Chương 20
Tổng Công Đại Nhân
2024-07-14 01:10:54
Edit: Frenalis
Anh rốt cuộc cũng mở miệng khiến Phương Y như trút được gánh nặng, cô nói: “Không phải anh nói tôi chờ anh sao?”
Chu Lạc Sâm trầm thấp nói: “Tôi bảo em chờ, em liền chờ sao?”
Phương Y bỗng quay đầu lại, mái tóc dài vì quán tính quất vào mặt Chu Lạc Sâm. Anh khẽ nheo mắt, lùi người ra sau, đưa tay xoa xoa gò má.
Nhìn thấy vậy, Phương Y vội vàng lên tiếng: “Xin lỗi anh, tôi không cố ý...”
Chu Lạc Sâm phớt lờ lời xin lỗi, tiếp tục hỏi: “Có phải tôi nói em làm cái gì thì em sẽ làm cái đó?”
Phương Y có chút bực bội. Anh là cấp trên của cô, làm sao cô có thể không nghe lời? Hơn nữa, cô còn nợ anh một khoản tiền lớn, nếu anh yêu cầu hỗ trợ, cô đương nhiên không thể chối từ.
Cho nên, cô khẳng định: “Đúng vậy.”
Chu Lạc Sâm đỡ đỡ mắt kính, mở cửa xe, nói: “Lên xe.”
Phương Y ngẩn người, hơi do dự nhưng vẫn hỏi: “Đi đâu?”
Chu Lạc Sâm hỏi ngược lại: “Em không phải nói sẽ làm mọi thứ tôi yêu cầu sao?”
Phương Y che giấu lúng túng, khẽ khụ một tiếng, cảm thấy câu nói của anh có phần thiếu tinh tế. Làm thì làm, nhưng ít nhất cũng phải nói cho cô biết là chuyện gì chứ.
Chu Lạc Sâm không vòng vo thêm nữa mà nói thẳng: “Đi ăn tối, lên xe được chứ?”
Phương Y không nói hai lời mà nhanh chóng lên xe.
Chu Lạc Sâm đóng cửa xe cho cô và đi sang ghế lái. Lúc anh đang khởi động xe, nghe thấy Phương Y ân cần nói: “Luật sư Chu, hôm nay tôi mời, anh muốn ăn gì cũng được.”
Chu Lạc Sâm vừa lái xe vừa nói: “Về nhà tôi, ăn lẩu.”
... Lại đến nhà anh.
Phương Y mím môi nhìn anh không nói gì, trong lòng suy nghĩ rối bời, không biết nên nói ra hay không.
Chu Lạc Sâm một đường chạy thẳng về nhà, chờ đến lúc anh vừa đỗ xe trong gara, nghe thấy Phương Y rốt cuộc lấy hết can đảm lên tiếng: “Luật sư Chu, tôi nghĩ chúng ta nên làm bạn thôi.”
Chu Lạc Sâm vốn định mở cửa xe, nhưng lại dừng tay lại, nhìn cô nói: “Em muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”
Phương Y gật đầu: “Luật sư Chu, tôi thật sự vui mừng khi anh đồng ý kết bạn với tôi. Tôi vốn dĩ không dám hy vọng xa vời được anh coi trọng. Từ khi tôi đến văn phòng làm việc, đã luôn gây phiền phức cho anh, hiện tại còn nợ anh rất nhiều. Tôi biết nếu tôi nói sẽ cố gắng kiếm tiền trả lại cho anh, anh sẽ khinh thường tôi, nhưng tôi thực sự không biết nói gì khác.”
Cô cười ngại ngùng: “nhưng tôi nghĩ anh sẵn sàng giúp đỡ tôi cũng là vì tin tưởng vào tiềm năng của tôi. Tôi sẽ không phụ lòng tin của anh, và thực sự rất vui khi được trở thành bạn của anh.”
Cô nhấn mạnh hai chữ “bạn bè”, mong muốn gạt bỏ đi suy nghĩ về một mối quan hệ phức tạp hơn, biến nó thành một thử thách mới. Nói xong, cô còn vươn tay ra trước mặt anh, như muốn cùng bạn bè bắt tay.
Chu Lạc Sâm khẽ cong môi, nở nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý, nhìn bàn tay trắng nõn của cô, nhàn nhạt nói: “Nói vòng vo như vậy làm gì, sao không nói thẳng là em sợ cùng tôi phát sinh quan hệ?”
Sắc mặt Phương Y biến đổi, Chu Lạc Sâm nhìn thấy, dường như không có việc gì nói: “À, xin lỗi, tôi nói ' phát sinh quan hệ ' là phát sinh một ít quan hệ không giống với quan hệ bình thường bên ngoài, không phải loại như em suy nghĩ.”
Sắc mặt Phương Y dịu lại phần nào, nhưng vẫn không thực sự vui vẻ. Cô tính toán thu hồi tay, nhưng Chu Lạc Sâm đã tóm chặt cổ tay cô và kéo về phía trước. Hai người cúi người sát lại nhau, chóp mũi gần như chạm vào nhau. Khoảng cách gần đến mức khiến Phương Y không thể nào thuyết phục bản thân rằng “anh giúp đỡ cô chỉ xuất phát từ lòng nhân đạo“.
“Luật sư Chu, anh...” Phương Y mở miệng, nói đến một nửa rồi lại ngưng bặt. Bởi vì mỗi khi cô nói một chữ, anh lại càng tiến sát về phía cô hơn. Môi cô khẽ hé mở, như muốn chạm vào môi anh.
Cô im lặng, nhưng Chu Lạc Sâm không ngừng tiến sát. Anh suýt hôn lên môi cô, nhưng cô đã kịp thời né tránh.
Cô lùi ra xa khỏi anh, vỗ về môi mình và nhíu mày nhìn anh. Trong lòng cô ngoài sự ngạc nhiên và hoang mang, còn có một tia rung động không dễ nhận ra.
Chu Lạc Sâm dựa vào ghế, mặt không đổi sắc, nói: “bên ngoài quan hệ đồng nghiệp là chỉ quan hệ nam nữ hoặc quan hệ bạn bè. Tôi sẽ không ép buộc em trở thành hai trong mối quan hệ đó với tôi, chỉ là muốn hôn em thôi, không hề vi phạm ý nguyện của em.”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
... Tranh luận với một luật sư là điều vô cùng ngu ngốc, huống chi đối phương còn là luật sư vô cùng lợi hại. Trong trò chơi chữ nghĩa, Chu Lạc Sâm hơn cô N cái đoạn số. Thậm chí trong việc khống chế tâm trí con người, Chu Lạc Sâm cũng rất thành thạo.
“Mật mã nhà tôi là 1112. Đã biết nợ tôi rất nhiều, Phương tiểu thư, đi lên đi.” Anh nói xong, trực tiếp mở cửa xe và bước xuống, lúc gần đi còn dựa vào bên cạnh xe nói: “Nhớ lấy chìa khóa xe.” Dứt lời liền rời đi.
Phương Y cảm thấy, hình ảnh Chu Lạc Sâm phong độ nhẹ nhàng, tiến thối có mực ngày xưa đã biến mất trong nháy mắt. Thay vào đó là một người đàn ông vẫn như cũ bí ẩn, khiến cô cảm thấy vô cùng nguy hiểm nhưng lại không thể phản kháng.
Nhưng mà, đi lên cũng tốt. Hôm nay anh làm những hành động ái muội đó buộc cô phải tìm cơ hội để làm rõ mọi chuyện. Cô không lo lắng anh sẽ làm gì với mình, hình tượng của anh ở trong lòng cô rất sâu, anh sẽ không vì vậy mà hoàn toàn làm ra chuyện điên rồ gì. Hơn nữa, nếu anh thực sự muốn làm như vậy, anh đã có thể làm từ cái hôm mà cô tá túc nhà anh một đêm.
Phương Y ngồi trên xe trầm mặc một hồi lâu mới tắt máy và xuống xe. Cô cầm chìa khóa xe, một lần nữa đi vào khu chung cư mà cô đã từng đến một lần. Nhưng lần này tâm trạng của cô hoàn toàn khác biệt.
Đi đến cửa nhà Chu Lạc Sâm, cô nhập mật mã 1112, mở cửa bước vào nhà. Lúc này không ai ở tầng một, cô ném chìa khóa xe lên bàn, đi dạo một vòng nhưng không thấy Chu Lạc Sâm đâu.
Hay là anh chỉ bảo cô đem chìa khóa xe lên, còn anh thì đi nơi khác? Khi Phương Y đang ôm ấp ý tưởng này, cô nghe thấy giọng nói êm ái quen thuộc của anh từ phòng làm việc trên lầu hai truyền đến: “Lên đây đi, tôi ở phòng làm việc.”
Phương Y theo tiếng nói của anh đi lên. Cô đến cửa phòng làm việc nhìn thấy anh đang sắp xếp tài liệu trước một kệ sách. Nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh cũng không ngẩng đầu lên chỉ nói: “Phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn, đi chuẩn bị bữa tối.”
Phương Y muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn anh một hồi, thấy anh hoàn toàn không để ý đến mình, đành ngoan ngoãn đi chuẩn bị bữa tối.
Như anh đã nói trước đó, nhà bếp có nguyên liệu và dụng cụ nấu lẩu. Cô tỉ mỉ chuẩn bị nguyên liệu, sắp xếp dụng cụ gọn gàng, rồi quay lại lầu hai gõ cửa phòng làm việc.
Lần này Chu Lạc Sâm ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp màu đen xuyên thấu qua mắt kính nhìn cô: “Xong rồi?”
Phương Y gật đầu: “Xong rồi.”
Chu Lạc Sâm nhìn cô từ trên xuống dưới: “Trang phục công sở không phù hợp để ăn tối. Trong phòng nghỉ cho khách lúc trước có quần áo trong tủ dành cho khách, em đi thay rồi chờ tôi ở phòng ăn.” Nói xong, anh cúi đầu tiếp tục bận rộn.
Phương Y cảm thấy mình như một con búp bê Barbie, bị Chu Lạc Sâm tùy ý điều khiển và trang điểm. Cô cảm thấy không thoải mái, nhưng mỗi khi cô định mở miệng phản đối, Chu Lạc Sâm lại dùng ánh mắt nghiền ngẫm cùng tự tin đả kích cô đến thương tích đầy mình. Anh thậm chí không cần nói gì, cũng đã khiến cô hiểu rõ rằng phản kháng anh lúc này chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.
Quần áo trong tủ dành cho khách đều rất bình thường, đều là váy đơn sắc, dài ngắn khác nhau, kiểu dáng khác nhau, bên dưới còn có những đôi giày và tất chân khác nhau, có thể phối hợp tùy ý.
Phương Y vô cùng tò mò, tại sao Chu Lạc Sâm lại để nhiều quần áo phụ nữ như vậy trong một căn hộ độc thân? Anh chuẩn bị từ khi nào và dùng để làm gì? Chẳng lẽ anh có bạn gái? Không thể nào. Hay là anh có sở thích đặc biệt? Càng không thể.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y suy nghĩ miên man và chọn một chiếc váy dài màu xanh lam để mặc, khoác ngoài một chiếc áo khoác ren trắng, cởi tất chân nhét vào túi, mang đôi sandal đế xuồng và bước ra ngoài.
Khi cô đến phòng ăn, Chu Lạc Sâm đã ngồi ở đó.
Anh giương mắt nhìn Phương Y, ánh mắt đó khiến toàn thân cô nóng bừng, anh cất giọng trầm thấp đầy từ tính: “Em không đi tất chân.”
Phương Y mỉm cười, lặng lẽ giấu đôi chân trần trong chiếc váy dài, thầm nghĩ: “Luật sư Chu, anh hôm nay làm vậy rốt cuộc là có ý gì? Anh có thể nói rõ với tôi được không? Tôi không thông minh lắm, không đoán ra được.”
Chu Lạc Sâm thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt vô vị vừa ném rau vào nồi lẩu vừa nói: “Em không phải nói chúng ta là bạn ư? Bạn bè cùng nhau ăn tối là chuyện bình thường.”
“...” Là cô nói, không sai, nhưng anh đây là đang lảng tránh vấn đề. Rõ ràng cô không nói về việc ăn tối, hơn nữa anh cũng không cần tiếp tục ném rau vào nồi, tuy rằng anh ăn thanh đạm, nhìn bề ngoài cũng thanh tâm quả dục, nhưng khi đứng trước mặt anh, cô luôn cảm thấy ngượng ngùng, đặc biệt là lúc này.
“Ngồi xuống ăn đi, ăn xong đưa em về nhà.” Chu Lạc Sâm tháo mắt kính ra vì hơi nóng từ nồi lẩu khiến kính bị mờ. Khi không đeo kính, anh có thói quen nheo mắt, như thể bị cận thị nặng. Hành động này càng làm tăng thêm vẻ văn nhã của anh, có thể so với văn nhã là một thứ gì đó khác biệt...
Tuy rằng Chu Lạc Sâm đột nhiên trở nên khó đoán, nhưng Phương Y vẫn chọn ăn cơm trước, dù sao ngoài điều đó ra cô cũng không có lựa chọn nào khác... Không đúng, anh không phải đột nhiên trở nên khó đoán, mà là từ trước đã rất khó đoán, giờ đây chỉ càng khó đoán hơn.
Cùng Chu Lạc Sâm ăn cơm cũng yên tĩnh như lần trước, anh không nói trong khi ăn, chỉ thỉnh thoảng nhìn cô, ánh mắt thâm thuý, không thể đoán được suy nghĩ gì.
Mỗi khi anh liếc nhìn cô như vậy, cô lại cúi đầu thêm một chút, hai người im lặng mà “giằng co“...
Ăn xong, anh cũng không cho cô dọn dẹp, trực tiếp cầm chìa khóa xe trên bàn phòng khách rồi đi ra ngoài.
Phương Y biết đây là muốn đưa cô về nhà. Cô vội vàng cầm balo theo ra ngoài, đến khi đi ra khỏi thang máy mới phát hiện ra mình đã quá phấn khích mà quên thay đồ, vẫn mặc quần áo cũ, chỉ mang theo chiếc balo có tất chân.
“Tôi đi thay đồ.” Phương Y đứng bên cạnh xe nói, “Làm phiền luật sư Chu chờ tôi một chút, tôi sẽ xuống ngay.” Dứt lời, cô định quay lại chung cư.
Chu Lạc Sâm đứng yên tại chỗ, nhàn nhạt nói: “Nếu lần này em quay trở lại, tôi nhất định sẽ không thả em đi.”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y sững người, chỉ dựa vào ý tứ trong lời nói này mà cô buộc phải quay lại và nhanh chóng lên xe. Chu Lạc Sâm quan sát toàn bộ quá trình, mặt không biểu cảm mà sải bước lên xe, khởi động và lái thẳng đến nhà Phương Y.
Chỉ muốn đưa đồ mà dọa cô thành như vậy, thực sự không phải là ý định của anh.
Trên đường về, Phương Y cảm thấy bầu không khí trong xe rất áp lực. Biểu hiện hôm nay của Chu Lạc Sâm rõ ràng là đang theo đuổi phụ nữ, nhưng biểu cảm của anh lại không giống như vậy, lời nói và ngữ điệu cũng khác. Hiện tại anh có chút không vui, nhìn không thấu tâm trạng của anh khiến Phương Y cũng cảm thấy hơi phiền lòng. Không đúng, không phải hơi phiền, mà là rất phiền.
Một quãng đường an tĩnh cho đến khi tới trước cửa khu nhà của cô. Xe vừa dừng lại, Phương Y định mở cửa, nhưng cửa xe đã bị khóa, Chu Lạc Sâm không chịu mở nên cô không thể xuống xe, cô quay đầu nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
Chu Lạc Sâm nhìn về phía trước một lúc rồi nói: “Đổi chỗ ở đi, nơi này quá phức tạp.”
Nghe anh quan tâm nói, tâm trạng Phương Y càng thêm phức tạp, cô không nói gì, chỉ gật đầu.
Chu Lạc Sâm nhìn cô, cũng không nói gì, Phương Y vẫn không thể xuống xe, anh nhìn cô một hồi rồi mới ôn tồn nói: “Đừng coi lời tôi như gió thoảng bên tai, tất cả mọi người ở đây đều nguy hiểm hơn tôi.”
Mặc dù cô rất nghi ngờ lời nói của anh, nhưng dù sao anh cũng có ý tốt, Phương Y gật đầu lần nữa, biểu cảm nghiêm túc hơn rất nhiều.
Chu Lạc Sâm lúc này mới mở khóa xe cho cô xuống. Sau khi xuống xe, đóng cửa, cô có chút do dự, nhưng vẫn lịch sự nói với anh: “Trên đường cẩn thận, ngủ ngon.”
Chu Lạc Sâm gật đầu, nhìn theo cô đóng cửa rời đi. Khi bóng dáng cô biến mất ở cửa khu nhà, anh thở dài một tiếng, tựa hồ bởi vì hành động hôm nay mà sinh ra một cảm giác tội lỗi.
Nhưng mà, cảm giác tội lỗi thường không thể ngăn cản một người tiếp tục đi tới. Cảm giác tội lỗi luôn có sức hấp dẫn như một liều thuốc xuân dược.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------
Anh rốt cuộc cũng mở miệng khiến Phương Y như trút được gánh nặng, cô nói: “Không phải anh nói tôi chờ anh sao?”
Chu Lạc Sâm trầm thấp nói: “Tôi bảo em chờ, em liền chờ sao?”
Phương Y bỗng quay đầu lại, mái tóc dài vì quán tính quất vào mặt Chu Lạc Sâm. Anh khẽ nheo mắt, lùi người ra sau, đưa tay xoa xoa gò má.
Nhìn thấy vậy, Phương Y vội vàng lên tiếng: “Xin lỗi anh, tôi không cố ý...”
Chu Lạc Sâm phớt lờ lời xin lỗi, tiếp tục hỏi: “Có phải tôi nói em làm cái gì thì em sẽ làm cái đó?”
Phương Y có chút bực bội. Anh là cấp trên của cô, làm sao cô có thể không nghe lời? Hơn nữa, cô còn nợ anh một khoản tiền lớn, nếu anh yêu cầu hỗ trợ, cô đương nhiên không thể chối từ.
Cho nên, cô khẳng định: “Đúng vậy.”
Chu Lạc Sâm đỡ đỡ mắt kính, mở cửa xe, nói: “Lên xe.”
Phương Y ngẩn người, hơi do dự nhưng vẫn hỏi: “Đi đâu?”
Chu Lạc Sâm hỏi ngược lại: “Em không phải nói sẽ làm mọi thứ tôi yêu cầu sao?”
Phương Y che giấu lúng túng, khẽ khụ một tiếng, cảm thấy câu nói của anh có phần thiếu tinh tế. Làm thì làm, nhưng ít nhất cũng phải nói cho cô biết là chuyện gì chứ.
Chu Lạc Sâm không vòng vo thêm nữa mà nói thẳng: “Đi ăn tối, lên xe được chứ?”
Phương Y không nói hai lời mà nhanh chóng lên xe.
Chu Lạc Sâm đóng cửa xe cho cô và đi sang ghế lái. Lúc anh đang khởi động xe, nghe thấy Phương Y ân cần nói: “Luật sư Chu, hôm nay tôi mời, anh muốn ăn gì cũng được.”
Chu Lạc Sâm vừa lái xe vừa nói: “Về nhà tôi, ăn lẩu.”
... Lại đến nhà anh.
Phương Y mím môi nhìn anh không nói gì, trong lòng suy nghĩ rối bời, không biết nên nói ra hay không.
Chu Lạc Sâm một đường chạy thẳng về nhà, chờ đến lúc anh vừa đỗ xe trong gara, nghe thấy Phương Y rốt cuộc lấy hết can đảm lên tiếng: “Luật sư Chu, tôi nghĩ chúng ta nên làm bạn thôi.”
Chu Lạc Sâm vốn định mở cửa xe, nhưng lại dừng tay lại, nhìn cô nói: “Em muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”
Phương Y gật đầu: “Luật sư Chu, tôi thật sự vui mừng khi anh đồng ý kết bạn với tôi. Tôi vốn dĩ không dám hy vọng xa vời được anh coi trọng. Từ khi tôi đến văn phòng làm việc, đã luôn gây phiền phức cho anh, hiện tại còn nợ anh rất nhiều. Tôi biết nếu tôi nói sẽ cố gắng kiếm tiền trả lại cho anh, anh sẽ khinh thường tôi, nhưng tôi thực sự không biết nói gì khác.”
Cô cười ngại ngùng: “nhưng tôi nghĩ anh sẵn sàng giúp đỡ tôi cũng là vì tin tưởng vào tiềm năng của tôi. Tôi sẽ không phụ lòng tin của anh, và thực sự rất vui khi được trở thành bạn của anh.”
Cô nhấn mạnh hai chữ “bạn bè”, mong muốn gạt bỏ đi suy nghĩ về một mối quan hệ phức tạp hơn, biến nó thành một thử thách mới. Nói xong, cô còn vươn tay ra trước mặt anh, như muốn cùng bạn bè bắt tay.
Chu Lạc Sâm khẽ cong môi, nở nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý, nhìn bàn tay trắng nõn của cô, nhàn nhạt nói: “Nói vòng vo như vậy làm gì, sao không nói thẳng là em sợ cùng tôi phát sinh quan hệ?”
Sắc mặt Phương Y biến đổi, Chu Lạc Sâm nhìn thấy, dường như không có việc gì nói: “À, xin lỗi, tôi nói ' phát sinh quan hệ ' là phát sinh một ít quan hệ không giống với quan hệ bình thường bên ngoài, không phải loại như em suy nghĩ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Phương Y dịu lại phần nào, nhưng vẫn không thực sự vui vẻ. Cô tính toán thu hồi tay, nhưng Chu Lạc Sâm đã tóm chặt cổ tay cô và kéo về phía trước. Hai người cúi người sát lại nhau, chóp mũi gần như chạm vào nhau. Khoảng cách gần đến mức khiến Phương Y không thể nào thuyết phục bản thân rằng “anh giúp đỡ cô chỉ xuất phát từ lòng nhân đạo“.
“Luật sư Chu, anh...” Phương Y mở miệng, nói đến một nửa rồi lại ngưng bặt. Bởi vì mỗi khi cô nói một chữ, anh lại càng tiến sát về phía cô hơn. Môi cô khẽ hé mở, như muốn chạm vào môi anh.
Cô im lặng, nhưng Chu Lạc Sâm không ngừng tiến sát. Anh suýt hôn lên môi cô, nhưng cô đã kịp thời né tránh.
Cô lùi ra xa khỏi anh, vỗ về môi mình và nhíu mày nhìn anh. Trong lòng cô ngoài sự ngạc nhiên và hoang mang, còn có một tia rung động không dễ nhận ra.
Chu Lạc Sâm dựa vào ghế, mặt không đổi sắc, nói: “bên ngoài quan hệ đồng nghiệp là chỉ quan hệ nam nữ hoặc quan hệ bạn bè. Tôi sẽ không ép buộc em trở thành hai trong mối quan hệ đó với tôi, chỉ là muốn hôn em thôi, không hề vi phạm ý nguyện của em.”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
... Tranh luận với một luật sư là điều vô cùng ngu ngốc, huống chi đối phương còn là luật sư vô cùng lợi hại. Trong trò chơi chữ nghĩa, Chu Lạc Sâm hơn cô N cái đoạn số. Thậm chí trong việc khống chế tâm trí con người, Chu Lạc Sâm cũng rất thành thạo.
“Mật mã nhà tôi là 1112. Đã biết nợ tôi rất nhiều, Phương tiểu thư, đi lên đi.” Anh nói xong, trực tiếp mở cửa xe và bước xuống, lúc gần đi còn dựa vào bên cạnh xe nói: “Nhớ lấy chìa khóa xe.” Dứt lời liền rời đi.
Phương Y cảm thấy, hình ảnh Chu Lạc Sâm phong độ nhẹ nhàng, tiến thối có mực ngày xưa đã biến mất trong nháy mắt. Thay vào đó là một người đàn ông vẫn như cũ bí ẩn, khiến cô cảm thấy vô cùng nguy hiểm nhưng lại không thể phản kháng.
Nhưng mà, đi lên cũng tốt. Hôm nay anh làm những hành động ái muội đó buộc cô phải tìm cơ hội để làm rõ mọi chuyện. Cô không lo lắng anh sẽ làm gì với mình, hình tượng của anh ở trong lòng cô rất sâu, anh sẽ không vì vậy mà hoàn toàn làm ra chuyện điên rồ gì. Hơn nữa, nếu anh thực sự muốn làm như vậy, anh đã có thể làm từ cái hôm mà cô tá túc nhà anh một đêm.
Phương Y ngồi trên xe trầm mặc một hồi lâu mới tắt máy và xuống xe. Cô cầm chìa khóa xe, một lần nữa đi vào khu chung cư mà cô đã từng đến một lần. Nhưng lần này tâm trạng của cô hoàn toàn khác biệt.
Đi đến cửa nhà Chu Lạc Sâm, cô nhập mật mã 1112, mở cửa bước vào nhà. Lúc này không ai ở tầng một, cô ném chìa khóa xe lên bàn, đi dạo một vòng nhưng không thấy Chu Lạc Sâm đâu.
Hay là anh chỉ bảo cô đem chìa khóa xe lên, còn anh thì đi nơi khác? Khi Phương Y đang ôm ấp ý tưởng này, cô nghe thấy giọng nói êm ái quen thuộc của anh từ phòng làm việc trên lầu hai truyền đến: “Lên đây đi, tôi ở phòng làm việc.”
Phương Y theo tiếng nói của anh đi lên. Cô đến cửa phòng làm việc nhìn thấy anh đang sắp xếp tài liệu trước một kệ sách. Nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh cũng không ngẩng đầu lên chỉ nói: “Phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn, đi chuẩn bị bữa tối.”
Phương Y muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn anh một hồi, thấy anh hoàn toàn không để ý đến mình, đành ngoan ngoãn đi chuẩn bị bữa tối.
Như anh đã nói trước đó, nhà bếp có nguyên liệu và dụng cụ nấu lẩu. Cô tỉ mỉ chuẩn bị nguyên liệu, sắp xếp dụng cụ gọn gàng, rồi quay lại lầu hai gõ cửa phòng làm việc.
Lần này Chu Lạc Sâm ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp màu đen xuyên thấu qua mắt kính nhìn cô: “Xong rồi?”
Phương Y gật đầu: “Xong rồi.”
Chu Lạc Sâm nhìn cô từ trên xuống dưới: “Trang phục công sở không phù hợp để ăn tối. Trong phòng nghỉ cho khách lúc trước có quần áo trong tủ dành cho khách, em đi thay rồi chờ tôi ở phòng ăn.” Nói xong, anh cúi đầu tiếp tục bận rộn.
Phương Y cảm thấy mình như một con búp bê Barbie, bị Chu Lạc Sâm tùy ý điều khiển và trang điểm. Cô cảm thấy không thoải mái, nhưng mỗi khi cô định mở miệng phản đối, Chu Lạc Sâm lại dùng ánh mắt nghiền ngẫm cùng tự tin đả kích cô đến thương tích đầy mình. Anh thậm chí không cần nói gì, cũng đã khiến cô hiểu rõ rằng phản kháng anh lúc này chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.
Quần áo trong tủ dành cho khách đều rất bình thường, đều là váy đơn sắc, dài ngắn khác nhau, kiểu dáng khác nhau, bên dưới còn có những đôi giày và tất chân khác nhau, có thể phối hợp tùy ý.
Phương Y vô cùng tò mò, tại sao Chu Lạc Sâm lại để nhiều quần áo phụ nữ như vậy trong một căn hộ độc thân? Anh chuẩn bị từ khi nào và dùng để làm gì? Chẳng lẽ anh có bạn gái? Không thể nào. Hay là anh có sở thích đặc biệt? Càng không thể.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y suy nghĩ miên man và chọn một chiếc váy dài màu xanh lam để mặc, khoác ngoài một chiếc áo khoác ren trắng, cởi tất chân nhét vào túi, mang đôi sandal đế xuồng và bước ra ngoài.
Khi cô đến phòng ăn, Chu Lạc Sâm đã ngồi ở đó.
Anh giương mắt nhìn Phương Y, ánh mắt đó khiến toàn thân cô nóng bừng, anh cất giọng trầm thấp đầy từ tính: “Em không đi tất chân.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Y mỉm cười, lặng lẽ giấu đôi chân trần trong chiếc váy dài, thầm nghĩ: “Luật sư Chu, anh hôm nay làm vậy rốt cuộc là có ý gì? Anh có thể nói rõ với tôi được không? Tôi không thông minh lắm, không đoán ra được.”
Chu Lạc Sâm thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt vô vị vừa ném rau vào nồi lẩu vừa nói: “Em không phải nói chúng ta là bạn ư? Bạn bè cùng nhau ăn tối là chuyện bình thường.”
“...” Là cô nói, không sai, nhưng anh đây là đang lảng tránh vấn đề. Rõ ràng cô không nói về việc ăn tối, hơn nữa anh cũng không cần tiếp tục ném rau vào nồi, tuy rằng anh ăn thanh đạm, nhìn bề ngoài cũng thanh tâm quả dục, nhưng khi đứng trước mặt anh, cô luôn cảm thấy ngượng ngùng, đặc biệt là lúc này.
“Ngồi xuống ăn đi, ăn xong đưa em về nhà.” Chu Lạc Sâm tháo mắt kính ra vì hơi nóng từ nồi lẩu khiến kính bị mờ. Khi không đeo kính, anh có thói quen nheo mắt, như thể bị cận thị nặng. Hành động này càng làm tăng thêm vẻ văn nhã của anh, có thể so với văn nhã là một thứ gì đó khác biệt...
Tuy rằng Chu Lạc Sâm đột nhiên trở nên khó đoán, nhưng Phương Y vẫn chọn ăn cơm trước, dù sao ngoài điều đó ra cô cũng không có lựa chọn nào khác... Không đúng, anh không phải đột nhiên trở nên khó đoán, mà là từ trước đã rất khó đoán, giờ đây chỉ càng khó đoán hơn.
Cùng Chu Lạc Sâm ăn cơm cũng yên tĩnh như lần trước, anh không nói trong khi ăn, chỉ thỉnh thoảng nhìn cô, ánh mắt thâm thuý, không thể đoán được suy nghĩ gì.
Mỗi khi anh liếc nhìn cô như vậy, cô lại cúi đầu thêm một chút, hai người im lặng mà “giằng co“...
Ăn xong, anh cũng không cho cô dọn dẹp, trực tiếp cầm chìa khóa xe trên bàn phòng khách rồi đi ra ngoài.
Phương Y biết đây là muốn đưa cô về nhà. Cô vội vàng cầm balo theo ra ngoài, đến khi đi ra khỏi thang máy mới phát hiện ra mình đã quá phấn khích mà quên thay đồ, vẫn mặc quần áo cũ, chỉ mang theo chiếc balo có tất chân.
“Tôi đi thay đồ.” Phương Y đứng bên cạnh xe nói, “Làm phiền luật sư Chu chờ tôi một chút, tôi sẽ xuống ngay.” Dứt lời, cô định quay lại chung cư.
Chu Lạc Sâm đứng yên tại chỗ, nhàn nhạt nói: “Nếu lần này em quay trở lại, tôi nhất định sẽ không thả em đi.”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y sững người, chỉ dựa vào ý tứ trong lời nói này mà cô buộc phải quay lại và nhanh chóng lên xe. Chu Lạc Sâm quan sát toàn bộ quá trình, mặt không biểu cảm mà sải bước lên xe, khởi động và lái thẳng đến nhà Phương Y.
Chỉ muốn đưa đồ mà dọa cô thành như vậy, thực sự không phải là ý định của anh.
Trên đường về, Phương Y cảm thấy bầu không khí trong xe rất áp lực. Biểu hiện hôm nay của Chu Lạc Sâm rõ ràng là đang theo đuổi phụ nữ, nhưng biểu cảm của anh lại không giống như vậy, lời nói và ngữ điệu cũng khác. Hiện tại anh có chút không vui, nhìn không thấu tâm trạng của anh khiến Phương Y cũng cảm thấy hơi phiền lòng. Không đúng, không phải hơi phiền, mà là rất phiền.
Một quãng đường an tĩnh cho đến khi tới trước cửa khu nhà của cô. Xe vừa dừng lại, Phương Y định mở cửa, nhưng cửa xe đã bị khóa, Chu Lạc Sâm không chịu mở nên cô không thể xuống xe, cô quay đầu nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
Chu Lạc Sâm nhìn về phía trước một lúc rồi nói: “Đổi chỗ ở đi, nơi này quá phức tạp.”
Nghe anh quan tâm nói, tâm trạng Phương Y càng thêm phức tạp, cô không nói gì, chỉ gật đầu.
Chu Lạc Sâm nhìn cô, cũng không nói gì, Phương Y vẫn không thể xuống xe, anh nhìn cô một hồi rồi mới ôn tồn nói: “Đừng coi lời tôi như gió thoảng bên tai, tất cả mọi người ở đây đều nguy hiểm hơn tôi.”
Mặc dù cô rất nghi ngờ lời nói của anh, nhưng dù sao anh cũng có ý tốt, Phương Y gật đầu lần nữa, biểu cảm nghiêm túc hơn rất nhiều.
Chu Lạc Sâm lúc này mới mở khóa xe cho cô xuống. Sau khi xuống xe, đóng cửa, cô có chút do dự, nhưng vẫn lịch sự nói với anh: “Trên đường cẩn thận, ngủ ngon.”
Chu Lạc Sâm gật đầu, nhìn theo cô đóng cửa rời đi. Khi bóng dáng cô biến mất ở cửa khu nhà, anh thở dài một tiếng, tựa hồ bởi vì hành động hôm nay mà sinh ra một cảm giác tội lỗi.
Nhưng mà, cảm giác tội lỗi thường không thể ngăn cản một người tiếp tục đi tới. Cảm giác tội lỗi luôn có sức hấp dẫn như một liều thuốc xuân dược.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro