Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta
Nhà ma
2024-09-19 07:50:28
Editor: Toả Toả
Khi Giang Hành Thâm và Phó Chu rời khỏi quán cà phê, nhìn thấy đám người Ngô Tưởng đang đợi ở nơi râm mát cách đó không xa.
Không biết ai đã mua đùi gà nướng cho Phương Phỉ, lúc hai người đi qua, cậu bé đúng lúc gặm xong.
Cách đó vài mét là quầy bán vé nhà ma, Phó Chu chỉ về phía đó rồi nói với Phương Phỉ: "Lúc này nhà ma ít người, đi bây giờ được không?"
Phương Phỉ nhìn theo hướng hắn chỉ, sau đó gật đầu: "Được."
Phó Chu đi mua sáu vé, tiếp đó mấy người họ được nhân viên dẫn đến cửa vào của nhà ma.
Lúc nhỏ Giang Hành Thâm không đi khu vui chơi nhiều lắm, hiển nhiên đã sớm quên mất trong nhà ma thế nào, chỉ cảm thấy ở trong này điều hoà mở rất lạnh, mát hơn nhiều so với bên ngoài.
Nhà ma có chủ đề là bệnh viện, trước khi nhân viên rời đi đã phát cho bọn họ ba thiết bị gọi, nếu không thể ra ngoài được hoặc quá sợ thì có thể bấm nút.
Ba thiết bị gọi được đưa vào tay Giang Hành Thâm, cậu không nghĩ ngợi nhiều, liền đưa cho Phương Phỉ một cái, Ngô Tưởng một cái, còn lại cái cuối cùng, cậu đưa cho Phó Chu.
Phó Chu thấy vậy, khoé miệng không kiềm chế được mà nhếch lên, trong ánh mắt vui vẻ đầy sự dịu dàng chiều chuộng: "Cậu lo cho tôi à?"
"Không cần đưa cho tôi đâu." Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Tôi không sợ nhà ma đâu."
Giang Hành Thâm đành phải thu lại thiết bị gọi, không biết nên đưa cái còn lại cho ai.
"Đúng vậy." Trình Kiệt Văn đứng bên cạnh phụ hoạ: "Học sinh giỏi, hay là cậu cầm đi, trước đây tụi này thường hay chơi nhà ma, đã quen với mấy thứ này rồi."
......
......
Ai, quả nhiên học tập hảo đều là yêu cầu trả giá đại giới.
Ba cái gọi khí bị đặt ở Giang Hành Thâm trong tay, hắn không như thế nào nghĩ nhiều, liền cho phương phỉ một cái, Ngô tưởng một cái, còn dư lại cuối cùng một cái, hắn đưa cho Phó Chu.
Bước vào cửa nhà ma, ánh sáng trong tầm mắt dần trở nên yếu đi, nhưng vẫn có thể thấy mờ mờ đường phía trước.
Bước vào hành lang, gần như chưa kịp cho người ta thời gian thích nghi, ngay giây tiếp theo, trần nhà phía trên đột nhiên mở ra, tiếp đó là một con búp bê rách nát rơi xuống.
Cái này công viên trò chơi nhà ma bên trong còn rất đại, thậm chí có rất nhiều bất đồng phòng, có đôi khi thấy không rõ thật đúng là không biết muốn chạy đi đâu.
Cậu bé vừa đi về phía con búp bê vừa lạnh lùng nói: "Cái này thì có gì đâu."
Cậu dừng lại một chút rồi nói: "Tôi không sợ."
Cậu lên tiếng trước: "Phó Chu?"
Cậu nhìn về phía tiếng nói, thấy Phó Chu đang đứng đó với vẻ mặt nghiêm túc.
Cậu và Phó Chu vừa định bước nhanh để bắt kịp thì nhìn thấy ở cửa phòng bệnh phía trước bên trái có thứ gì đó nhảy ra, ngay sau đó nghe thấy Trình Kiệt Văn phát ra một tiếng hét thất thanh.
Cậu và Phó Chu đi ở phía sau cùng, suốt đường chỉ toàn nghe thấy tiếng la hét kinh hoàng của Trình Kiệt Văn và Lê Bình, Giang Hành Thâm không nghe thấy tiếng la của những người khác, có lẽ là cũng la, nhưng lại bị tiếng hét của hai người kia lấn át.
—— Chắc chắn là từ nhỏ học sinh giỏi đã bị cha mẹ giám sát việc học, thế nên không có nhiều cơ hội đến khu vui chơi.
Chỉ tưởng tượng thôi mà Phó Chu đã thấy sục sôi trong lòng.
Dù sao ba người kia trông còn sợ hơn cả cậu bé.
Giang Hành Thâm bị chứng quáng gà nhẹ, trong điều kiện ánh sáng như thế này, cậu hầu như không nhìn rõ được thứ gì cách vài bước, thường phải đợi bọn họ hét lên rồi mới phản ứng kịp, có phần mơ màng, cảm giác như không phải đang ở trong nhà ma.
Giang Hành Thâm còn chưa đi vài bước, liên hoàn cảnh cũng không thấy rõ, phía trước Phó Chu liền đối hắn nói: "Ngươi ly ta gần điểm nhi, bằng không ta tìm không thấy ngươi."
Giang Hành Thâm cùng Phó Chu từ quán cà phê ra tới thời điểm, nhìn đến Ngô tưởng bọn họ ở cách đó không xa râm mát mà chờ.
Giang Hành Thâm hơi chút có điểm bệnh quáng gà, tại đây loại ánh sáng hạ cơ bản xem không rõ lắm vài bước có hơn đồ vật, thông thường đều là bọn họ kêu xong, chính mình mới phản ứng lại đây, có điểm mê mê hoặc hoặc, cảm giác đều không giống ở nhà ma.
Giang Hành Thâm khi còn nhỏ chưa từng chơi vài lần công viên trò chơi, tự nhiên cũng sớm đã quên nhà ma là cái dạng gì, chính là cảm thấy nơi này khí lạnh khai thật sự đủ, so bên ngoài mát mẻ rất nhiều.
Giang Hành Thâm không có đáp ứng, đang muốn nói chuyện thời điểm, Phó Chu thanh âm bỗng nhiên vang lên, "Không cần."
Giang Hành Thâm không rõ lắm nhà ma là cái dạng gì, ngày thường cũng không thấy quá phim kinh dị, đối này lắc lắc đầu, "Ta không rõ lắm."
Giang Hành Thâm không rõ trong nhà ma là như thế nào, bình thường cũng không xem phim kinh dị, nên lắc đầu: "Tôi không rõ lắm."
Giang Hành Thâm không đồng ý, lúc định nói chuyện thì giọng Phó Chu đột nhiên vang lên: "Không cần đâu."
Giang Hành Thâm nâng nâng đầu, không nhiều lời lời nói.
Giang Hành Thâm ngẩng đầu lên một chút, không nói thêm gì.
Giang Hành Thâm nghe thấy, bản thân còn chưa nhận ra được đã quay mặt nhìn Phó Chu.
Giang Hành Thâm nghe thấy, chính mình cũng chưa nhận thấy được, thiên quá mặt triều Phó Chu nhìn thoáng qua.
Giang Hành Thâm thấy Phương Phỉ vẫn chưa hết hoảng sợ, nói: "Nếu em sợ thì qua đây với bọn anh đi."
Giang Hành Thâm vừa mới bước được vài bước, còn chưa kịp nhìn rõ môi trường xung quanh thì Phó Chu phía trước đã nói với cậu: "Cậu đi gần tôi chút, không thì tôi sẽ không tìm thấy cậu đâu."
Giang Hành Thâm đành phải thu hồi gọi khí, không biết tiếp theo cái nên cho ai.
Giây tiếp theo Ngô tưởng mộng bức hỏi: "Kia Giang ca làm sao bây giờ?"
Giây tiếp theo Ngô Tưởng ngơ ngác hỏi: "Thế anh Giang phải làm sao đây?"
Giọng hát quái dị, du dương, vang vọng khắp hành lang trống trải.
Gọi khí rốt cuộc phân phối xong, Phó Chu đối này thực vừa lòng.
Hai người bắt đầu cãi vã, Giang Hành Thâm suy nghĩ một chút, lên tiếng cắt ngang cuộc tranh cãi của bọn họ: "Vậy cái này đưa cho Trình Kiệt Văn đi."
Hai người bắt đầu ồn ào lên, Giang Hành Thâm nghĩ nghĩ, xuất khẩu đánh gãy bọn họ tranh luận, "Kia cái này cấp Trình Kiệt Văn đi."
Hai người song song đi ở phía trước, quẹo vào qua đi, xuất hiện ở trước mặt là một cái ánh đèn u lục hành lang, bên cạnh vách tường treo biển hành nghề thượng viết "Nhi khoa" hai chữ.
Hai người đi song song đằng trước, sau khi rẽ, xuất hiện trước mặt họ là một hành lang được chiếu sáng âm u với ánh đèn xanh lục, trên vách tường bên cạnh có bảng hiệu ghi hai chữ "Khoa Nhi".
Haizz, quả nhiên học giỏi cũng cần phải trả giá.
Hắn biên hướng oa oa đi biên cao lãnh mà nói: "Này có cái gì."
Hắn cùng Phó Chu vừa muốn đuổi theo, thấy tả phía trước cửa phòng bệnh đột nhiên nhảy ra thứ gì, sau đó liền nghe thấy Trình Kiệt Văn phát ra một tiếng kinh thiên động địa tiếng thét chói tai.
Hắn cùng Phó Chu đi ở mặt sau cùng, dọc theo đường đi đều là Trình Kiệt Văn cùng Lê Bình quỷ khóc sói gào, Giang Hành Thâm cũng chưa nghe thấy những người khác kêu, có lẽ là hô, nhưng lại bị hai người lớn hơn nữa tiếng kêu cái qua đi.
Hắn dẫn đầu ra tiếng: "Phó Chu?"
Hắn dừng một chút, sau đó nói: "Ta không sợ."
Hành động đá con búp bê của hắn bị mấy người phía sau nhìn thấy, Trình Kiệt Văn suýt thì quỳ xuống gọi anh hai: "Anh Phó, anh là anh trai em, anh là anh trai ruột của em!"
Hắn quay người lại, trong mắt vô thức hiện lên ý cười.
Hắn theo tiếng vọng qua đi, thấy Phó Chu vẻ mặt đứng đắn mà đứng ở kia.
Hắn xoay người, trong mắt không tự giác lộ ra ý cười.
Hắn đá văng ra oa oa động tác bị mặt sau mấy người thấy, Trình Kiệt Văn hận không thể quỳ xuống kêu đại ca, "Phó ca ngươi là ta ca, ngươi là ta thân ca!"
Hết đợt này đến đợt khác bất đồng tiếng thét chói tai vang lên, sự phát quá mức đột nhiên, Giang Hành Thâm còn không có trải qua quá loại này, bị rơi xuống oa oa kinh đến, trước tiên nhắm mắt sau này lui non nửa bước, khóe miệng banh thẳng.
—— học bá khẳng định là bởi vì từ nhỏ đã bị trong nhà cha mẹ vẫn luôn giám sát học tập, công viên trò chơi cũng chưa tới chơi qua vài lần.
Không biết là ai cấp phương phỉ mua gà quay chân, hai người đi qua đi thời điểm, hắn vừa lúc gặm xong rồi.
Không còn cách nào khác, cậu đành phải tiến lại gần vài bước: "Thế này được chưa?"
Không lâu sau, tiếng hát của con búp bê cũng tắt, hai bên hành lang là một dãy phòng bệnh, với bài học vừa rồi, bây giờ không ai dám di chuyển hay đụng vào bất cứ thứ gì nữa.
Lê Bình chỉ chỉ chính mình, không thể tin tưởng: "Ta?"
Lê Bình chỉ vào mình, không thể tin nổi: "Tôi á?"
Lê Bình cũng run rẩy theo sau: "Má, mấy cái thứ nhào ra toàn đập vào mặt tụi mình, bảo sao."
Lê Bình giơ hai tay lên làm động tác mời: "Được thôi, nếu anh Phó không sợ thì đi lên trước đi."
Lê Bình lập tức cười chế giễu, cười đến mức đập vào đùi: "Mày á? Lần trước không biết ai vừa la hét vừa chạy ra ngoài ấy ta? Ha ha ha ha ha."
Lê Bình lập tức trào phúng mà cười ra tiếng, mừng rỡ thẳng chụp đùi: "Liền ngươi? Lần trước không biết chỗ nào kêu biên chạy ra ha ha ha ha ha."
Lê Bình run run rẩy rẩy mà cùng lại đây, "Thảo, những cái đó đột mặt ngoạn ý toàn đột chúng ta trên mặt, trách không được đâu."
Lê Bình vươn hai tay làm ra cái thỉnh tư thế, "Hành, Phó ca ngươi không sợ liền đi đằng trước."
Liền ở Giang Hành Thâm muốn thu hồi ánh mắt thời điểm, Phó Chu lại nhìn qua, ngữ điệu bình thản đến cùng ngày thường thực không giống nhau, tựa hồ đang an ủi.
Mặc dù bài đồng dao vừa rồi rất đáng sợ, nhưng phản ứng của Phương Phỉ rõ ràng buồn cười hơn, ngoại trừ cậu bé thì không ai bị doạ cả, ngay cả Trình Kiệt Văn cũng cười đến mức không còn sợ bài hát vẫn đang phát.
Mà lời này nghe được Phó Chu lỗ tai, làm hắn đầu óc linh quang vừa hiện, bỗng nhiên có chủ ý.
Mặt cũng hảo tiểu, hắn bàn tay phủ lên đi đều có thể đụng tới Giang Hành Thâm chóp mũi.
Mặt cũng nhỏ nữa, tay hắn phủ lên còn có thể chạm đến mũi của Giang Hành Thâm.
Mấy mét có hơn chính là nhà ma chỗ bán vé, Phó Chu hướng cái kia phương hướng chỉ chỉ, đối phương phỉ nói: "Nhà ma hiện tại vừa vặn người không nhiều lắm, hiện tại đi được chưa?"
Mấy người mặt lộ vẻ đồng tình, ý tưởng thống nhất lên.
Mọi người đều tỏ ra thông cảm, cùng có chung một suy nghĩ:
Mới vừa mở mắt ra, còn không có thấy rõ trên mặt đất oa oa, liền có người dùng tay chắn hắn đôi mắt phía trước.
Này thanh thét chói tai vang tận mây xanh, Giang Hành Thâm bước chân đều bởi vậy ngừng một chút, mở miệng: "Còn hảo đem gọi khí cho hắn."
Nếu như Giang Hành Thâm sợ, biết đâu hắn còn có thể kéo cậu vào lòng ôm.
Ngay khi Giang Hành Thâm định thu lại ánh mắt của mình, Phó Chu lại nhìn qua, giọng điệu ôn hoà khác hẳn so với thường ngày, như thể đang an ủi.
Nghe Phó Chu nói vậy, cậu gật đầu đồng ý: "Tôi đi trước cũng được."
Nghe được Phó Chu nói như vậy, hắn gật đầu đáp ứng, "Ta đi đằng trước cũng đúng."
Ngô tưởng che lại trái tim vị trí, nhe răng trợn mắt: "Đại bình, ngươi mau đem hắn đá đến xa hơn điểm!"
Ngô Tưởng ôm lấy vị trí tim mình, cắn răng chịu đựng: "Đại Bình, cậu mau đá nó ra xa thêm chút đi!"
Ngô tưởng ở phía sau nói một miệng, "Nghe nói đây là cái này nhà ma nhất khủng bố một đoạn đường, Giang ca các ngươi cẩn thận một chút a."
Ngô Tưởng đi phía sau nói thêm: "Nghe nói đây là đoạn đáng sợ nhất trong nhà ma này, anh Giang, các cậu cẩn thận chút nhé."
Nhà ma là bệnh viện chủ đề, nhân viên công tác trước khi đi cho bọn hắn đã phát ba cái gọi khí, nếu đi không ra hoặc là thực sợ hãi nói liền có thể ấn cái nút.
Nhà ma trong khu vui chơi này khá lớn, thậm chí còn có rất nhiều phòng khác nhau, đôi khi nhìn không rõ thì thật sự không biết phải đi đường nào.
Nhịp tim trở nên nhanh hơn do adrenaline tiết ra nhanh chóng.
Những lời này lọt vào tai Phó Chu, khiến hắn bất chợt loé lên một ý tưởng.
Những tiếng hét khác nhau vang lên liên tiếp, sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến Giang Hành Thâm chưa từng trải qua điều này bị con búp bê rơi xuống làm giật mình, ngay lập tức nhắm mắt lại lùi về sau nửa bước, khoé miệng mím chặt.
Như vậy, cả hai người đều không có thiết bị gọi trong tay, mà trong nhà ma lại tối om, nên hắn sẽ có lý do để bảo vệ Giang Hành Thâm, còn có thể tiếp xúc gần gũi.
Như vậy hai người trong tay cũng chưa gọi khí, nhà ma lại tối om một mảnh, chính mình liền có lý do bảo hộ Giang Hành Thâm, còn có thể tiếp xúc gần gũi.
Phó Chu buồn cười nói: "Mày cứ thể hiện đi, không biết vừa rồi là ai ném con búp bê vậy ta?"
Phó Chu chỉ là ảo tưởng liền có chút nỗi lòng mênh mông.
Phó Chu cũng cười, "Đúng vậy, hai người bọn họ chơi nhà ma chính là như vậy, lá gan tiểu."
Phó Chu cũng cười: "Đúng vậy, hai đứa tụi nó chơi nhà ma là như vậy, nhát gan."
Phó Chu cự tuyệt, "Không được, ta muốn ở ngươi phía trước."
Phó Chu giữ vẻ mặt nghiêm túc, lén liếc nhìn Giang Hành Thâm một cái, có hơi tự mãn: "Cậu ấy có tôi ở bên cạnh rồi."
Phó Chu khuôn mặt nghiêm túc, trộm nhìn Giang Hành Thâm liếc mắt một cái, hơi có chút tự đắc, "Hắn có ta ở đây bên cạnh đâu."
Phó Chu thấy thế, khóe miệng không thể khống chế mà giơ lên, trong mắt tràn đầy ôn nhu dung túng vui vẻ, "Ngươi lo lắng ta a?"
Phó Chu thu hồi tay, ngượng ngùng rồi lại mạc danh cao hứng nói: "Ngươi lông mi thật dài, ta đụng phải."
Phó Chu thu tay lại, ngượng ngùng nhưng không hiểu sao lại vui vẻ, nói: "Lông mi cậu dài thật đấy, tôi chạm vào rồi."
Phó Chu từ chối: "Không được, tôi phải đi trước cậu."
Phó Chu đi mua sáu cá nhân phiếu, theo sau mấy người bị nhân viên công tác đưa tới nhà ma lối vào.
Phương Phỉ cầm con búp bê lên, nhưng chưa kịp ra vẻ đắc ý thì con búp bê đã bị kích hoạt chương trình, phát ra tiếng hát đồng dao cứng nhắc.
Phương Phỉ cứng cổ: "Không cần."
Phương phỉ theo hắn chỉ phương hướng xem, sau đó gật đầu: "Hành."
Phương Phỉ tức tối không lên tiếng.
Phương phỉ vừa mới cũng kêu, nhưng lúc này xem tất cả mọi người ở khen Phó Chu, thuộc về học sinh trung học phản cốt so đấu tâm lý liền lên đây.
Phương Phỉ vừa ngượng ngùng vừa gượng gạo trốn lại vào trong đám đông.
Rốt cuộc việc phân chia thiết bị gọi cũng xong, Phó Chu tỏ ra rất hài lòng.
Sau một thoáng im lặng, Phương Phỉ hét lên một tiếng chói tai, hoảng loạn ném con búp bê ra xa.
Sau đó, Phó Chu đá một cái vào chân Trình Kiệt Văn, ra hiệu bằng ánh mắt: "Giang Hành Thâm cho mày thiết bị gọi thì cứ nhận đi, còn không mau cầm lấy?"
Sau đó Phó Chu đá một chút Trình Kiệt Văn cẳng chân, ánh mắt ý bảo: "Giang Hành Thâm cho ngươi gọi khí liền cầm, động tác còn không nhanh lên?"
Tiếng hét này vang vọng khắp nơi, khiến bước chân Giang Hành Thâm khựng lại một chút, cất tiếng nói: "May mà đưa thiết bị gọi cho cậu ấy rồi."
Tim đập bởi vì adrenalin nhanh chóng phân bố trở nên cấp tốc lên.
Trên cổ tay mang theo hương vị làm hắn ngửi được là một cổ nhàn nhạt chanh vị, lòng bàn tay ấm áp, liền lực đạo đều không có thực trọng.
Trình Kiệt Văn bách với ánh mắt kia uy áp, chỉ có thể nén giận mà đem gọi khí tiếp nhận tới, trở tay nhét vào Lê Bình trong tay.
Trình Kiệt Văn bị áp lực trong ánh mắt kia uy hiếp, chỉ có thể nén giận nhận lấy thiết bị gọi, trở tay nhét vào trong tay Lê Bình.
Trình Kiệt Văn bị vạch trần, thẹn quá hoá giận khinh bỉ lại: "Biến đi, không phải mày cũng vậy à? Ngay cả thông báo trên loa mà cũng bị doạ sợ."
Trình Kiệt Văn bị vạch trần, thẹn quá thành giận mà mắt trợn trắng, cùng hắn xé rách da mặt, "Cút đi, ngươi không phải như vậy a? Liền quảng bá bá báo đều có thể bị dọa đến."
Trong môi trường tối tăm, gần như không thể nhìn thấy một số động tác của người kia, nhất là những động tác vô thức có thể không để ý mà bỏ qua này.
U ám hoàn cảnh hạ, cơ hồ nhìn không thấy đối phương một ít động tác, đặc biệt là hắn loại này có thể xem nhẹ bất kể vô ý thức động tác.
Vạn nhất Giang Hành Thâm sợ hãi, hắn nói không chừng còn có thể kéo kéo ôm một cái.
Vô pháp, hắn đành phải ly gần vài bước, "Như vậy có thể sao."
Vừa mở mắt ra, còn chưa kịp nhìn rõ con búp bê trên mặt đất thì có ai đó đã dùng tay che trước mắt cậu. Mùi hương trên cổ tay mà cậu ngửi được là mùi chanh thoang thoảng, lòng bàn tay ấm áp, ngay cả lực cũng không quá mạnh.
Vừa rồi Phương Phỉ cũng hét, nhưng lúc này thấy mọi người đều khen ngợi Phó Chu, tâm lý ganh đua của một học sinh cấp hai lại nổi lên.
Đi rồi nửa trình, Trình Kiệt Văn run run rẩy rẩy trốn đến vài người mặt sau cùng, "Dựa, ta mới phát hiện ta vẫn luôn đi chính là phía trước."
Đi vào hành lang, cơ hồ còn không có cho người ta giảm xóc thời gian, giây tiếp theo, đỉnh đầu trần nhà liền bỗng nhiên mở ra buông xuống, theo sau một cái rách nát thú bông oa oa liền rớt ra tới.
Đi vào nhà ma nhập khẩu, trong tầm mắt ánh sáng dần dần biến yếu, bất quá vẫn là có thể mơ hồ nhìn đến trước mắt con đường hình dáng.
Đi được nửa chặng, Trình Kiệt Văn run rẩy núp vào cuối nhóm: "Đậu má, tao mới phát hiện mình cứ đi trước suốt."
"A!!!!"
"A!!!!"
"A!!!"
"A!!!"
"A!!"
"A!!"
"A!"
"A!"
"A?" Trình Kiệt Văn quay đầu, thực không nghĩ tiếp nhận tới, tựa hồ như vậy liền thừa nhận chính mình nhát gan giống nhau, cọ xát nửa ngày: "Học bá, ngươi có sợ không nhà ma?"
"Ặc...... Được rồi."
"Ách...... Hảo đi."
"Ân, ta biết." Giang Hành Thâm mơ hồ mà nhìn đến những người khác đã đi ở bọn họ phía trước vài mễ xa vị trí, nhịn không được nhắc nhở, "Đi trước đi, bằng không theo không kịp."
"Ân." Phó Chu gật đầu, "Đi thôi."
"Anh Giang, không sao đâu." Ngô Tưởng vỗ ngực nói: "Lát nữa tôi dẫn cậu chơi, thiết bị gọi của tôi cho cậu dùng nè."
"Bảo sao cái gì?" Phó Chu liếc cậu ta một cái, tàn nhẫn nói: "Đừng có lấy cái này làm cớ, dù có ở cuối nhóm thì tụi mày cũng như vậy thôi."
"Cẩn thận đừng động vào những cơ quan đó." Phó Chu ngẩng đầu: "Nhưng anh thấy mày cũng gan lắm đấy, đỡ hơn mấy người kia."
"Cậu đừng sợ, tôi ở đây rồi, dù thế nào cũng không để bọn họ doạ được cậu đâu."
"Chậc." Phó Chu lộ vẻ coi thường, khoé mắt liếc nhìn Giang Hành Thâm, hắng giọng một tiếng, làm như thờ ơ, kéo kéo tay áo của cậu: "Vậy lát nữa cậu đi sau tôi được không?"
"Chỉ là một con búp bê mà thôi, sao mấy anh lại sợ đến mức này chứ?"
"Chính là a." Trình Kiệt Văn ở bên cạnh phụ họa, "Học bá nếu không ngươi cầm đi, chúng ta trước kia thường xuyên chơi nhà ma, đều thói quen này đó."
"Chưa chơi bao giờ."
"Em trai à, em định làm gì vậy?" Ngô Tưởng sợ hãi.
"Giang ca không có việc gì." Ngô tưởng vỗ bộ ngực nói: "Một hồi ta mang ngươi chơi, ta gọi khí cho ngươi đi."
"Hả?" Trình Kiệt Văn quay đầu lại, không hề muốn nhận lấy, như thể nếu nhận thì đã thừa nhận là mình nhát gan vậy, lèo nhèo cả buổi: "Học sinh giỏi, cậu có sợ nhà ma không?"
"Hảo, một khối đi thôi." Giang Hành Thâm nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn, ý bảo hắn đi phía trước đi.
"Học bá ngươi trước kia chưa từng chơi nhà ma sao?" Lê Bình có chút há hốc mồm.
"Học sinh giỏi, cậu chưa từng chơi nhà ma hả?" Lê Bình có chút ngạc nhiên.
"Không cần cho ta." Hắn cười, nhẹ giọng nói: "Ta lại không sợ nhà ma."
"Không hẳn là bị doạ." Giang Hành Thâm lấy lại bình tĩnh, chớp mắt một cái, cảm giác lông mi của mình khẽ quét qua lòng bàn tay của Phó Chu: "Chỉ là không chuẩn bị tâm lý thôi, tôi không sợ mấy cái này đâu, cậu buông ra đi."
"Không như thế nào chơi qua."
"Không tính bị dọa đến." Giang Hành Thâm hoãn lại đây, chớp chớp mắt, cảm giác được chính mình lông mi nhẹ nhàng đảo qua Phó Chu lòng bàn tay, "Chính là không có chuẩn bị tâm lý, ta không sợ này đó, ngươi buông ra đi."
"Là ta." Phó Chu đem oa oa đá văng ra, "Bị dọa tới rồi?"
"Là tôi." Phó Chu đá con búp bê qua một bên: "Bị doạ rồi à?"
"Ma kìa!!!!"
"Một lọ kẹo, hai lọ kẹo, mang lọ kẹo đến cho bà, bà mở cửa cười với tôi ——"
"Nếu cậu sợ thì cứ nói với tôi." Phó Chu hạ giọng, dùng âm lượng rất nhỏ nói: "Tôi hứa sẽ không nói cho ai biết."
"Nếu là sợ hãi nói liền nói cho ta." Phó Chu thanh âm đè thấp, dùng rất nhỏ âm lượng nói: "Ta bảo đảm bất hòa người khác nói."
"Ngươi đừng sợ, ta ở đâu, thế nào cũng sẽ không làm cho bọn họ dọa đến ngươi."
"Quỷ a!!!!"
"Ta bị dọa đến? Ngươi đều đem nhân gia npc khăn trùm đầu kéo xuống tới còn nói ta?"
"Tao bị doạ sợ? Mày giật luôn cả tóc giả của NPC người ta mà còn dám nói tao?"
"Ta thảo, ngươi đã quên ngươi trốn cái bàn phía dưới sự?"
"Thiết." Phó Chu khinh thường nhìn lại, dư quang quét về phía Giang Hành Thâm, muộn thanh khụ khụ, giống như không chút để ý, lôi kéo hắn tay áo, "Vậy ngươi chờ hạ đi ta mặt sau được không?"
"Trách không được cái gì?" Phó Chu liếc xéo hắn liếc mắt một cái, vô tình nói: "Đừng lấy cái này đương lấy cớ, các ngươi ở mặt sau cùng cũng là một cái dạng."
"Ừ." Phó Chu gật đầu: "Đi thôi."
"Ừm, tôi biết rồi." Giang Hành Thâm thấp thoáng thấy những người khác đã đi trước bọn họ cả mấy mét, không nhịn được nhắc nhở: "Đi thôi, không thì sẽ không theo kịp mất."
"Đm, mày quên chuyện mày trốn dưới gầm bàn rồi à?"
"Đối nga." Ngô tưởng một phách đầu, "Giang ca cùng Phó Chu hình như là ta này mấy cái bên trong một chút cũng chưa bị dọa đến người, hắn hẳn là cũng không sợ."
"Đúng rồi." Ngô Tưởng vỗ đầu: "Anh Giang và Phó Chu hình như là hai người trong nhóm mình không hề bị doạ, chắc cậu ấy cũng không sợ đâu."
"Được rồi, đi cùng nhau đi." Giang Hành Thâm nhẹ nhàng đẩy hắn, ra hiệu hắn đi về phía trước.
Khi Giang Hành Thâm và Phó Chu rời khỏi quán cà phê, nhìn thấy đám người Ngô Tưởng đang đợi ở nơi râm mát cách đó không xa.
Không biết ai đã mua đùi gà nướng cho Phương Phỉ, lúc hai người đi qua, cậu bé đúng lúc gặm xong.
Cách đó vài mét là quầy bán vé nhà ma, Phó Chu chỉ về phía đó rồi nói với Phương Phỉ: "Lúc này nhà ma ít người, đi bây giờ được không?"
Phương Phỉ nhìn theo hướng hắn chỉ, sau đó gật đầu: "Được."
Phó Chu đi mua sáu vé, tiếp đó mấy người họ được nhân viên dẫn đến cửa vào của nhà ma.
Lúc nhỏ Giang Hành Thâm không đi khu vui chơi nhiều lắm, hiển nhiên đã sớm quên mất trong nhà ma thế nào, chỉ cảm thấy ở trong này điều hoà mở rất lạnh, mát hơn nhiều so với bên ngoài.
Nhà ma có chủ đề là bệnh viện, trước khi nhân viên rời đi đã phát cho bọn họ ba thiết bị gọi, nếu không thể ra ngoài được hoặc quá sợ thì có thể bấm nút.
Ba thiết bị gọi được đưa vào tay Giang Hành Thâm, cậu không nghĩ ngợi nhiều, liền đưa cho Phương Phỉ một cái, Ngô Tưởng một cái, còn lại cái cuối cùng, cậu đưa cho Phó Chu.
Phó Chu thấy vậy, khoé miệng không kiềm chế được mà nhếch lên, trong ánh mắt vui vẻ đầy sự dịu dàng chiều chuộng: "Cậu lo cho tôi à?"
"Không cần đưa cho tôi đâu." Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Tôi không sợ nhà ma đâu."
Giang Hành Thâm đành phải thu lại thiết bị gọi, không biết nên đưa cái còn lại cho ai.
"Đúng vậy." Trình Kiệt Văn đứng bên cạnh phụ hoạ: "Học sinh giỏi, hay là cậu cầm đi, trước đây tụi này thường hay chơi nhà ma, đã quen với mấy thứ này rồi."
......
......
Ai, quả nhiên học tập hảo đều là yêu cầu trả giá đại giới.
Ba cái gọi khí bị đặt ở Giang Hành Thâm trong tay, hắn không như thế nào nghĩ nhiều, liền cho phương phỉ một cái, Ngô tưởng một cái, còn dư lại cuối cùng một cái, hắn đưa cho Phó Chu.
Bước vào cửa nhà ma, ánh sáng trong tầm mắt dần trở nên yếu đi, nhưng vẫn có thể thấy mờ mờ đường phía trước.
Bước vào hành lang, gần như chưa kịp cho người ta thời gian thích nghi, ngay giây tiếp theo, trần nhà phía trên đột nhiên mở ra, tiếp đó là một con búp bê rách nát rơi xuống.
Cái này công viên trò chơi nhà ma bên trong còn rất đại, thậm chí có rất nhiều bất đồng phòng, có đôi khi thấy không rõ thật đúng là không biết muốn chạy đi đâu.
Cậu bé vừa đi về phía con búp bê vừa lạnh lùng nói: "Cái này thì có gì đâu."
Cậu dừng lại một chút rồi nói: "Tôi không sợ."
Cậu lên tiếng trước: "Phó Chu?"
Cậu nhìn về phía tiếng nói, thấy Phó Chu đang đứng đó với vẻ mặt nghiêm túc.
Cậu và Phó Chu vừa định bước nhanh để bắt kịp thì nhìn thấy ở cửa phòng bệnh phía trước bên trái có thứ gì đó nhảy ra, ngay sau đó nghe thấy Trình Kiệt Văn phát ra một tiếng hét thất thanh.
Cậu và Phó Chu đi ở phía sau cùng, suốt đường chỉ toàn nghe thấy tiếng la hét kinh hoàng của Trình Kiệt Văn và Lê Bình, Giang Hành Thâm không nghe thấy tiếng la của những người khác, có lẽ là cũng la, nhưng lại bị tiếng hét của hai người kia lấn át.
—— Chắc chắn là từ nhỏ học sinh giỏi đã bị cha mẹ giám sát việc học, thế nên không có nhiều cơ hội đến khu vui chơi.
Chỉ tưởng tượng thôi mà Phó Chu đã thấy sục sôi trong lòng.
Dù sao ba người kia trông còn sợ hơn cả cậu bé.
Giang Hành Thâm bị chứng quáng gà nhẹ, trong điều kiện ánh sáng như thế này, cậu hầu như không nhìn rõ được thứ gì cách vài bước, thường phải đợi bọn họ hét lên rồi mới phản ứng kịp, có phần mơ màng, cảm giác như không phải đang ở trong nhà ma.
Giang Hành Thâm còn chưa đi vài bước, liên hoàn cảnh cũng không thấy rõ, phía trước Phó Chu liền đối hắn nói: "Ngươi ly ta gần điểm nhi, bằng không ta tìm không thấy ngươi."
Giang Hành Thâm cùng Phó Chu từ quán cà phê ra tới thời điểm, nhìn đến Ngô tưởng bọn họ ở cách đó không xa râm mát mà chờ.
Giang Hành Thâm hơi chút có điểm bệnh quáng gà, tại đây loại ánh sáng hạ cơ bản xem không rõ lắm vài bước có hơn đồ vật, thông thường đều là bọn họ kêu xong, chính mình mới phản ứng lại đây, có điểm mê mê hoặc hoặc, cảm giác đều không giống ở nhà ma.
Giang Hành Thâm khi còn nhỏ chưa từng chơi vài lần công viên trò chơi, tự nhiên cũng sớm đã quên nhà ma là cái dạng gì, chính là cảm thấy nơi này khí lạnh khai thật sự đủ, so bên ngoài mát mẻ rất nhiều.
Giang Hành Thâm không có đáp ứng, đang muốn nói chuyện thời điểm, Phó Chu thanh âm bỗng nhiên vang lên, "Không cần."
Giang Hành Thâm không rõ lắm nhà ma là cái dạng gì, ngày thường cũng không thấy quá phim kinh dị, đối này lắc lắc đầu, "Ta không rõ lắm."
Giang Hành Thâm không rõ trong nhà ma là như thế nào, bình thường cũng không xem phim kinh dị, nên lắc đầu: "Tôi không rõ lắm."
Giang Hành Thâm không đồng ý, lúc định nói chuyện thì giọng Phó Chu đột nhiên vang lên: "Không cần đâu."
Giang Hành Thâm nâng nâng đầu, không nhiều lời lời nói.
Giang Hành Thâm ngẩng đầu lên một chút, không nói thêm gì.
Giang Hành Thâm nghe thấy, bản thân còn chưa nhận ra được đã quay mặt nhìn Phó Chu.
Giang Hành Thâm nghe thấy, chính mình cũng chưa nhận thấy được, thiên quá mặt triều Phó Chu nhìn thoáng qua.
Giang Hành Thâm thấy Phương Phỉ vẫn chưa hết hoảng sợ, nói: "Nếu em sợ thì qua đây với bọn anh đi."
Giang Hành Thâm vừa mới bước được vài bước, còn chưa kịp nhìn rõ môi trường xung quanh thì Phó Chu phía trước đã nói với cậu: "Cậu đi gần tôi chút, không thì tôi sẽ không tìm thấy cậu đâu."
Giang Hành Thâm đành phải thu hồi gọi khí, không biết tiếp theo cái nên cho ai.
Giây tiếp theo Ngô tưởng mộng bức hỏi: "Kia Giang ca làm sao bây giờ?"
Giây tiếp theo Ngô Tưởng ngơ ngác hỏi: "Thế anh Giang phải làm sao đây?"
Giọng hát quái dị, du dương, vang vọng khắp hành lang trống trải.
Gọi khí rốt cuộc phân phối xong, Phó Chu đối này thực vừa lòng.
Hai người bắt đầu cãi vã, Giang Hành Thâm suy nghĩ một chút, lên tiếng cắt ngang cuộc tranh cãi của bọn họ: "Vậy cái này đưa cho Trình Kiệt Văn đi."
Hai người bắt đầu ồn ào lên, Giang Hành Thâm nghĩ nghĩ, xuất khẩu đánh gãy bọn họ tranh luận, "Kia cái này cấp Trình Kiệt Văn đi."
Hai người song song đi ở phía trước, quẹo vào qua đi, xuất hiện ở trước mặt là một cái ánh đèn u lục hành lang, bên cạnh vách tường treo biển hành nghề thượng viết "Nhi khoa" hai chữ.
Hai người đi song song đằng trước, sau khi rẽ, xuất hiện trước mặt họ là một hành lang được chiếu sáng âm u với ánh đèn xanh lục, trên vách tường bên cạnh có bảng hiệu ghi hai chữ "Khoa Nhi".
Haizz, quả nhiên học giỏi cũng cần phải trả giá.
Hắn biên hướng oa oa đi biên cao lãnh mà nói: "Này có cái gì."
Hắn cùng Phó Chu vừa muốn đuổi theo, thấy tả phía trước cửa phòng bệnh đột nhiên nhảy ra thứ gì, sau đó liền nghe thấy Trình Kiệt Văn phát ra một tiếng kinh thiên động địa tiếng thét chói tai.
Hắn cùng Phó Chu đi ở mặt sau cùng, dọc theo đường đi đều là Trình Kiệt Văn cùng Lê Bình quỷ khóc sói gào, Giang Hành Thâm cũng chưa nghe thấy những người khác kêu, có lẽ là hô, nhưng lại bị hai người lớn hơn nữa tiếng kêu cái qua đi.
Hắn dẫn đầu ra tiếng: "Phó Chu?"
Hắn dừng một chút, sau đó nói: "Ta không sợ."
Hành động đá con búp bê của hắn bị mấy người phía sau nhìn thấy, Trình Kiệt Văn suýt thì quỳ xuống gọi anh hai: "Anh Phó, anh là anh trai em, anh là anh trai ruột của em!"
Hắn quay người lại, trong mắt vô thức hiện lên ý cười.
Hắn theo tiếng vọng qua đi, thấy Phó Chu vẻ mặt đứng đắn mà đứng ở kia.
Hắn xoay người, trong mắt không tự giác lộ ra ý cười.
Hắn đá văng ra oa oa động tác bị mặt sau mấy người thấy, Trình Kiệt Văn hận không thể quỳ xuống kêu đại ca, "Phó ca ngươi là ta ca, ngươi là ta thân ca!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hết đợt này đến đợt khác bất đồng tiếng thét chói tai vang lên, sự phát quá mức đột nhiên, Giang Hành Thâm còn không có trải qua quá loại này, bị rơi xuống oa oa kinh đến, trước tiên nhắm mắt sau này lui non nửa bước, khóe miệng banh thẳng.
—— học bá khẳng định là bởi vì từ nhỏ đã bị trong nhà cha mẹ vẫn luôn giám sát học tập, công viên trò chơi cũng chưa tới chơi qua vài lần.
Không biết là ai cấp phương phỉ mua gà quay chân, hai người đi qua đi thời điểm, hắn vừa lúc gặm xong rồi.
Không còn cách nào khác, cậu đành phải tiến lại gần vài bước: "Thế này được chưa?"
Không lâu sau, tiếng hát của con búp bê cũng tắt, hai bên hành lang là một dãy phòng bệnh, với bài học vừa rồi, bây giờ không ai dám di chuyển hay đụng vào bất cứ thứ gì nữa.
Lê Bình chỉ chỉ chính mình, không thể tin tưởng: "Ta?"
Lê Bình chỉ vào mình, không thể tin nổi: "Tôi á?"
Lê Bình cũng run rẩy theo sau: "Má, mấy cái thứ nhào ra toàn đập vào mặt tụi mình, bảo sao."
Lê Bình giơ hai tay lên làm động tác mời: "Được thôi, nếu anh Phó không sợ thì đi lên trước đi."
Lê Bình lập tức cười chế giễu, cười đến mức đập vào đùi: "Mày á? Lần trước không biết ai vừa la hét vừa chạy ra ngoài ấy ta? Ha ha ha ha ha."
Lê Bình lập tức trào phúng mà cười ra tiếng, mừng rỡ thẳng chụp đùi: "Liền ngươi? Lần trước không biết chỗ nào kêu biên chạy ra ha ha ha ha ha."
Lê Bình run run rẩy rẩy mà cùng lại đây, "Thảo, những cái đó đột mặt ngoạn ý toàn đột chúng ta trên mặt, trách không được đâu."
Lê Bình vươn hai tay làm ra cái thỉnh tư thế, "Hành, Phó ca ngươi không sợ liền đi đằng trước."
Liền ở Giang Hành Thâm muốn thu hồi ánh mắt thời điểm, Phó Chu lại nhìn qua, ngữ điệu bình thản đến cùng ngày thường thực không giống nhau, tựa hồ đang an ủi.
Mặc dù bài đồng dao vừa rồi rất đáng sợ, nhưng phản ứng của Phương Phỉ rõ ràng buồn cười hơn, ngoại trừ cậu bé thì không ai bị doạ cả, ngay cả Trình Kiệt Văn cũng cười đến mức không còn sợ bài hát vẫn đang phát.
Mà lời này nghe được Phó Chu lỗ tai, làm hắn đầu óc linh quang vừa hiện, bỗng nhiên có chủ ý.
Mặt cũng hảo tiểu, hắn bàn tay phủ lên đi đều có thể đụng tới Giang Hành Thâm chóp mũi.
Mặt cũng nhỏ nữa, tay hắn phủ lên còn có thể chạm đến mũi của Giang Hành Thâm.
Mấy mét có hơn chính là nhà ma chỗ bán vé, Phó Chu hướng cái kia phương hướng chỉ chỉ, đối phương phỉ nói: "Nhà ma hiện tại vừa vặn người không nhiều lắm, hiện tại đi được chưa?"
Mấy người mặt lộ vẻ đồng tình, ý tưởng thống nhất lên.
Mọi người đều tỏ ra thông cảm, cùng có chung một suy nghĩ:
Mới vừa mở mắt ra, còn không có thấy rõ trên mặt đất oa oa, liền có người dùng tay chắn hắn đôi mắt phía trước.
Này thanh thét chói tai vang tận mây xanh, Giang Hành Thâm bước chân đều bởi vậy ngừng một chút, mở miệng: "Còn hảo đem gọi khí cho hắn."
Nếu như Giang Hành Thâm sợ, biết đâu hắn còn có thể kéo cậu vào lòng ôm.
Ngay khi Giang Hành Thâm định thu lại ánh mắt của mình, Phó Chu lại nhìn qua, giọng điệu ôn hoà khác hẳn so với thường ngày, như thể đang an ủi.
Nghe Phó Chu nói vậy, cậu gật đầu đồng ý: "Tôi đi trước cũng được."
Nghe được Phó Chu nói như vậy, hắn gật đầu đáp ứng, "Ta đi đằng trước cũng đúng."
Ngô tưởng che lại trái tim vị trí, nhe răng trợn mắt: "Đại bình, ngươi mau đem hắn đá đến xa hơn điểm!"
Ngô Tưởng ôm lấy vị trí tim mình, cắn răng chịu đựng: "Đại Bình, cậu mau đá nó ra xa thêm chút đi!"
Ngô tưởng ở phía sau nói một miệng, "Nghe nói đây là cái này nhà ma nhất khủng bố một đoạn đường, Giang ca các ngươi cẩn thận một chút a."
Ngô Tưởng đi phía sau nói thêm: "Nghe nói đây là đoạn đáng sợ nhất trong nhà ma này, anh Giang, các cậu cẩn thận chút nhé."
Nhà ma là bệnh viện chủ đề, nhân viên công tác trước khi đi cho bọn hắn đã phát ba cái gọi khí, nếu đi không ra hoặc là thực sợ hãi nói liền có thể ấn cái nút.
Nhà ma trong khu vui chơi này khá lớn, thậm chí còn có rất nhiều phòng khác nhau, đôi khi nhìn không rõ thì thật sự không biết phải đi đường nào.
Nhịp tim trở nên nhanh hơn do adrenaline tiết ra nhanh chóng.
Những lời này lọt vào tai Phó Chu, khiến hắn bất chợt loé lên một ý tưởng.
Những tiếng hét khác nhau vang lên liên tiếp, sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến Giang Hành Thâm chưa từng trải qua điều này bị con búp bê rơi xuống làm giật mình, ngay lập tức nhắm mắt lại lùi về sau nửa bước, khoé miệng mím chặt.
Như vậy, cả hai người đều không có thiết bị gọi trong tay, mà trong nhà ma lại tối om, nên hắn sẽ có lý do để bảo vệ Giang Hành Thâm, còn có thể tiếp xúc gần gũi.
Như vậy hai người trong tay cũng chưa gọi khí, nhà ma lại tối om một mảnh, chính mình liền có lý do bảo hộ Giang Hành Thâm, còn có thể tiếp xúc gần gũi.
Phó Chu buồn cười nói: "Mày cứ thể hiện đi, không biết vừa rồi là ai ném con búp bê vậy ta?"
Phó Chu chỉ là ảo tưởng liền có chút nỗi lòng mênh mông.
Phó Chu cũng cười, "Đúng vậy, hai người bọn họ chơi nhà ma chính là như vậy, lá gan tiểu."
Phó Chu cũng cười: "Đúng vậy, hai đứa tụi nó chơi nhà ma là như vậy, nhát gan."
Phó Chu cự tuyệt, "Không được, ta muốn ở ngươi phía trước."
Phó Chu giữ vẻ mặt nghiêm túc, lén liếc nhìn Giang Hành Thâm một cái, có hơi tự mãn: "Cậu ấy có tôi ở bên cạnh rồi."
Phó Chu khuôn mặt nghiêm túc, trộm nhìn Giang Hành Thâm liếc mắt một cái, hơi có chút tự đắc, "Hắn có ta ở đây bên cạnh đâu."
Phó Chu thấy thế, khóe miệng không thể khống chế mà giơ lên, trong mắt tràn đầy ôn nhu dung túng vui vẻ, "Ngươi lo lắng ta a?"
Phó Chu thu hồi tay, ngượng ngùng rồi lại mạc danh cao hứng nói: "Ngươi lông mi thật dài, ta đụng phải."
Phó Chu thu tay lại, ngượng ngùng nhưng không hiểu sao lại vui vẻ, nói: "Lông mi cậu dài thật đấy, tôi chạm vào rồi."
Phó Chu từ chối: "Không được, tôi phải đi trước cậu."
Phó Chu đi mua sáu cá nhân phiếu, theo sau mấy người bị nhân viên công tác đưa tới nhà ma lối vào.
Phương Phỉ cầm con búp bê lên, nhưng chưa kịp ra vẻ đắc ý thì con búp bê đã bị kích hoạt chương trình, phát ra tiếng hát đồng dao cứng nhắc.
Phương Phỉ cứng cổ: "Không cần."
Phương phỉ theo hắn chỉ phương hướng xem, sau đó gật đầu: "Hành."
Phương Phỉ tức tối không lên tiếng.
Phương phỉ vừa mới cũng kêu, nhưng lúc này xem tất cả mọi người ở khen Phó Chu, thuộc về học sinh trung học phản cốt so đấu tâm lý liền lên đây.
Phương Phỉ vừa ngượng ngùng vừa gượng gạo trốn lại vào trong đám đông.
Rốt cuộc việc phân chia thiết bị gọi cũng xong, Phó Chu tỏ ra rất hài lòng.
Sau một thoáng im lặng, Phương Phỉ hét lên một tiếng chói tai, hoảng loạn ném con búp bê ra xa.
Sau đó, Phó Chu đá một cái vào chân Trình Kiệt Văn, ra hiệu bằng ánh mắt: "Giang Hành Thâm cho mày thiết bị gọi thì cứ nhận đi, còn không mau cầm lấy?"
Sau đó Phó Chu đá một chút Trình Kiệt Văn cẳng chân, ánh mắt ý bảo: "Giang Hành Thâm cho ngươi gọi khí liền cầm, động tác còn không nhanh lên?"
Tiếng hét này vang vọng khắp nơi, khiến bước chân Giang Hành Thâm khựng lại một chút, cất tiếng nói: "May mà đưa thiết bị gọi cho cậu ấy rồi."
Tim đập bởi vì adrenalin nhanh chóng phân bố trở nên cấp tốc lên.
Trên cổ tay mang theo hương vị làm hắn ngửi được là một cổ nhàn nhạt chanh vị, lòng bàn tay ấm áp, liền lực đạo đều không có thực trọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Kiệt Văn bách với ánh mắt kia uy áp, chỉ có thể nén giận mà đem gọi khí tiếp nhận tới, trở tay nhét vào Lê Bình trong tay.
Trình Kiệt Văn bị áp lực trong ánh mắt kia uy hiếp, chỉ có thể nén giận nhận lấy thiết bị gọi, trở tay nhét vào trong tay Lê Bình.
Trình Kiệt Văn bị vạch trần, thẹn quá hoá giận khinh bỉ lại: "Biến đi, không phải mày cũng vậy à? Ngay cả thông báo trên loa mà cũng bị doạ sợ."
Trình Kiệt Văn bị vạch trần, thẹn quá thành giận mà mắt trợn trắng, cùng hắn xé rách da mặt, "Cút đi, ngươi không phải như vậy a? Liền quảng bá bá báo đều có thể bị dọa đến."
Trong môi trường tối tăm, gần như không thể nhìn thấy một số động tác của người kia, nhất là những động tác vô thức có thể không để ý mà bỏ qua này.
U ám hoàn cảnh hạ, cơ hồ nhìn không thấy đối phương một ít động tác, đặc biệt là hắn loại này có thể xem nhẹ bất kể vô ý thức động tác.
Vạn nhất Giang Hành Thâm sợ hãi, hắn nói không chừng còn có thể kéo kéo ôm một cái.
Vô pháp, hắn đành phải ly gần vài bước, "Như vậy có thể sao."
Vừa mở mắt ra, còn chưa kịp nhìn rõ con búp bê trên mặt đất thì có ai đó đã dùng tay che trước mắt cậu. Mùi hương trên cổ tay mà cậu ngửi được là mùi chanh thoang thoảng, lòng bàn tay ấm áp, ngay cả lực cũng không quá mạnh.
Vừa rồi Phương Phỉ cũng hét, nhưng lúc này thấy mọi người đều khen ngợi Phó Chu, tâm lý ganh đua của một học sinh cấp hai lại nổi lên.
Đi rồi nửa trình, Trình Kiệt Văn run run rẩy rẩy trốn đến vài người mặt sau cùng, "Dựa, ta mới phát hiện ta vẫn luôn đi chính là phía trước."
Đi vào hành lang, cơ hồ còn không có cho người ta giảm xóc thời gian, giây tiếp theo, đỉnh đầu trần nhà liền bỗng nhiên mở ra buông xuống, theo sau một cái rách nát thú bông oa oa liền rớt ra tới.
Đi vào nhà ma nhập khẩu, trong tầm mắt ánh sáng dần dần biến yếu, bất quá vẫn là có thể mơ hồ nhìn đến trước mắt con đường hình dáng.
Đi được nửa chặng, Trình Kiệt Văn run rẩy núp vào cuối nhóm: "Đậu má, tao mới phát hiện mình cứ đi trước suốt."
"A!!!!"
"A!!!!"
"A!!!"
"A!!!"
"A!!"
"A!!"
"A!"
"A!"
"A?" Trình Kiệt Văn quay đầu, thực không nghĩ tiếp nhận tới, tựa hồ như vậy liền thừa nhận chính mình nhát gan giống nhau, cọ xát nửa ngày: "Học bá, ngươi có sợ không nhà ma?"
"Ặc...... Được rồi."
"Ách...... Hảo đi."
"Ân, ta biết." Giang Hành Thâm mơ hồ mà nhìn đến những người khác đã đi ở bọn họ phía trước vài mễ xa vị trí, nhịn không được nhắc nhở, "Đi trước đi, bằng không theo không kịp."
"Ân." Phó Chu gật đầu, "Đi thôi."
"Anh Giang, không sao đâu." Ngô Tưởng vỗ ngực nói: "Lát nữa tôi dẫn cậu chơi, thiết bị gọi của tôi cho cậu dùng nè."
"Bảo sao cái gì?" Phó Chu liếc cậu ta một cái, tàn nhẫn nói: "Đừng có lấy cái này làm cớ, dù có ở cuối nhóm thì tụi mày cũng như vậy thôi."
"Cẩn thận đừng động vào những cơ quan đó." Phó Chu ngẩng đầu: "Nhưng anh thấy mày cũng gan lắm đấy, đỡ hơn mấy người kia."
"Cậu đừng sợ, tôi ở đây rồi, dù thế nào cũng không để bọn họ doạ được cậu đâu."
"Chậc." Phó Chu lộ vẻ coi thường, khoé mắt liếc nhìn Giang Hành Thâm, hắng giọng một tiếng, làm như thờ ơ, kéo kéo tay áo của cậu: "Vậy lát nữa cậu đi sau tôi được không?"
"Chỉ là một con búp bê mà thôi, sao mấy anh lại sợ đến mức này chứ?"
"Chính là a." Trình Kiệt Văn ở bên cạnh phụ họa, "Học bá nếu không ngươi cầm đi, chúng ta trước kia thường xuyên chơi nhà ma, đều thói quen này đó."
"Chưa chơi bao giờ."
"Em trai à, em định làm gì vậy?" Ngô Tưởng sợ hãi.
"Giang ca không có việc gì." Ngô tưởng vỗ bộ ngực nói: "Một hồi ta mang ngươi chơi, ta gọi khí cho ngươi đi."
"Hả?" Trình Kiệt Văn quay đầu lại, không hề muốn nhận lấy, như thể nếu nhận thì đã thừa nhận là mình nhát gan vậy, lèo nhèo cả buổi: "Học sinh giỏi, cậu có sợ nhà ma không?"
"Hảo, một khối đi thôi." Giang Hành Thâm nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn, ý bảo hắn đi phía trước đi.
"Học bá ngươi trước kia chưa từng chơi nhà ma sao?" Lê Bình có chút há hốc mồm.
"Học sinh giỏi, cậu chưa từng chơi nhà ma hả?" Lê Bình có chút ngạc nhiên.
"Không cần cho ta." Hắn cười, nhẹ giọng nói: "Ta lại không sợ nhà ma."
"Không hẳn là bị doạ." Giang Hành Thâm lấy lại bình tĩnh, chớp mắt một cái, cảm giác lông mi của mình khẽ quét qua lòng bàn tay của Phó Chu: "Chỉ là không chuẩn bị tâm lý thôi, tôi không sợ mấy cái này đâu, cậu buông ra đi."
"Không như thế nào chơi qua."
"Không tính bị dọa đến." Giang Hành Thâm hoãn lại đây, chớp chớp mắt, cảm giác được chính mình lông mi nhẹ nhàng đảo qua Phó Chu lòng bàn tay, "Chính là không có chuẩn bị tâm lý, ta không sợ này đó, ngươi buông ra đi."
"Là ta." Phó Chu đem oa oa đá văng ra, "Bị dọa tới rồi?"
"Là tôi." Phó Chu đá con búp bê qua một bên: "Bị doạ rồi à?"
"Ma kìa!!!!"
"Một lọ kẹo, hai lọ kẹo, mang lọ kẹo đến cho bà, bà mở cửa cười với tôi ——"
"Nếu cậu sợ thì cứ nói với tôi." Phó Chu hạ giọng, dùng âm lượng rất nhỏ nói: "Tôi hứa sẽ không nói cho ai biết."
"Nếu là sợ hãi nói liền nói cho ta." Phó Chu thanh âm đè thấp, dùng rất nhỏ âm lượng nói: "Ta bảo đảm bất hòa người khác nói."
"Ngươi đừng sợ, ta ở đâu, thế nào cũng sẽ không làm cho bọn họ dọa đến ngươi."
"Quỷ a!!!!"
"Ta bị dọa đến? Ngươi đều đem nhân gia npc khăn trùm đầu kéo xuống tới còn nói ta?"
"Tao bị doạ sợ? Mày giật luôn cả tóc giả của NPC người ta mà còn dám nói tao?"
"Ta thảo, ngươi đã quên ngươi trốn cái bàn phía dưới sự?"
"Thiết." Phó Chu khinh thường nhìn lại, dư quang quét về phía Giang Hành Thâm, muộn thanh khụ khụ, giống như không chút để ý, lôi kéo hắn tay áo, "Vậy ngươi chờ hạ đi ta mặt sau được không?"
"Trách không được cái gì?" Phó Chu liếc xéo hắn liếc mắt một cái, vô tình nói: "Đừng lấy cái này đương lấy cớ, các ngươi ở mặt sau cùng cũng là một cái dạng."
"Ừ." Phó Chu gật đầu: "Đi thôi."
"Ừm, tôi biết rồi." Giang Hành Thâm thấp thoáng thấy những người khác đã đi trước bọn họ cả mấy mét, không nhịn được nhắc nhở: "Đi thôi, không thì sẽ không theo kịp mất."
"Đm, mày quên chuyện mày trốn dưới gầm bàn rồi à?"
"Đối nga." Ngô tưởng một phách đầu, "Giang ca cùng Phó Chu hình như là ta này mấy cái bên trong một chút cũng chưa bị dọa đến người, hắn hẳn là cũng không sợ."
"Đúng rồi." Ngô Tưởng vỗ đầu: "Anh Giang và Phó Chu hình như là hai người trong nhóm mình không hề bị doạ, chắc cậu ấy cũng không sợ đâu."
"Được rồi, đi cùng nhau đi." Giang Hành Thâm nhẹ nhàng đẩy hắn, ra hiệu hắn đi về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro