Tán Tu
Hồng Thứ Bắc
2024-07-20 17:44:41
Một cú đạp này, những người bên cạnh thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương cốt đứt gãy ê răng.
Cùng thời khắc đó, một nữ đệ tử của Hợp Hoan Tông đã phi thân bay vòng ra sau lưng người tu sĩ, chỉa kiếm vào sau gáy hắn ta.
Thể Tu như không phát giác, chỉ lo hất đệ tử của Hợp Hoan Tông đang ôm lấy bắp đùi mình ra.
—— sắp đâm trúng!
Nữ đệ tử Hợp Hoan tông nắm chặt kiếm trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm vào mục tiêu phía trước, yên lặng như tờ, dường như âm thanh duy nhất còn lại trong tai nàng chỉ là tiếng tim mình đập.
Nhưng mà, ngay lúc mũi kiếm của nàng đâm trúng, bên tai đột nhiên xuất hiện tiếng xé gió.
Tiếp theo là những tiếng hét quen thuộc
"Hoàng sư muội!"
Chương Nguyệt mở to hai mắt, cao giọng muốn nhắc nhở sư muội ở xa xa.
- là tiễn tu phía sau.
sư muội Cầm kiếm nghĩ thầm, cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ khiến linh đài của nàng chấn động, nhưng nàng không lựa chọn né tránh, mà tiếp tục tiến về phía trước, muốn đánh trúng phần gáy của thể tu.
Một kiếm!
Chỉ cần một kiếm là có thể đâm trúng hắn!
"Không biết tự lượng sức mình." Thậm chí, thể tu không quay đầu lại, chỉ cười lạnh nói ra bốn chữ, vẫn không quên đạp gãy xương đùi của đệ tử Hợp Hoan Tông.
"Phụt!"
Chương Nguyệt trơ mắt nhìn tiễn quang bay nhanh tới mang theo linh lực lạnh như băng , đâm thẳng xuyên qua ngực Hoàng sư muội, máu tươi chói mắt văng khắp nơi.
Hoàng sư muội cắn chặt răng, một mũi tên Trúc Cơ lại không hề bị tiêu hao sức lực, kiếm khí ngút trời vẫn đang nhắm thẳng phần gáy của cơ thể tu sĩ.
"keng—— "
Sau gáy thể tu nổi lên kim quang nhàn nhạt, mũi kiếm của nàng giống như đâm vào tường đồng vách sắt gì đó, ngay cả thân kiếm cũng cong thêm vài phần.
Hắn ta không hề bị tổn thương một cọng lông tóc nào!
Thể tu đá văng đệ tử Hợp Hoan Tông đã sắp ngất đi ra, cuối cùng xoay người lại, đối mặt với nữ đệ tử cầm kiếm, lệ khí lan tràn, một chân nâng lên quét ngang, chặn ngang liền đá gãy xương hông của nàng.
Chỉ trong chốc lát, người của Hợp Hoan Tông đều bị thương, hai đệ tử ngã xuống đất trọng thương, không biết sống chết ra sao.
Thường Nhạc quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng vô cùng thống khổ, nhưng sắc mặt lại trở nên bình tĩnh hơn, hắn lấy ra ba viên linh thạch thượng phẩm trực tiếp nghiền nát, gân mạch do sự bành trướng của linh lực mà dãn ra, và cơn đau xé rách lan khắp cơ thể hắn.
Hắn nhắm chặt hai mắt, chân hơi lún xuống bãi cỏ, trong lúc nhất thời linh khí bốn phía điên cuồng xoay quanh hắn.
"Lại muốn thăng cấp tại nơi này?" Nam nhân gầy còm mặc áo bào xanh có chút không thể tưởng tượng nổi.
Thăng cấp nguy hiểm, không ai dám phạm sai lầm, nhưng người này lại cố gắng thăng cấp trong hoàn cảnh như vậy.
Nực cười!
Năm người Chương Nguyệt thì lợi dụng lúc các tán tu ngây người, tránh đi thể tu, xông lại vây quanh Thường Lạc, ý đồ kéo dài thời gian, để cho đại sư huynh thăng cấp.
Nhưng mà đệ tử Luyện Khí kỳ của tông môn có mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng không ngăn được tán tu Trúc Cơ kỳ, huống chi là sáu người.
Rất nhanh, năm đệ tử Hợp Hoan Tông đã bị hai gã tán tu ra tay đánh trọng thương.
Chương Nguyệt là người có tu vi cao nhất trong năm đệ tử luyện khí này, nàng bóp nát từng nắm linh thạch hạ phẩm, bất chấp tạp chất lẫn vào linh phủ, mạnh mẽ đứng lên chắn trước người Thường Nhạc đang cầm kiếm nhắm mắt thăng cấp.
Nam nhân gầy còm mặc áo bào xanh cuối cùng cũng lộ vẻ mất kiên nhẫn: "Phiền phức."
Mấy đệ tử tông môn Luyện Khí kỳ này giống như con gián đánh hoài không chết.
"Để ta." Cách đó không xa Tiễn tu hai tay cầm cung, vô số tiễn quang mang theo sát ý lao đến, Chương Nguyệt vung kiếm chém xuống một phần mũi tên, linh phủ đau đớn dữ dội, mặc dù liều mạng cắn chặt răng, cuối cùng cũng không nhịn được nôn ra ngụm máu lớn.
Đúng lúc này, một mũi tên bay chéo về phía trán Thường Nhạc.
Chương Nguyệt nghiêng mặt nhìn về phía Đại sư huynh ở phía sau, cắn đầu lưỡi, tỉnh táo trong giây lát, khởi động linh lực cuối cùng còn sót lại, chặt đứt mũi tên.
Khoảnh khắc tiếp theo, một mũi tên mới lại đến gần, đâm thẳng vào hai tay nàng, với trọng áp của Trúc Cơ Kỳ, Chương Nguyệt bị té xuống đất.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, tiễn tu kia cũng không vội giết Thường Nhạc, mà cầm cung lần nữa bắn về phía Chương Nguyệt trên mặt đất.
Đầu tiên là đóng vào đùi, đóng đinh cho nàng không thể động đậy.
Tiễn tu liếm liếm khóe miệng, cánh tay phải kéo cung, nhìn chằm chằm độ cong phập phồng trên cổ Chương Nguyệt trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ khát máu si mê: đường cong phập phồng này rất nhanh sẽ bình tĩnh lại.
"Vù -- "
Tiễn quang xé tan bầu trời, mang theo sát ý dày đặc, bắn về phía đầu của Chương Nguyệt đang bị trọng thương.
"leng keng!"
Mũi tên lạnh như băng này đã bị ai đó chém rơi.
Là Thường Nhạc!
Hắn lại có thể thật sự thăng cấp lên Trúc Cơ hậu kỳ.
Hai mắt Thường Nhạc đỏ bừng vì cưỡng ép giãn nở gân mạch. Hắn tiến lên một bước chắn ở trước Chương Nguyệt, sau đó dùng hai ngón tay đặt trên thân kiếm, vuốt mạnh xuống, lấy máu tế kiếm: "Dẫn thần giúp ta, trừ hung trừng phạt."
Kiếm quang màu vàng từ mặt đất sáng lên, không ngừng hội tụ đến thân kiếm.
Các tán tu ở đây đều cảm nhận được một cỗ kiếm khí mãnh mẽ dâng trào.
Nam nhân gầy còm mặc áo bào xanh sắc mặt cực kỳ khó coi, y trái lại không nghĩ tới đệ tử tông môn nhỏ này lại có đạo tâm này, trong tình huống như vậy lại có thể thành công thắng cấp lên Trúc Cơ hậu kỳ.
Y bước về phía trước, vòng vàng trên hai tay kêu leng keng, trong người tràn ngập sát tâm.
Tán tu mặc áo bào xám vẫn luôn đứng xem đột nhiên lên tiếng: "Nên đi thôi."
Nam nhân gầy còm mặc áo bào xanh lập tức dừng lại, không biết nghĩ đến cái gì, sát ý rút đi, người nhanh chóng thối lui: "Đi!"
Đám tán tu này lúc đến như ma quỷ, trong tích tắc đã biến mất trong con đường nhỏ ở phía đông của hồ sen.
Cùng thời khắc đó, một nữ đệ tử của Hợp Hoan Tông đã phi thân bay vòng ra sau lưng người tu sĩ, chỉa kiếm vào sau gáy hắn ta.
Thể Tu như không phát giác, chỉ lo hất đệ tử của Hợp Hoan Tông đang ôm lấy bắp đùi mình ra.
—— sắp đâm trúng!
Nữ đệ tử Hợp Hoan tông nắm chặt kiếm trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm vào mục tiêu phía trước, yên lặng như tờ, dường như âm thanh duy nhất còn lại trong tai nàng chỉ là tiếng tim mình đập.
Nhưng mà, ngay lúc mũi kiếm của nàng đâm trúng, bên tai đột nhiên xuất hiện tiếng xé gió.
Tiếp theo là những tiếng hét quen thuộc
"Hoàng sư muội!"
Chương Nguyệt mở to hai mắt, cao giọng muốn nhắc nhở sư muội ở xa xa.
- là tiễn tu phía sau.
sư muội Cầm kiếm nghĩ thầm, cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ khiến linh đài của nàng chấn động, nhưng nàng không lựa chọn né tránh, mà tiếp tục tiến về phía trước, muốn đánh trúng phần gáy của thể tu.
Một kiếm!
Chỉ cần một kiếm là có thể đâm trúng hắn!
"Không biết tự lượng sức mình." Thậm chí, thể tu không quay đầu lại, chỉ cười lạnh nói ra bốn chữ, vẫn không quên đạp gãy xương đùi của đệ tử Hợp Hoan Tông.
"Phụt!"
Chương Nguyệt trơ mắt nhìn tiễn quang bay nhanh tới mang theo linh lực lạnh như băng , đâm thẳng xuyên qua ngực Hoàng sư muội, máu tươi chói mắt văng khắp nơi.
Hoàng sư muội cắn chặt răng, một mũi tên Trúc Cơ lại không hề bị tiêu hao sức lực, kiếm khí ngút trời vẫn đang nhắm thẳng phần gáy của cơ thể tu sĩ.
"keng—— "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau gáy thể tu nổi lên kim quang nhàn nhạt, mũi kiếm của nàng giống như đâm vào tường đồng vách sắt gì đó, ngay cả thân kiếm cũng cong thêm vài phần.
Hắn ta không hề bị tổn thương một cọng lông tóc nào!
Thể tu đá văng đệ tử Hợp Hoan Tông đã sắp ngất đi ra, cuối cùng xoay người lại, đối mặt với nữ đệ tử cầm kiếm, lệ khí lan tràn, một chân nâng lên quét ngang, chặn ngang liền đá gãy xương hông của nàng.
Chỉ trong chốc lát, người của Hợp Hoan Tông đều bị thương, hai đệ tử ngã xuống đất trọng thương, không biết sống chết ra sao.
Thường Nhạc quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng vô cùng thống khổ, nhưng sắc mặt lại trở nên bình tĩnh hơn, hắn lấy ra ba viên linh thạch thượng phẩm trực tiếp nghiền nát, gân mạch do sự bành trướng của linh lực mà dãn ra, và cơn đau xé rách lan khắp cơ thể hắn.
Hắn nhắm chặt hai mắt, chân hơi lún xuống bãi cỏ, trong lúc nhất thời linh khí bốn phía điên cuồng xoay quanh hắn.
"Lại muốn thăng cấp tại nơi này?" Nam nhân gầy còm mặc áo bào xanh có chút không thể tưởng tượng nổi.
Thăng cấp nguy hiểm, không ai dám phạm sai lầm, nhưng người này lại cố gắng thăng cấp trong hoàn cảnh như vậy.
Nực cười!
Năm người Chương Nguyệt thì lợi dụng lúc các tán tu ngây người, tránh đi thể tu, xông lại vây quanh Thường Lạc, ý đồ kéo dài thời gian, để cho đại sư huynh thăng cấp.
Nhưng mà đệ tử Luyện Khí kỳ của tông môn có mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng không ngăn được tán tu Trúc Cơ kỳ, huống chi là sáu người.
Rất nhanh, năm đệ tử Hợp Hoan Tông đã bị hai gã tán tu ra tay đánh trọng thương.
Chương Nguyệt là người có tu vi cao nhất trong năm đệ tử luyện khí này, nàng bóp nát từng nắm linh thạch hạ phẩm, bất chấp tạp chất lẫn vào linh phủ, mạnh mẽ đứng lên chắn trước người Thường Nhạc đang cầm kiếm nhắm mắt thăng cấp.
Nam nhân gầy còm mặc áo bào xanh cuối cùng cũng lộ vẻ mất kiên nhẫn: "Phiền phức."
Mấy đệ tử tông môn Luyện Khí kỳ này giống như con gián đánh hoài không chết.
"Để ta." Cách đó không xa Tiễn tu hai tay cầm cung, vô số tiễn quang mang theo sát ý lao đến, Chương Nguyệt vung kiếm chém xuống một phần mũi tên, linh phủ đau đớn dữ dội, mặc dù liều mạng cắn chặt răng, cuối cùng cũng không nhịn được nôn ra ngụm máu lớn.
Đúng lúc này, một mũi tên bay chéo về phía trán Thường Nhạc.
Chương Nguyệt nghiêng mặt nhìn về phía Đại sư huynh ở phía sau, cắn đầu lưỡi, tỉnh táo trong giây lát, khởi động linh lực cuối cùng còn sót lại, chặt đứt mũi tên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoảnh khắc tiếp theo, một mũi tên mới lại đến gần, đâm thẳng vào hai tay nàng, với trọng áp của Trúc Cơ Kỳ, Chương Nguyệt bị té xuống đất.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, tiễn tu kia cũng không vội giết Thường Nhạc, mà cầm cung lần nữa bắn về phía Chương Nguyệt trên mặt đất.
Đầu tiên là đóng vào đùi, đóng đinh cho nàng không thể động đậy.
Tiễn tu liếm liếm khóe miệng, cánh tay phải kéo cung, nhìn chằm chằm độ cong phập phồng trên cổ Chương Nguyệt trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ khát máu si mê: đường cong phập phồng này rất nhanh sẽ bình tĩnh lại.
"Vù -- "
Tiễn quang xé tan bầu trời, mang theo sát ý dày đặc, bắn về phía đầu của Chương Nguyệt đang bị trọng thương.
"leng keng!"
Mũi tên lạnh như băng này đã bị ai đó chém rơi.
Là Thường Nhạc!
Hắn lại có thể thật sự thăng cấp lên Trúc Cơ hậu kỳ.
Hai mắt Thường Nhạc đỏ bừng vì cưỡng ép giãn nở gân mạch. Hắn tiến lên một bước chắn ở trước Chương Nguyệt, sau đó dùng hai ngón tay đặt trên thân kiếm, vuốt mạnh xuống, lấy máu tế kiếm: "Dẫn thần giúp ta, trừ hung trừng phạt."
Kiếm quang màu vàng từ mặt đất sáng lên, không ngừng hội tụ đến thân kiếm.
Các tán tu ở đây đều cảm nhận được một cỗ kiếm khí mãnh mẽ dâng trào.
Nam nhân gầy còm mặc áo bào xanh sắc mặt cực kỳ khó coi, y trái lại không nghĩ tới đệ tử tông môn nhỏ này lại có đạo tâm này, trong tình huống như vậy lại có thể thành công thắng cấp lên Trúc Cơ hậu kỳ.
Y bước về phía trước, vòng vàng trên hai tay kêu leng keng, trong người tràn ngập sát tâm.
Tán tu mặc áo bào xám vẫn luôn đứng xem đột nhiên lên tiếng: "Nên đi thôi."
Nam nhân gầy còm mặc áo bào xanh lập tức dừng lại, không biết nghĩ đến cái gì, sát ý rút đi, người nhanh chóng thối lui: "Đi!"
Đám tán tu này lúc đến như ma quỷ, trong tích tắc đã biến mất trong con đường nhỏ ở phía đông của hồ sen.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro