Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Quay Đầu Liền Thành Bạn Trai!
Nhóm Đôi Thường Niên
hướng dương không hướng về mặt trời.
2024-07-03 13:58:33
Sáng, cả trường xôn xao. Có người thì tức đến đỏ mắt, cố nhịn nhưng không nỗi gào thét khắp trường, có người thì cắn môi lo lắng, rồi mình sẽ đi về đâu, có kẻ còn chạy lên phòng quản lý, nằng nặc đòi ban giám hiệu giải thích chuyện gì đang xảy ra.Hóa ra, kì thi nhóm đôi thường niên đã phát động. Đây là kì thi quan trọng nhất của trường trong năm, nhằm củng cố tinh thần đồng đội và nâng cao ý thức điểm số. Nhóm thắng cuộc sẽ được cộng 6,5 điểm vào bài thi cuối kì, một con điểm không hề nhỏ. Thể lệ thi lần này là theo hình thức văn học, các nhóm sẽ làm phần thuyết trình nghị luận xã hội theo chủ đề tự chọn, trình bày trước toàn trường. Hằng năm, mong ước nhỏ nhoi của học sinh là được phân chung nhóm với học trưởng hoặc học bá, bởi lẽ chắc chắn không nhất cũng nhì. Nhưng năm nay, trường không để cho niềm vui ấy tiếp diễn, nhìn vào bảng nhóm, đập vào con mắt bàng hoàng của mọi người là hai cái tên ngang nhiên đứng thứ tự đầu tiên: Lư Hồng Như, Phạm Minh Hoàng ( nhóm 1 ).
Hồng Như bước vào, bao nhiêu con mắt đều đổ về cô. Bình thường cô vô trường cũng có vài người nhìn, còn đằng này nguyên sân đều trố mắt về phía Hồng Như, cô không biết chuyện gì đang xảy ra. Cùng lúc đó, Minh Hoàng bước vào. Sân trường dường như chia thành hai phe một bên nhìn Minh Hoàng một bên nhìn Hồng Như. Minh Hoàng lên tiếng trước, khó chịu hỏi:
"Chuyện gì vậy? Bộ mặt tôi có dính gì sao, nhìn ghê thế?"
Một học sinh rụt rè chỉ lên bảng nhóm, cả hai đều quay lại nhìn. Họ chỉ mất một giây để định hình, rồi lập tức tám mắt nhìn nhau ( cộng thêm cả mắt kính ), không hẹn mà cùng nhếch mép cười, đồng thanh:
"Ồ!"
Hồng Như phá ra cười, xỏ xiên:
"Chà chà, bình thường học sinh có câu 'Không cần làm gì! Học trưởng học bá gánh còng lưng'. Vậy không biết lần này lưng ai còng trước nhỉ?"
Minh Hoàng không phải dạng vừa, không chút dao động đáp:
"Chẳng có ai cả, chỉ có những giọt lệ rơi đẫm sân trường thôi"
Hồng Như không hiểu:
"Ai?"
Minh Hoàng hất đầu:
"Họ"
Biết ngay là nói đến mình, mọi người bắt đầu tản ra, mỗi người một hướng, không tụ tập lại nữa. Thôi thì, ai cũng phải cam lòng trước số phận éo le này thôi.
Có một người sống chết cũng không chịu, Hoàng Yến. Trên hạng ba, ả là người đứng nhiều nhất. Tuy nhiên, trình độ vẫn không thể so bì được với 'tiên nữ giáng trần' Lư Hồng Như. Từng là kẻ thất bại trước cô tại vòng chung kết 'Cất Lên Tiếng Nói Của Bạn', từng bao lần chứng kiến chỉ còn 0.1 điểm nữa là có thể ngang nhiên leo lên vị trí thứ 2, từng là kẻ ngậm ngùi nhìn cô năm năm liền nhận giải tài sắc vẹn toàn, ả ghét cô. Và điều quan trọng ở đây, ả yêu Minh Hoàng. Đúng vậy, Hoàng Yến yêu Minh Hoàng. Ả những tưởng Minh Hoàng ghét Hồng Như, điều đó đã từng là sự thật.
Lời au: khúc này đọc hơi lú, cụ thể là đoạn sau kể về thời mh ghét hn, xong đoạn sau nữa là quay về câu chuyện của hy ( đm con chos, gét vcl. Tự phác nên nhân vật rồi tự ghét luôn, sorry. )
Năm đó Hồng Như ngông cuồng đến lạ. Lớp 6. Vừa bước vào trung học, cô đã gây nên bao nhiêu tai tiếng, từng là một 'tài năng trẻ' trong làng quậy phá, từng xứng danh nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò, đúng vậy, cô từng khiến Minh Hoàng ghét cô. Anh ngày đó học trên cô một khối, lớp 7. Anh là một học sinh mẫu mực, ngày nào cũng đến sớm, học hành điểm số cao chót vót, lại còn đẹp trai, giỏi thể thao, chỉ mới học năm thứ 2 của trung học mà đã khối chị theo. Tất nhiên, gương mẫu, nên anh ghét người như Hồng Như. Tình cờ năm đó, 6G9I và 7G7I học kế nhau. Và Hồng Như, tuy nghịch phá nhưng lớp 6 được cái luôn đến sớm, vậy nên sáng nào cũng gây rối với Minh Hoàng. Thứ làm anh nhớ nhất với con nhỏ này là một ngày đầu tuần, anh đang lau bảng thì một trái cầu bay thẳng vào đầu. Ngơ ngác, anh quay xung quanh, tìm ra kẻ thủ phạm, lúc đó, Hồng Như gõ cửa. Trong lớp chỉ có mình mình, Minh Hoàng biết ngay con nhỏ này chứ không ai khác, anh bực tức cầm trái cầu ra, không quên chửi:
"Không có mắt hay sao mà ném cầu vào đầu người ta thế? Có cần tôi đây tìm người hiến giác mạc cho không?". Gần hai tháng sau, kết quả học tập của Hồng Như bỗng nhiên cao vụt. Thoạt đầu, mọi người nghi ngờ cô chép phao, nhưng sau đó, trải qua mấy kì thi, không ai còn nghi ngờ nữa. Từ đó, Minh Hoàng có một đối thủ mới, tuy là lớp 6, điểm của cô bao giờ cũng tranh đầu bảng với anh, khiến anh càng thêm ghét tợn.
Nhưng đáng ghét làm sao, con nhỏ này càng lớn càng xinh. Năm lớp 6, Hồng Như không có gì đặc biệt. Da ngăm ngăm, tóc cắt mullet ngắn, đeo mắt kính đen, nhìn hệt như mọt sách giả dạng girl phố, đã thế, lúc đó cô chỉ có m59. Chả hiểu làm sao, lên lớp 7 lớp 8, cô để tóc dài, da trắng, mắt kính trong, cao m76, càng ngày càng ra dáng nàng thơ. Bao nhiêu anh trai trong trường cũng chỉ mong đến cái ngày cô mặc áo dài trắng, để rồi về nhà ôm tương tư. Minh Hoàng không ngoại lệ. Lớp 7, anh vẫn ghét cô. Lớp 8, anh bớt ghét cô đi một chút, bởi lẽ, anh thấy một lần cô cười. Không phải là cười kiểu khinh bỉ như Hồng Như vẫn cười trước Hoàng Yến, mà là cười thật sự, cười vì vui. Anh thấy tim mình hẫng nhịp ngay khoảnh khắc đó. Lớp 9, không hiểu sao anh vẫn ghét cô, chắc tại cô hay tranh hạng nhất với anh. Lớp 10, cái ngày cô mặc áo dài trắng, anh cảm thấy mình ghét cô chỉ còn chút xíu, giá như cô không phải học bá, giá như cô là 'đàn em Lư' hay 'Hồng Như lớp 10G6I' thì anh đã tán cô từ lúc nào rồi, nhưng bởi vì cô đấu với anh, anh phải ghét cô. Năm nay, vẫn thế, nhưng Minh Hoàng năm nay phát hiện ra một trò mới, chọc Hồng Như phát điên rất đáng yêu. Anh nghĩ, có lẽ mình thích cô, nhưng anh không dám nói, anh không dám.
Quay lại với Hoàng Yến. Ả là một người nhạy cảm, ả rất nhanh đã nhận ra Minh Hoàng thích Hồng Như, thật trớ trêu! Hoàng Yến ghét Hồng Như, Minh Hoàng thích Hồng Như, và Hoàng Yến lại thích Minh Hoàng. Đó là lí do tại sao ả lại mất bình tĩnh trước việc phân nhóm như này, chắc chắn lần này, không phải người yêu cũng lại thân thêm mấy bậc.
End.
Lời au: vl định viết câu chuyện về mh có chút xíu mà hết mẹ mấy trăm chữ, g nó lên tới 1285 chữ luôn trời, chap này viết mh rồi chap sau phiên ngoại về hn. Ê bật mí là hai bạn nhỏ này đấu đá nhau là thế nhưng trong lòng ai cũng nghĩ mình thích đối phương ( mà là v thật ). Lói chung, chương này end lúc 22:30, chúc mng ngủ ngon!
Hồng Như bước vào, bao nhiêu con mắt đều đổ về cô. Bình thường cô vô trường cũng có vài người nhìn, còn đằng này nguyên sân đều trố mắt về phía Hồng Như, cô không biết chuyện gì đang xảy ra. Cùng lúc đó, Minh Hoàng bước vào. Sân trường dường như chia thành hai phe một bên nhìn Minh Hoàng một bên nhìn Hồng Như. Minh Hoàng lên tiếng trước, khó chịu hỏi:
"Chuyện gì vậy? Bộ mặt tôi có dính gì sao, nhìn ghê thế?"
Một học sinh rụt rè chỉ lên bảng nhóm, cả hai đều quay lại nhìn. Họ chỉ mất một giây để định hình, rồi lập tức tám mắt nhìn nhau ( cộng thêm cả mắt kính ), không hẹn mà cùng nhếch mép cười, đồng thanh:
"Ồ!"
Hồng Như phá ra cười, xỏ xiên:
"Chà chà, bình thường học sinh có câu 'Không cần làm gì! Học trưởng học bá gánh còng lưng'. Vậy không biết lần này lưng ai còng trước nhỉ?"
Minh Hoàng không phải dạng vừa, không chút dao động đáp:
"Chẳng có ai cả, chỉ có những giọt lệ rơi đẫm sân trường thôi"
Hồng Như không hiểu:
"Ai?"
Minh Hoàng hất đầu:
"Họ"
Biết ngay là nói đến mình, mọi người bắt đầu tản ra, mỗi người một hướng, không tụ tập lại nữa. Thôi thì, ai cũng phải cam lòng trước số phận éo le này thôi.
Có một người sống chết cũng không chịu, Hoàng Yến. Trên hạng ba, ả là người đứng nhiều nhất. Tuy nhiên, trình độ vẫn không thể so bì được với 'tiên nữ giáng trần' Lư Hồng Như. Từng là kẻ thất bại trước cô tại vòng chung kết 'Cất Lên Tiếng Nói Của Bạn', từng bao lần chứng kiến chỉ còn 0.1 điểm nữa là có thể ngang nhiên leo lên vị trí thứ 2, từng là kẻ ngậm ngùi nhìn cô năm năm liền nhận giải tài sắc vẹn toàn, ả ghét cô. Và điều quan trọng ở đây, ả yêu Minh Hoàng. Đúng vậy, Hoàng Yến yêu Minh Hoàng. Ả những tưởng Minh Hoàng ghét Hồng Như, điều đó đã từng là sự thật.
Lời au: khúc này đọc hơi lú, cụ thể là đoạn sau kể về thời mh ghét hn, xong đoạn sau nữa là quay về câu chuyện của hy ( đm con chos, gét vcl. Tự phác nên nhân vật rồi tự ghét luôn, sorry. )
Năm đó Hồng Như ngông cuồng đến lạ. Lớp 6. Vừa bước vào trung học, cô đã gây nên bao nhiêu tai tiếng, từng là một 'tài năng trẻ' trong làng quậy phá, từng xứng danh nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò, đúng vậy, cô từng khiến Minh Hoàng ghét cô. Anh ngày đó học trên cô một khối, lớp 7. Anh là một học sinh mẫu mực, ngày nào cũng đến sớm, học hành điểm số cao chót vót, lại còn đẹp trai, giỏi thể thao, chỉ mới học năm thứ 2 của trung học mà đã khối chị theo. Tất nhiên, gương mẫu, nên anh ghét người như Hồng Như. Tình cờ năm đó, 6G9I và 7G7I học kế nhau. Và Hồng Như, tuy nghịch phá nhưng lớp 6 được cái luôn đến sớm, vậy nên sáng nào cũng gây rối với Minh Hoàng. Thứ làm anh nhớ nhất với con nhỏ này là một ngày đầu tuần, anh đang lau bảng thì một trái cầu bay thẳng vào đầu. Ngơ ngác, anh quay xung quanh, tìm ra kẻ thủ phạm, lúc đó, Hồng Như gõ cửa. Trong lớp chỉ có mình mình, Minh Hoàng biết ngay con nhỏ này chứ không ai khác, anh bực tức cầm trái cầu ra, không quên chửi:
"Không có mắt hay sao mà ném cầu vào đầu người ta thế? Có cần tôi đây tìm người hiến giác mạc cho không?". Gần hai tháng sau, kết quả học tập của Hồng Như bỗng nhiên cao vụt. Thoạt đầu, mọi người nghi ngờ cô chép phao, nhưng sau đó, trải qua mấy kì thi, không ai còn nghi ngờ nữa. Từ đó, Minh Hoàng có một đối thủ mới, tuy là lớp 6, điểm của cô bao giờ cũng tranh đầu bảng với anh, khiến anh càng thêm ghét tợn.
Nhưng đáng ghét làm sao, con nhỏ này càng lớn càng xinh. Năm lớp 6, Hồng Như không có gì đặc biệt. Da ngăm ngăm, tóc cắt mullet ngắn, đeo mắt kính đen, nhìn hệt như mọt sách giả dạng girl phố, đã thế, lúc đó cô chỉ có m59. Chả hiểu làm sao, lên lớp 7 lớp 8, cô để tóc dài, da trắng, mắt kính trong, cao m76, càng ngày càng ra dáng nàng thơ. Bao nhiêu anh trai trong trường cũng chỉ mong đến cái ngày cô mặc áo dài trắng, để rồi về nhà ôm tương tư. Minh Hoàng không ngoại lệ. Lớp 7, anh vẫn ghét cô. Lớp 8, anh bớt ghét cô đi một chút, bởi lẽ, anh thấy một lần cô cười. Không phải là cười kiểu khinh bỉ như Hồng Như vẫn cười trước Hoàng Yến, mà là cười thật sự, cười vì vui. Anh thấy tim mình hẫng nhịp ngay khoảnh khắc đó. Lớp 9, không hiểu sao anh vẫn ghét cô, chắc tại cô hay tranh hạng nhất với anh. Lớp 10, cái ngày cô mặc áo dài trắng, anh cảm thấy mình ghét cô chỉ còn chút xíu, giá như cô không phải học bá, giá như cô là 'đàn em Lư' hay 'Hồng Như lớp 10G6I' thì anh đã tán cô từ lúc nào rồi, nhưng bởi vì cô đấu với anh, anh phải ghét cô. Năm nay, vẫn thế, nhưng Minh Hoàng năm nay phát hiện ra một trò mới, chọc Hồng Như phát điên rất đáng yêu. Anh nghĩ, có lẽ mình thích cô, nhưng anh không dám nói, anh không dám.
Quay lại với Hoàng Yến. Ả là một người nhạy cảm, ả rất nhanh đã nhận ra Minh Hoàng thích Hồng Như, thật trớ trêu! Hoàng Yến ghét Hồng Như, Minh Hoàng thích Hồng Như, và Hoàng Yến lại thích Minh Hoàng. Đó là lí do tại sao ả lại mất bình tĩnh trước việc phân nhóm như này, chắc chắn lần này, không phải người yêu cũng lại thân thêm mấy bậc.
End.
Lời au: vl định viết câu chuyện về mh có chút xíu mà hết mẹ mấy trăm chữ, g nó lên tới 1285 chữ luôn trời, chap này viết mh rồi chap sau phiên ngoại về hn. Ê bật mí là hai bạn nhỏ này đấu đá nhau là thế nhưng trong lòng ai cũng nghĩ mình thích đối phương ( mà là v thật ). Lói chung, chương này end lúc 22:30, chúc mng ngủ ngon!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro