chẳng lẽ là tối hôm qua không đắp kín chăn nên cảm lạnh rồi?
"Thiệu Hiển, Thiệu Hiển..."
Cậu gọi liên tiếp vài lần, Thiệu Hiển vẫn không tỉnh.
Làm sao bây giờ? Đi nói cho dì Tôn? Hay gọi điện thoại cho bác sĩ trước?
Trong lòng cậu rối như tơ vò, đầu óc lại tỉnh táo dị thường, bước nhanh ra ngoài.
"Bách Châu..."
Một tiếng than nhẹ làm cậu giật mình.
Trần Bách Châu xoay người lại nhìn, vốn tưởng rằng Thiệu Hiển đã tỉnh rồi, lại phát hiện Thiệu Hiển vẫn mê man, hoàn toàn không giống như đang tỉnh táo.
Mơ thấy mình sao?
Một tia thỏa mãn hiện lên, nhúng Trần Bách Châu khônh để ý đến nó nhiều.
Hiện tại quan trọng nhất là phải đi gọi bác sĩ tới.
Cậu vội vã chạy xuống lầu, nói cho dì Tôn biết chuyện, sau đó liền lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho bác sĩ Trương.
"Chờ một chút đã, " dì Tôn đè lại điện thoại, sắc mặt có hơi kỳ quái, "Để dì đi lên trên nhìn một chút, nếu thật sự phát sốt, gọi điện thoại cũng chưa muộn."
Trần Bách Châu không hiểu vì sao, nhưng vẫn là nghe lời cùng dì Tôn đi lên lầu.
Hai người mới vừa bước vào phòng, liền thấy Thiệu Hiển chạy vào nhà tắm.
Dì Tôn là người từng trải, chính bà cũng con trai, vừa nhìn liền biết xảy ra chuyện gì.
"Nhị thiếu không sao đâu, chúng ta xuống lầu chờ đi." Trong nụ cười của dì Tôn tràn đầy vẻ "nhà có con trai mới trưởng thành".
Trần Bách Châu: "... Thực sự không có chuyện sao ạ?"
Lẽ nào chỉ bởi vì quá mót?
Chính cậu cũng chưa có trải qua loại chuyện này, cũng chưa từng bàn luận với Thiệu Hiển về chuyện đó, cho nên hoàn toàn không nghĩ về phương diện đó.
Dì Tôn vui vẻ nói: "Nhị thiếu đã lớn rồi, sau này Châu cũng sẽ như vậy."
Trần Bách Châu chỉ hơi đơn thuần, không có ngốc.
Kết hợp giọng điệu đó của dì Tôn, cùng với sắc mặt ửng hồng lúc nãy của Thiệu Hiển, cậu còn không hiểu thì chắc chắn là tên ngốc rồi!
Đột nhiên mặt mũi nhanh chóng trở nên nóng bỏng.
Nếu cậu nghe đúng, vừa nãy trong mơ Thiệu Hiển có gọi là tên cậu!
Beta: Ka quý phi
---
Thiệu Hiển vừa định giải thích thì lại nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ cửa quán Internet.
Vài người lớn mặt mày tức giận xông vào, không quan tâm tới sự ngăn cản của nhân viên quán Internet, từng người từng người xộc vào như đang tìm ai đó.
Thiệu Hiển đẩy Tiền Văn Kiệt đang chìm đắm trong thế giới game một cái, Tiền Văn Kiệt thắc mắc nhìn hắn.
"Có phụ huynh tới tìm con " Thiệu Hiển đứng lên nói, "Chúng ta đi thôi."
"Chờ đã! Tôi còn chưa xong trận mà!"
Tiền Văn Kiệt vẫn muốn tiếp tục chơi xong một ván game, nhưng lại thấy hai tên bạn của mình đã nhanh nhẹn tắt máy chuẩn bị đi về, mới bất đắc dĩ logout, đi cùng bọn họ.
Chuyện như này là chuyện vô cùng bình thường ở mấy quán Internet, không phải phụ huynh thì là giáo viên, chuyên môn úp sọt những thanh niên hay trốn học đi chơi game.
Ba người mới ra khỏi quán Internet, bên trong lại càng loạn hơn, tiếng chửi bới của các bậc phụ huynh, tiếng khóc cãi lại của con cái, ồn còn hơn cái chợ.
"Vẫn là Hiển Hiển nhanh chí." Tiền Văn Kiệt không nhịn được giơ ngón tay cái lên.
Với mức độ huyên náo ở bên trong, cậu mà còn ngồi đó kiểu gì cũng bị liên lụy.
Thiệu Hiển không hé răng.
"Tôi không hiểu, chúng ta chỉ chơi game thôi mà, cũng không phải phạm tội gì ghê gớm, làm gì mà căng vậy?" Tiền Văn Kiệt ấm ức nói.
Thiệu Hiển: "Nếu không kiên trì và tỉnh táo có thể sẽ sinh ra nghiện, mất hết lí trí, thậm chí còn có người vì chơi game mà đột tử ở quán Internet, phụ huynh đương nhiên lo lắng. Chúng ta còn nhỏ, sau này vẫn còn nhiều thời gian chơi."
Tiền Văn Kiệt rất tán thành, nghe nói thi lên Đại học là có thể chơi thoải mái, khi đó căn bản sẽ không có ai quản được cậu ta nữa.
"Vậy bây giờ tôi sẽ nhịn, chờ đến khi thi lên đại học rồi nói sau."
Thiệu Hiển thấy cậu ta ngây thơ như vậy cũng không đành lòng nói ra sự thật.
Lên Đại học làm gì còn thời gian mà chơi đây.
Ba người trở lại Thiệu gia, làm bài tập tới mười giờ tối, Tiền Văn Kiệt tay không về nhà, đến cặp sách cũng không mang.
Đằng nào ngày mai cậu vẫn còn đến, không cần làm việc thừa.
Tiền Văn Kiệt đi rồi, Thiệu Hiển gọi lại Trần Bách Châu đang chuẩn bị rời phòng.
"Chỉ là tôi không cẩn thận nhấn vào." Hắn nỗ lực giải thích lần hai.
Trần Bách Châu ngừng một chút, cười nói: "Ừm, tôi tin cậu."
Thiếu niên mặt mày tinh xảo, cười lên nhìn vô cùng đẹp mắt, Thiệu Hiển cảm nhận được sự chân thành trong nụ cười của cậu, trong lòng bỗng bùng lên quyết tâm.
Hắn sẽ không để người trước mắt này thay đổi.
"Vậy thì tốt."
Ý cười trong mắt Trần Bách Châu ngày càng rõ, Thiệu Hiển luống cuống ngượng ngùng như thế này rất hiếm thấy, nhưng lại rất đáng yêu.
Cậu rời phòng, chu đáo đóng cửa lại.
Trần Bách Châu thường xuyên cảm thấy bản thân mình vô cùng mâu thuẫn. Hắn vừa hy vọng Thiệu Hiển sẽ đủ lớn mạnh để tự bảo vệ chính mình, vừa hy vọng hắn giữ cho mình một chút yếu đuối.
Chỉ có như vậy, cậu mới có giá trị tồn tại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai năm trước, Thiệu Hiển nói muốn mình trở thành trợ thủ của hắn, cậu vì thế mà luôn luôn liều mạng nỗ lực, nhưng càng nỗ lực, lại càng phát hiện nhiều chỗ thiếu sót của mình.
Thiệu Hiển quá mức ưu tú, cậu căn bản không giúp được gì, thậm chí còn để Thiệu Hiển phải che chở cho mình.
Cảm giác được Thiệu Hiển mặc dù rất tốt, nhưng cậu muốn trở thành trợ thủ của Thiệu Hiển, không phải dựa dẫm vào hắn.
Trần Bách Châu vẫn luôn nghĩ, Thiệu Hiển rất mạnh mẽ, không gì hắn không làm được, cậu sùng bái Thiệu Hiển, ngưỡng mộ Thiệu Hiển, nhưng cậu lại chưa hề biết, Thiệu Hiển cũng có một mặt đáng yêu như vậy.
Lúc hắn đỏ mặt nhìn mình giải thích, lòng cậu như có cục đá bị ném xuống mặt nước, tạo nên hàng ngàng con sóng.
Trong phòng vệ sinh, Thiệu Hiển đang tắm, đột nhiên thấy có gì đó là lạ.
Hắn tỉ mỉ hồi tưởng lại, bỗng nhiên cơ một luồng xấu hổ xông lên đầu, hắn nhớ lại rõ rõ ràng ràng nụ cười lúc rời đi của Trần Bách Châu.
Má ơi, vậy là cái hình tượng anh trai của hắn đều bị ném cho chó gặm rồi!!
Hắn đã là tên đàn ông hơn ba mươi tuổi, có cái gì chưa từng thấy? Đáng nhẽ không cần vì một cảnh phim mà mất bình tĩnh như vậy chứ.
Tại sao lại phải giải thích nhiều như vậy?
Thiệu Hiển càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, vội vã tắm rửa, xong trực tiếp nằm uỵch xuống giường, bịt kín chăn, nỗ lực đá hết mấy cái ý nghĩ lung ta lung tung trong đầu đi.
Nghĩ đi nghĩ lại dần dần tiến vào mộng đẹp.
Trong mơ khắp nơi đều là màu hồng nhạt mờ ảo, các đám mây hồng nhạt chặt chẽ xúm lại bên giường hắn, hắn cố gắng xua đuổi chúng, lại phát hiện mình không nhúc nhích được.
Đang định mở miệng la lên, lại thấy mấy cái đám mây đó đang tự nhường ra một con đường.
Lối ra cách đó không xa, một người chậm rãi đi đến. Toàn thân cậu ta từ trên xuống dưới đều là màu đen, căn bản không thấy được bộ dáng như thế nào.
"Anh là ai? Anh muốn làm gì?" Thiệu Hiển liều mạng giãy giụa nhưng lại không thể thoát khỏi sự kiểm soát vô hình đó.
Người đi đến không lên tiếng, chỉ ngồi xuống bên giường hắn, trầm mặc nhìn chăm chú hắn một lúc lâu.
Đến lúc Thiệu Hiển mất hết kiên nhẫn, người kia bỗng nhiên cúi người xuống, gần đến nỗi Thiệu Hiển còn ngửi thấy được một mùi hương thanh đạm.
Rất quen thuộc.
Ngay sau đó, không biết đối phương chạm tới chỗ nào, hắn liền cảm thấy toàn thân nhũm ra, cảm giác khó tả bắt đầu len lói từ xương cụt, trong nháy mắt xông thẳng tới một nơi nào đó.
Tỉnh mộng.
Quần ướt.
Thiệu Hiển che mặt gào một tiếng, vừa nhớ lại tình huống ban nãy, vừa chúc mừng bản thân rốt cuộc cũng đã trưởng thành.
Điều duy nhất khiến người khác tiếc nuối chính là, giấc mộng thật là chả có giá trị gì cả!
Sao không xảy ra "chuyện" gì chớ, tại sao lại như vậy, sao đã tỉnh rồi? Bắt nạt người khác quá đáng rồi đó!
Bây giờ mới có hai giờ sáng Thiệu Hiển ủ rũ xuống giường, lề mê thay một cái quần lót sạch, ném quần bẩn vào chậu trong nhà tắm.
Tui quá mệt mỏi rồi, sáng mai tính sau đi.
Sáng ngày hôm sau, Trần Bách Châu đã dậy từ sớm, tập thể dục ở sân sau, sau đó lại đi tắm, tắm xong mới phát hiện Thiệu Hiển vẫn còn chưa dậy.
Dì Tôn từ phòng bếp đi ra, cười nói: "Bách Châu, gọi nhị thiếu dậy giúp dì có được không?"
Từ lúc Thiệu Hiển lên cấp hai bama Thiệu với Thiệu đại thiếu cũng rất ít khi ở nhà, cũng may là có Trần Bách Châu bên cạnh Thiệu Hiển, không Thiệu Hiển ở một mình sẽ cô đơn lắm.
Trần Bách Châu liền trả lời: "Dì Tôn, cứ chờ lúc nữa xem sao ạ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng chờ thật lâu sau, trên lầu vẫn không có động tĩnh gì, ánh mắt Trần Bách Châu dần chuyển tối, việc này không bình thường chút nào.
Cậu đứng dậy đi lên lầu, đứng bên ngoài phòng Thiệu Hiển, gõ cửa một cái.
Bên trong không đáp lại.
May mà Thiệu Hiển ở nhà không có thói quen khóa cửa phòng, Trần Bách Châu xoay tay nắm, mở cửa phòng, nhẹ nhàng bước vào.
Rèm cửa được kéo lại, cả căn phòng là một mảng tối tăm.
Hắn tới gần bên giường Thiệu Hiển, phát hiện hắn vẫn đang ngủ, nhưng...
Thiếu niên nằm nghiêng, một chân lộ ra ngoài chăn, trên mặt ửng hồng, lông mày nhíu lại.
Trần Bách Châu nhất thời lo lắng, chẳng lẽ là tối hôm qua không đắp kín chăn nên cảm lạnh rồi?
"Thiệu Hiển, Thiệu Hiển..."
Cậu gọi liên tiếp vài lần, Thiệu Hiển vẫn không tỉnh.
Làm sao bây giờ? Đi nói cho dì Tôn? Hay gọi điện thoại cho bác sĩ trước?
Trong lòng cậu rối như tơ vò, đầu óc lại tỉnh táo dị thường, bước nhanh ra ngoài.
"Bách Châu..."
Một tiếng than nhẹ làm cậu giật mình.
Trần Bách Châu xoay người lại nhìn, vốn tưởng rằng Thiệu Hiển đã tỉnh rồi, lại phát hiện Thiệu Hiển vẫn mê man, hoàn toàn không giống như đang tỉnh táo.
Mơ thấy mình sao?
Một tia thỏa mãn hiện lên, nhúng Trần Bách Châu khônh để ý đến nó nhiều.
Hiện tại quan trọng nhất là phải đi gọi bác sĩ tới.
Cậu vội vã chạy xuống lầu, nói cho dì Tôn biết chuyện, sau đó liền lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho bác sĩ Trương.
"Chờ một chút đã, " dì Tôn đè lại điện thoại, sắc mặt có hơi kỳ quái, "Để dì đi lên trên nhìn một chút, nếu thật sự phát sốt, gọi điện thoại cũng chưa muộn."
Trần Bách Châu không hiểu vì sao, nhưng vẫn là nghe lời cùng dì Tôn đi lên lầu.
Hai người mới vừa bước vào phòng, liền thấy Thiệu Hiển chạy vào nhà tắm.
Dì Tôn là người từng trải, chính bà cũng con trai, vừa nhìn liền biết xảy ra chuyện gì.
"Nhị thiếu không sao đâu, chúng ta xuống lầu chờ đi." Trong nụ cười của dì Tôn tràn đầy vẻ "nhà có con trai mới trưởng thành".
Trần Bách Châu: "... Thực sự không có chuyện sao ạ?"
Lẽ nào chỉ bởi vì quá mót?
Chính cậu cũng chưa có trải qua loại chuyện này, cũng chưa từng bàn luận với Thiệu Hiển về chuyện đó, cho nên hoàn toàn không nghĩ về phương diện đó.
Dì Tôn vui vẻ nói: "Nhị thiếu đã lớn rồi, sau này Châu cũng sẽ như vậy."
Trần Bách Châu chỉ hơi đơn thuần, không có ngốc.
Kết hợp giọng điệu đó của dì Tôn, cùng với sắc mặt ửng hồng lúc nãy của Thiệu Hiển, cậu còn không hiểu thì chắc chắn là tên ngốc rồi!
Đột nhiên mặt mũi nhanh chóng trở nên nóng bỏng.
Nếu cậu nghe đúng, vừa nãy trong mơ Thiệu Hiển có gọi là tên cậu!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro