Chương 13
Tổng Công Đại Nhân
2024-07-14 01:10:54
Edit: Frenalis
Sáng hôm sau Phương Y dậy sớm, đến trước 7 giờ đã có mặt ở tầng dưới văn phòng chờ Hình Tứ và Trần Quân Du.
Cách chỗ cô đứng không xa, một chiếc xe màu đen đỗ sau một chiếc xe màu trắng. Ngồi trong xe là Chu Lạc Sâm.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, khoác ngoài vest đen, cà vạt treo ở cổ nhưng không thắt. Vẻ ngoài vội vàng.
Anh tựa lưng vào ghế, một tay khẽ vuốt môi, lặng lẽ nhìn những người phụ nữ đi lại trên bậc thang. Một lúc sau, anh tùy ý giơ cổ tay lên xem đồng hồ. Đúng 7 giờ, xe của Hình Tứ xuất hiện ở dưới lầu. Phương Y nhìn thấy Trần Quân Du đã ở trong xe, liền ngồi vào ghế sau. Ba người lên xe và lái đi.
Chu Lạc Sâm ngồi trên xe chậm rãi buông tay xuống, không thắt cà vạt. Anh thất thần nhìn theo chiếc xe đã rời đi.
Sau khi anh tháo cà vạt xuống xe, một người đàn ông khác cũng bước xuống từ chiếc xe màu trắng đỗ trước mặt anh. Người đàn ông này không cao lắm, hơi béo. Anh ta đứng đối diện với Chu Lạc Sâm, cười thân thiện nói: “Luật sư Chu, tôi đã đợi anh lâu rồi.”
Chu Lạc Sâm nhíu mày: “Là Diệp tổng, chúng ta tối qua mới nói điện thoại mà, sao anh đến sớm vậy? Buổi tối ngủ không ngon à?”
Diệp tổng có vẻ hơi ngượng ngùng, nói: “Tôi cũng mới đến đây không lâu. Tối qua gọi điện thoại cho luật sư Chu, tôi rất quyết tâm, nhưng vẫn muốn gặp anh trực tiếp để nói chuyện. Vừa đến đây tôi thấy xe anh đỗ sau xe tôi nên đợi trong xe một lúc. Bây giờ luật sư Chu hẳn là có thời gian rồi.”
Diệp tổng là giám đốc điều hành của một công ty kinh doanh dược phẩm, là khách hàng ủy thác của Chu Lạc Sâm lần này.
Chu Lạc Sâm chưa kịp trả lời thì một chiếc xe khác đã đỗ bên cạnh họ. Đây là xe cảnh sát, từ trên xe bước xuống một người đàn ông mặc trang phục cảnh sát cao lớn, tuổi khoảng đầu 30. Anh ta nhìn Chu Lạc Sâm và Diệp tổng với ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Lưu đội trưởng? Anh cũng đến sớm vậy?” Diệp tổng lên tiếng, khóe miệng nhếch lên, có vẻ mỉa mai viên cảnh sát.
Lưu đội trưởng đi đến trước mặt Chu Lạc Sâm và Diệp tổng, phớt lờ Diệp tổng, trực tiếp nói với Chu Lạc Sâm: “Luật sư Chu, tôi vừa đến dưới lầu nhà anh để xem thử, nghĩ rằng anh có thể đã ra ngoài nên đến thử vận may. Không ngờ anh thực sự ở đây. Anh cũng thật chuyên nghiệp đấy.”
Chu Lạc Sâm đáp lại lời tra hỏi: “Lưu đội trưởng đến sớm tìm tôi, chắc chắn là có chuyện quan trọng.”
Lưu đội trưởng liếc Diệp tổng một cái, rồi nói với Chu Lạc Sâm: “Lần này luật sư Chu vẫn như cũ biện hộ vô tội?”
Diệp tổng có vẻ rất quan tâm đến vấn đề này, lập tức nhìn về phía Chu Lạc Sâm. Chỉ nghe Chu Lạc Sâm nhàn nhạt nói: “Việc tôi phụ trách là việc tôi nên làm.”
Lưu đội trưởng cau mày, lạnh lùng nói: “Luật sư Chu, đây không phải là lần đầu tiên tôi hỏi anh, anh rốt cuộc có biết hay không những thân chủ của anh đều là tội phạm thực sự?”
So với Lưu đội trưởng đang tỏ ra thiếu kiên nhẫn, Chu Lạc Sâm vẫn luôn giữ bình tĩnh. Lúc này anh còn cười, dùng ngón tay trắng nõn đẩy đẩy kính, ôn tồn lễ độ nói với Diệp tổng đang nhìn chằm chằm với vẻ kinh hãi: “Lưu đội trưởng, nói những điều nhạy cảm như vậy trước khi có bằng chứng xác thực là rất dễ bị vu khống.”
Diệp tổng nghe xong, lập tức ưỡn ngực, tự đắc nhìn Lưu đội trưởng. Lưu đội trưởng khinh thường cười: “Anh đang đùa tôi à? Là một luật sư, anh lại không hề tôn trọng pháp luật, thậm chí còn lấy pháp luật ra đổ lỗi cho tôi.”
Chu Lạc Sâm khẽ hừ một tiếng, trầm giọng nói: “Lưu đội trưởng đây là oan uổng tôi, không ai so với tôi càng tôn trọng và am hiểu pháp luật hơn. Hôm nay đã muộn, Lưu đội trưởng hẳn nên đi làm việc, không nên lãng phí thời gian của anh.” Anh quay sang Diệp tổng: “Diệp tổng, chúng ta đến văn phòng của tôi nói chuyện.” Nói xong, anh bước lên bậc thang đi trước.
Lưu đội trưởng nắm chặt tay nhìn theo bóng dáng Chu Lạc Sâm, muốn đuổi theo nhưng điện thoại lại reo lên. Anh ta lấy ra nhìn, là phó cục trưởng. Anh ta đoán chắc là phó cục trưởng gọi đến để hỏi anh ta có phải lại đi trêu tức Chu Lạc Sâm hay không. Anh ta trực tiếp từ chối cuộc gọi, quay lại xe lái đi làm.
Bên này, trong thang máy cao ốc, Diệp tổng vẫn còn lo lắng nói với Chu Lạc Sâm: “Luật sư Chu, Lưu đội trưởng này thoạt nhìn khó đối phó nhỉ? Anh nhất định phải cẩn thận, tôi đã đặt cược tất cả vào anh, nếu anh gặp rắc rối, tôi sẽ xong đời!”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Chu Lạc Sâm không thèm nhìn anh ta, nói: “Không cần dạy tôi phải làm gì, tôi có dạy anh làm thế nào để lừa đảo trong kinh doanh sao?”
Diệp tổng nghe đến bốn chữ “lừa đảo kinh doanh” liền rùng mình, vội vàng nói: “Luật sư Chu, lời này không nên nói ra đâu.”
“Sợ người ta nói thì đừng làm.” Chu Lạc Sâm liếc nhìn anh ta, bước ra khỏi thang máy, quay lưng về phía Diệp tổng nói: “Chỉ mong anh ngoài việc này không lừa gạt tôi nữa, nếu không thần tiên cũng không thể cứu được anh.”
Diệp tổng không biết vì sao anh nói vậy mà sắc mặt có vẻ khó coi. Anh ta do dự một hồi, như quyết tâm nói: “Không... không có!”
Bên này Chu Lạc Sâm vội vã đi làm việc, bên kia Phương Y cũng rất bận rộn.
Hình Tứ phụ trách các vụ án hình sự, lần này cũng không ngoại lệ. Anh ta đưa Phương Y và Trần Quân Du đến thành phố bên cạnh để gặp gỡ một số thân nhân của người ủy thác, sau đó đến Sở Cảnh Sát địa phương để tìm hiểu tình hình.
Trần Quân Du phụ trách xử lý các tài liệu quan trọng đi theo Hình Tứ, còn Phương Y phụ trách chuẩn bị và hoàn thiện tài liệu khi cần thiết, đồng thời ghi chép lại các tin tức chính xác. Tối qua ở văn phòng bận rộn sửa sang lại tài liệu, giờ đây mọi thứ đều rõ ràng trong đầu cô, khiến Hình Tứ vô cùng ngạc nhiên khi cô chuẩn bị mọi thứ chu đáo.
Anh ta có chút kinh ngạc khi lướt qua những ghi chép thông tin quan trọng trong hồ sơ của Phương Y, mấp máy môi, khen ngợi một cách gượng gạo: “Làm được không tồi.”
Phương Y không ngờ sẽ được anh ta khen, nhất thời có chút vui mừng, ngượng ngùng vuốt tóc nói: “Cảm ơn, chắc là vậy.”
Phải thừa nhận rằng Phương Y là một cô gái xinh đẹp. Mặc dù cô chỉ trang điểm nhẹ, nhưng khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô khi cười giống như một đóa hoa kiều diễm nở rộ trên trái tim con người, phảng phất như có thể ngửi thấy hương hoa mỹ diệu trong hơi thở.
Ánh mắt Hình Tứ biến hoá một chút, khẽ thở dài trong lòng, nghĩ thầm, thật là một đôi mắt đào hoa hoạ thuỷ biết đưa tình, nhìn ai cũng như muốn tán tỉnh, không biết còn tưởng rằng hai người họ có gì đó với nhau.
Hình Tứ thu hồi tầm mắt và bắt đầu nói chuyện với người nhà của đương sự Đinh Dật Thăng để tìm hiểu kỹ lưỡng về vụ việc. Là luật sư đại diện cho thân chủ, anh cần thu thập thông tin từ những người có liên quan đến vụ án để có thể phân tích toàn diện sự kiện, tìm kiếm những dấu vết bất hợp lý và giúp thân chủ thoát khỏi oan khuất.
Đinh Dật Thăng - người ủy thác của Hình Tứ lần này, bị buộc tội cố ý giết người. Anh ta từng là giám đốc kinh doanh của một công ty kinh doanh dược phẩm, sau đó bị nghi ngờ có liên quan đến vụ sát hại giám đốc của một công ty dược phẩm khác và bị bắt giữ. Vào thời điểm vụ án xảy ra, anh ta đang ở quê nhà ven biển để thăm người thân và không có mặt ở công ty, điều này khiến anh ta càng bị nghi ngờ là “bỏ trốn“.
Phương Y nhìn vào nhà của Đinh Dật Thăng, một ngôi nhà ba tầng khang trang ở nông thôn. Rõ ràng Đinh Dật Thăng được hưởng mức lương cao khi làm việc cho công ty. Để đạt được vị trí đó, một người đàn ông xuất thân từ nông thôn như anh ta hẳn đã phải trải qua rất nhiều gian khổ.
Sau khi xảy ra vụ việc, vợ anh ta đã về quê cùng cha mẹ chồng sinh sống và hiện đang cho con bú. Tiếp đãi họ là cha mẹ của Đinh Dật Thăng.
Hình Tứ ít khi nói chuyện phiếm, trò chuyện với hai người già một cách lạnh nhạt. Các cụ già có phần nghi ngờ liệu anh ta đến để giúp đỡ hay để gây thêm tổn thương.
Nhìn thấy các cụ già có vẻ không thoải mái, Phương Y không thể không kéo nhẹ góc áo Hình Tứ, tiến đến bên tai anh ta nói nhỏ: “Luật sư Hình, hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, tôi thấy hai vị Đinh gia có vẻ căng thẳng.”
Hình Tứ giật mình, hơi thở ấm áp của Phương Y phả vào tai khiến anh ta cảm thấy tê dại, mẫn cảm mà rùng mình, cũng không nhìn cô mà trực tiếp gật gật đầu.
Phương Y nhận ra tai của Hình Tứ hơi đỏ lên. Cô không biết vì sao, nhưng nghĩ rằng nó không liên quan gì đến mình nên cũng không bận tâm. Cô nhẹ nhàng an ủi người nhà của Đinh Dật Thăng.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Lý do Hình Tứ nhận vụ bào chữa cho Đinh Dật Thăng là vì một người bạn thân của anh ta vô cùng tin tưởng Đinh Dật Thăng, tin rằng vị giám đốc này không có khả năng giết người. Cho nên người bạn đó đã trượng nghĩa mời vị luật sư nổi tiếng Hình Tứ làm luật sư bào chữa cho Đinh Dật Thăng.
Phương Y trò chuyện ôn hòa với hai cụ già trong một thời gian dài. Cuối cùng các cụ già cũng dần buông bỏ cảnh giác và trở nên khách khí hơn với ba vị khách mà họ nghi ngờ ban đầu. Hình Tứ ngạc nhiên nhận ra khả năng của Phương Y trong việc xử lý các mối quan hệ và cảm thấy việc đưa cô đi cùng là một quyết định sáng suốt. Nếu không, ngày hôm nay anh ta e rằng sẽ không thể kết thúc cuộc trò chuyện với cha mẹ của Đinh Dật Thăng một cách suôn sẻ.
Nhờ có Phương Y dàn xếp, Hình Tứ lại tiếp tục trò chuyện với hai cụ già Đinh một cách cởi mở hơn nhiều. Nhiều điều mà hai cụ già không muốn nói trước đó đều được họ chia sẻ với anh ta. Họ rất đau lòng khi con trai bị oan uổng, nói xong liền bật khóc. Hình Tứ đã quen với những cảnh như vậy, chỉ lấy khăn giấy đưa cho họ và không nói gì thêm.
Phương Y an ủi hai cụ già, sau đó nhìn Hình Tứ. Cô cảm thấy có thể lý giải được tính cách và công việc của Hình Tứ. Cho nên ánh mắt nhìn anh ta có chút thấu hiểu.
Hình Tứ nhìn thấy biểu hiện của Phương Y, nuốt xuống những lời giải thích vốn đã sẵn sàng. Anh ta im lặng quay đầu đi, không lâu sau điện thoại đột nhiên reo lên. Anh ta cúi đầu nhìn, là Phó Lôi.
Hình Tứ nhìn Phương Y đang trò chuyện với hai cụ già, mím môi đứng dậy, đi ra chỗ khác để nghe điện thoại.
Phó Lôi ở đầu dây bên kia nức nở nói: “Hình Tứ, anh ở đâu? Em muốn gặp anh.”
Hình Tứ không chút do dự trả lời: “Anh đang bận công tác, không ở thành phố Cảng, lát sau sẽ gọi lại cho em.” Nói xong, anh ta định cúp máy.
Phó Lôi đề cao giọng nói: “Hình Tứ, đáng đời anh đến giờ này mà vẫn chưa có bạn gái, anh quá xem trọng công việc. Em muốn gặp anh, phải gặp ngay! Em đang ở quán cà phê dưới nhà em chờ anh, nếu anh không ở thành phố Cảng, vậy em sẽ đợi anh hai tiếng, hai tiếng nữa mà không đến thì anh nhất định sẽ hối hận.” Nói xong, cô ta trực tiếp cúp máy.
Thật ra, nếu Phó Lôi nói “Hai tiếng nữa mà không đến sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa” thì có lẽ Hình Tứ sẽ không bị đe dọa, vì ít nhất điều đó cũng có nghĩa là cô ta sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng câu nói “Anh sẽ hối hận” của Phó Lôi khiến anh ta không yên tâm.
Thật ra, kể từ khi xảy ra chuyện giữa Phó Lôi và Chu Lạc Sâm, Hình Tứ đã lâu không liên lạc với Phó Lôi. Sau sự việc đó, anh ta đã cố gắng cắt đứt quan hệ với cô ta, nhưng gần đây, không hiểu sao cô ta lại đặc biệt thích bám theo anh ta. Chẳng lẽ sau nhiều năm như vậy, cô ta cuối cùng cũng biết ai mới thực sự tốt với mình? Nhưng nếu đã biết, thì không nên có thái độ mập mờ như vậy.
Nói thật, Hình Tứ hơi bực bội. Lúc này Phương Y đã đi đến, thấy anh ta cau mày có vẻ không kiên nhẫn, cô cẩn thận hỏi: “Luật sư Hình, có chuyện gì sao?”
Hình Tứ nhìn cô, đột nhiên hỏi ra một câu hỏi đã chôn giấu trong lòng từ lâu: “Các cô gái nếu biết rõ một người đàn ông thích mình nhưng mình không muốn đáp lại, liệu có còn thường xuyên tìm đến anh ta để gặp gỡ không?”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y không ngờ anh ta sẽ đột nhiên hỏi về vấn đề này, hơi sững sờ một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trả lời một cách thấu đáo: “Tôi không biết người khác, nhưng tôi sẽ không bao giờ làm vậy. Tôi sẽ cố gắng cắt đứt mọi liên lạc không cần thiết với anh ta. Nếu không thể hứa hẹn gì với anh ta, thì không nên dây dưa không rõ ràng, khiến anh ta càng khó chịu.” Thật ra, cô còn muốn nói thêm rằng không nên coi người ta như “lốp xe dự phòng”, nhưng Hình Tứ hỏi như vậy chắc chắn là vì chuyện này xảy ra với anh ta, nên cô cố gắng giữ thể diện cho anh ta.
Có lẽ có người lợi dụng Hình Tứ như lốp xe dự phòng, chẳng lẽ là Phó tiểu thư váy đỏ lần trước?
Hình Tứ nghe xong lời nói của cô, gật đầu như suy nghĩ gì đó, nâng tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Tôi có việc gấp phải quay về thành phố Cảng. Chuyện nhà họ Đinh, cô và Quân Du phụ trách thu dọn nốt. Sau khi xong xuôi, hãy gọi taxi về khách sạn, tôi lái xe đi trước, cơm tối sẽ tranh thủ trở về.”
Phương Y gật đầu: “Vậy luật sư Hình lái xe cẩn thận.”
Hình Tứ là người vẫn luôn lạnh lùng và xa cách, nay sắc mặt nhu hoà không ít, môi cong lên một vòng cung rất nhỏ, giọng nói trầm ấm: “Cảm ơn.”
Phương Y tạm biệt Hình Tứ, trở lại nhà họ Đinh để hoàn thành công việc còn lại. Sau đó chào tạm biệt họ và cùng Trần Quân Du lên xe taxi rời đi.
Phương Y ngồi trên taxi nhìn cảnh đẹp của làng quê, cô bỗng nhớ về gia đình mình.
Lần trước khi nhận lương, cô giữ lại một phần chi phí sinh hoạt cần thiết và gửi phần lớn về nhà. Mẹ cô ngoài một tin nhắn ra không hề có bất kỳ tin tức gì, thậm chí không cho cô gọi điện thoại, nội dung tin nhắn chỉ đơn giản là “Đã nhận tiền“.
Có lẽ, số tiền cô vất vả kiếm được hiện đang bị cha dượng nghiện rượu lấy đi tiêu xài, nhưng cô có thể làm gì được? Cô đã dặn dò mẹ mình giấu một ít tiền để nuôi sống bản thân, nếu bà không làm vậy, Phương Y cũng không thể cứu được mẹ mình.
Trần Quân Du vẻ mặt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lo lắng hỏi: “Phương Y, cô không sao chứ? Say xe à?”
Phương Y giật mình, mỉm cười nói: “Không sao, chỉ là hơi đói bụng thôi.”
Trần Quân Du cười, lấy từ cặp tài liệu ra thứ gì đó đưa cho cô: “Tôi biết là cô sẽ đói, ăn trưa có tí xíu sao mà đủ cho cả buổi chiều được chứ? Phụ nữ các cô thích làm đẹp, lúc nào cũng giảm béo, rõ ràng là gầy nhom rồi còn gì.”
Phương Y nhìn cái bánh mì trong tay, cảm thấy thực sự ấm áp, chân thành cảm ơn Trần Quân Du: “Cảm ơn trợ lý Trần.”
Trần Quân Du vốn dĩ nghĩ, là đàn ông, trước kia Phương Y đã vất vả chuẩn bị rất nhiều tài liệu cho anh ta, anh ta rất cảm kích nên cũng hơi quan tâm chăm sóc cô một chút. Không ngờ lại nhận được lời cảm ơn chân thành của cô, khiến anh ta nhất thời có chút ngượng ngùng.
Phương Y nhìn thấy khuôn mặt anh ta hơi ửng đỏ, khóe miệng cong lên, mở bánh mì ra chậm rãi ăn.
Cô nghĩ, so với trước khi ra trường, cuộc sống hiện tại của cô đã tốt đẹp hơn rất nhiều, cô nên hài lòng.
Có lẽ hiện tại cô vẫn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi những phiền não, nhưng trên đời này có bao nhiêu người không gặp phiền não? Cô tin rằng một ngày nào đó, cô sẽ hoàn toàn không bị phiền não chi phối tương lai, đó là mục tiêu lớn nhất hiện tại của cô, cũng là niềm tin quan trọng nhất chống đỡ cô kiên trì đi tiếp.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------
Sáng hôm sau Phương Y dậy sớm, đến trước 7 giờ đã có mặt ở tầng dưới văn phòng chờ Hình Tứ và Trần Quân Du.
Cách chỗ cô đứng không xa, một chiếc xe màu đen đỗ sau một chiếc xe màu trắng. Ngồi trong xe là Chu Lạc Sâm.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, khoác ngoài vest đen, cà vạt treo ở cổ nhưng không thắt. Vẻ ngoài vội vàng.
Anh tựa lưng vào ghế, một tay khẽ vuốt môi, lặng lẽ nhìn những người phụ nữ đi lại trên bậc thang. Một lúc sau, anh tùy ý giơ cổ tay lên xem đồng hồ. Đúng 7 giờ, xe của Hình Tứ xuất hiện ở dưới lầu. Phương Y nhìn thấy Trần Quân Du đã ở trong xe, liền ngồi vào ghế sau. Ba người lên xe và lái đi.
Chu Lạc Sâm ngồi trên xe chậm rãi buông tay xuống, không thắt cà vạt. Anh thất thần nhìn theo chiếc xe đã rời đi.
Sau khi anh tháo cà vạt xuống xe, một người đàn ông khác cũng bước xuống từ chiếc xe màu trắng đỗ trước mặt anh. Người đàn ông này không cao lắm, hơi béo. Anh ta đứng đối diện với Chu Lạc Sâm, cười thân thiện nói: “Luật sư Chu, tôi đã đợi anh lâu rồi.”
Chu Lạc Sâm nhíu mày: “Là Diệp tổng, chúng ta tối qua mới nói điện thoại mà, sao anh đến sớm vậy? Buổi tối ngủ không ngon à?”
Diệp tổng có vẻ hơi ngượng ngùng, nói: “Tôi cũng mới đến đây không lâu. Tối qua gọi điện thoại cho luật sư Chu, tôi rất quyết tâm, nhưng vẫn muốn gặp anh trực tiếp để nói chuyện. Vừa đến đây tôi thấy xe anh đỗ sau xe tôi nên đợi trong xe một lúc. Bây giờ luật sư Chu hẳn là có thời gian rồi.”
Diệp tổng là giám đốc điều hành của một công ty kinh doanh dược phẩm, là khách hàng ủy thác của Chu Lạc Sâm lần này.
Chu Lạc Sâm chưa kịp trả lời thì một chiếc xe khác đã đỗ bên cạnh họ. Đây là xe cảnh sát, từ trên xe bước xuống một người đàn ông mặc trang phục cảnh sát cao lớn, tuổi khoảng đầu 30. Anh ta nhìn Chu Lạc Sâm và Diệp tổng với ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Lưu đội trưởng? Anh cũng đến sớm vậy?” Diệp tổng lên tiếng, khóe miệng nhếch lên, có vẻ mỉa mai viên cảnh sát.
Lưu đội trưởng đi đến trước mặt Chu Lạc Sâm và Diệp tổng, phớt lờ Diệp tổng, trực tiếp nói với Chu Lạc Sâm: “Luật sư Chu, tôi vừa đến dưới lầu nhà anh để xem thử, nghĩ rằng anh có thể đã ra ngoài nên đến thử vận may. Không ngờ anh thực sự ở đây. Anh cũng thật chuyên nghiệp đấy.”
Chu Lạc Sâm đáp lại lời tra hỏi: “Lưu đội trưởng đến sớm tìm tôi, chắc chắn là có chuyện quan trọng.”
Lưu đội trưởng liếc Diệp tổng một cái, rồi nói với Chu Lạc Sâm: “Lần này luật sư Chu vẫn như cũ biện hộ vô tội?”
Diệp tổng có vẻ rất quan tâm đến vấn đề này, lập tức nhìn về phía Chu Lạc Sâm. Chỉ nghe Chu Lạc Sâm nhàn nhạt nói: “Việc tôi phụ trách là việc tôi nên làm.”
Lưu đội trưởng cau mày, lạnh lùng nói: “Luật sư Chu, đây không phải là lần đầu tiên tôi hỏi anh, anh rốt cuộc có biết hay không những thân chủ của anh đều là tội phạm thực sự?”
So với Lưu đội trưởng đang tỏ ra thiếu kiên nhẫn, Chu Lạc Sâm vẫn luôn giữ bình tĩnh. Lúc này anh còn cười, dùng ngón tay trắng nõn đẩy đẩy kính, ôn tồn lễ độ nói với Diệp tổng đang nhìn chằm chằm với vẻ kinh hãi: “Lưu đội trưởng, nói những điều nhạy cảm như vậy trước khi có bằng chứng xác thực là rất dễ bị vu khống.”
Diệp tổng nghe xong, lập tức ưỡn ngực, tự đắc nhìn Lưu đội trưởng. Lưu đội trưởng khinh thường cười: “Anh đang đùa tôi à? Là một luật sư, anh lại không hề tôn trọng pháp luật, thậm chí còn lấy pháp luật ra đổ lỗi cho tôi.”
Chu Lạc Sâm khẽ hừ một tiếng, trầm giọng nói: “Lưu đội trưởng đây là oan uổng tôi, không ai so với tôi càng tôn trọng và am hiểu pháp luật hơn. Hôm nay đã muộn, Lưu đội trưởng hẳn nên đi làm việc, không nên lãng phí thời gian của anh.” Anh quay sang Diệp tổng: “Diệp tổng, chúng ta đến văn phòng của tôi nói chuyện.” Nói xong, anh bước lên bậc thang đi trước.
Lưu đội trưởng nắm chặt tay nhìn theo bóng dáng Chu Lạc Sâm, muốn đuổi theo nhưng điện thoại lại reo lên. Anh ta lấy ra nhìn, là phó cục trưởng. Anh ta đoán chắc là phó cục trưởng gọi đến để hỏi anh ta có phải lại đi trêu tức Chu Lạc Sâm hay không. Anh ta trực tiếp từ chối cuộc gọi, quay lại xe lái đi làm.
Bên này, trong thang máy cao ốc, Diệp tổng vẫn còn lo lắng nói với Chu Lạc Sâm: “Luật sư Chu, Lưu đội trưởng này thoạt nhìn khó đối phó nhỉ? Anh nhất định phải cẩn thận, tôi đã đặt cược tất cả vào anh, nếu anh gặp rắc rối, tôi sẽ xong đời!”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Chu Lạc Sâm không thèm nhìn anh ta, nói: “Không cần dạy tôi phải làm gì, tôi có dạy anh làm thế nào để lừa đảo trong kinh doanh sao?”
Diệp tổng nghe đến bốn chữ “lừa đảo kinh doanh” liền rùng mình, vội vàng nói: “Luật sư Chu, lời này không nên nói ra đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sợ người ta nói thì đừng làm.” Chu Lạc Sâm liếc nhìn anh ta, bước ra khỏi thang máy, quay lưng về phía Diệp tổng nói: “Chỉ mong anh ngoài việc này không lừa gạt tôi nữa, nếu không thần tiên cũng không thể cứu được anh.”
Diệp tổng không biết vì sao anh nói vậy mà sắc mặt có vẻ khó coi. Anh ta do dự một hồi, như quyết tâm nói: “Không... không có!”
Bên này Chu Lạc Sâm vội vã đi làm việc, bên kia Phương Y cũng rất bận rộn.
Hình Tứ phụ trách các vụ án hình sự, lần này cũng không ngoại lệ. Anh ta đưa Phương Y và Trần Quân Du đến thành phố bên cạnh để gặp gỡ một số thân nhân của người ủy thác, sau đó đến Sở Cảnh Sát địa phương để tìm hiểu tình hình.
Trần Quân Du phụ trách xử lý các tài liệu quan trọng đi theo Hình Tứ, còn Phương Y phụ trách chuẩn bị và hoàn thiện tài liệu khi cần thiết, đồng thời ghi chép lại các tin tức chính xác. Tối qua ở văn phòng bận rộn sửa sang lại tài liệu, giờ đây mọi thứ đều rõ ràng trong đầu cô, khiến Hình Tứ vô cùng ngạc nhiên khi cô chuẩn bị mọi thứ chu đáo.
Anh ta có chút kinh ngạc khi lướt qua những ghi chép thông tin quan trọng trong hồ sơ của Phương Y, mấp máy môi, khen ngợi một cách gượng gạo: “Làm được không tồi.”
Phương Y không ngờ sẽ được anh ta khen, nhất thời có chút vui mừng, ngượng ngùng vuốt tóc nói: “Cảm ơn, chắc là vậy.”
Phải thừa nhận rằng Phương Y là một cô gái xinh đẹp. Mặc dù cô chỉ trang điểm nhẹ, nhưng khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô khi cười giống như một đóa hoa kiều diễm nở rộ trên trái tim con người, phảng phất như có thể ngửi thấy hương hoa mỹ diệu trong hơi thở.
Ánh mắt Hình Tứ biến hoá một chút, khẽ thở dài trong lòng, nghĩ thầm, thật là một đôi mắt đào hoa hoạ thuỷ biết đưa tình, nhìn ai cũng như muốn tán tỉnh, không biết còn tưởng rằng hai người họ có gì đó với nhau.
Hình Tứ thu hồi tầm mắt và bắt đầu nói chuyện với người nhà của đương sự Đinh Dật Thăng để tìm hiểu kỹ lưỡng về vụ việc. Là luật sư đại diện cho thân chủ, anh cần thu thập thông tin từ những người có liên quan đến vụ án để có thể phân tích toàn diện sự kiện, tìm kiếm những dấu vết bất hợp lý và giúp thân chủ thoát khỏi oan khuất.
Đinh Dật Thăng - người ủy thác của Hình Tứ lần này, bị buộc tội cố ý giết người. Anh ta từng là giám đốc kinh doanh của một công ty kinh doanh dược phẩm, sau đó bị nghi ngờ có liên quan đến vụ sát hại giám đốc của một công ty dược phẩm khác và bị bắt giữ. Vào thời điểm vụ án xảy ra, anh ta đang ở quê nhà ven biển để thăm người thân và không có mặt ở công ty, điều này khiến anh ta càng bị nghi ngờ là “bỏ trốn“.
Phương Y nhìn vào nhà của Đinh Dật Thăng, một ngôi nhà ba tầng khang trang ở nông thôn. Rõ ràng Đinh Dật Thăng được hưởng mức lương cao khi làm việc cho công ty. Để đạt được vị trí đó, một người đàn ông xuất thân từ nông thôn như anh ta hẳn đã phải trải qua rất nhiều gian khổ.
Sau khi xảy ra vụ việc, vợ anh ta đã về quê cùng cha mẹ chồng sinh sống và hiện đang cho con bú. Tiếp đãi họ là cha mẹ của Đinh Dật Thăng.
Hình Tứ ít khi nói chuyện phiếm, trò chuyện với hai người già một cách lạnh nhạt. Các cụ già có phần nghi ngờ liệu anh ta đến để giúp đỡ hay để gây thêm tổn thương.
Nhìn thấy các cụ già có vẻ không thoải mái, Phương Y không thể không kéo nhẹ góc áo Hình Tứ, tiến đến bên tai anh ta nói nhỏ: “Luật sư Hình, hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, tôi thấy hai vị Đinh gia có vẻ căng thẳng.”
Hình Tứ giật mình, hơi thở ấm áp của Phương Y phả vào tai khiến anh ta cảm thấy tê dại, mẫn cảm mà rùng mình, cũng không nhìn cô mà trực tiếp gật gật đầu.
Phương Y nhận ra tai của Hình Tứ hơi đỏ lên. Cô không biết vì sao, nhưng nghĩ rằng nó không liên quan gì đến mình nên cũng không bận tâm. Cô nhẹ nhàng an ủi người nhà của Đinh Dật Thăng.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Lý do Hình Tứ nhận vụ bào chữa cho Đinh Dật Thăng là vì một người bạn thân của anh ta vô cùng tin tưởng Đinh Dật Thăng, tin rằng vị giám đốc này không có khả năng giết người. Cho nên người bạn đó đã trượng nghĩa mời vị luật sư nổi tiếng Hình Tứ làm luật sư bào chữa cho Đinh Dật Thăng.
Phương Y trò chuyện ôn hòa với hai cụ già trong một thời gian dài. Cuối cùng các cụ già cũng dần buông bỏ cảnh giác và trở nên khách khí hơn với ba vị khách mà họ nghi ngờ ban đầu. Hình Tứ ngạc nhiên nhận ra khả năng của Phương Y trong việc xử lý các mối quan hệ và cảm thấy việc đưa cô đi cùng là một quyết định sáng suốt. Nếu không, ngày hôm nay anh ta e rằng sẽ không thể kết thúc cuộc trò chuyện với cha mẹ của Đinh Dật Thăng một cách suôn sẻ.
Nhờ có Phương Y dàn xếp, Hình Tứ lại tiếp tục trò chuyện với hai cụ già Đinh một cách cởi mở hơn nhiều. Nhiều điều mà hai cụ già không muốn nói trước đó đều được họ chia sẻ với anh ta. Họ rất đau lòng khi con trai bị oan uổng, nói xong liền bật khóc. Hình Tứ đã quen với những cảnh như vậy, chỉ lấy khăn giấy đưa cho họ và không nói gì thêm.
Phương Y an ủi hai cụ già, sau đó nhìn Hình Tứ. Cô cảm thấy có thể lý giải được tính cách và công việc của Hình Tứ. Cho nên ánh mắt nhìn anh ta có chút thấu hiểu.
Hình Tứ nhìn thấy biểu hiện của Phương Y, nuốt xuống những lời giải thích vốn đã sẵn sàng. Anh ta im lặng quay đầu đi, không lâu sau điện thoại đột nhiên reo lên. Anh ta cúi đầu nhìn, là Phó Lôi.
Hình Tứ nhìn Phương Y đang trò chuyện với hai cụ già, mím môi đứng dậy, đi ra chỗ khác để nghe điện thoại.
Phó Lôi ở đầu dây bên kia nức nở nói: “Hình Tứ, anh ở đâu? Em muốn gặp anh.”
Hình Tứ không chút do dự trả lời: “Anh đang bận công tác, không ở thành phố Cảng, lát sau sẽ gọi lại cho em.” Nói xong, anh ta định cúp máy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Lôi đề cao giọng nói: “Hình Tứ, đáng đời anh đến giờ này mà vẫn chưa có bạn gái, anh quá xem trọng công việc. Em muốn gặp anh, phải gặp ngay! Em đang ở quán cà phê dưới nhà em chờ anh, nếu anh không ở thành phố Cảng, vậy em sẽ đợi anh hai tiếng, hai tiếng nữa mà không đến thì anh nhất định sẽ hối hận.” Nói xong, cô ta trực tiếp cúp máy.
Thật ra, nếu Phó Lôi nói “Hai tiếng nữa mà không đến sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa” thì có lẽ Hình Tứ sẽ không bị đe dọa, vì ít nhất điều đó cũng có nghĩa là cô ta sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng câu nói “Anh sẽ hối hận” của Phó Lôi khiến anh ta không yên tâm.
Thật ra, kể từ khi xảy ra chuyện giữa Phó Lôi và Chu Lạc Sâm, Hình Tứ đã lâu không liên lạc với Phó Lôi. Sau sự việc đó, anh ta đã cố gắng cắt đứt quan hệ với cô ta, nhưng gần đây, không hiểu sao cô ta lại đặc biệt thích bám theo anh ta. Chẳng lẽ sau nhiều năm như vậy, cô ta cuối cùng cũng biết ai mới thực sự tốt với mình? Nhưng nếu đã biết, thì không nên có thái độ mập mờ như vậy.
Nói thật, Hình Tứ hơi bực bội. Lúc này Phương Y đã đi đến, thấy anh ta cau mày có vẻ không kiên nhẫn, cô cẩn thận hỏi: “Luật sư Hình, có chuyện gì sao?”
Hình Tứ nhìn cô, đột nhiên hỏi ra một câu hỏi đã chôn giấu trong lòng từ lâu: “Các cô gái nếu biết rõ một người đàn ông thích mình nhưng mình không muốn đáp lại, liệu có còn thường xuyên tìm đến anh ta để gặp gỡ không?”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y không ngờ anh ta sẽ đột nhiên hỏi về vấn đề này, hơi sững sờ một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trả lời một cách thấu đáo: “Tôi không biết người khác, nhưng tôi sẽ không bao giờ làm vậy. Tôi sẽ cố gắng cắt đứt mọi liên lạc không cần thiết với anh ta. Nếu không thể hứa hẹn gì với anh ta, thì không nên dây dưa không rõ ràng, khiến anh ta càng khó chịu.” Thật ra, cô còn muốn nói thêm rằng không nên coi người ta như “lốp xe dự phòng”, nhưng Hình Tứ hỏi như vậy chắc chắn là vì chuyện này xảy ra với anh ta, nên cô cố gắng giữ thể diện cho anh ta.
Có lẽ có người lợi dụng Hình Tứ như lốp xe dự phòng, chẳng lẽ là Phó tiểu thư váy đỏ lần trước?
Hình Tứ nghe xong lời nói của cô, gật đầu như suy nghĩ gì đó, nâng tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Tôi có việc gấp phải quay về thành phố Cảng. Chuyện nhà họ Đinh, cô và Quân Du phụ trách thu dọn nốt. Sau khi xong xuôi, hãy gọi taxi về khách sạn, tôi lái xe đi trước, cơm tối sẽ tranh thủ trở về.”
Phương Y gật đầu: “Vậy luật sư Hình lái xe cẩn thận.”
Hình Tứ là người vẫn luôn lạnh lùng và xa cách, nay sắc mặt nhu hoà không ít, môi cong lên một vòng cung rất nhỏ, giọng nói trầm ấm: “Cảm ơn.”
Phương Y tạm biệt Hình Tứ, trở lại nhà họ Đinh để hoàn thành công việc còn lại. Sau đó chào tạm biệt họ và cùng Trần Quân Du lên xe taxi rời đi.
Phương Y ngồi trên taxi nhìn cảnh đẹp của làng quê, cô bỗng nhớ về gia đình mình.
Lần trước khi nhận lương, cô giữ lại một phần chi phí sinh hoạt cần thiết và gửi phần lớn về nhà. Mẹ cô ngoài một tin nhắn ra không hề có bất kỳ tin tức gì, thậm chí không cho cô gọi điện thoại, nội dung tin nhắn chỉ đơn giản là “Đã nhận tiền“.
Có lẽ, số tiền cô vất vả kiếm được hiện đang bị cha dượng nghiện rượu lấy đi tiêu xài, nhưng cô có thể làm gì được? Cô đã dặn dò mẹ mình giấu một ít tiền để nuôi sống bản thân, nếu bà không làm vậy, Phương Y cũng không thể cứu được mẹ mình.
Trần Quân Du vẻ mặt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lo lắng hỏi: “Phương Y, cô không sao chứ? Say xe à?”
Phương Y giật mình, mỉm cười nói: “Không sao, chỉ là hơi đói bụng thôi.”
Trần Quân Du cười, lấy từ cặp tài liệu ra thứ gì đó đưa cho cô: “Tôi biết là cô sẽ đói, ăn trưa có tí xíu sao mà đủ cho cả buổi chiều được chứ? Phụ nữ các cô thích làm đẹp, lúc nào cũng giảm béo, rõ ràng là gầy nhom rồi còn gì.”
Phương Y nhìn cái bánh mì trong tay, cảm thấy thực sự ấm áp, chân thành cảm ơn Trần Quân Du: “Cảm ơn trợ lý Trần.”
Trần Quân Du vốn dĩ nghĩ, là đàn ông, trước kia Phương Y đã vất vả chuẩn bị rất nhiều tài liệu cho anh ta, anh ta rất cảm kích nên cũng hơi quan tâm chăm sóc cô một chút. Không ngờ lại nhận được lời cảm ơn chân thành của cô, khiến anh ta nhất thời có chút ngượng ngùng.
Phương Y nhìn thấy khuôn mặt anh ta hơi ửng đỏ, khóe miệng cong lên, mở bánh mì ra chậm rãi ăn.
Cô nghĩ, so với trước khi ra trường, cuộc sống hiện tại của cô đã tốt đẹp hơn rất nhiều, cô nên hài lòng.
Có lẽ hiện tại cô vẫn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi những phiền não, nhưng trên đời này có bao nhiêu người không gặp phiền não? Cô tin rằng một ngày nào đó, cô sẽ hoàn toàn không bị phiền não chi phối tương lai, đó là mục tiêu lớn nhất hiện tại của cô, cũng là niềm tin quan trọng nhất chống đỡ cô kiên trì đi tiếp.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro