Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 35

Phong Cửu

2024-11-18 01:10:31

Thiệu gia có một truyền thống, con trai chỉ được tổ chức sinh nhật đến năm mười tuổi.

Tất nhiên, này dùng để chỉ việc người lớn trong nhà mở tiệc, những lần sinh nhật sau, bản thân mình muốn thế nào thì sẽ tổ chức thế đấy.

Trần Bách Châu từ nhỏ đến lớn chưa từng được tổ chức sinh nhật bao giờ, sau này tới Thiệu gia, Thái Nhã Lan vì muốn hắn gần gũi với người trong nhà hơn đã tự mình tổ chức sinh nhật cho hắn hai lần, này coi như đã phá lệ rồi.

Thiệu Hiển cũng không có kinh nghiệm mua quà, hai lần trước trực tiếp dẫn Bách Châu đến cửa hàng để mua, thế thì kì cục thật sự.

Năm nay, hắn đã suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được chiêu này.

Sáng sớm hôm sau, quản gia đưa Thiệu Hiển đến quảng trường thế kỉ.

Hắn vừa xuống xe đã nhìn thấy Văn Kiệt và Hách Lộ đứng trong bóng râm đợi mình.

"Hiển Hiển", Tiền Văn Kiệt vẫy vẫy tay, "Cậu với Hách Lộ vậy mà còn giấu cả mình!"

Thiệu Hiển cười nói: "Còn không phải là để Bách Châu không biết sao."

Tờ giấy hôm qua hắn đưa cho Hách Lộ cũng không ghi đề tài gì, mà hẹn nàng tới đây để cùng hỗ trợ.

"Cậu định mua cái gì vậy?"

Tiền Văn Kiệt suy nghĩ cả một đêm cũng không nghĩ ra gì, mấy vụ tặng quà này đúng là rắc rối chết đi được.

Ba người cùng nhau bước vào trung tâm, Thiệu Hiển mới trả lời: "Mình định tự gắp thú bông tặng cho Bách Châu."

Tiền Văn Kiệt: "..."

Hiển Hiển, cậu đối với kĩ thuật gắp thú của mình có phải hiểu lầm gì rồi không!

Nhìn thái độ, Thiệu Hiển liền biết hắn nghĩ gì, vỗ đầu hắn một cái: "Vậy nên mình mới nhờ Hách Lộ tới giúp nè."

Từ lần đi quảng trường hè năm lớp 4, bọn họ sau đó cũng đã ghé lại mấy lần.

Nhưng Thiệu Hiển chưa có lần nào gắp thú thành công hết!!

Người đã từng chứng kiến "tài nghệ" gắp thú của hắn – Tiền Văn Kiệt, không khỏi dựng ngón cái lên khen ngợi: "Hiển Hiển, cậu dũng cảm ghê! Nhưng mà không sao, cậu nhờ đúng người rồi, bạn học Hách Lộ đây cao tay lắm đó."

Tuy rằng cái kĩ năng nghịch thiên này so ra vẫn kém hơn Trần Bách Châu, nhưng Hách Lộ vẫn có thể trông cậy được.

Thiệu Hiển chính là muốn Hách Lộ đứng bên cạnh để chỉ mình một chút.

Một con gấu bông đúng là không đáng bao nhiêu, nhưng Trần Bách Châu cũng đâu có thiếu tiền.

"Hôm nay cậu mà gắp được con nào thì con đó đúng là độc nhất vô nhị luôn!"

Tiền Văn Kiệt cười hì hì đứng xem trò vui.

"Cậu đã chọn được thứ gì hay ho rồi sao?"

"Chưa nữa," Tiền Văn Kiệt chỉ vào khuôn mặt tiều tụy của mình, "Cậu nhìn đi, mình mất ngủ cả đêm rồi đó!"

Hách Lộ đứng bên cạnh cười: "Mình cảm thấy, hai cậu có tặng gì thì Bách Châu cũng thích hết thôi."

Không ai là không thích nhận quà cả.

"Không thì mình tặng bóng rổ cho cậu ấy đi, vóc dáng cao như vậy, không chơi bóng rổ thì tiếc quá."

Ba người bàn xong liền bước vào khu vui chơi.

Mua một đống xu xong, Thiệu Hiển bước tới máy gắp thú trước.

Hắn ít khi nào hồi hộp như vậy, bây giờ lại cảm thấy hình như tim đập hơi nhanh, không biết bằng này xu có đủ cho hắn gắp không nữa.

"Lát nữa cậu nói dừng là dừng, cậu nói gắp là gắp, hôm nay nghe theo cậu hết." Thiệu Hiển nghiêm túc nhờ vả Hách Lộ.

"Được thôi."

Ba mươi phút trôi qua....

Một tiếng trôi qua...

Thiệu Hiển đã đi mua thêm rất nhiều xu, nhưng mãi vẫn chưa gắp được gì.

Tiền Văn Kiệt thấy quần áo sau lưng hắn đã ướt hết mồ hôi, không đành lòng nói: "Hiển Hiển, không thì cậu tặng cái khác đi?"

"Không, hôm nay nhất định mình phải gắp được!" Thiệu Hiển bộc lộ sự cố chấp của mình.

Hắn không chớp mắt, nhìn chằm chằm tay gắp, sau đó quyết đoán nhấn nút.

"Gắp được rồi!", Tiền Văn Kiệt đột nhiên la lên, nhìn qua còn thấy kích động hơn cả Thiệu Hiển.

Một con khỉ miệng rộng bị gắp trúng, bắt đầu chậm chạp di chuyển về chỗ thả.

Cũng không biết là do lời cầu nguyện của hắn có tác dụng hay do hắn đã luyện rất nhiều lần, cuối cùng cũng chạm tới bí quyết, khỉ miệng rộng thật sự được đưa đến chỗ thả thành công, được tay gắp thả xuống!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Thật tốt quá!", lần đầu tiên Thiệu Hiển lộ rõ nét mặt vui mừng như vậy trong đời, hắn vui vẻ lấy khỉ miệng rộng ra cầm chặt trong tay.

Hách Lộ đứng một bên xem, không khỏi tươi cười.

Nàng có chút ghen tị với Bách Châu. Không phải vì Thiệu Hiển đối xử với hắn tốt như vậy, mà là bởi vì có một người để ý đến hắn nhiều như vậy.

"Hiển Hiển, cậu thật lợi hại!", Tiền Văn Kiệt lại thả một câu nịnh nọt như mọi khi.

Thiệu Hiển vui mừng vô cùng, ôm khỉ miệng rộng mãi không buông, nhưng trên mặt tốt xấu gì cũng đã bình tĩnh hơn, quay sang nói với Văn Kiệt: "Chúng ta đi mua bóng rổ đi, không phải cậu nói muốn tặng cho Bách Châu sao?"

"Mình đi vệ sinh đã, Hiển Hiển, cậu đi chung với mình đi?"

Thiệu Hiển đương nhiên không từ chối. Vừa rồi vẫn luôn trong trạng thái hồi hộp, không đi vệ sinh được, bây giờ đúng là có chút mắc rồi.

Hai người cùng nhau đi về phía nhà vệ sinh.

"Hiển Hiển, hôm qua mình còn suy nghĩ một việc," đi vệ sinh xong, Tiền Văn Kiệt bỗng ngăn Thiệu Hiển lại, nghiêm túc nói: "Cậu thấy mình nhờ Hách Lộ dạy kèm cho mình có ổn không?"

Tâm trạng kích động của Thiệu Hiển đã bình tĩnh lại: "Ý cậu là, nhờ cậu ấy dạy kèm, sau đó cậu trả phí đúng không?"

"Đúng vậy." Tay Văn Kiệt nắm chặt vào bức tường bên cạnh, biểu tình có chút thấp thỏm. Này đã có thể xem như là một biện pháp tốt rồi, không làm ảnh hưởng đến tự trọng của Hách Lộ, lại có thể giúp nàng kiếm được tiền, một công đôi việc.

Nhưng vẫn còn một vấn đề.

"Tiền mừng tuổi của cậu không phải dùng để kinh doanh sau này sao?" Thiệu Hiển hỏi.

Lông mày Tiền Văn Kiệt nhíu chặt vào nhau, một bên là mơ ước của bản thân, một bên là bóng dáng vất vả của Hách Lộ, thật sự rất khó lựa chọn.

Thấy hắn khó xử như vậy, Thiệu Hiển không thể nhịn cười, vỗ vỗ bả vai hắn.

"Cậu ngốc ghê, chỉ cần cậu mở miệng nhờ, mình với Bách Châu sẽ hết lòng giúp đỡ cậu. Nếu cậu muốn dùng cách này để giúp Hách Lộ thì dù sao cũng phải nói với cậu ấy một tiếng đó."

Tiền Văn Kiệt nghe vậy, lập tức nhào qua ôm chầm lấy Thiệu Hiển, lại bị Thiệu Hiển vô tình đẩy ra.

"Hiển Hiển, cậu là tốt nhất đó!"

Thiệu Hiển vẫn còn ôm khỉ miệng rộng trong lồng ngực của mình, dùng vẻ mặt ghét bỏ đối với Văn Kiệt: "Thôi được rồi, Hách Lộ còn chờ ở ngoài kìa, lát nữa hai đứa mình cùng nói với cậu ấy đi."

Ra khỏi nhà vệ sinh, vừa nhìn thấy Hách Lộ, Thiệu Hiển nói: "Hôm nay cậu đã giúp mình làm được việc lớn rồi đó, đi, mình mời cậu ăn bánh ngọt."

Hách Lộ muốn từ chối, nhưng Tiền Văn Kiệt ở bên cứ lải nhải mãi, nàng cũng không còn cách nào, đành theo chân hai người đi vào một tiệm bánh.

Chiếm được một phần tiện nghi, nàng có chút xấu hổ: "Mình có giúp được gì đâu, là do cậu cố gắng đấy chứ."

Tiêu tiền là Thiệu Hiển, hao phí sức lực cũng là Thiệu Hiển.

"Giờ không nói cái này", Thiệu Hiển hơi mỉm cười, "Bút chì có việc muốn thương lượng với cậu."

Hách Lộ nhìn Tiền Văn Kiệt bằng vẻ mặt hoang mang.

"Mình muốn nhờ cậu dạy kèm cho mình", Tiền Văn Kiệt gãi gãi đầu, trên mặt có chút không tự nhiên, "Kiến thức cấp ba khó lắm, mình tự học không được, cậu yên tâm, mình sẽ trả phí dạy kèm cho cậu đầy đủ!"

Bàn tay Hách Lộ vuốt ve mặt bàn vài cái, hỏi: "Thiệu Hiển với Bách Châu học còn tốt hơn mình, bọn họ nhất định sẽ tình nguyện dạy cậu, sao cậu lại muốn nhờ mình?"

"Hai người bọn họ sau này bận lắm, không rảnh lo cho mình.", Tiền Văn Kiệt vội tìm cớ, còn quay đầu sang Thiệu Hiểu xác nhận: "Đúng không Hiển Hiển?"

Thiệu Hiển: "...Ha ha, đúng vậy. Mình với Bách Châu về sau đúng là sẽ rất bận."

Hắn cảm thấy, với sự nhạy bén của Hách Lộ, nhất định có thể phát hiện ra mục đích của Văn Kiệt rồi.

Quả nhiên, vài giây sau, Hách Lộ lộ ra một nụ cười đầy cảm kích: "Cảm ơn cậu, Văn Kiệt. Thật ra thì với thành tích hiện tại, cậu không cần phải học kèm đâu."

"Nhưng mình muốn học, mình cảm thấy mình chưa đủ tốt!" Tiền Văn Kiệt nôn nóng, thậm chí lén luồn tay xuống dưới kéo quần kéo áo Thiệu Hiển.

Chấp nhận sự cầu xin của đồng bọn, Thiệu Hiển đành phải ôn tồn khuyên.

"Bút chì có quyết tâm, cậu ấy muốn đậu vào một trường đại học tốt, nhưng mà lại ham chơi quá, cái này cậu cũng biết mà. Nếu mình với Bách Châu không có thời gian quản, có khi cậu ấy cũng không thèm học nữa. Nếu cậu nhận dạy kèm, cậu có thể quản lý, cản cậu ta chơi game luôn."

Tiền Văn Kiệt lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, tuy rằng đột nhiên không kịp đề phòng bị Thiệu Hiển bôi đen, nhưng vẫn khá cam tâm tình nguyện.

Hách Lộ không muốn chiếm lợi từ người khác, nhưng ngại sự chân thành mời móc của hai người, đang đấu tranh tâm lý kịch liệt, Thiệu Hiển lại mở miệng thêm lần nữa.

"Hách Lộ, bây giờ đối với cậu mà nói, việc học hành là quan trọng nhất, kèm Bút chì học cũng không tốn bao nhiêu thời gian mà còn đảm bảo thành tích cậu không bị hao hụt. Nhưng nếu cậu vừa học vừa làm thì chuyện học không chắc sẽ ổn đâu."

Hách Lộ há hốc miệng, không nói ra được lời phản bác nào.

"Đúng rồi đó!" Tiền Văn Kiệt vội phụ họa theo.

Hai người khuyên bảo mãi, rốt cuộc Hách Lộ mới gật đầu: "Cảm ơn cậu."

Dù sao nàng vẫn còn cả đời để báo đáp mà.

Sau khi trở lại khu biệt thự, Thiệu Hiển không đem về mà đưa khỉ miệng rộng cho Văn Kiệt, "Cậu giữ giúp mình mấy ngày đi, khi nào đến sinh nhật Bách Châu cậu hãy mang qua."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Được rồi!"

Thiệu Hiển không yên tâm dặn dò thêm vài câu, nhất định phải giữ khỉ bông cho tốt, đến khi Tiền Văn Kiệt thề có trời đất chứng giám xong, hắn mới yên lòng về nhà.

Phòng khách trống không, không một bóng người.

Thiệu Hiển đứng ở cửa, vừa mới đổi giày xong đã thấy Trần Bách Châu xuất hiện ở chân cầu thang.

"Mình về rồi nè, hôm nay nóng chết đi được."

Trần Bách Châu "Ừ" một tiếng, mở tủ lạnh lấy sữa chua, đem ống hút cắm vào, sau đó bước đến sofa đưa cho Thiệu Hiển.

"Cậu đổ mồ hôi hết rồi kìa, uống đi rồi còn lên tắm."

Thiệu Hiển uống mấy ngụm, nghe vậy gật gật đầu, thuận miệng hỏi: "Cậu ở nhà giải được nhiều đề lắm hả?"

"Ừ"

Thật ra hắn không có tâm trạng làm bài, trực tiếp đi đến phòng luyện võ, nửa tiếng trước mới vừa đi tắm xong.

Hắn rất muốn hỏi Thiệu Hiển đã đi đâu, nhưng đợi mãi đến khi Thiệu Hiển uống sữa chua xong, lời hắn muốn nói vẫn còn chưa thoát ra khỏi miệng được.

"Mình lên tắm đây, nào ăn cơm xong thì hai đứa mình học bài nha."

Nói những lời này xong, Thiệu Hiển tiêu sái bước lên lầu.

Hộp sữa chua uống xong được đặt ở trên bàn, mấy giây sau, Trần Bách Châu cầm hộp lên lắc thử, thấy bên trong còn dư lại một ít.

Hắn cầm lấy cái hộp, định đem bỏ vào thùng rác.

Nhưng được nửa đường, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn nâng tay, đem môi mình đặt lên ống hút, nhẹ nhàng hút một hơi.

Vừa mới lấy trong tủ lạnh ra, quả nhiên rất lạnh.

Mấy ngày sau, hai người cùng học bài, Thiệu Hiển hoàn toàn không nhận thấy được cảm xúc Bách Châu đang biến hóa.

Hắn đã không còn là đứa trẻ mau rơi nước mắt như lúc trước nữa, việc che dấu cảm xúc dường như đã trở thành bản năng rồi.

Mãi đến giữa trưa ngày 6 tháng 7, lúc Tiền Văn Kiệt mang theo khỉ miệng rộng cùng bóng rổ bước vào Thiệu gia, Trần Bách Châu mới chợt nhớ tới sinh nhật của mình.

Dì Tôn đem bánh kem đặt lên bàn, cười nói: "Cậu hai sáng sớm đã dậy rồi, bánh kem này là cậu ấy làm chung với tôi đó."

Trần Bách Châu đứng ngây ngốc một chỗ, cổ họng như bị cái gì bót nghẹn, chua xót không thể tả bằng lời.

"Còn cái này nữa", Tiền Văn Kiệt hiến vật quý, đem khỉ miệng rộng nhét vào lòng Bách Châu, "Cái này do chính tay Hiển Hiển gắp đó, cậu cũng biết kỹ thuật của cậu ấy rồi, đây là cái đầu tiên, cũng là cái duy nhất luôn. Cậu không biết hôm đó Hiển Hiển đã tốn bao nhiêu thời gian, bao nhiêu vất vả..."

"Bút chì", Thiệu Hiển nghe xong có chút xấu hổ, vội vàng ngắt ngang, "Bóng rổ của cậu cùng phải chọn rất lâu mà."

"Đúng đúng đúng!", Tiền Văn Kiệt hớn hở giơ quả bóng lên, "Lên cấp ba rồi, chúng mình cùng nhau chơi bóng rổ thôi!"

Trần Bách Châu ôm chặt khỉ miệng rộng, lại đưa tay nhận quả bóng rổ, khóe mắt dần dần nóng lên.

Thì ra hôm đó Thiệu Hiển giấu mình đi ra ngoài là do muốn tự tay gắp gấu bông cho mình.

Cậu ấy nhất định đã chơi rất lâu, cũng rất vất vả.

Hôm đó quần áo đều ướt đẫm mồ hôi.

Bách Châu càng nghĩ càng thấy mình thật hèn hạ và xấu hổ, Thiệu Hiển tốt như vậy, mình lại còn vì thế mà tủi thân.

Thật là không nên mà!

Hắn hung hăng lau nước mắt, nở một nụ cười: "Cảm ơn món quà của các cậu."

Thiệu Hiển thắp nến, cắm vào bánh kem, cười nói: "Bách Châu, mau tới thổi nến đi, nhớ phải ước nữa nha."

Trần Bách Châu ôm hai món quà, khom lưng thổi tắt ngọn nên.

Hắn nghĩ, hắn đã quá may mắn rồi.

Có lẽ, tuổi thơ tăm tối của hắn chỉ là một loại rèn luyện, chỉ cần kiên trì vượt qua là có thể chạm tay tới ánh sáng rồi.

Dù là Thiệu Hiển hay là Tiền Văn Kiệt đều xứng đáng được đối xử tốt đẹp.

Ba người vui vẻ chơi một ngày, đến khi Tiền Văn Kiệt hết hơi chuẩn bị về, Trần Bách Châu bỗng mở miệng nói: "Nếu cậu tin tưởng mình, mình có thể khiến tiền mừng tuổi của cậu tăng gấp nhiều lần."

Tiền Văn Kiệt: "... Ý cậu là gì?"

Đối mặt với nghi ngờ cùng khiếp sợ, Trần Bách Châu tiếp tục nói: "Cậu định tốt nghiệp cấp ba xong sẽ chơi game, lúc đó cậu mới mười sáu tuổi, tiền mừng tuổi để dành cùng lắm chỉ được ba ngàn, có khả năng không đủ để cậu theo đuổi giấc mơ đâu.

Mấy năm nay, Trần Bách Châu không ngừng học hỏi, mà không chỉ học hỏi từ sách giáo khoa.

Thiệu gia cũng có đủ tài nguyên để cho hắn học tập, Thiệu Hiển cũng dốc lòng bồi dưỡng hắn.

Hắn đã tính toán, nghỉ hè này, cũng nên thử xem mặt nước sâu cạn ra sao rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Số ký tự: 0