Đến thăm nhà Hoắc Lăng
Nhật Nguyệt Độc Hành
2024-07-13 01:19:19
Mở đầu cho kỷ niệm giữa cô và anh là hình ảnh lúc sáng sớm, ở một cánh
đồng bắp cải lớn Hoa Tiểu Mạn đang xách từng thùng nước tưới cho những
luống cây bắp cải, công việc mệt nhọc khiến cho trán cô đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Hoa Tiểu Mạn nhìn vào hàng cây bắp cải chưa tưới mà không
nhịn được than thở
" Cha à, sao cha chúng ta lại phải trồng thêm vườn bắp cải này chứ? Chúng ta đã có mấy vườn rau củ rồi mà "
Hoa Hội ( Cha của Hoa Tiểu Mạn) tiến đến cốc vào đầu cô
"Con than thở cái gì, nghiêm túc làm việc cho ta. Vợ của ta còn đợi đống bắp cải trưởng thành để muối dưa đó "
Chu môi Hoa Tiểu Mạn nói nhỏ
" Chúng ta có thể làm hệ thống tưới tự động mà, có cần phải vậy không "
Đúng lúc Hoa Tiểu Mạn ngẩn đầu lên thì thấy một chiếc xe dừng lại ở cổng nhà bên cạnh, đây là khoảng khắc lần đầu cô gặp anh
Mang trong mình tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, cô muốn khám phá xem hàng xóm là ai. Vỗ vào vai người cha đang miệt mài làm việc
" Cha, nhà bên kia cuối cùng cũng có người chuyển đến rồi!"
" Ừ cha thấy rồi, lâu rồi mới có người chuyển đến nhỉ?"
Ánh mắt Hoa Tiểu Mạn tràn đầy phấn khích
" Cha, con đi chào hỏi hàng xóm mới đây "
Hoa Tiểu Mạn bỏ ca nước trên tay xuống, nhanh chóng chạy ra ngoài cổng. Trong lòng cô dâng lên cảm giác tò mò về hàng xóm
Nhưng thời điểm đó cô còn chưa biết đến anh nên chỉ đơn giản nghĩ là chạy đến đó thì sẽ có thể trốn việc
Lon ton chạy đến đứng trước cổng nhà anh, Hoa Tiểu Mạn nhìn chầm chằm vào chiếc xe nhưng không thấy chủ xe bước xuống mà chỉ thấy tài xế xuống xe mở cổng. Không kìm chế được sự tò mò cô chạy đến úp mặt vào của kính sau của xe
Phía trong xe có Hoắc Lăng lúc ấy còn đang là một cậu thiếu niên trẻ đang ngồi gõ máy tính và bà nội của anh đang cầm điện thoại. Anh lúc ấy cảm giác có người đang nhìn mình lông mày cậu không khỏi nhăn lại tỏ ra khó chịu
nhưng anh chưa kịp mở lời đuổi cô đi thì cô đã bị cha đứng phía sau kéo lùi lại
" Tiểu Mạn con to gan thật đấy, xe của người ta mà cũng dám nhìn " Hoa Hội xách tai Hoa Tiểu Mạn kéo vào nhà
Một tay cô nắm vào tay cha, tay còn lại chỉ về phía chiếc xe
" Cha thả tại con ra đi mà, con chỉ tò mò thôi mà "
Hoa Hội bó tay với đứa con gái này của mình, ông kéo nhanh Hoa Tiểu Mạn vào nhà. Khi vừa bước vào trong sân nhà mình ông bỏ tay xuống định dậy dỗ cô, nhưng ông chưa kịp mở lời thì cô đã nhanh chóng chạy vụt vào nhà.
Bước vào trong nhà, cô hét lớn:
" Mẹ ơi, nhà hàng xóm mới chuyển đến có trai đẹp "
Tiếng của Bạch Lan ( mẹ của Hoa Tiểu Mạn) vọng từ trên lầu xuống
" Thật sao, mau lên chúng ta quá đó chào hỏi"
" Mẹ chờ con chút con phải lấy giỏ táo đem qua đó " Hoa Tiểu Mạn phấn khích
" Con phải lựa những quả to vào đấy "
" Vâng "
Nhìn hai mẹ con nhà này mà Hoa Hội bất lực, ông lấy điện thoại ra nhắm nhìn mặt mình. Tuy ông đã 50 nhưng khuôn mặt ông vẫn còn như trai 30 nhưng khuôn mặt này của ông vẫn không thể thoả mãn sự mê trai của vợ ông
Sự mê trai này của cô chính là khởi đầu cho tình cảm sau này của anh và cô
Sau một hồi chạy lên xuống chuẩn bị thì 15 phút sau Hoa Hội sách túi lớn túi nhỏ đi theo sau lưng vợ con mình ghé thăm nhà hàng xóm. Đứng ngoài cổng Hoa Tiểu Mạn bấm chuông cửa, nhanh chóng có một người đàn ông mặc áo vest đi ra, có vẻ như người đó là quản gia của nơi này
" Xin hỏi các vị cần gì ạ "
"Nhà tôi ở kế bên, tôi muốn sang nhà để chào hỏi được không cậu" Diệp Bạch trả lời
" Các vị chờ chút ạ, để tôi đi thông báo cho lão phu nhân "
" Nhờ cậu thông báo giúp " Bạch Lan cúi đầu cảm ơn
Hai mẹ con nhìn nhau phấn khích, họ thì thầm cảm thán cả quản gia của nhà này cũng đẹp trai. Hoa Hội đứng phía sau mà chỉ biết nhìn mà chẳng biết nói sao với hai mẹ con, vẻ mặt ông hiện lên sự bất lực
Nhìn vào trong nhà mà trong lòng Hoa Tiểu Mạn mừng như trẩy hội, biết rằng nhà cô cùng hai ngôi nhà bên cạnh là những biệt thự to nhất thành phố mà nhà cô nằm ở giữa, bên trái là nhà của một ông lão còn căn nhà bên phải thì đã mấy năm rồi không có người ở, giờ đây lại có một anh đẹp trai còn trông xấp xỉ tuổi mình chuyển đến
Cuối cùng thì mấy năm trời cô cũng có người để làm cớ mà trốn việc
Khi đi vào thì bên trong căn biệt thự, một bà lão đang ngồi trên ghế sofa. Thấy vậy giá đình Hoa Tiểu Mạn nhanh chóng đến chào hỏi
" Chào lão phu nhân cháu là Bạch Lan là chủ nhân của nhà bên cạnh"
Bạch Lan nhanh chóng ra hiệu cho Hoa Hội đem mấy túi quà đặt lên bàn
" Nhà cháu không có gì ngoài mấy thứ hoa quả,cháu xin biếu bà ạ"
Bà cụ mĩm cười hiền từ
" Cháu khách sáo rồi, ta là Trương Lộc. Cháu cứ gọi ta là bà Trương là được rồi "
Thấy bà Trương thân thiện Hoa Tiểu Mạn lén lĩnh nói
" Bà ơi, cháu có thể tìm cháu của bà chơi không ạ"
Nhìn qua quản gia bà Trương nói:
" Thiếu Uy cậu dẫn con bé lên gặp tiểu Lăng đi "
Cậu quản gia ( Thiếu Uy) dẫn Hoa Tiểu Mạn lên phòng Hoắc Lăng. Đi đến cửa cậu ta thông báo cho Hoắc Lăng có hàng xóm đến thăm sau đó lập tức rời đi
Đứng bên ngoài phòng Hoa Tiểu Mạn suy nghĩ vu vơ, cô cảm thấy cái tên tiểu Lăng đẹp quá. Đẹp như khuôn mặt của anh vậy
Thấy Hoắc Lăng ở trong phòng không mở cửa, Hoa Tiểu Mạn nghĩ là anh gặp phải chuyện gì đó ở trong phòng nên cô lấy trong người ra mấy cái đồ nghề của mình,đứng bên ngoài phá cửa phòng anh
Đối với người khác cái hành động thành thạo này không nên là hành động của một thiếu nữ nhưng đối với cô hành động này rất đỗi bình thường. Bởi lẽ từ nhỏ đến lớn cứ cách mấy ngày thì cô sẽ bị cha mẹ bỏ quên ở bên ngoài nhà, bị nhốt vô số lần ở ngoài nên khi nào trên người cô cũng có đồ nghề phá cửa
" Cha à, sao cha chúng ta lại phải trồng thêm vườn bắp cải này chứ? Chúng ta đã có mấy vườn rau củ rồi mà "
Hoa Hội ( Cha của Hoa Tiểu Mạn) tiến đến cốc vào đầu cô
"Con than thở cái gì, nghiêm túc làm việc cho ta. Vợ của ta còn đợi đống bắp cải trưởng thành để muối dưa đó "
Chu môi Hoa Tiểu Mạn nói nhỏ
" Chúng ta có thể làm hệ thống tưới tự động mà, có cần phải vậy không "
Đúng lúc Hoa Tiểu Mạn ngẩn đầu lên thì thấy một chiếc xe dừng lại ở cổng nhà bên cạnh, đây là khoảng khắc lần đầu cô gặp anh
Mang trong mình tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, cô muốn khám phá xem hàng xóm là ai. Vỗ vào vai người cha đang miệt mài làm việc
" Cha, nhà bên kia cuối cùng cũng có người chuyển đến rồi!"
" Ừ cha thấy rồi, lâu rồi mới có người chuyển đến nhỉ?"
Ánh mắt Hoa Tiểu Mạn tràn đầy phấn khích
" Cha, con đi chào hỏi hàng xóm mới đây "
Hoa Tiểu Mạn bỏ ca nước trên tay xuống, nhanh chóng chạy ra ngoài cổng. Trong lòng cô dâng lên cảm giác tò mò về hàng xóm
Nhưng thời điểm đó cô còn chưa biết đến anh nên chỉ đơn giản nghĩ là chạy đến đó thì sẽ có thể trốn việc
Lon ton chạy đến đứng trước cổng nhà anh, Hoa Tiểu Mạn nhìn chầm chằm vào chiếc xe nhưng không thấy chủ xe bước xuống mà chỉ thấy tài xế xuống xe mở cổng. Không kìm chế được sự tò mò cô chạy đến úp mặt vào của kính sau của xe
Phía trong xe có Hoắc Lăng lúc ấy còn đang là một cậu thiếu niên trẻ đang ngồi gõ máy tính và bà nội của anh đang cầm điện thoại. Anh lúc ấy cảm giác có người đang nhìn mình lông mày cậu không khỏi nhăn lại tỏ ra khó chịu
nhưng anh chưa kịp mở lời đuổi cô đi thì cô đã bị cha đứng phía sau kéo lùi lại
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Tiểu Mạn con to gan thật đấy, xe của người ta mà cũng dám nhìn " Hoa Hội xách tai Hoa Tiểu Mạn kéo vào nhà
Một tay cô nắm vào tay cha, tay còn lại chỉ về phía chiếc xe
" Cha thả tại con ra đi mà, con chỉ tò mò thôi mà "
Hoa Hội bó tay với đứa con gái này của mình, ông kéo nhanh Hoa Tiểu Mạn vào nhà. Khi vừa bước vào trong sân nhà mình ông bỏ tay xuống định dậy dỗ cô, nhưng ông chưa kịp mở lời thì cô đã nhanh chóng chạy vụt vào nhà.
Bước vào trong nhà, cô hét lớn:
" Mẹ ơi, nhà hàng xóm mới chuyển đến có trai đẹp "
Tiếng của Bạch Lan ( mẹ của Hoa Tiểu Mạn) vọng từ trên lầu xuống
" Thật sao, mau lên chúng ta quá đó chào hỏi"
" Mẹ chờ con chút con phải lấy giỏ táo đem qua đó " Hoa Tiểu Mạn phấn khích
" Con phải lựa những quả to vào đấy "
" Vâng "
Nhìn hai mẹ con nhà này mà Hoa Hội bất lực, ông lấy điện thoại ra nhắm nhìn mặt mình. Tuy ông đã 50 nhưng khuôn mặt ông vẫn còn như trai 30 nhưng khuôn mặt này của ông vẫn không thể thoả mãn sự mê trai của vợ ông
Sự mê trai này của cô chính là khởi đầu cho tình cảm sau này của anh và cô
Sau một hồi chạy lên xuống chuẩn bị thì 15 phút sau Hoa Hội sách túi lớn túi nhỏ đi theo sau lưng vợ con mình ghé thăm nhà hàng xóm. Đứng ngoài cổng Hoa Tiểu Mạn bấm chuông cửa, nhanh chóng có một người đàn ông mặc áo vest đi ra, có vẻ như người đó là quản gia của nơi này
" Xin hỏi các vị cần gì ạ "
"Nhà tôi ở kế bên, tôi muốn sang nhà để chào hỏi được không cậu" Diệp Bạch trả lời
" Các vị chờ chút ạ, để tôi đi thông báo cho lão phu nhân "
" Nhờ cậu thông báo giúp " Bạch Lan cúi đầu cảm ơn
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai mẹ con nhìn nhau phấn khích, họ thì thầm cảm thán cả quản gia của nhà này cũng đẹp trai. Hoa Hội đứng phía sau mà chỉ biết nhìn mà chẳng biết nói sao với hai mẹ con, vẻ mặt ông hiện lên sự bất lực
Nhìn vào trong nhà mà trong lòng Hoa Tiểu Mạn mừng như trẩy hội, biết rằng nhà cô cùng hai ngôi nhà bên cạnh là những biệt thự to nhất thành phố mà nhà cô nằm ở giữa, bên trái là nhà của một ông lão còn căn nhà bên phải thì đã mấy năm rồi không có người ở, giờ đây lại có một anh đẹp trai còn trông xấp xỉ tuổi mình chuyển đến
Cuối cùng thì mấy năm trời cô cũng có người để làm cớ mà trốn việc
Khi đi vào thì bên trong căn biệt thự, một bà lão đang ngồi trên ghế sofa. Thấy vậy giá đình Hoa Tiểu Mạn nhanh chóng đến chào hỏi
" Chào lão phu nhân cháu là Bạch Lan là chủ nhân của nhà bên cạnh"
Bạch Lan nhanh chóng ra hiệu cho Hoa Hội đem mấy túi quà đặt lên bàn
" Nhà cháu không có gì ngoài mấy thứ hoa quả,cháu xin biếu bà ạ"
Bà cụ mĩm cười hiền từ
" Cháu khách sáo rồi, ta là Trương Lộc. Cháu cứ gọi ta là bà Trương là được rồi "
Thấy bà Trương thân thiện Hoa Tiểu Mạn lén lĩnh nói
" Bà ơi, cháu có thể tìm cháu của bà chơi không ạ"
Nhìn qua quản gia bà Trương nói:
" Thiếu Uy cậu dẫn con bé lên gặp tiểu Lăng đi "
Cậu quản gia ( Thiếu Uy) dẫn Hoa Tiểu Mạn lên phòng Hoắc Lăng. Đi đến cửa cậu ta thông báo cho Hoắc Lăng có hàng xóm đến thăm sau đó lập tức rời đi
Đứng bên ngoài phòng Hoa Tiểu Mạn suy nghĩ vu vơ, cô cảm thấy cái tên tiểu Lăng đẹp quá. Đẹp như khuôn mặt của anh vậy
Thấy Hoắc Lăng ở trong phòng không mở cửa, Hoa Tiểu Mạn nghĩ là anh gặp phải chuyện gì đó ở trong phòng nên cô lấy trong người ra mấy cái đồ nghề của mình,đứng bên ngoài phá cửa phòng anh
Đối với người khác cái hành động thành thạo này không nên là hành động của một thiếu nữ nhưng đối với cô hành động này rất đỗi bình thường. Bởi lẽ từ nhỏ đến lớn cứ cách mấy ngày thì cô sẽ bị cha mẹ bỏ quên ở bên ngoài nhà, bị nhốt vô số lần ở ngoài nên khi nào trên người cô cũng có đồ nghề phá cửa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro