Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Quay Đầu Liền Thành Bạn Trai!
#Pn2: Kiếp Trước
hướng dương không hướng về mặt trời.
2024-07-03 13:58:33
Phải 500 lần nhìn nhau kiếp trước, mới đánh đổi được một lần thấy nhau kiếp này. Chúng ta ở kiếp trước, rốt cục là đã từng thân thiết đến mức nào? Đã từng là một đôi, đã từng trao nhau một tấm chân tình, đã từng thề non hẹn biển sẽ cùng nhau một đời đến khi răng long đầu bạc, kiếp trước chúng ta đã từng như thế đó.
Sách Lịch Sử lớp 11 của Hồng Như có kể về một chuyện tình thuở xưa của một tướng quân trong triều. Người tình của hắn là một nữ vũ công trong triều đình, rốt cục dính vào cảnh 'cha mẹ đặt đâu con ngồi đó', cưới con gái của một viên quan trong triều. Nàng vũ công kia không oán không trách, mặc lòng nhìn ngày vu quy của hắn. Hai tháng sau đó, hắn nghe tin nàng vũ công kia đã chết. Nàng chết không phải vì tự sát mà là vì chính vợ hắn đã cho người đầu độc nàng, cũng có thể gọi tự sát, bởi vì ở đây, nàng biết, nàng biết chén thuốc ấy có độc.
Nàng biết.
1676
Lâm Hiền Trương là một nữ vũ công trong triều. Nàng xinh đẹp, tài giỏi, khiến bao nhiêu phi tần trong cung phải ganh ghét. Hôm nay, để chúc mừng thắng lớn của tướng quân Phùng Hoàng Diệc, vua đã cho mở một bữa tiệc linh đình, mà tiệc thì không thể thiếu Lâm Hiền Trương. Hôm nay, nàng đặc biệt được chú ý. Không phải là những bộ đồ tầm thường của cung nữ thường ngày, nàng hôm nay khoác lên mình chiếc áo xanh lục ngọt ngào, trâm cài tóc được đính hồng ngọc cài yên vị trên đầu, nhìn nàng quả không khác một quý phi.
Phùng Hoàng Diệc xuất hiện, trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Hắn là một đấng anh kiệt trong triều đình, một tướng quân cự phách, gây nên bao nhiêu chiến công hiển hách cho triều đình. Nhưng cái khiến hắn được chú ý là cái gương mặt đẹp trai kia. Cái khiến cho bao nhiêu nữ nhân phải đổ gục. Nhưng hoàng tử nào mà chẳng có một lọ lem bên đời? Phùng Hoàng Diệc yêu Lâm Hiền Trương từ cái nhìn đầu tiên. Cuộc tình ấy dẫu được cả vua khen ngợi là đẹp như xé truyện bước ra nhưng các phi tần vẫn không bỏ được ý định hãm hại.
Và tất nhiên, năm đó có một tấm chân tình bị xã hội vùi dập. Cha mẹ Phùng Hoàng Diệc bắt hắn lấy con của một viên quan trong triều, đạo làm con, hắn không dám cãi. Ngày cưới hoa lệ biết bao, hoa cho hắn, lệ cho nàng. Nàng không trách hắn, cũng đâu phải là lỗi của hắn? Có khi lại do lỗi của nàng? Nàng chỉ là cọng cỏ dại, sao nàng lại mơ tưởng đến một nhành hoa. Nhưng điều khiến Lâm Hiền Trương đau lòng nhất là, nàng là vũ công trong lễ cưới của họ. Mọi người chưa biết chuyện đều ngỡ ngàng khi thấy nàng vẫn uyển chuyển theo điệu nhạc nhưng nước mắt lại lăn dài trên má. Phùng Hoàng Diệc thấy tim mình nhói lên một chút.
Cũng là hắn mà? Cũng là hắn đến và cũng là hắn đi. Cũng là hắn gieo hi vọng và cũng là hắn đem thất vọng. Cũng là hắn yêu và cũng là hắn bỏ. Cũng là hắn xây dựng chuyện tình và cũng là hắn phá bỏ chuyện tình. Cũng là hắn chủ động, nhưng cớ sao nàng lại đau lòng? Lâm Hiền Trương suốt buổi không nói gì, nhưng đỉnh điểm của đau lòng là khi không thể nói gì được nữa. Nhà vua có bước lại an ủi nàng, có bảo rằng nàng nên lạc quan lên, nhưng nàng chỉ gật đầu có lệ rồi bỏ ngoài tai. Phùng Hoàng Diệc muốn lắm chứ, hắn muốn chạy lại hôn nàng, muốn thể hiện tình cảm như khi còn yêu nhau, nhưng nhìn kìa. Hắn đâu còn độc thân? Hắn có vợ rồi.
2 tháng sau, Phùng Hoàng Diệc ngất xỉu khi nghe tin Lâm Hiền Trương đã chết. Suốt 2 tháng, nàng chỉ lất phất ở 1,2 buổi diễn của triều đình, còn lại nàng bặt âm vô tín. Hắn nào có dự đoán rằng, nàng lại chết sớm như thế? Nàng ở độ tuổi thanh xuân mơn mởn, nàng còn biết bao nhiêu cơ hội để sống, để yêu, để được cười. Sau khi tỉnh lại, Phùng Hoàng Diệc còn bàng hoàng hơn nữa khi cái chết của nàng không phải là tự tử mà chỉ tương tự như vậy. Vợ hắn đã sai người đem cho nàng một chén thuốc có độc, nàng biết điều đó. Nhưng nàng vẫn uống. Thà chết yên lành còn hơn sống đau khổ, nàng chọn như thế.
Nhưng nàng sai rồi. Lâm Hiền Trương sai rồi. Rốt cục những người ở lại vẫn là những người đau nhất. Đêm đó Phùng tướng quân phu nhân bị xử trảm ngay lập tức đến nỗi ả chưa kịp định thần, nhưng vậy thì có ích gì? Mang cái danh 'lấy mạng đền mạng' vậy Lâm Hiền Trương của hắn đâu? Sao nàng không quay lại mà bỏ hắn bơ vơ giữa cõi trần thế như này? Hắn có đau không? Có. Hắn có muốn chết không? Có. Nhưng hắn có chết không? Không. Bởi vì trước khi uống chén thuốc, nàng đã viết một lá thư cho hắn.
Gửi tướng quân của thần,
Hoàng Diệc, em là 'vợ tương lai' của ngài đây. Bao lâu rồi nhỉ? Ngót nghét cũng hai tháng rồi. Em nực cười sao cái danh 'vợ tương lai' ấy. Tương lai gì? Bao lâu? Em trách ngài cũng chẳng làm được gì, rõ ràng lỗi cũng chẳng phải quy về ngài. Có đổ, thì đổ cho em mơ tưởng, em mơ về một cuộc tình đẹp như tranh mà trong chốc lát quên mất em đang ở đâu. Nhìn cô ấy kìa, cô ấy xinh đẹp, giỏi giang, xuất thân danh giá. Còn nhìn em này? Em có gì cơ chứ? Tướng quân, sau cùng thứ giết chúng ta chỉ mang tên kỉ niệm thôi. Em không khóc, Hoàng Diệc, ngài biết chứ, em không khóc. Em chỉ cười chúc phúc cho ngài. Ngày vui của người khác, em đê tiện níu kéo làm gì? Em biết vợ ngài ghét em, 2 ngày trước khi bức thư này ra đời, em biết cô ấy định đầu độc em. Em cam tâm. Đằng nào em cũng là tiểu tam, cũng xen vào hôn nhân của hai người bằng nhân danh 'người cũ' mà, em chết là đáng. Căn phòng hôm nay tối quá, em không thắp đèn. Hoàng Diệc, em xin ngài, làm giúp em điều này. Xin ngài ở lại chăm sóc cho tướng quân của em, xin ngài ở lại yêu thương 'chồng tương lai' của em, xin ngài sống giúp em quãng đời còn lại. Xin ngài đừng chết. Đừng đi theo em làm gì cho mệt, nơi này lạnh lắm. Sống trên đó cho trọn một đời người, hãy nhớ rằng, dẫu sông có cạn núi có dời, vẫn có một Lâm Hiền Trương yêu ngài đến tột cùng. Em mong ngài sống tốt, mong ngài sẽ có một gia đình tuyệt vời. Em đau quá, em không viết được nữa. Lời cuối, em yêu ngài.
'Vợ tương lai'
Lâm Hiền Trương
Đích xác là vậy rồi, hắn phải sống, sống cho nàng cả quãng đời còn lại.
Chuyện tình ngang trái ấy khiến cả Hồng Như lẫn Minh Hoàng cảm động, mà họ nào đâu có biết rằng, Lâm Hiền Trương xinh đẹp nhưng lại thấp kém kia, Phùng Hoàng Diệc cao quý nhưng không giữ được tấm tình kia, chính là Lư Hồng Như và Phạm Minh Hoàng của kiếp này.
End.
Lời au: vl 23:58 rồi mấy má ơi viết nhiều qua, ngủ ngon nha mng
Sách Lịch Sử lớp 11 của Hồng Như có kể về một chuyện tình thuở xưa của một tướng quân trong triều. Người tình của hắn là một nữ vũ công trong triều đình, rốt cục dính vào cảnh 'cha mẹ đặt đâu con ngồi đó', cưới con gái của một viên quan trong triều. Nàng vũ công kia không oán không trách, mặc lòng nhìn ngày vu quy của hắn. Hai tháng sau đó, hắn nghe tin nàng vũ công kia đã chết. Nàng chết không phải vì tự sát mà là vì chính vợ hắn đã cho người đầu độc nàng, cũng có thể gọi tự sát, bởi vì ở đây, nàng biết, nàng biết chén thuốc ấy có độc.
Nàng biết.
1676
Lâm Hiền Trương là một nữ vũ công trong triều. Nàng xinh đẹp, tài giỏi, khiến bao nhiêu phi tần trong cung phải ganh ghét. Hôm nay, để chúc mừng thắng lớn của tướng quân Phùng Hoàng Diệc, vua đã cho mở một bữa tiệc linh đình, mà tiệc thì không thể thiếu Lâm Hiền Trương. Hôm nay, nàng đặc biệt được chú ý. Không phải là những bộ đồ tầm thường của cung nữ thường ngày, nàng hôm nay khoác lên mình chiếc áo xanh lục ngọt ngào, trâm cài tóc được đính hồng ngọc cài yên vị trên đầu, nhìn nàng quả không khác một quý phi.
Phùng Hoàng Diệc xuất hiện, trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Hắn là một đấng anh kiệt trong triều đình, một tướng quân cự phách, gây nên bao nhiêu chiến công hiển hách cho triều đình. Nhưng cái khiến hắn được chú ý là cái gương mặt đẹp trai kia. Cái khiến cho bao nhiêu nữ nhân phải đổ gục. Nhưng hoàng tử nào mà chẳng có một lọ lem bên đời? Phùng Hoàng Diệc yêu Lâm Hiền Trương từ cái nhìn đầu tiên. Cuộc tình ấy dẫu được cả vua khen ngợi là đẹp như xé truyện bước ra nhưng các phi tần vẫn không bỏ được ý định hãm hại.
Và tất nhiên, năm đó có một tấm chân tình bị xã hội vùi dập. Cha mẹ Phùng Hoàng Diệc bắt hắn lấy con của một viên quan trong triều, đạo làm con, hắn không dám cãi. Ngày cưới hoa lệ biết bao, hoa cho hắn, lệ cho nàng. Nàng không trách hắn, cũng đâu phải là lỗi của hắn? Có khi lại do lỗi của nàng? Nàng chỉ là cọng cỏ dại, sao nàng lại mơ tưởng đến một nhành hoa. Nhưng điều khiến Lâm Hiền Trương đau lòng nhất là, nàng là vũ công trong lễ cưới của họ. Mọi người chưa biết chuyện đều ngỡ ngàng khi thấy nàng vẫn uyển chuyển theo điệu nhạc nhưng nước mắt lại lăn dài trên má. Phùng Hoàng Diệc thấy tim mình nhói lên một chút.
Cũng là hắn mà? Cũng là hắn đến và cũng là hắn đi. Cũng là hắn gieo hi vọng và cũng là hắn đem thất vọng. Cũng là hắn yêu và cũng là hắn bỏ. Cũng là hắn xây dựng chuyện tình và cũng là hắn phá bỏ chuyện tình. Cũng là hắn chủ động, nhưng cớ sao nàng lại đau lòng? Lâm Hiền Trương suốt buổi không nói gì, nhưng đỉnh điểm của đau lòng là khi không thể nói gì được nữa. Nhà vua có bước lại an ủi nàng, có bảo rằng nàng nên lạc quan lên, nhưng nàng chỉ gật đầu có lệ rồi bỏ ngoài tai. Phùng Hoàng Diệc muốn lắm chứ, hắn muốn chạy lại hôn nàng, muốn thể hiện tình cảm như khi còn yêu nhau, nhưng nhìn kìa. Hắn đâu còn độc thân? Hắn có vợ rồi.
2 tháng sau, Phùng Hoàng Diệc ngất xỉu khi nghe tin Lâm Hiền Trương đã chết. Suốt 2 tháng, nàng chỉ lất phất ở 1,2 buổi diễn của triều đình, còn lại nàng bặt âm vô tín. Hắn nào có dự đoán rằng, nàng lại chết sớm như thế? Nàng ở độ tuổi thanh xuân mơn mởn, nàng còn biết bao nhiêu cơ hội để sống, để yêu, để được cười. Sau khi tỉnh lại, Phùng Hoàng Diệc còn bàng hoàng hơn nữa khi cái chết của nàng không phải là tự tử mà chỉ tương tự như vậy. Vợ hắn đã sai người đem cho nàng một chén thuốc có độc, nàng biết điều đó. Nhưng nàng vẫn uống. Thà chết yên lành còn hơn sống đau khổ, nàng chọn như thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nàng sai rồi. Lâm Hiền Trương sai rồi. Rốt cục những người ở lại vẫn là những người đau nhất. Đêm đó Phùng tướng quân phu nhân bị xử trảm ngay lập tức đến nỗi ả chưa kịp định thần, nhưng vậy thì có ích gì? Mang cái danh 'lấy mạng đền mạng' vậy Lâm Hiền Trương của hắn đâu? Sao nàng không quay lại mà bỏ hắn bơ vơ giữa cõi trần thế như này? Hắn có đau không? Có. Hắn có muốn chết không? Có. Nhưng hắn có chết không? Không. Bởi vì trước khi uống chén thuốc, nàng đã viết một lá thư cho hắn.
Gửi tướng quân của thần,
Hoàng Diệc, em là 'vợ tương lai' của ngài đây. Bao lâu rồi nhỉ? Ngót nghét cũng hai tháng rồi. Em nực cười sao cái danh 'vợ tương lai' ấy. Tương lai gì? Bao lâu? Em trách ngài cũng chẳng làm được gì, rõ ràng lỗi cũng chẳng phải quy về ngài. Có đổ, thì đổ cho em mơ tưởng, em mơ về một cuộc tình đẹp như tranh mà trong chốc lát quên mất em đang ở đâu. Nhìn cô ấy kìa, cô ấy xinh đẹp, giỏi giang, xuất thân danh giá. Còn nhìn em này? Em có gì cơ chứ? Tướng quân, sau cùng thứ giết chúng ta chỉ mang tên kỉ niệm thôi. Em không khóc, Hoàng Diệc, ngài biết chứ, em không khóc. Em chỉ cười chúc phúc cho ngài. Ngày vui của người khác, em đê tiện níu kéo làm gì? Em biết vợ ngài ghét em, 2 ngày trước khi bức thư này ra đời, em biết cô ấy định đầu độc em. Em cam tâm. Đằng nào em cũng là tiểu tam, cũng xen vào hôn nhân của hai người bằng nhân danh 'người cũ' mà, em chết là đáng. Căn phòng hôm nay tối quá, em không thắp đèn. Hoàng Diệc, em xin ngài, làm giúp em điều này. Xin ngài ở lại chăm sóc cho tướng quân của em, xin ngài ở lại yêu thương 'chồng tương lai' của em, xin ngài sống giúp em quãng đời còn lại. Xin ngài đừng chết. Đừng đi theo em làm gì cho mệt, nơi này lạnh lắm. Sống trên đó cho trọn một đời người, hãy nhớ rằng, dẫu sông có cạn núi có dời, vẫn có một Lâm Hiền Trương yêu ngài đến tột cùng. Em mong ngài sống tốt, mong ngài sẽ có một gia đình tuyệt vời. Em đau quá, em không viết được nữa. Lời cuối, em yêu ngài.
'Vợ tương lai'
Lâm Hiền Trương
Đích xác là vậy rồi, hắn phải sống, sống cho nàng cả quãng đời còn lại.
Chuyện tình ngang trái ấy khiến cả Hồng Như lẫn Minh Hoàng cảm động, mà họ nào đâu có biết rằng, Lâm Hiền Trương xinh đẹp nhưng lại thấp kém kia, Phùng Hoàng Diệc cao quý nhưng không giữ được tấm tình kia, chính là Lư Hồng Như và Phạm Minh Hoàng của kiếp này.
End.
Lời au: vl 23:58 rồi mấy má ơi viết nhiều qua, ngủ ngon nha mng
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro