Chương 34
Tổng Công Đại Nhân
2024-07-14 01:10:54
Edit: Frenalis
Trong văn phòng Hình Tứ, Phương Y rầu rĩ ăn phần cơm trưa mà mình đã gọi. Hình Tứ ngồi ở phía sau bàn làm việc gõ máy tính, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn cô, thấy cô ngoan ngoãn ngồi ăn, anh ta mới hài lòng thu hồi tầm mắt tiếp tục công việc.
Phương Y tưởng anh ta không để ý, nên lén liếc nhìn đầy oán trách. Nào ngờ bị anh ta bắt gặp, khiến cô có chút xấu hổ.
“Sao vậy, mời em ăn cơm mà em còn trách móc tôi?” Hình Tứ giả vờ không vui nói.
Phương Y lắc đầu: “Không phải, chỉ là...”
“Em không hiểu tại sao tôi làm vậy?” Hình Tứ thấy cô không tiện mở miệng nói. Phương Y trầm mặc, đành chấp nhận cách nói của anh ta.
Hình Tứ rũ mắt nhìn cây bút trong tay, trầm ngâm một lát rồi nói: “Mỗi người trong thời gian tuổi trẻ đều phải trải qua một quãng đường gian nan. Chúng ta có duyên làm việc cùng nhau, tôi có thể giúp được gì thì sẽ giúp em một chút. Như vậy, sau này em thành công, tôi cũng có thể thơm lây.”
Phương Y quẫn bách: “Luật sư Hình quá xem trọng tôi rồi. Việc tôi thành công còn xa lắm.”
Hình Tứ cười: “Em thực sự ham học hỏi, cũng rất nỗ lực, bằng cấp cũng không tồi. Tuy rằng hiện tại em chỉ là thư ký, nhưng tương lai chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn. Có gì không hiểu em có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào.”
Trước đây Chu Lạc Sâm cũng từng nói với Phương Y như vậy, có gì không hiểu có thể hỏi anh. Sau này cô cũng đã hỏi anh một số vấn đề, anh còn cung cấp cho cô tài liệu và giáo trình. Bây giờ nghe Hình Tứ nói vậy, Phương Y bỗng có cảm giác như thời gian quay ngược lại.
“Sắp đến giờ làm việc rồi, mau ăn cơm đi.” Hình Tứ bỗng dưng nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của Phương Y.
Phương Y vội cúi đầu nhìn đồng hồ, quả nhiên còn một lúc nữa là đến giờ quay lại làm việc. Cô không biết mọi người bên ngoài sẽ nghĩ gì khi cô ở lại văn phòng Hình Tứ suốt một buổi trưa.
“Tôi ăn hết phần cơm trưa này rồi, còn luật sư Hình ăn gì?” Phương Y do dự hỏi.
Hình Tứ nói: “Tôi hẹn người, lát nữa đi ra ngoài ăn.”
Nói vậy là không vấn đề gì, Phương Y hơi gật đầu, nhanh chóng ăn xong cơm trưa rồi dọn dẹp sạch sẽ trước khi chào tạm biệt và rời khỏi văn phòng của Hình Tứ.
Hình Tứ liếc nhìn cánh cửa vừa đóng lại, suy nghĩ vẫn dừng lại ở cuộc trò chuyện với Phương Y trước đó. Anh ta quan tâm và giúp đỡ cô chẳng qua là đang cố gắng tìm một lý do đàng hoàng, kỳ thực bản thân anh ta cũng không cảm thấy thuyết phục, cũng không biết Phương Y có thể kiên trì được bao lâu?
Mặc kệ, cứ đi một bước tính một bước.
Ra khỏi văn phòng Hình Tứ, Phương Y còn lo lắng các đồng nghiệp ở đại sảnh sẽ nghĩ sai. Nhưng có lẽ vì Hình Tứ thường ngày nghiêm túc và cẩn trọng, nên mọi người không nghĩ theo hướng tình cảm, đều cho rằng anh ta bận công việc, ngay cả Trần Quân Du cũng nghĩ vậy.
“Vất vả rồi Phương Y, buổi trưa không được ăn cơm mà còn phải chạy đến giúp luật sư Hình làm việc.” Trần Quân Du cảm thán nói.
Phương Y xấu hổ mỉm cười: “Không có gì, đây là việc tôi nên làm.”
Trần Quân Du giơ ngón tay cái lên với cô: “Thật chuyên nghiệp.”
Phương Y cười cười, chuyển hướng nhìn về phía trước. Đã đến giờ làm rồi, tất cả mọi người đều có mặt, chỉ trừ vị trí của Doãn Triết Ngạn và Lâm Tư. Cô không kiềm được lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Trần Quân Du nhìn theo, giải thích: “Trợ lý Doãn và thư ký Lâm cùng luật sư Chu đi công tác. Vụ án trong tay luật sư Chu rất khó giải quyết. Tuy tôi hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của anh ấy, nhưng vẫn cảm thấy lần này quá sức.”
Phương Y lo lắng hỏi: “Sẽ thua sao?”
Trần Quân Du cau mày nói: “Vụ án này không phải cô cũng tham gia một phần sao? Số tiền phạm tội lên đến hàng trăm triệu. Công ty Mộc Lâm đầu tư hai vạn, kế hoạch quản lí tài sản một ngàn vạn, nội dung hư cấu đến không thể hư cấu hơn, ném vào hai vạn hôm nay ngày mai đã có thể lấy hai trăm tệ lợi tức mỗi ngày, trăm ngày hồi vốn, sau đó là lãi ròng. Vậy một ngàn vạn này có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Có chuyện tốt như kiểu cái bánh ngon từ trên trời rớt xuống sao? Trước đây luật sư Chu xem hợp đồng hợp tác của công ty Mộc Lâm cùng đối tác Âu Nặc để giúp Mộc Tử Lâm biện hộ. Lần này phỏng chừng là bên Âu Nặc cung cấp bằng chứng mới cho bên công tố. Dữ nhiều lành ít.”
Phương Y cau mày gật đầu, không nói chuyện thêm với Trần Quân Du, mà ngây người trong góc nhỏ của mình suy nghĩ về vụ án.
Thực ra cô rất vui khi thấy Mộc Tử Lâm bị đưa ra ánh sáng pháp luật. Hắn đã lừa gạt tiền mồ hôi nước mắt của bao nhiêu người, tất cả đều là gieo gió gặt bão. Nhưng nếu điều này thực sự xảy ra, điều đó có nghĩa là Chu Lạc Sâm thua kiện. Lần trước khi anh và Hình Tứ đụng vào vụ án Đinh Dật Thăng, chính anh đã chủ động rút lui, điều đó dễ nghe hơn. Lần này thua kiện trực tiếp, không biết bên ngoài sẽ đồn đại về anh như thế nào.
Trước đây anh được tung hô cao như vậy, sau này sẽ ra sao?
Trong lòng có rất nhiều lo lắng, nhưng không có nơi nào giải toả. Chu Lạc Sâm đi công tác hai mươi ngày, lâu như vậy không gặp cũng không liên lạc, sự lo lắng của Phương Y đối với anh không những không giảm bớt mà còn ngày càng nghiêm trọng. Liệu đây có phải là minh chứng cho việc cô thực sự đã đặt anh vào trong lòng? Đúng thật là một bi kịch mà.
Hôm nay Phương Y đi lấy nước ở phòng trà, phát hiện Nghiêm Túc đang bưng ly nước gọi điện thoại ở góc khuất. Anh ta quay lưng về phía bên ngoài, bước chân của cô lại nhẹ nhàng, nên anh ta không phát hiện ra cô đã vào.
Cô không thể không nghe thấy cuộc trò chuyện của anh ta với người bên kia đầu dây, anh ta nói: “Không sao, ai cũng có lúc thất bại.”
Phương Y lập tức liên tưởng đến Chu Lạc Sâm, cô nghĩ, có lẽ cô đã biết kết quả của vụ án Mộc Lâm.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
*******
Lần trước Chu Lạc Sâm trở về từ Cảnh Dương, mọi người đều tổ chức chúc mừng cho anh, bởi vì mọi người đều cho rằng anh chắc chắn sẽ thắng vụ kiện này. Nhưng thật đáng tiếc, lần này khi anh trở về, mọi người đều biết anh đã thua kiện.
Vẻ ngoài của Chu Lạc Sâm không khác gì bình thường, khi anh bước vào văn phòng, mọi người đều chào hỏi anh, anh đều mỉm cười đáp lại, chỉ có hai người đi theo sau anh đều có vẻ mặt rất khó coi, bất kể ai nói gì họ cũng không hé răng.
Phương Y cũng cùng mọi người nhìn Chu Lạc Sâm, Chu Lạc Sâm quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt khó đoán, dừng lại vài giây rồi thu hồi tầm mắt, bước vào văn phòng của mình.
Phương Y nắm chặt bút máy, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Cô cảm thấy bản thân như có lòng thương của người mẹ tràn lan, vô tình nảy sinh cảm xúc muốn an ủi Chu Lạc Sâm. Nhưng một người đàn ông như vậy lại cần ai an ủi? Chỉ sợ đối với anh, là một loại hình thức cười nhạo khác.
Đối với một luật sư, thua kiện là chuyện thường ngày, ai cũng không thể tránh khỏi. Nhưng đối với Chu Lạc Sâm, đây là lần đầu tiên trong lịch sử. Vụ án Mộc Lâm thu hút sự chú ý của dư luận vì số tiền phạm tội rất lớn, luật sư biện hộ nổi tiếng từng là chủ đề nóng hổi trên các trang tin tức trong một thời gian. Lần này Chu Lạc Sâm không thể thắng kiện, cư dân mạng có lẽ đã bắt đầu chế giễu anh.
Phương Y mở Weibo, tìm kiếm từ khóa “vụ án Mộc Lâm”, quả nhiên thấy không ít người đang bàn tán về chủ đề này. Người ta bàn tán xôn xao, nào là “Luật sư lưu manh cũng có ngày hôm nay”, “Chỉ cần có thể xoát mặt ở tòa án, Chu Lạc Sâm có lẽ đã thắng kiện”, “Kiểm sát viên làm quá đẹp” v.v.
Cô liếc nhìn về phía văn phòng Chu Lạc Sâm. Lâm Tư đang dùng khăn giấy lau mắt, có vẻ như vừa khóc. Doãn Triết Ngạn cũng mặt mày đăm chiêu ngồi một bên suy tư. Có vẻ như tất cả bọn họ đều phải chịu cú sốc không nhỏ.
Phương Y ý thức được, có lẽ bọn họ thừa nhận áp lực dư luận so với sự thật thua kiện càng nghiêm trọng hơn. Doãn Triết Ngạn bình thường vốn điềm tĩnh, nay cũng lộ rõ tâm trạng. Không biết Chu Lạc Sâm đang như thế nào.
Vào cuối giờ làm việc buổi chiều, Nghiêm Túc đến văn phòng Chu Lạc Sâm, mãi đến giờ tan tầm mới ra.
Anh ta đi đến an ủi Lâm Tư và Doãn Triết Ngạn, nụ cười hòa ái và cuốn hút của anh ta khiến biểu cảm của Lâm Tư vốn dĩ khó chịu cũng trở nên khá hơn.
Không lâu sau, Chu Lạc Sâm từ trong văn phòng bước ra, gật đầu với Nghiêm Túc. Phương Y nghe thấy giọng nói không lớn của Nghiêm Túc: “Đi thôi, bốn chúng ta cùng đi ăn tối, tôi mời.”
Lâm Tư cười khổ một tiếng, cầm lấy balô đi theo ba người đàn ông. Khi họ đi ngang qua chỗ Phương Y ngồi gần cửa, cô đành cúi đầu giả vờ xem tài liệu, che giấu sự xấu hổ. Nhưng Nghiêm Túc đã lên tiếng khi đi ngang qua cô.
“Thư ký Phương còn bận không?” Anh ta bất ngờ hỏi, “Luật sư Hình nhận án mới à?”
Phương Y ngẩng đầu lên nói: “Không ạ, chỉ dọn dẹp một số đồ thôi.”
Nghiêm Túc gật đầu, “À,“ rồi tiếp tục đi. Chu Lạc Sâm nhìn Phương Y một lúc, đôi mắt đen trắng rõ ràng sau cặp kính gọng vàng, mặc dù có kính che đi, nhưng vẫn không thể che giấu được đôi mắt đẹp của anh.
Cô nhận ra trong ánh mắt anh là sự áp lực, bình tĩnh, khắc chế và nỗi nhớ nhung sâu kín.
Phương Y mím môi, cúi đầu xuống không nói gì. Cô nhớ anh từng nói không muốn công khai mối quan hệ của họ, cho nên cô không tiện nói gì với anh trước mặt mọi người, chỉ có thể giả vờ giữ mối quan hệ cấp trên - cấp dưới bình thường. Nhưng phản ứng này có vẻ như xúc phạm đến Chu Lạc Sâm.
Khuôn mặt anh tuấn của Chu Lạc Sâm dần lạnh lại, anh che giấu mọi cảm xúc trong mắt, không quay lại mà đi thẳng.
Lâm Tư là người cuối cùng rời khỏi văn phòng. Cô ấy ở lại với Phương Y một lúc nói vài lời: “Nhiều ngày như vậy mà cô không gọi điện thoại cho anh ấy một lần à?” Cô ấy hỏi.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Cô nghĩ tôi có lập trường gọi điện thoại ư?”
Lâm Tư mỉm cười: “Nếu cô không có thì ai có? Anh ấy đối xử với cô khác biệt, cho dù người khác không nhận ra, nhưng tôi đã đi theo anh ấy lâu như vậy nên tôi có thể nhận ra. Lần này đi công tác, tôi mua đồ ăn khuya về vào ban đêm, cả nhóm đang tăng ca và ăn tối, nhiều lần tôi thấy anh ấy cầm điện thoại lên định gọi nhưng không gọi. Cô cũng biết tôi thích anh ấy từ lâu, phản ứng của cơ thể nhanh hơn đầu óc, tôi vô tình nhìn trộm, cô đoán xem, tôi thấy tên của cô trên màn hình điện thoại.”
Phương Y tránh ánh mắt của cô ấy, ánh mắt sắc bén của Lâm Tư khiến cô cảm thấy không thoải mái. Sự né tránh của cô, trong mắt Lâm Tư lại thành ý khác.
Cô ấy nhìn lướt qua Hình Tứ, người vừa bước ra từ văn phòng và đang đi về phía này, ẩn ý nói: “À, có vẻ như tôi biết gì đó. Mặc dù tôi không ở đây trong thời gian qua, nhưng Ôn Na đã nói với tôi gần đây cô hay ăn trưa ở văn phòng của luật sư Hình, xem ra cô đã leo lên một vị trí cao hơn nhỉ. Cô thực sự có bản lĩnh, thu phục được cả hai.” Lâm Tư cười lạnh nói, “Tôi đúng là đã coi thường cô, tôi không nên trông cậy điều gì vào cô. Một người phụ nữ đã thay lòng, chuyện gì cũng có thể làm được.” Cô ấy nói xong liền rời đi trước Hình Tứ, cũng không chào hỏi anh ta.
Hình Tứ liếc nhìn cô ấy một cái, dừng lại bên cạnh Phương Y: “Lâm Tư nói gì với em à?”
Phương Y lắc đầu: “Không có gì, đã đến giờ tan tầm, luật sư Hình chưa đi sao?”
“Em không phải cũng chưa đi sao.” Anh ta trả lời.
Phương Y tắt máy tính, cầm balô lên đứng dậy: “Vậy tôi đi đây, hẹn gặp lại.”
Hình Tứ chào tạm biệt, nhìn theo bóng cô rời đi, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Kỳ thực, mặc dù Hình Tứ thường ngày có tác phong làm việc tốt, nhưng việc Phương Y ăn trưa ở văn phòng anh ta nhiều lần cũng sẽ bị mọi người bàn tán.
Phương Y đã sớm ý thức được vấn đề nghiêm trọng, rất nhiều lần cô đã chính thức từ chối Hình Tứ, thậm chí còn trực tiếp không đặt cơm trưa cho anh ta, cũng không nghe điện thoại của anh ta. Nhưng anh ta là cấp trên của cô, luôn có thể tìm ra lý do chính đáng để cô ở lại văn phòng của anh ta vào giờ ăn trưa, chẳng hạn như có hợp đồng cần viết, hay anh ta đọc rồi yêu cầu cô đánh máy.
Những việc này đòi hỏi anh ta phải có ở đó cô mới có thể hoàn thành công việc, gọi anh ta ra khỏi ngoài sảnh chung để làm thực sự không thích hợp, như vậy ảnh hưởng có thể còn nghiêm trọng hơn so với việc cô đi vào, cấp trên nhượng bộ cấp dưới để làm việc ở đại sảnh, điều này thực chất là ngầm thừa nhận mối quan hệ “không thể nói thành lời” của họ.
Rời khỏi văn phòng, Phương Y đi bộ về nhà, không đi tàu điện ngầm. Đã đến tháng 11, thời tiết ở thành phố Cảng đã có chút se lạnh, trên đường không còn người mặc trang phục hè, tất cả đều là áo khoác quần dài, khiến người ta có cảm giác thời gian trôi qua quá nhanh.
Hôm nay cô không đi tàu điện ngầm về nhà vì muốn có một điểm dừng chân để suy nghĩ kỹ lưỡng, xem có nên chủ động đến gặp Chu Lạc Sâm hay không.
Lâm Tư nghe được tin đồn giữa cô và Hình Tứ, vậy thì Chu Lạc Sâm chắc chắn cũng sẽ nghe thấy.
Cô không biết hiện tại giữa họ có phải là quan hệ bạn bè hay không, nhưng cho dù chỉ là bạn bè bình thường, thì khi anh gặp khó khăn, cô cũng nên hỏi thăm một chút... Đi thôi.
Lo lắng của Phương Y thực sự không dư thừa, bởi vì Chu Lạc Sâm thực sự đã nghe nói về chuyện cô cùng ăn trưa với Hình Tứ trong phòng làm việc khi anh đi công tác.
Văn phòng rộng lớn như vậy, nhiều người như vậy, mỗi người một miệng, chuyện gì cũng có thể tới tai, huống chi còn là chuyện tốt của Hình Lãnh Đạm.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Món bát quái hiếm hoi này, mọi người truyền tai nhau không biết mệt.
Ngay cả Nghiêm Túc, người duy nhất không nói thị phi, cũng không thể nhịn được mà nhắc đến chuyện này trong bữa ăn. Anh ta cũng không biết Chu Lạc Sâm có ý với Phương Y, lần trước cử Phương Y sang chỗ anh cũng là trùng hợp, hôm nay mời Chu Lạc Sâm và hai cấp dưới đi ăn tối, anh ta cố ý muốn khuấy động tâm trạng của họ, vì vậy trong bữa tiệc, anh ta đã lấy ví dụ về việc Hình Tứ thường ngày thanh tâm quả dục, hiếm hoi có đào hoa để trêu chọc.
“Các người thấy chuyện này thế nào, có nghĩ hai người họ có thể thành đôi được không? Tôi thấy họ rất hợp nhau, trai tài gái sắc.” Nghiêm Túc cười nói.
Chu Lạc Sâm bưng ly rượu lên uống cạn, không nói gì.
Lâm Tư liếc nhìn Chu Lạc Sâm, cũng không nói gì.
Doãn Triết Ngạn biết rõ sự thật, biểu cảm cũng rất xuất sắc.
Vốn là muốn hòa hoãn bầu không khí, nào ngờ lời vừa nói ra, bầu không khí càng trở nên căng thẳng, Nghiêm Túc cũng có chút lực bất tòng tâm.
Phương Y bên này cũng không biết mình bị Nghiêm Túc nhắc đến. Cô đi bộ về nhà, dù đường xa cũng sẽ đến nơi, chỉ là sớm muộn mà thôi.
Căn hộ của cô và Chu Lạc Sâm chỉ cách nhau một con phố, cô nhìn sang bên kia đường, bước chân vô thức hướng về phía đó. Đúng lúc này Nghiêm Túc lái xe đưa Chu Lạc Sâm say rượu về nhà, anh xuống xe chào tạm biệt Nghiêm Túc, giương mắt nhìn về con phố đối diện liền bắt gặp người đang đứng ở bên kia đường.
Chu Lạc Sâm nhìn sang bên kia, vừa thuận tiện vừa cố ý, anh vốn không ôm nhiều hy vọng, bởi vì nếu Phương Y đi tàu điện ngầm, lúc này cô đã về đến nhà. Nhưng cô đi bộ thong thả trên đường, đi đã lâu như vậy, anh ăn tối xong trở về, cô mới về nhà, đây là ý trời sao?
Chu Lạc Sâm và Phương Y nhìn nhau một hồi, bỗng nhiên anh lấy điện thoại ra ấn vài cái. Ngay lập tức Phương Y nhận được tin nhắn, là do anh gửi, hai chữ vô cùng đơn giản: “Lại đây.”
Phương Y hơi do dự, cuối cùng vẫn qua đường cái, đi đến trước mặt anh.
Anh nhìn chăm chú vào cô, hỏi: “Sao giờ này mới về? Đi hẹn hò?”
Anh cố ý lái sang chủ đề về Hình Tứ, nhưng Phương Y lại tỏ ra bình thản: “Đi bộ về nhà, suy nghĩ một số chuyện nên đi chậm.”
Sắc mặt Chu Lạc Sâm tốt hơn một chút, anh không nghi ngờ lời nói của cô, sự tin tưởng này rất khó có được. Cũng chính sự tin tưởng vô điều kiện này, khiến anh không tự giác gợi lên một nụ cười nhạt tự giễu, tâm trạng thực sự khẩn trương.
Phương Y thấy anh không nói gì, chủ động hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
Chu Lạc Sâm nói: “Hôm nay vừa về, vốn dĩ muốn cùng em ăn tối, nhưng tôi cũng biết điều đó có vẻ không thành, dù sao chúng ta gặp nhau cũng rất khó khăn.”
Phương Y có chút nghẹn lại, sau một lúc mới nói: “Chuyện công ty Mộc Lâm...”
Cô rốt cuộc vẫn muốn an ủi anh một chút, nhưng anh không chờ cô nói xong đã ngắt lời.
“Không cần an ủi tôi, từ khi bước vào nghề này, tôi không trông mong vào việc chỉ thắng không thua.” Chu Lạc Sâm liếc nhìn dòng xe cộ như nước trên đường, màn đêm đã buông xuống, hai người lại đứng ở góc cửa khu nhà để nói chuyện, đây chẳng phải là một loại bi ai sao? Rõ ràng hai mươi mấy ngày trước còn thân mật như vậy, hôm nay lại không có lý do gì để ngồi xuống nói chuyện cùng nhau.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
“Luật sư cũng chỉ là một nghề nghiệp, giống như những người hành nghề khác, tôi dựa vào nó để kiếm sống. Mỗi vụ kiện đối với tôi chỉ là một ván bài.” Chu Lạc Sâm quay lại nhìn Phương Y, ánh mắt bình tĩnh đến có chút lạnh nhạt, “Nếu khai cuộc đã phải thua, thì phải cố gắng gấp đôi, nếu cố gắng gấp đôi mà vẫn thua, thì chờ ván tiếp theo để chiến thắng trở lại.” Lặng đi một lát, anh hạ giọng, “Nhưng nếu thua nhiều lần, thì chỉ còn có thể bị loại.”
Phương Y trầm mặc nhìn anh một hồi lâu, rồi nói: “Em không biết ai sẽ là người bị loại cuối cùng, nhưng chắc chắn không phải anh.”
Chu Lạc Sâm cười khẽ, biểu cảm không chê vào đâu được.
Phương Y còn tưởng sẽ nói thêm gì đó với anh, nhưng cô lại hoàn toàn không biết nên nói gì.
Không còn gì để nói, tình cảnh thật lúng túng, Phương Y đành mở miệng cáo từ, cô nhấc chân đi, tính toán qua đường cái, nhưng phía sau truyền đến giọng nói nghiêm túc nhưng cố gắng kìm nén cảm xúc của Chu Lạc Sâm.
“Phương Y, em có nghĩ đến việc tôi không công khai mối quan hệ của chúng ta là để bảo vệ em không? Nếu em nghĩ đến điều đó dù chỉ một giây, chúng ta sẽ không rơi vào tình trạng như hôm nay.”
Lời nói của anh như châm chói tai, Phương Y quay lại nhìn anh, nhíu chặt mày.
Chu Lạc Sâm vẫn duy trì ngữ khí đó: “Em hẳn biết rõ tôi là loại luật sư nào, có rất nhiều người muốn tìm tôi gây rối, em, một sinh viên mới ra trường, làm sao có thể chống đỡ được? Năng lực của tôi có hạn, không thể 24/24 ở bên cạnh bảo vệ em, chỉ sợ đến lúc đó em sẽ không thể chịu đựng được những tin đồn nhảm trong văn phòng.”
Mặc dù hiện tại anh thực sự muốn ở bên nhau với cô, nhưng tương lai ai cũng không nói chắc, lỡ như sau này họ chia tay thì sao? Nếu họ công khai mối quan hệ, khi đó Phương Y còn làm việc ở văn phòng như thế nào?
Ngay cả khi họ không chia tay, một người bị rất nhiều người phê bình như Chu Lạc Sâm, những lời bàn tán của người khác cũng sẽ không thiếu. Hơn nữa, Phương Y chỉ là một thư ký văn phòng, thậm chí không phải là luật sư bình thường, mọi người biết cô và Chu Lạc Sâm ở bên nhau sao có thể không nghị luận? Nói không chừng về sau cô dựa vào nỗ lực chính mình được thăng chức, người khác cũng sẽ cảm thấy cô là dựa vào quan hệ.
Còn nữa, những nguyên cáo thua kiện bởi Chu Lạc Sâm, ai có thể đảm bảo họ sẽ không trả thù? Thời buổi này, người ta kêu oan không được đền bù còn đi đốt xe buýt hại người vô tội, vậy thiếu gì kẻ có lòng trả thù?
Chu Lạc Sâm thực ra đã suy nghĩ thấu đáo cho cô, chỉ là anh không muốn nói ra. Bên cạnh anh, cho dù phụ nữ hay đàn ông, ai cũng không phải ngọn đèn cạn dầu. Anh thích Phương Y, nhưng lại cảm thấy cô quá yếu đuối, cần được che chở cẩn thận. Cho nên anh đã nói dối Chu Mạn Mạn rằng cô chỉ là đồng nghiệp, và yêu cầu cô không công khai mối quan hệ.
Thực ra, anh không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình yêu, có thể xử lý cũng chưa đủ tinh tế. Bình thường anh chỉ cần vẫy tay là có vô số cô gái tự nguyện đến với anh. Anh không thích những thứ dễ dàng có được như vậy. Mỗi người đều có yêu thích riêng, nào ngờ anh bất tri bất giác rơi vào sự “yêu thích” này.
Ngày thường Chu Lạc Sâm tựa hồ rất có duyên với các cô gái, nhưng không hề có cơ sở tình yêu.
Khi có tình yêu, khó tránh khỏi sẽ luống cuống, bởi vì sự quan tâm sẽ khiến người ta bối rối. Bất kể là người đàn ông nào, khi gặp được người phụ nữ khiến tim mình rung động, đều sẽ ít nhiều trở nên vụng về.
Phương Y an tĩnh nhìn Chu Lạc Sâm, dù không đáp lại nhưng cũng không tiếp tục đi.
Chu Lạc Sâm tiến lên nắm chặt tay cô, trên người anh nồng nặc mùi rượu, hẳn là đã uống không ít. Rượu tác dụng chậm, giờ này anh mới bắt đầu đau đầu, trán nổi đầy gân xanh.
Phương Y nhìn thấy, cũng có chút lo lắng. Thấy cô không kháng cự khi anh đụng vào, liền nắm tay cô dẫn vào khu nhà mình, nói: “Cùng về với tôi.”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------
Trong văn phòng Hình Tứ, Phương Y rầu rĩ ăn phần cơm trưa mà mình đã gọi. Hình Tứ ngồi ở phía sau bàn làm việc gõ máy tính, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn cô, thấy cô ngoan ngoãn ngồi ăn, anh ta mới hài lòng thu hồi tầm mắt tiếp tục công việc.
Phương Y tưởng anh ta không để ý, nên lén liếc nhìn đầy oán trách. Nào ngờ bị anh ta bắt gặp, khiến cô có chút xấu hổ.
“Sao vậy, mời em ăn cơm mà em còn trách móc tôi?” Hình Tứ giả vờ không vui nói.
Phương Y lắc đầu: “Không phải, chỉ là...”
“Em không hiểu tại sao tôi làm vậy?” Hình Tứ thấy cô không tiện mở miệng nói. Phương Y trầm mặc, đành chấp nhận cách nói của anh ta.
Hình Tứ rũ mắt nhìn cây bút trong tay, trầm ngâm một lát rồi nói: “Mỗi người trong thời gian tuổi trẻ đều phải trải qua một quãng đường gian nan. Chúng ta có duyên làm việc cùng nhau, tôi có thể giúp được gì thì sẽ giúp em một chút. Như vậy, sau này em thành công, tôi cũng có thể thơm lây.”
Phương Y quẫn bách: “Luật sư Hình quá xem trọng tôi rồi. Việc tôi thành công còn xa lắm.”
Hình Tứ cười: “Em thực sự ham học hỏi, cũng rất nỗ lực, bằng cấp cũng không tồi. Tuy rằng hiện tại em chỉ là thư ký, nhưng tương lai chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn. Có gì không hiểu em có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào.”
Trước đây Chu Lạc Sâm cũng từng nói với Phương Y như vậy, có gì không hiểu có thể hỏi anh. Sau này cô cũng đã hỏi anh một số vấn đề, anh còn cung cấp cho cô tài liệu và giáo trình. Bây giờ nghe Hình Tứ nói vậy, Phương Y bỗng có cảm giác như thời gian quay ngược lại.
“Sắp đến giờ làm việc rồi, mau ăn cơm đi.” Hình Tứ bỗng dưng nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của Phương Y.
Phương Y vội cúi đầu nhìn đồng hồ, quả nhiên còn một lúc nữa là đến giờ quay lại làm việc. Cô không biết mọi người bên ngoài sẽ nghĩ gì khi cô ở lại văn phòng Hình Tứ suốt một buổi trưa.
“Tôi ăn hết phần cơm trưa này rồi, còn luật sư Hình ăn gì?” Phương Y do dự hỏi.
Hình Tứ nói: “Tôi hẹn người, lát nữa đi ra ngoài ăn.”
Nói vậy là không vấn đề gì, Phương Y hơi gật đầu, nhanh chóng ăn xong cơm trưa rồi dọn dẹp sạch sẽ trước khi chào tạm biệt và rời khỏi văn phòng của Hình Tứ.
Hình Tứ liếc nhìn cánh cửa vừa đóng lại, suy nghĩ vẫn dừng lại ở cuộc trò chuyện với Phương Y trước đó. Anh ta quan tâm và giúp đỡ cô chẳng qua là đang cố gắng tìm một lý do đàng hoàng, kỳ thực bản thân anh ta cũng không cảm thấy thuyết phục, cũng không biết Phương Y có thể kiên trì được bao lâu?
Mặc kệ, cứ đi một bước tính một bước.
Ra khỏi văn phòng Hình Tứ, Phương Y còn lo lắng các đồng nghiệp ở đại sảnh sẽ nghĩ sai. Nhưng có lẽ vì Hình Tứ thường ngày nghiêm túc và cẩn trọng, nên mọi người không nghĩ theo hướng tình cảm, đều cho rằng anh ta bận công việc, ngay cả Trần Quân Du cũng nghĩ vậy.
“Vất vả rồi Phương Y, buổi trưa không được ăn cơm mà còn phải chạy đến giúp luật sư Hình làm việc.” Trần Quân Du cảm thán nói.
Phương Y xấu hổ mỉm cười: “Không có gì, đây là việc tôi nên làm.”
Trần Quân Du giơ ngón tay cái lên với cô: “Thật chuyên nghiệp.”
Phương Y cười cười, chuyển hướng nhìn về phía trước. Đã đến giờ làm rồi, tất cả mọi người đều có mặt, chỉ trừ vị trí của Doãn Triết Ngạn và Lâm Tư. Cô không kiềm được lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Trần Quân Du nhìn theo, giải thích: “Trợ lý Doãn và thư ký Lâm cùng luật sư Chu đi công tác. Vụ án trong tay luật sư Chu rất khó giải quyết. Tuy tôi hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của anh ấy, nhưng vẫn cảm thấy lần này quá sức.”
Phương Y lo lắng hỏi: “Sẽ thua sao?”
Trần Quân Du cau mày nói: “Vụ án này không phải cô cũng tham gia một phần sao? Số tiền phạm tội lên đến hàng trăm triệu. Công ty Mộc Lâm đầu tư hai vạn, kế hoạch quản lí tài sản một ngàn vạn, nội dung hư cấu đến không thể hư cấu hơn, ném vào hai vạn hôm nay ngày mai đã có thể lấy hai trăm tệ lợi tức mỗi ngày, trăm ngày hồi vốn, sau đó là lãi ròng. Vậy một ngàn vạn này có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Có chuyện tốt như kiểu cái bánh ngon từ trên trời rớt xuống sao? Trước đây luật sư Chu xem hợp đồng hợp tác của công ty Mộc Lâm cùng đối tác Âu Nặc để giúp Mộc Tử Lâm biện hộ. Lần này phỏng chừng là bên Âu Nặc cung cấp bằng chứng mới cho bên công tố. Dữ nhiều lành ít.”
Phương Y cau mày gật đầu, không nói chuyện thêm với Trần Quân Du, mà ngây người trong góc nhỏ của mình suy nghĩ về vụ án.
Thực ra cô rất vui khi thấy Mộc Tử Lâm bị đưa ra ánh sáng pháp luật. Hắn đã lừa gạt tiền mồ hôi nước mắt của bao nhiêu người, tất cả đều là gieo gió gặt bão. Nhưng nếu điều này thực sự xảy ra, điều đó có nghĩa là Chu Lạc Sâm thua kiện. Lần trước khi anh và Hình Tứ đụng vào vụ án Đinh Dật Thăng, chính anh đã chủ động rút lui, điều đó dễ nghe hơn. Lần này thua kiện trực tiếp, không biết bên ngoài sẽ đồn đại về anh như thế nào.
Trước đây anh được tung hô cao như vậy, sau này sẽ ra sao?
Trong lòng có rất nhiều lo lắng, nhưng không có nơi nào giải toả. Chu Lạc Sâm đi công tác hai mươi ngày, lâu như vậy không gặp cũng không liên lạc, sự lo lắng của Phương Y đối với anh không những không giảm bớt mà còn ngày càng nghiêm trọng. Liệu đây có phải là minh chứng cho việc cô thực sự đã đặt anh vào trong lòng? Đúng thật là một bi kịch mà.
Hôm nay Phương Y đi lấy nước ở phòng trà, phát hiện Nghiêm Túc đang bưng ly nước gọi điện thoại ở góc khuất. Anh ta quay lưng về phía bên ngoài, bước chân của cô lại nhẹ nhàng, nên anh ta không phát hiện ra cô đã vào.
Cô không thể không nghe thấy cuộc trò chuyện của anh ta với người bên kia đầu dây, anh ta nói: “Không sao, ai cũng có lúc thất bại.”
Phương Y lập tức liên tưởng đến Chu Lạc Sâm, cô nghĩ, có lẽ cô đã biết kết quả của vụ án Mộc Lâm.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
*******
Lần trước Chu Lạc Sâm trở về từ Cảnh Dương, mọi người đều tổ chức chúc mừng cho anh, bởi vì mọi người đều cho rằng anh chắc chắn sẽ thắng vụ kiện này. Nhưng thật đáng tiếc, lần này khi anh trở về, mọi người đều biết anh đã thua kiện.
Vẻ ngoài của Chu Lạc Sâm không khác gì bình thường, khi anh bước vào văn phòng, mọi người đều chào hỏi anh, anh đều mỉm cười đáp lại, chỉ có hai người đi theo sau anh đều có vẻ mặt rất khó coi, bất kể ai nói gì họ cũng không hé răng.
Phương Y cũng cùng mọi người nhìn Chu Lạc Sâm, Chu Lạc Sâm quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt khó đoán, dừng lại vài giây rồi thu hồi tầm mắt, bước vào văn phòng của mình.
Phương Y nắm chặt bút máy, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Cô cảm thấy bản thân như có lòng thương của người mẹ tràn lan, vô tình nảy sinh cảm xúc muốn an ủi Chu Lạc Sâm. Nhưng một người đàn ông như vậy lại cần ai an ủi? Chỉ sợ đối với anh, là một loại hình thức cười nhạo khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối với một luật sư, thua kiện là chuyện thường ngày, ai cũng không thể tránh khỏi. Nhưng đối với Chu Lạc Sâm, đây là lần đầu tiên trong lịch sử. Vụ án Mộc Lâm thu hút sự chú ý của dư luận vì số tiền phạm tội rất lớn, luật sư biện hộ nổi tiếng từng là chủ đề nóng hổi trên các trang tin tức trong một thời gian. Lần này Chu Lạc Sâm không thể thắng kiện, cư dân mạng có lẽ đã bắt đầu chế giễu anh.
Phương Y mở Weibo, tìm kiếm từ khóa “vụ án Mộc Lâm”, quả nhiên thấy không ít người đang bàn tán về chủ đề này. Người ta bàn tán xôn xao, nào là “Luật sư lưu manh cũng có ngày hôm nay”, “Chỉ cần có thể xoát mặt ở tòa án, Chu Lạc Sâm có lẽ đã thắng kiện”, “Kiểm sát viên làm quá đẹp” v.v.
Cô liếc nhìn về phía văn phòng Chu Lạc Sâm. Lâm Tư đang dùng khăn giấy lau mắt, có vẻ như vừa khóc. Doãn Triết Ngạn cũng mặt mày đăm chiêu ngồi một bên suy tư. Có vẻ như tất cả bọn họ đều phải chịu cú sốc không nhỏ.
Phương Y ý thức được, có lẽ bọn họ thừa nhận áp lực dư luận so với sự thật thua kiện càng nghiêm trọng hơn. Doãn Triết Ngạn bình thường vốn điềm tĩnh, nay cũng lộ rõ tâm trạng. Không biết Chu Lạc Sâm đang như thế nào.
Vào cuối giờ làm việc buổi chiều, Nghiêm Túc đến văn phòng Chu Lạc Sâm, mãi đến giờ tan tầm mới ra.
Anh ta đi đến an ủi Lâm Tư và Doãn Triết Ngạn, nụ cười hòa ái và cuốn hút của anh ta khiến biểu cảm của Lâm Tư vốn dĩ khó chịu cũng trở nên khá hơn.
Không lâu sau, Chu Lạc Sâm từ trong văn phòng bước ra, gật đầu với Nghiêm Túc. Phương Y nghe thấy giọng nói không lớn của Nghiêm Túc: “Đi thôi, bốn chúng ta cùng đi ăn tối, tôi mời.”
Lâm Tư cười khổ một tiếng, cầm lấy balô đi theo ba người đàn ông. Khi họ đi ngang qua chỗ Phương Y ngồi gần cửa, cô đành cúi đầu giả vờ xem tài liệu, che giấu sự xấu hổ. Nhưng Nghiêm Túc đã lên tiếng khi đi ngang qua cô.
“Thư ký Phương còn bận không?” Anh ta bất ngờ hỏi, “Luật sư Hình nhận án mới à?”
Phương Y ngẩng đầu lên nói: “Không ạ, chỉ dọn dẹp một số đồ thôi.”
Nghiêm Túc gật đầu, “À,“ rồi tiếp tục đi. Chu Lạc Sâm nhìn Phương Y một lúc, đôi mắt đen trắng rõ ràng sau cặp kính gọng vàng, mặc dù có kính che đi, nhưng vẫn không thể che giấu được đôi mắt đẹp của anh.
Cô nhận ra trong ánh mắt anh là sự áp lực, bình tĩnh, khắc chế và nỗi nhớ nhung sâu kín.
Phương Y mím môi, cúi đầu xuống không nói gì. Cô nhớ anh từng nói không muốn công khai mối quan hệ của họ, cho nên cô không tiện nói gì với anh trước mặt mọi người, chỉ có thể giả vờ giữ mối quan hệ cấp trên - cấp dưới bình thường. Nhưng phản ứng này có vẻ như xúc phạm đến Chu Lạc Sâm.
Khuôn mặt anh tuấn của Chu Lạc Sâm dần lạnh lại, anh che giấu mọi cảm xúc trong mắt, không quay lại mà đi thẳng.
Lâm Tư là người cuối cùng rời khỏi văn phòng. Cô ấy ở lại với Phương Y một lúc nói vài lời: “Nhiều ngày như vậy mà cô không gọi điện thoại cho anh ấy một lần à?” Cô ấy hỏi.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Cô nghĩ tôi có lập trường gọi điện thoại ư?”
Lâm Tư mỉm cười: “Nếu cô không có thì ai có? Anh ấy đối xử với cô khác biệt, cho dù người khác không nhận ra, nhưng tôi đã đi theo anh ấy lâu như vậy nên tôi có thể nhận ra. Lần này đi công tác, tôi mua đồ ăn khuya về vào ban đêm, cả nhóm đang tăng ca và ăn tối, nhiều lần tôi thấy anh ấy cầm điện thoại lên định gọi nhưng không gọi. Cô cũng biết tôi thích anh ấy từ lâu, phản ứng của cơ thể nhanh hơn đầu óc, tôi vô tình nhìn trộm, cô đoán xem, tôi thấy tên của cô trên màn hình điện thoại.”
Phương Y tránh ánh mắt của cô ấy, ánh mắt sắc bén của Lâm Tư khiến cô cảm thấy không thoải mái. Sự né tránh của cô, trong mắt Lâm Tư lại thành ý khác.
Cô ấy nhìn lướt qua Hình Tứ, người vừa bước ra từ văn phòng và đang đi về phía này, ẩn ý nói: “À, có vẻ như tôi biết gì đó. Mặc dù tôi không ở đây trong thời gian qua, nhưng Ôn Na đã nói với tôi gần đây cô hay ăn trưa ở văn phòng của luật sư Hình, xem ra cô đã leo lên một vị trí cao hơn nhỉ. Cô thực sự có bản lĩnh, thu phục được cả hai.” Lâm Tư cười lạnh nói, “Tôi đúng là đã coi thường cô, tôi không nên trông cậy điều gì vào cô. Một người phụ nữ đã thay lòng, chuyện gì cũng có thể làm được.” Cô ấy nói xong liền rời đi trước Hình Tứ, cũng không chào hỏi anh ta.
Hình Tứ liếc nhìn cô ấy một cái, dừng lại bên cạnh Phương Y: “Lâm Tư nói gì với em à?”
Phương Y lắc đầu: “Không có gì, đã đến giờ tan tầm, luật sư Hình chưa đi sao?”
“Em không phải cũng chưa đi sao.” Anh ta trả lời.
Phương Y tắt máy tính, cầm balô lên đứng dậy: “Vậy tôi đi đây, hẹn gặp lại.”
Hình Tứ chào tạm biệt, nhìn theo bóng cô rời đi, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Kỳ thực, mặc dù Hình Tứ thường ngày có tác phong làm việc tốt, nhưng việc Phương Y ăn trưa ở văn phòng anh ta nhiều lần cũng sẽ bị mọi người bàn tán.
Phương Y đã sớm ý thức được vấn đề nghiêm trọng, rất nhiều lần cô đã chính thức từ chối Hình Tứ, thậm chí còn trực tiếp không đặt cơm trưa cho anh ta, cũng không nghe điện thoại của anh ta. Nhưng anh ta là cấp trên của cô, luôn có thể tìm ra lý do chính đáng để cô ở lại văn phòng của anh ta vào giờ ăn trưa, chẳng hạn như có hợp đồng cần viết, hay anh ta đọc rồi yêu cầu cô đánh máy.
Những việc này đòi hỏi anh ta phải có ở đó cô mới có thể hoàn thành công việc, gọi anh ta ra khỏi ngoài sảnh chung để làm thực sự không thích hợp, như vậy ảnh hưởng có thể còn nghiêm trọng hơn so với việc cô đi vào, cấp trên nhượng bộ cấp dưới để làm việc ở đại sảnh, điều này thực chất là ngầm thừa nhận mối quan hệ “không thể nói thành lời” của họ.
Rời khỏi văn phòng, Phương Y đi bộ về nhà, không đi tàu điện ngầm. Đã đến tháng 11, thời tiết ở thành phố Cảng đã có chút se lạnh, trên đường không còn người mặc trang phục hè, tất cả đều là áo khoác quần dài, khiến người ta có cảm giác thời gian trôi qua quá nhanh.
Hôm nay cô không đi tàu điện ngầm về nhà vì muốn có một điểm dừng chân để suy nghĩ kỹ lưỡng, xem có nên chủ động đến gặp Chu Lạc Sâm hay không.
Lâm Tư nghe được tin đồn giữa cô và Hình Tứ, vậy thì Chu Lạc Sâm chắc chắn cũng sẽ nghe thấy.
Cô không biết hiện tại giữa họ có phải là quan hệ bạn bè hay không, nhưng cho dù chỉ là bạn bè bình thường, thì khi anh gặp khó khăn, cô cũng nên hỏi thăm một chút... Đi thôi.
Lo lắng của Phương Y thực sự không dư thừa, bởi vì Chu Lạc Sâm thực sự đã nghe nói về chuyện cô cùng ăn trưa với Hình Tứ trong phòng làm việc khi anh đi công tác.
Văn phòng rộng lớn như vậy, nhiều người như vậy, mỗi người một miệng, chuyện gì cũng có thể tới tai, huống chi còn là chuyện tốt của Hình Lãnh Đạm.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Món bát quái hiếm hoi này, mọi người truyền tai nhau không biết mệt.
Ngay cả Nghiêm Túc, người duy nhất không nói thị phi, cũng không thể nhịn được mà nhắc đến chuyện này trong bữa ăn. Anh ta cũng không biết Chu Lạc Sâm có ý với Phương Y, lần trước cử Phương Y sang chỗ anh cũng là trùng hợp, hôm nay mời Chu Lạc Sâm và hai cấp dưới đi ăn tối, anh ta cố ý muốn khuấy động tâm trạng của họ, vì vậy trong bữa tiệc, anh ta đã lấy ví dụ về việc Hình Tứ thường ngày thanh tâm quả dục, hiếm hoi có đào hoa để trêu chọc.
“Các người thấy chuyện này thế nào, có nghĩ hai người họ có thể thành đôi được không? Tôi thấy họ rất hợp nhau, trai tài gái sắc.” Nghiêm Túc cười nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Lạc Sâm bưng ly rượu lên uống cạn, không nói gì.
Lâm Tư liếc nhìn Chu Lạc Sâm, cũng không nói gì.
Doãn Triết Ngạn biết rõ sự thật, biểu cảm cũng rất xuất sắc.
Vốn là muốn hòa hoãn bầu không khí, nào ngờ lời vừa nói ra, bầu không khí càng trở nên căng thẳng, Nghiêm Túc cũng có chút lực bất tòng tâm.
Phương Y bên này cũng không biết mình bị Nghiêm Túc nhắc đến. Cô đi bộ về nhà, dù đường xa cũng sẽ đến nơi, chỉ là sớm muộn mà thôi.
Căn hộ của cô và Chu Lạc Sâm chỉ cách nhau một con phố, cô nhìn sang bên kia đường, bước chân vô thức hướng về phía đó. Đúng lúc này Nghiêm Túc lái xe đưa Chu Lạc Sâm say rượu về nhà, anh xuống xe chào tạm biệt Nghiêm Túc, giương mắt nhìn về con phố đối diện liền bắt gặp người đang đứng ở bên kia đường.
Chu Lạc Sâm nhìn sang bên kia, vừa thuận tiện vừa cố ý, anh vốn không ôm nhiều hy vọng, bởi vì nếu Phương Y đi tàu điện ngầm, lúc này cô đã về đến nhà. Nhưng cô đi bộ thong thả trên đường, đi đã lâu như vậy, anh ăn tối xong trở về, cô mới về nhà, đây là ý trời sao?
Chu Lạc Sâm và Phương Y nhìn nhau một hồi, bỗng nhiên anh lấy điện thoại ra ấn vài cái. Ngay lập tức Phương Y nhận được tin nhắn, là do anh gửi, hai chữ vô cùng đơn giản: “Lại đây.”
Phương Y hơi do dự, cuối cùng vẫn qua đường cái, đi đến trước mặt anh.
Anh nhìn chăm chú vào cô, hỏi: “Sao giờ này mới về? Đi hẹn hò?”
Anh cố ý lái sang chủ đề về Hình Tứ, nhưng Phương Y lại tỏ ra bình thản: “Đi bộ về nhà, suy nghĩ một số chuyện nên đi chậm.”
Sắc mặt Chu Lạc Sâm tốt hơn một chút, anh không nghi ngờ lời nói của cô, sự tin tưởng này rất khó có được. Cũng chính sự tin tưởng vô điều kiện này, khiến anh không tự giác gợi lên một nụ cười nhạt tự giễu, tâm trạng thực sự khẩn trương.
Phương Y thấy anh không nói gì, chủ động hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
Chu Lạc Sâm nói: “Hôm nay vừa về, vốn dĩ muốn cùng em ăn tối, nhưng tôi cũng biết điều đó có vẻ không thành, dù sao chúng ta gặp nhau cũng rất khó khăn.”
Phương Y có chút nghẹn lại, sau một lúc mới nói: “Chuyện công ty Mộc Lâm...”
Cô rốt cuộc vẫn muốn an ủi anh một chút, nhưng anh không chờ cô nói xong đã ngắt lời.
“Không cần an ủi tôi, từ khi bước vào nghề này, tôi không trông mong vào việc chỉ thắng không thua.” Chu Lạc Sâm liếc nhìn dòng xe cộ như nước trên đường, màn đêm đã buông xuống, hai người lại đứng ở góc cửa khu nhà để nói chuyện, đây chẳng phải là một loại bi ai sao? Rõ ràng hai mươi mấy ngày trước còn thân mật như vậy, hôm nay lại không có lý do gì để ngồi xuống nói chuyện cùng nhau.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
“Luật sư cũng chỉ là một nghề nghiệp, giống như những người hành nghề khác, tôi dựa vào nó để kiếm sống. Mỗi vụ kiện đối với tôi chỉ là một ván bài.” Chu Lạc Sâm quay lại nhìn Phương Y, ánh mắt bình tĩnh đến có chút lạnh nhạt, “Nếu khai cuộc đã phải thua, thì phải cố gắng gấp đôi, nếu cố gắng gấp đôi mà vẫn thua, thì chờ ván tiếp theo để chiến thắng trở lại.” Lặng đi một lát, anh hạ giọng, “Nhưng nếu thua nhiều lần, thì chỉ còn có thể bị loại.”
Phương Y trầm mặc nhìn anh một hồi lâu, rồi nói: “Em không biết ai sẽ là người bị loại cuối cùng, nhưng chắc chắn không phải anh.”
Chu Lạc Sâm cười khẽ, biểu cảm không chê vào đâu được.
Phương Y còn tưởng sẽ nói thêm gì đó với anh, nhưng cô lại hoàn toàn không biết nên nói gì.
Không còn gì để nói, tình cảnh thật lúng túng, Phương Y đành mở miệng cáo từ, cô nhấc chân đi, tính toán qua đường cái, nhưng phía sau truyền đến giọng nói nghiêm túc nhưng cố gắng kìm nén cảm xúc của Chu Lạc Sâm.
“Phương Y, em có nghĩ đến việc tôi không công khai mối quan hệ của chúng ta là để bảo vệ em không? Nếu em nghĩ đến điều đó dù chỉ một giây, chúng ta sẽ không rơi vào tình trạng như hôm nay.”
Lời nói của anh như châm chói tai, Phương Y quay lại nhìn anh, nhíu chặt mày.
Chu Lạc Sâm vẫn duy trì ngữ khí đó: “Em hẳn biết rõ tôi là loại luật sư nào, có rất nhiều người muốn tìm tôi gây rối, em, một sinh viên mới ra trường, làm sao có thể chống đỡ được? Năng lực của tôi có hạn, không thể 24/24 ở bên cạnh bảo vệ em, chỉ sợ đến lúc đó em sẽ không thể chịu đựng được những tin đồn nhảm trong văn phòng.”
Mặc dù hiện tại anh thực sự muốn ở bên nhau với cô, nhưng tương lai ai cũng không nói chắc, lỡ như sau này họ chia tay thì sao? Nếu họ công khai mối quan hệ, khi đó Phương Y còn làm việc ở văn phòng như thế nào?
Ngay cả khi họ không chia tay, một người bị rất nhiều người phê bình như Chu Lạc Sâm, những lời bàn tán của người khác cũng sẽ không thiếu. Hơn nữa, Phương Y chỉ là một thư ký văn phòng, thậm chí không phải là luật sư bình thường, mọi người biết cô và Chu Lạc Sâm ở bên nhau sao có thể không nghị luận? Nói không chừng về sau cô dựa vào nỗ lực chính mình được thăng chức, người khác cũng sẽ cảm thấy cô là dựa vào quan hệ.
Còn nữa, những nguyên cáo thua kiện bởi Chu Lạc Sâm, ai có thể đảm bảo họ sẽ không trả thù? Thời buổi này, người ta kêu oan không được đền bù còn đi đốt xe buýt hại người vô tội, vậy thiếu gì kẻ có lòng trả thù?
Chu Lạc Sâm thực ra đã suy nghĩ thấu đáo cho cô, chỉ là anh không muốn nói ra. Bên cạnh anh, cho dù phụ nữ hay đàn ông, ai cũng không phải ngọn đèn cạn dầu. Anh thích Phương Y, nhưng lại cảm thấy cô quá yếu đuối, cần được che chở cẩn thận. Cho nên anh đã nói dối Chu Mạn Mạn rằng cô chỉ là đồng nghiệp, và yêu cầu cô không công khai mối quan hệ.
Thực ra, anh không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình yêu, có thể xử lý cũng chưa đủ tinh tế. Bình thường anh chỉ cần vẫy tay là có vô số cô gái tự nguyện đến với anh. Anh không thích những thứ dễ dàng có được như vậy. Mỗi người đều có yêu thích riêng, nào ngờ anh bất tri bất giác rơi vào sự “yêu thích” này.
Ngày thường Chu Lạc Sâm tựa hồ rất có duyên với các cô gái, nhưng không hề có cơ sở tình yêu.
Khi có tình yêu, khó tránh khỏi sẽ luống cuống, bởi vì sự quan tâm sẽ khiến người ta bối rối. Bất kể là người đàn ông nào, khi gặp được người phụ nữ khiến tim mình rung động, đều sẽ ít nhiều trở nên vụng về.
Phương Y an tĩnh nhìn Chu Lạc Sâm, dù không đáp lại nhưng cũng không tiếp tục đi.
Chu Lạc Sâm tiến lên nắm chặt tay cô, trên người anh nồng nặc mùi rượu, hẳn là đã uống không ít. Rượu tác dụng chậm, giờ này anh mới bắt đầu đau đầu, trán nổi đầy gân xanh.
Phương Y nhìn thấy, cũng có chút lo lắng. Thấy cô không kháng cự khi anh đụng vào, liền nắm tay cô dẫn vào khu nhà mình, nói: “Cùng về với tôi.”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro