Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Có người đã cho...

2024-09-19 07:50:28

Editor: Toả Toả

Giang Hành Thâm theo bản năng quay đầu nhìn sang, thấy Phó Chu yên lặng lấy sách vở và bài tập đặt lên bàn.

Cậu dừng lại, lục lọi trong cặp mình, lấy mấy cuốn sổ ghi chép kia ra, đặt lên bàn rồi đẩy qua.

Rốt cuộc Phó Chu cũng có phản ứng, bởi vì mọi người đều đang tự học nên hắn cố gắng hạ thấp giọng mình: “Đây là cái gì?”

“Đây là những ghi chép tôi đã biên soạn theo từng môn học, có lẽ sẽ hữu ích cho việc học của cậu.” Giang Hành Thâm nói.

Phó Chu ngẩn người, vài giây sau mới nhận lấy sổ ghi chép, phản ứng vẫn không mấy nhiệt tình: “Ồ.”

Thấy hắn đã nhận, Giang Hành Thâm thu hồi tầm mắt, tiếp tục làm việc của mình, sau đó bên tai bất ngờ nghe thấy một câu.

“Tôi tới tham gia tự học.”

“Với lại, cảm ơn sổ ghi chép của cậu.”

Nghe vậy cậu nhìn sang, thấy Phó Chu ngồi rất nghiêm chỉnh, đang lật sổ ghi chép với dáng vẻ thờ ơ.

Dường như tâm trạng của Giang Hành Thâm đối với chuyện này rất tốt, khoé môi khẽ nhếch lên một đường cong rất nhạt, gần như không nhận thấy được: “Tôi biết cậu sẽ đến.”

Một câu như vậy, lập tức khiến Phó Chu cảm thấy những hành động giả vờ giả vịt của mình trông như một đứa ngốc, để tránh cho mình tiếp tục ngu ngốc nữa, hắn liếc sang một bên, lạnh lùng hừ một tiếng: “Nhảm nhí, tại tôi thấy tin nhắn của Trình Kiệt Văn nên mới đến đây thôi.”

Người ta luôn vô cùng nhạy cảm với tên của mình, Trình Kiệt Văn phía trước nghe thấy, quay đầu lại với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi: “Thôi đi anh Phó, từ lúc tao gửi tin nhắn tới lúc mày đến lớp, tổng cộng không quá hai phút.”

Nói xong, cậu ta còn giơ hai ngón tay lên làm dấu “Hai“.

Đệt, Phó Chu cau mày, bực mình nói: “Biến đi, làm như mình hay lắm ấy.”

“Ha ha ha.” Lê Bình cười vài tiếng, vỗ vai Trình Kiệt Văn: “Không chừng anh Phó người ta đứng ngay ngoài lớp, nhận được tin nhắn là vào liền.”

Giang Hành Thâm nghe hai người nói chuyện mà rất muốn cười, khoé miệng nhếch lên.

......

Phó Chu lén nhìn phản ứng của Giang Hành Thâm, phát hiện cậu đang cười, tâm trạng vốn căng thẳng bối rối liền biến mất, thay vào đó là một cảm giác kỳ lạ.

Hắn như bị đứng hình một chút, nhìn Giang Hành Thâm nói: “Lần sau cậu cười nhiều hơn đi.”

Giang Hành Thâm thu lại nụ cười, vẻ mặt khó hiểu: “Tại sao?”

“Cũng không phải là cười nhiều hơn.” Phó Chu gãi ót, một lúc lâu mới tìm được cách diễn đạt: “Chỉ là đừng lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng, cậu đâu có già lắm đâu.”

Hắn luôn cảm thấy tính tình của người này quá trầm lặng và thu mình, như một mặt hồ khó mà gợn sóng.

Nhưng ở độ tuổi mười tám mười chín này, rõ ràng là thời điểm mặt hồ dễ dàng gợn sóng nhất.

Những lời của Phó Chu không phải khó hiểu, Giang Hành Thâm cẩn thận suy nghĩ, hồi tưởng lại sinh nhật của mình, khi Phó Chu tưởng rằng cậu sẽ không lên tiếng, cậu nói: “Không, tôi đã trưởng thành rồi.”

“Thế thì sao?” Phó Chu mỉm cười, lười biếng tựa vào lưng ghế, tư thế thả lỏng tự nhiên: “Sau khi qua sinh nhật năm nay tôi sẽ mười chín tuổi, còn lớn hơn cậu một tuổi.”

Trong cùng một khối, thường có sự chênh lệch tuổi tác một hai tuổi, trường hợp này cũng bình thường, nhưng Giang Hành Thâm thật sự không ngờ Phó Chu lại lớn hơn mình.

Tay cậu dừng viết: “Cậu đi học muộn sao?”

“Đúng vậy, tôi sinh vào tháng tám, cho nên đi học muộn một năm.”

Giang Hành Thâm đã hiểu, gật đầu: “Ừm.”

Giữa hai người lại trở nên yên tĩnh, thật ra Phó Chu không thể ngồi yên, hắn vẫn muốn nói chuyện với Giang Hành Thâm, nhưng thấy người ta đang học, bản thân cũng không tiện lấy điện thoại ra chơi, thế là buồn chán nằm bò ra bàn xem ghi chép.

Không thể không nói, chữ của Giang Hành Thâm thật sự rất đẹp, nhìn còn thích mắt hơn nhiều so với sách giáo khoa, xem một chút cũng không thấy buồn ngủ.

Bởi vì bọn họ đã trò chuyện một lúc, cho nên không lâu sau tiếng chuông hết giờ đã vang lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Còn phải tham gia thêm một tiết tự học buổi tối nữa mới có thể tan học, Phó Chu đứng dậy vận động vài cái, thuận miệng nói: “Tôi đi vệ sinh.”

Giang Hành Thâm không để ý, cậu đang làm một đề vật lý, nhưng công thức vừa mới viết được một nửa, trong lớp bỗng nhiên vang lên vài tiếng trêu chọc.

Sau đó một bóng dáng nhỏ nhắn đổ xuống bên bàn, Giang Hành Thâm dừng lại, ngẩng đầu phát hiện là Đường Mễ, trên tay còn cầm hai ly trà sữa.

“ Giang Hành Thâm.” Đường Mễ khẽ gọi một tiếng, sau đó đặt một ly trà sữa lên bàn trống của Phó Chu: “Đây là trà sữa cho cậu, bảy phần đường thêm khoai môn viên.”

Nói xong cô đưa tiếp ly trà sữa còn lại: “Còn ly này, mình mua luôn trà sữa đặc biệt, cho Phó Chu.”

Giang Hành Thâm có hơi không phản ứng kịp, khi cậu nhận ra thì Đường Mễ đã đi rồi, những người hóng hớt xung quanh cũng đã rời đi.

Cậu cũng không tiện trả lại, lấy điện thoại ra, tìm đến khung chat của Đường Mễ, gửi một lời cảm ơn, rồi chuyển tiền qua.

Không biết từ lúc nào Ngô Tưởng ở phía trước đã chạy đến đây hóng chuyện, cậu ta không dám ngồi trực tiếp vào chỗ của Phó Chu, mà lấy một cái ghế chen cùng Lê Bình, nhỏ giọng nói: “Không đúng nha, với mối quan hệ của tôi với anh Giang, không phải lớp trưởng nên cho tôi trà sữa sao, sao lại cho Phó Chu rồi?”

Lê Bình sờ cằm suy đoán: “Có lẽ là do thấy học sinh giỏi và anh Phó là bạn cùng bàn.”

Cuộc trò chuyện của bọn họ không cố ý tránh Giang Hành Thâm, thế nên Giang Hành Thâm nghe thấy, nhìn vào ly của Phó Chu.

“Được rồi.” Ngô Tưởng bĩu môi, sau đó nói: “Tôi đã biết đêm nay một khi bắt đầu tiết tự học, chắc chắn sẽ có người tặng này tặng kia cho anh Giang.”

Dường như Lê Bình có điều muốn nói, ra hiệu cho mọi người ghé lại gần: “Vừa rồi các cậu có chú ý đến Chu Trạch Viêm không? Khi lớp trưởng đưa trà sữa cho học sinh giỏi, ánh mắt của nó như muốn xuyên qua luôn.”

“Tôi nghe nói hình như cậu ấy thích lớp trưởng.” Ngô Tưởng gật đầu, dẩu môi về phía Chu Trạch Viêm, nói với Giang Hành Thâm: “Anh Giang, cậu còn nhớ cậu ấy không, uỷ viên thể dục của lớp chúng ta, cũng là một Alpha.”

Giang Hành Thâm nhìn qua theo ánh mắt của cậu ta, có chút ấn tượng, lần trước trong trận bóng rổ với lớp Tám cũng có sự tham gia của Chu Trạch Viêm, cậu ta còn từng nói chuyện với cậu.

Thấy chủ đề bắt đầu lệch đi, Trình Kiệt Văn lại lên tiếng kéo về, cậu ta không vòng vo: “Lớp trưởng tặng trà sữa cho học sinh giỏi, có phải là thích học sinh giỏi không?”

“Cái đó thì chắc ăn rồi!” Ngô Tưởng vỗ đùi, kéo ghế lại gần: “Sinh nhật của lớp trưởng lần trước còn tìm anh Giang mà, đúng không anh Giang?”

Mình bị nhắc đến, nhưng vẻ mặt Giang Hành Thâm vẫn không có gì thay đổi, chỉ ừ một tiếng xem như đáp lại.

Lê Bình nhìn lên trời thở dài: “Người như học sinh giỏi và anh Phó đúng là được ưa chuộng mà.”

“Những người thích anh Phó thì cũng hết cách.” Trình Kiệt Văn nhớ đến việc Phó Chu từng nói mình có người trong lòng, hỏi Giang Hành Thâm: “Nè học sinh giỏi, cậu có thích ai không?”

“Không có.” Giang Hành Thâm lãnh đạm phủ nhận.

Trình Kiệt Văn làm vẻ mặt quả nhiên là vậy: “Học sinh giỏi nhìn cũng không giống người sẽ thích ai.”

“Cũng chưa chắc.” Lê Bình tiếp lời: “Anh Phó nhìn cũng không giống, kết quả thì sao?”

Ngô Tưởng vốn rất thích hóng hớt, nếu không thì tin tức cũng chẳng thể nhanh nhẹn như vậy, lần này bị khơi dậy tò mò: “Chuyện gì thế? Mau kể đi.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Giang Hành Thâm đã thu dọn xong sách vở, đôi tai khẽ động, bắt được vài từ khoá.

Lê Bình: “Chuyện này chắc kể được nhỉ, nói chung là anh Phó từ lâu đã có người trong lòng rồi, nhưng tụi này vẫn chưa bao giờ thấy nó nói gì nhiều, chắc người đó không học ở trường này.”

Chuyện này Giang Hành Thâm đã vô tình biết từ trước, nhưng cậu muốn nghe xem bọn họ sẽ nói gì tiếp theo.

Đúng như dự đoán, Lê Bình lên tiếng: “Theo như những gì mà anh Phó miêu tả, tôi cảm thấy lớp trưởng của chúng ta cũng khá phù hợp.”

“Cậu xem, nữ Omega, yên tĩnh thông minh, đáng yêu ngoan ngoãn, mỗi điều đều rất giống.”

Đây là người Phó Chu thích?

Giang Hành Thâm nhíu mũi, ánh mắt hướng về phía Đường Mễ ở hàng ghế trước.

Đối với ý tưởng đột ngột của Lê Bình, Ngô Tưởng rõ ràng cảm thấy không thể nào, đột nhiên quay sang Giang Hành Thâm, đùa rằng: “Nếu cậu nói vậy, anh Giang ngoại trừ giới tính ra thì cũng rất phù hợp.”

......

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không khí bỗng nhiên trở nên im lặng lạ thường.

Trình Kiệt Văn xoa xoa da gà nổi trên cánh tay: “Cậu đừng có đùa kiểu lạnh sống lưng như vậy chứ.”

Yên tĩnh thông minh còn có thể áp dụng cho Giang Hành Thâm, nhưng đáng yêu ngoan ngoãn phía sau thì......

Trình Kiệt Văn và Lê Bình đồng loạt rùng mình, Ngô Tưởng phản ứng lại, chậm một nhịp cũng rùng mình theo.

Giang Hành Thâm ho khan vài tiếng.

“Không có, không có, đùa thôi, đùa thôi.” Ngô Tưởng vội vàng sửa chữa, lau mồ hôi không có thật trên trán: “Sắp vào giờ tự học rồi, tôi phải về trước đây.”

“Được.”

Trình Kiệt Văn và Lê Bình cũng đồng loạt ngồi thẳng lại.

Chuông vào lớp đúng lúc vang lên, khi tiếng chuông cuối cùng sắp kết thúc, Phó Chu mới quay lại.

“Lúc đi vệ sinh gặp bạn, bị kéo lại nói chuyện vài câu.” Phó Chu vừa nói vừa ngồi xuống, lúc này mới thấy trên bàn của hai người họ mỗi người đều có một ly trà sữa, sửng sốt: “Cậu mua khi nào vậy?”

Phó Chu hơi ngại ngùng sờ sờ chóp mũi: “Còn mua cho tôi nữa à?”

Hắn thấy bàn của Trình Kiệt Văn và Lê Bình đều không có.

Giang Hành Thâm hất cằm về phía Đường Mễ, nói: “Lớp trưởng cho.”

Không nói thì thôi, vừa nói ra sắc mặt của Phó Chu liền trở nên không vui: “Có phải là mua trà sữa cho cậu, rồi tiện thể mua thêm một ly cho tôi không?”

Hồi lớp 10 Phó Chu cũng thường xuyên được các nam nữ Omega tặng trà sữa, rất hiểu những chiêu trò này, thường thì để trà sữa có thể được tặng đi hoặc để lấy lòng bạn của người mình thích, họ sẽ làm như vậy.

Giang Hành Thâm ở trường trước cũng gặp không ít chuyện như vậy, cũng biết những điều này, nhưng suy nghĩ của cậu hình như không cùng tần số với Phó Chu.

Cậu chỉnh lại câu từ một chút, áp dụng lời của Lê Bình: “Có lẽ là do lớp trưởng thấy chúng ta là bạn cùng bàn.”

Phó Chu ngơ ngác: “Gì cơ?”

Dừng lại vài giây, Giang Hành Thâm khó hiểu hỏi ngược lại: “Ý của cậu không phải là quan hệ giữa chúng ta không tốt lắm, vậy mà lớp trưởng vẫn tặng cho cậu sao?”

“Ý của tôi không phải vậy!” Phó Chu không ngờ đầu óc của Giang Hành Thâm lại hiểu theo cách này, gấp gáp phản bác lại ngay tức khắc, cũng quên mất việc kiểm soát âm lượng: “Quan hệ của chúng ta không phải rất tốt sao?”

Trong lớp vốn đang yên tĩnh, bị tiếng nói này làm kinh động khiến nhiều người quay đầu lại nhìn bọn họ, còn có người lén cười, dù sao trước đây hai người này vẫn là kẻ thù không đội trời chung.

Giang Hành Thâm cụp mắt xuống để che giấu, nhịn một lúc rồi nói: “Cậu không thể nói nhỏ một chút sao?”

“Ồ.” Phó Chu hậm hực không nói nữa.

Chốc lát sau, một mảnh giấy được lén lút đưa đến trong tay Giang Hành Thâm, kèm theo một tiếng ho khẽ như để nhắc nhở.

Khoé mắt Giang Hành Thâm liếc nhìn, nhận lấy mảnh giấy rồi mở ra.

Trên mảnh giấy là vài chữ miễn cưỡng lắm mới có thể nhận ra: Ý của tôi không phải như cậu nói.

Giang Hành Thâm đáp lại trên mảnh giấy: Tôi biết rồi.

Mảnh giấy nhanh chóng được đưa trở lại, dưới câu trả lời của cậu có thêm một dòng chữ, chữ viết cẩu thả hơn, dường như đang thể hiện tâm trạng của chủ nhân: Vậy sao lớp trưởng tặng trà sữa cho cậu?

Chuyện này thì có gì mà hỏi, Giang Hành Thâm nhíu mày, tuỳ tiện viết vài chữ, ném mảnh giấy lên bàn Phó Chu.

Phó Chu vội vàng mở ra xem.

—— Cậu có thể đọc sách đi được không?

......

Phó Chu bĩu môi, viết lên giấy: Ồ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Số ký tự: 0