Chương 16
Tổng Công Đại Nhân
2024-07-14 01:10:54
Edit: Frenalis
Phương Y im lặng không đáp lời Chu Lạc Sâm, chỉ tắt chuông điện thoại đang rung liên tục.
Chu Lạc Sâm nhìn động tác của cô, không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn xung quanh rồi nói: “Đi với tôi.” Nói xong, anh nắm tay cô dẫn lên ghế phụ của chiếc xe màu đen.
Anh cúi người cài dây an toàn cho Phương Y. Cô ngừng thở nhìn sườn mặt anh trong gang tấc, vẻ đẹp trai của anh khiến cô choáng ngợp. Làn da tinh tế trắng như sứ, lấp lánh ánh sáng như ngọc trai.
“Thật sự...” Anh bỗng lên tiếng, nghiêng mặt lại gần cô hơn, hàng mi dài cong vút quyến rũ, “Em không cần tôi giúp à?”
Câu hỏi của anh như chạm vào tim Phương Y. Thực tế, cô biết một cô gái mới ra đời như mình không thể sánh được với trí tuệ của luật sư dày dặn kinh nghiệm Chu Lạc Sâm. Có lẽ anh có thể giải quyết vụ việc một cách nhanh chóng, nhưng cô lại muốn tự mình trải qua nhiều sai lầm để có thể tự mình giải quyết. Tuy nhiên, cô lại cảm thấy, nếu như vội vàng nhờ vả anh, mối quan hệ của họ sẽ bị ảnh hưởng.
Hậu quả như vậy có lẽ còn khó xử hơn hiện tại.
“Không có gì to tát.” Phương Y khẽ nói, nở một nụ cười nhợt nhạt.
Chu Lạc Sâm không ép buộc cô, gật đầu nhẹ nhàng rồi đóng cửa xe đi sang ghế lái. Sau khi cài dây an toàn cho bản thân, anh khởi động xe và hướng về phía nhà Phương Y.
Nhìn con đường quen thuộc, Phương Y bỗng khẩn trương. Cô không muốn về nhà sớm vì lo lắng sẽ gặp ba dượng. Mặc dù cô không nói rõ ràng địa chỉ nhà cho mẹ, nhưng ba dượng của cô là người thông minh, có thể đoán được nơi ở của cô.
Phương Y nhìn sang Chu Lạc Sâm, vài lần muốn mở lời đề nghị anh dừng xe để cô tự đi bộ, nhưng anh luôn có lý do khiến cô không thể mở lời, ví dụ như đang đeo tai nghe Bluetooth hay nghe điện thoại...
Lần này Chu Lạc Sâm đang nghe điện thoại, từ giọng nói của anh, Phương Y có thể nghe rõ ràng người ở đầu dây bên kia là “Diệp tổng“.
“Được rồi.” Chu Lạc Sâm liên tục lặp lại hai từ này, không ngừng khẳng định với Diệp tổng. Ban đầu Phương Y nghĩ rằng họ đã có sự chuẩn bị sẵn sàng, Hình Tứ chắc chắn muốn rút khỏi vụ kiện, nhưng không ngờ khi chuẩn bị cúp điện thoại, lại nghe anh nói: “Hợp đồng sẽ được giải trừ theo yêu cầu. Hy vọng luật sư mới của anh có thể giúp anh thắng kiện.”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y kinh ngạc nhìn Chu Lạc Sâm. Anh nheo mắt, gỡ tai nghe Bluetooth xuống. Có vẻ như Diệp tổng ở đầu dây bên kia đã nói điều gì đó thô lỗ, giọng điệu cũng có phần lớn tiếng.
Phương Y lo lắng nhìn Chu Lạc Sâm. Sau một hồi chần chừ, cô hỏi: “Luật sư Chu, anh không sao chứ?”
Chu Lạc Sâm nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng bỗng mềm mại hơn. Anh nói: “Không sao.”
Phương Y chậm rãi hỏi: “Tôi không cố ý nghe lén, nhưng... anh muốn giải trừ hợp đồng với Diệp tổng ư?”
Chu Lạc Sâm gật đầu, giọng điệu tùy ý: “Nếu Hình Tứ không thể rút khỏi vụ kiện, thì cũng phải có người khác thay thế.”
Thật bất ngờ!
Phương Y từng có nhiều suy đoán, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng người muốn rút khỏi vụ kiện này lại là Chu Lạc Sâm.
Không biết tại sao, cô đặc biệt tin tưởng Chu Lạc Sâm. Cô cảm thấy dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng có thể bình tĩnh giải quyết mọi việc. Mặc dù đối thủ là Hình Tứ, cô cũng tin rằng anh sẽ chiến thắng.
Tuy nhiên, thực tế đã đảo lộn nhận thức của cô.
Nhận ra sự ngạc nhiên của Phương Y, Chu Lạc Sâm nói tiếp: “Chuyện này cũng bình thường thôi. Không ai có thể chiến thắng mãi mãi. Hơn nữa, đây cũng không hẳn là thua, em nghĩ sao?”
Phương Y có thể nói gì khác? Cô chỉ có thể gượng gạo nói: “Vâng, đây không hẳn là thua.”
Chu Lạc Sâm cười, nhưng nụ cười đó không hề chạm đến đáy mắt.
Phương Y trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: “Diệp tổng không phải là người tốt. Giải trừ hợp đồng với anh ta thực ra là một điều tốt. Ít nhất luật sư Chu không phải tiếp tục bào chữa cho một kẻ bị nghi ngờ giết người.”
Chu Lạc Sâm không vội vàng lên tiếng, như thể đang suy ngẫm về cách nói “tốt” và “xấu” của cô. Thực ra anh đã bào chữa cho rất nhiều kẻ xấu, và Diệp tổng cũng chẳng khác gì mấy. Đó là công việc của anh, và anh không thể vì thế mà bỏ bê trách nhiệm.
Nơi Phương Y sống ở khu vực hẻo lánh, nên xe đi trên đường cao tốc không nhiều. Cho nên khi xe đến cổng khu nhà của Phương Y, thời gian trôi qua không lâu.
Sau một thời gian im lặng, điện thoại của Phương Y lúc này lại rung lên. Cô mẫn cảm liếc nhìn Chu Lạc Sâm, đeo ba lô lên và chuẩn bị xuống xe. Nhưng Chu Lạc Sâm lại trực tiếp đưa tay giữ ba lô của cô, lấy điện thoại ra khỏi túi và nhìn vào màn hình.
“Ai quấy rầy em vậy? Người theo đuổi?” Anh không nghe điện thoại ngay mà hỏi Phương Y.
Phương Y muốn lấy lại điện thoại, căng thẳng nói: “Không phải người theo đuổi, luật sư Chu, hãy trả lại điện thoại cho tôi.”
Chu Lạc Sâm không biết vì sao mà liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn về một hướng nào đó trong một lúc. Phương Y cũng nhìn theo, thấy một người đàn ông trung niên đang đứng ngoài khu nhà, giơ điện thoại hỏi đường người qua đường. Ông ta đeo một chiếc ba lô to, không biết bên trong đựng gì.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Ngay khi điện thoại của Phương Y rung lên lần nữa, người đàn ông đeo ba lô cũng đồng thời buông điện thoại xuống. Khuôn mặt ông ta lộ rõ vẻ khó chịu, đang lẩm bẩm gì đó vào điện thoại. Nhìn từ khẩu hình miệng, có vẻ như không phải những lời hay.
Chu Lạc Sâm dựa vào xe, cởi bỏ nút áo khoác ngoài. Ngón tay thon dài của anh lướt hai lần trên màn hình điện thoại, điện thoại của người đàn ông đeo ba lô lập tức vang lên. Người đàn ông nghe điện thoại và bắt đầu chửi bới, Phương Y có thể đoán được ông ta đang nói gì. Khuôn mặt cô nhợt nhạt khi nhìn Chu Lạc Sâm bị lăng mạ, cô muốn lao xuống xe và đánh nhau với ông ta, nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời, cô không ngu ngốc đến mức làm vậy.
Chu Lạc Sâm nghe hết những lời người đàn ông kia nói, đợi đến khi ông ta tạm dừng, mới chậm rãi mở lời: “Xin hỏi ông là ai?”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia điện thoại sững sờ, kinh ngạc hỏi: “Cậu là ai? Sao cậu lại cầm điện thoại của con gái tôi?”
Nghe thấy từ “con gái”, Chu Lạc Sâm liếc nhìn Phương Y. Phương Y dùng khẩu hình miệng nói cho anh biết người gọi điện thoại là ba dượng của cô. Chu Lạc Sâm gật đầu, nói tiếp: “Tôi là cấp trên của con gái ông. Cô ấy để quên điện thoại ở văn phòng, tôi đang muốn đưa về cho cô ấy.”
Phương Y thực sự bực bội vì Chu Lạc Sâm nói như vậy, nhưng cô nhanh chóng hiểu ra lý do.
Người ba dượng của Phương Y đứng cách đó không xa nghe thấy Chu Lạc Sâm nói, liền lớn tiếng: “Cấp trên ư? Con bé làm việc ở đâu? Cậu làm gì ở đó?”
Vì giọng nói của ba dượng rất lớn, nên loa điện thoại rung mạnh lên, Phương Y ngồi ở ghế phụ cũng có thể nghe thấy ông ta đang nói gì. Cô thấy Chu Lạc Sâm di chuyển điện thoại ra khỏi tai một chút, sau đó nói với ngữ điệu vô cùng mạnh mẽ: “Tôi là luật sư.”
Hai chữ “luật sư” khiến ba dượng thay đổi sắc mặt, Phương Y có thể nhìn thấy khuôn mặt ông ta qua cửa sổ xe. Cô đang hoảng hốt, thì nghe thấy Chu Lạc Sâm tiếp tục nói: “Tôi thấy ông rồi.” Chu Lạc Sâm nói xong liền tắt máy bước xuống xe. Anh trực tiếp khóa luôn xe, khiến Phương Y không thể xuống được.
Phương Y ngồi ở trong xe, cảm xúc trăm mối ngổn ngang. Cô nhìn chằm chằm vào Chu Lạc Sâm khi anh từ từ đi về phía ba dượng. Nhìn thấy người đàn ông đen đúa thô lỗ kia đối mặt với Chu Lạc Sâm trong bộ veston lịch lãm, một cảm giác tự ti trào dâng trong lòng, khiến cô gần như nghẹt thở.
Phương Y thấy Chu Lạc Sâm đưa cho ba dượng một tấm card, có lẽ là danh thiếp của anh. Sau đó, anh lại nói chuyện với ba dượng cô một lúc, còn cúi xuống nhìn nhìn chiếc ba lô mà ba dượng mang theo. Nếu Phương Y không nhìn nhầm, bên trong có lẽ là chăn mền.
Ông ta quả nhiên mang theo chăn mền đến đây, nghĩ rằng nếu không tìm thấy cô, có lẽ có ý định sẽ ở lại đây lâu dài. Phương Y cảm thấy sống lưng lạnh toát, nếu hôm nay không gặp được Chu Lạc Sâm, cô sẽ làm thế nào để đối phó với người đàn ông đáng sợ này?
Chu Lạc Sâm chỉ nói chuyện với ông ta vài phút, ông ta đã cầm ba lô rời đi. Anh nhìn theo bóng dáng của ông ta một lúc rồi mới chậm rãi quay lại xe.
“Ông ta đi rồi,“ Chu Lạc Sâm nói, “nhưng hôm nay tốt nhất là em nên đổi chỗ ở.”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y cảm thấy rất khó chịu, cô rất tò mò không biết Chu Lạc Sâm đã nói gì với ba dượng, lơ đễnh đáp: “Vâng“.
Chu Lạc Sâm trầm ngâm một hồi rồi nói: “Tôi bảo em đổi chỗ ở là vì lo lắng người kia sẽ quay lại. Mặc dù khả năng đó không cao, nhưng tôi không muốn em mạo hiểm.”
Phương Y cau mày nhìn anh, anh tiếp tục nói: “Nếu tối nay ông ta không xuất hiện, thì sắp tới ông ta sẽ không đến quấy rầy em nữa, em có thể an tâm.”
Phương Y hít sâu một hơi, hỏi: “Luật sư Chu, anh đã nói chuyện gì với ba dượng của tôi?”
Chu Lạc Sâm nhoẻn miệng cười: “Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả. Tôi sẽ giúp em giải quyết chuyện của ông ta, nhưng giải pháp tốt nhất vẫn là ly hôn với mẹ em.”
Phương Y cắn môi: “Từ nhỏ đến lớn tôi đã nói chuyện với mẹ rất nhiều lần, nhưng bà chưa bao giờ nghe. Tôi không biết hôn nhân như vậy còn có giá trị duy trì gì nữa. Tôi không thể làm gì với bà, nhưng dù sao tôi cũng là con gái bà, không thể mặc kệ sống chết...”
“Cho nên, mỗi tháng em đều gửi tiền cho bà?” Chu Lạc Sâm nói bằng giọng trần thuật.
Phương Y mở to mắt: “Sao anh biết?”
“Tôi đoán.” Chu Lạc Sâm liếc nhìn biểu hiện của cô, “Trời đã tối rồi, hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi đi. Về phần mẹ em, em đã hoàn thành nghĩa vụ của mình. Nếu bà vẫn ngoan cố, em không cần phải quan tâm nữa, cũng không cần cảm thấy áy náy.”
Phương Y thầm nghĩ, dù sao mẹ cũng đã sinh ra mình, mình có thể mặc kệ sống chết của bà được sao? Cô muốn nói gì đó, nhưng Chu Lạc Sâm tiếp tục lên tiếng khiến cô im lặng.
“Ít nhất theo quan điểm của tôi, những người không thể ở bên cạnh tôi và khiến tôi cảm nhận rõ ràng tình cảm thì mối quan hệ đều không đáng giá.”
“Cảm nhận rõ ràng” là một khái niệm như thế nào?
Mỗi người có thể hiểu những lời này theo cách riêng, anh hiểu nó theo cách nào?
Phương Y nhìn chằm chằm vào Chu Lạc Sâm đang lái xe, tò mò về người đàn ông này ngày càng tăng. Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ xe, rọi lên khuôn mặt trắng trẻo của anh, khiến cả người anh như được dát vàng.
Xe chạy chậm rãi. Bên trong xe im lặng một hồi lâu, Phương Y mới mở lời lần nữa: “Luật sư Chu, anh tấp vào lề một chút. Tôi nhớ gần đây có một nhà nghỉ, tôi có thể ở lại một đêm.”
Chu Lạc Sâm không nhìn cô, xe vẫn tiếp tục chạy, không có ý định dừng lại.
Phương Y nghi ngờ gọi anh một tiếng: “Luật sư Chu?”
Lần này Chu Lạc Sâm trả lời cô, nhưng vẫn không nhìn cô. Giọng nói anh mang theo chút khàn khàn, thâm trầm: “Loại nhà nghỉ này không an toàn. Đêm nay em ở nhà tôi đi.”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------
Phương Y im lặng không đáp lời Chu Lạc Sâm, chỉ tắt chuông điện thoại đang rung liên tục.
Chu Lạc Sâm nhìn động tác của cô, không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn xung quanh rồi nói: “Đi với tôi.” Nói xong, anh nắm tay cô dẫn lên ghế phụ của chiếc xe màu đen.
Anh cúi người cài dây an toàn cho Phương Y. Cô ngừng thở nhìn sườn mặt anh trong gang tấc, vẻ đẹp trai của anh khiến cô choáng ngợp. Làn da tinh tế trắng như sứ, lấp lánh ánh sáng như ngọc trai.
“Thật sự...” Anh bỗng lên tiếng, nghiêng mặt lại gần cô hơn, hàng mi dài cong vút quyến rũ, “Em không cần tôi giúp à?”
Câu hỏi của anh như chạm vào tim Phương Y. Thực tế, cô biết một cô gái mới ra đời như mình không thể sánh được với trí tuệ của luật sư dày dặn kinh nghiệm Chu Lạc Sâm. Có lẽ anh có thể giải quyết vụ việc một cách nhanh chóng, nhưng cô lại muốn tự mình trải qua nhiều sai lầm để có thể tự mình giải quyết. Tuy nhiên, cô lại cảm thấy, nếu như vội vàng nhờ vả anh, mối quan hệ của họ sẽ bị ảnh hưởng.
Hậu quả như vậy có lẽ còn khó xử hơn hiện tại.
“Không có gì to tát.” Phương Y khẽ nói, nở một nụ cười nhợt nhạt.
Chu Lạc Sâm không ép buộc cô, gật đầu nhẹ nhàng rồi đóng cửa xe đi sang ghế lái. Sau khi cài dây an toàn cho bản thân, anh khởi động xe và hướng về phía nhà Phương Y.
Nhìn con đường quen thuộc, Phương Y bỗng khẩn trương. Cô không muốn về nhà sớm vì lo lắng sẽ gặp ba dượng. Mặc dù cô không nói rõ ràng địa chỉ nhà cho mẹ, nhưng ba dượng của cô là người thông minh, có thể đoán được nơi ở của cô.
Phương Y nhìn sang Chu Lạc Sâm, vài lần muốn mở lời đề nghị anh dừng xe để cô tự đi bộ, nhưng anh luôn có lý do khiến cô không thể mở lời, ví dụ như đang đeo tai nghe Bluetooth hay nghe điện thoại...
Lần này Chu Lạc Sâm đang nghe điện thoại, từ giọng nói của anh, Phương Y có thể nghe rõ ràng người ở đầu dây bên kia là “Diệp tổng“.
“Được rồi.” Chu Lạc Sâm liên tục lặp lại hai từ này, không ngừng khẳng định với Diệp tổng. Ban đầu Phương Y nghĩ rằng họ đã có sự chuẩn bị sẵn sàng, Hình Tứ chắc chắn muốn rút khỏi vụ kiện, nhưng không ngờ khi chuẩn bị cúp điện thoại, lại nghe anh nói: “Hợp đồng sẽ được giải trừ theo yêu cầu. Hy vọng luật sư mới của anh có thể giúp anh thắng kiện.”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y kinh ngạc nhìn Chu Lạc Sâm. Anh nheo mắt, gỡ tai nghe Bluetooth xuống. Có vẻ như Diệp tổng ở đầu dây bên kia đã nói điều gì đó thô lỗ, giọng điệu cũng có phần lớn tiếng.
Phương Y lo lắng nhìn Chu Lạc Sâm. Sau một hồi chần chừ, cô hỏi: “Luật sư Chu, anh không sao chứ?”
Chu Lạc Sâm nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng bỗng mềm mại hơn. Anh nói: “Không sao.”
Phương Y chậm rãi hỏi: “Tôi không cố ý nghe lén, nhưng... anh muốn giải trừ hợp đồng với Diệp tổng ư?”
Chu Lạc Sâm gật đầu, giọng điệu tùy ý: “Nếu Hình Tứ không thể rút khỏi vụ kiện, thì cũng phải có người khác thay thế.”
Thật bất ngờ!
Phương Y từng có nhiều suy đoán, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng người muốn rút khỏi vụ kiện này lại là Chu Lạc Sâm.
Không biết tại sao, cô đặc biệt tin tưởng Chu Lạc Sâm. Cô cảm thấy dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng có thể bình tĩnh giải quyết mọi việc. Mặc dù đối thủ là Hình Tứ, cô cũng tin rằng anh sẽ chiến thắng.
Tuy nhiên, thực tế đã đảo lộn nhận thức của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhận ra sự ngạc nhiên của Phương Y, Chu Lạc Sâm nói tiếp: “Chuyện này cũng bình thường thôi. Không ai có thể chiến thắng mãi mãi. Hơn nữa, đây cũng không hẳn là thua, em nghĩ sao?”
Phương Y có thể nói gì khác? Cô chỉ có thể gượng gạo nói: “Vâng, đây không hẳn là thua.”
Chu Lạc Sâm cười, nhưng nụ cười đó không hề chạm đến đáy mắt.
Phương Y trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: “Diệp tổng không phải là người tốt. Giải trừ hợp đồng với anh ta thực ra là một điều tốt. Ít nhất luật sư Chu không phải tiếp tục bào chữa cho một kẻ bị nghi ngờ giết người.”
Chu Lạc Sâm không vội vàng lên tiếng, như thể đang suy ngẫm về cách nói “tốt” và “xấu” của cô. Thực ra anh đã bào chữa cho rất nhiều kẻ xấu, và Diệp tổng cũng chẳng khác gì mấy. Đó là công việc của anh, và anh không thể vì thế mà bỏ bê trách nhiệm.
Nơi Phương Y sống ở khu vực hẻo lánh, nên xe đi trên đường cao tốc không nhiều. Cho nên khi xe đến cổng khu nhà của Phương Y, thời gian trôi qua không lâu.
Sau một thời gian im lặng, điện thoại của Phương Y lúc này lại rung lên. Cô mẫn cảm liếc nhìn Chu Lạc Sâm, đeo ba lô lên và chuẩn bị xuống xe. Nhưng Chu Lạc Sâm lại trực tiếp đưa tay giữ ba lô của cô, lấy điện thoại ra khỏi túi và nhìn vào màn hình.
“Ai quấy rầy em vậy? Người theo đuổi?” Anh không nghe điện thoại ngay mà hỏi Phương Y.
Phương Y muốn lấy lại điện thoại, căng thẳng nói: “Không phải người theo đuổi, luật sư Chu, hãy trả lại điện thoại cho tôi.”
Chu Lạc Sâm không biết vì sao mà liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn về một hướng nào đó trong một lúc. Phương Y cũng nhìn theo, thấy một người đàn ông trung niên đang đứng ngoài khu nhà, giơ điện thoại hỏi đường người qua đường. Ông ta đeo một chiếc ba lô to, không biết bên trong đựng gì.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Ngay khi điện thoại của Phương Y rung lên lần nữa, người đàn ông đeo ba lô cũng đồng thời buông điện thoại xuống. Khuôn mặt ông ta lộ rõ vẻ khó chịu, đang lẩm bẩm gì đó vào điện thoại. Nhìn từ khẩu hình miệng, có vẻ như không phải những lời hay.
Chu Lạc Sâm dựa vào xe, cởi bỏ nút áo khoác ngoài. Ngón tay thon dài của anh lướt hai lần trên màn hình điện thoại, điện thoại của người đàn ông đeo ba lô lập tức vang lên. Người đàn ông nghe điện thoại và bắt đầu chửi bới, Phương Y có thể đoán được ông ta đang nói gì. Khuôn mặt cô nhợt nhạt khi nhìn Chu Lạc Sâm bị lăng mạ, cô muốn lao xuống xe và đánh nhau với ông ta, nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời, cô không ngu ngốc đến mức làm vậy.
Chu Lạc Sâm nghe hết những lời người đàn ông kia nói, đợi đến khi ông ta tạm dừng, mới chậm rãi mở lời: “Xin hỏi ông là ai?”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia điện thoại sững sờ, kinh ngạc hỏi: “Cậu là ai? Sao cậu lại cầm điện thoại của con gái tôi?”
Nghe thấy từ “con gái”, Chu Lạc Sâm liếc nhìn Phương Y. Phương Y dùng khẩu hình miệng nói cho anh biết người gọi điện thoại là ba dượng của cô. Chu Lạc Sâm gật đầu, nói tiếp: “Tôi là cấp trên của con gái ông. Cô ấy để quên điện thoại ở văn phòng, tôi đang muốn đưa về cho cô ấy.”
Phương Y thực sự bực bội vì Chu Lạc Sâm nói như vậy, nhưng cô nhanh chóng hiểu ra lý do.
Người ba dượng của Phương Y đứng cách đó không xa nghe thấy Chu Lạc Sâm nói, liền lớn tiếng: “Cấp trên ư? Con bé làm việc ở đâu? Cậu làm gì ở đó?”
Vì giọng nói của ba dượng rất lớn, nên loa điện thoại rung mạnh lên, Phương Y ngồi ở ghế phụ cũng có thể nghe thấy ông ta đang nói gì. Cô thấy Chu Lạc Sâm di chuyển điện thoại ra khỏi tai một chút, sau đó nói với ngữ điệu vô cùng mạnh mẽ: “Tôi là luật sư.”
Hai chữ “luật sư” khiến ba dượng thay đổi sắc mặt, Phương Y có thể nhìn thấy khuôn mặt ông ta qua cửa sổ xe. Cô đang hoảng hốt, thì nghe thấy Chu Lạc Sâm tiếp tục nói: “Tôi thấy ông rồi.” Chu Lạc Sâm nói xong liền tắt máy bước xuống xe. Anh trực tiếp khóa luôn xe, khiến Phương Y không thể xuống được.
Phương Y ngồi ở trong xe, cảm xúc trăm mối ngổn ngang. Cô nhìn chằm chằm vào Chu Lạc Sâm khi anh từ từ đi về phía ba dượng. Nhìn thấy người đàn ông đen đúa thô lỗ kia đối mặt với Chu Lạc Sâm trong bộ veston lịch lãm, một cảm giác tự ti trào dâng trong lòng, khiến cô gần như nghẹt thở.
Phương Y thấy Chu Lạc Sâm đưa cho ba dượng một tấm card, có lẽ là danh thiếp của anh. Sau đó, anh lại nói chuyện với ba dượng cô một lúc, còn cúi xuống nhìn nhìn chiếc ba lô mà ba dượng mang theo. Nếu Phương Y không nhìn nhầm, bên trong có lẽ là chăn mền.
Ông ta quả nhiên mang theo chăn mền đến đây, nghĩ rằng nếu không tìm thấy cô, có lẽ có ý định sẽ ở lại đây lâu dài. Phương Y cảm thấy sống lưng lạnh toát, nếu hôm nay không gặp được Chu Lạc Sâm, cô sẽ làm thế nào để đối phó với người đàn ông đáng sợ này?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Lạc Sâm chỉ nói chuyện với ông ta vài phút, ông ta đã cầm ba lô rời đi. Anh nhìn theo bóng dáng của ông ta một lúc rồi mới chậm rãi quay lại xe.
“Ông ta đi rồi,“ Chu Lạc Sâm nói, “nhưng hôm nay tốt nhất là em nên đổi chỗ ở.”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y cảm thấy rất khó chịu, cô rất tò mò không biết Chu Lạc Sâm đã nói gì với ba dượng, lơ đễnh đáp: “Vâng“.
Chu Lạc Sâm trầm ngâm một hồi rồi nói: “Tôi bảo em đổi chỗ ở là vì lo lắng người kia sẽ quay lại. Mặc dù khả năng đó không cao, nhưng tôi không muốn em mạo hiểm.”
Phương Y cau mày nhìn anh, anh tiếp tục nói: “Nếu tối nay ông ta không xuất hiện, thì sắp tới ông ta sẽ không đến quấy rầy em nữa, em có thể an tâm.”
Phương Y hít sâu một hơi, hỏi: “Luật sư Chu, anh đã nói chuyện gì với ba dượng của tôi?”
Chu Lạc Sâm nhoẻn miệng cười: “Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả. Tôi sẽ giúp em giải quyết chuyện của ông ta, nhưng giải pháp tốt nhất vẫn là ly hôn với mẹ em.”
Phương Y cắn môi: “Từ nhỏ đến lớn tôi đã nói chuyện với mẹ rất nhiều lần, nhưng bà chưa bao giờ nghe. Tôi không biết hôn nhân như vậy còn có giá trị duy trì gì nữa. Tôi không thể làm gì với bà, nhưng dù sao tôi cũng là con gái bà, không thể mặc kệ sống chết...”
“Cho nên, mỗi tháng em đều gửi tiền cho bà?” Chu Lạc Sâm nói bằng giọng trần thuật.
Phương Y mở to mắt: “Sao anh biết?”
“Tôi đoán.” Chu Lạc Sâm liếc nhìn biểu hiện của cô, “Trời đã tối rồi, hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi đi. Về phần mẹ em, em đã hoàn thành nghĩa vụ của mình. Nếu bà vẫn ngoan cố, em không cần phải quan tâm nữa, cũng không cần cảm thấy áy náy.”
Phương Y thầm nghĩ, dù sao mẹ cũng đã sinh ra mình, mình có thể mặc kệ sống chết của bà được sao? Cô muốn nói gì đó, nhưng Chu Lạc Sâm tiếp tục lên tiếng khiến cô im lặng.
“Ít nhất theo quan điểm của tôi, những người không thể ở bên cạnh tôi và khiến tôi cảm nhận rõ ràng tình cảm thì mối quan hệ đều không đáng giá.”
“Cảm nhận rõ ràng” là một khái niệm như thế nào?
Mỗi người có thể hiểu những lời này theo cách riêng, anh hiểu nó theo cách nào?
Phương Y nhìn chằm chằm vào Chu Lạc Sâm đang lái xe, tò mò về người đàn ông này ngày càng tăng. Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ xe, rọi lên khuôn mặt trắng trẻo của anh, khiến cả người anh như được dát vàng.
Xe chạy chậm rãi. Bên trong xe im lặng một hồi lâu, Phương Y mới mở lời lần nữa: “Luật sư Chu, anh tấp vào lề một chút. Tôi nhớ gần đây có một nhà nghỉ, tôi có thể ở lại một đêm.”
Chu Lạc Sâm không nhìn cô, xe vẫn tiếp tục chạy, không có ý định dừng lại.
Phương Y nghi ngờ gọi anh một tiếng: “Luật sư Chu?”
Lần này Chu Lạc Sâm trả lời cô, nhưng vẫn không nhìn cô. Giọng nói anh mang theo chút khàn khàn, thâm trầm: “Loại nhà nghỉ này không an toàn. Đêm nay em ở nhà tôi đi.”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro