Người mẹ ngốc
0 giờ sáng
2024-11-13 00:59:13
Mặc dù, tôi không có khả năng tiếp nhận, nhưng đều gọi Củ Cải, không thể trùng hợp như vậy được.
Tôi thấy vô số túi xách có tên Củ Cải, trên đó viết tên của con bé: Củ cải.
Nét bút đều giống nhau như đúc, không phải gọi La Bộc, cũng không phải gọi La Ba.
……
Còn cô bé, càng giống sự kết hợp giữa Âm Thao và tôi.
Đây không phải là Tiểu La Bạch của tôi đó chứ?
Nhưng tôi nhớ, tôi đã đi đến âm giới trong bảy ngày, chỉ bảy ngày, làm thế nào mà Củ Cải nhỏ có thể phát triển nhanh như vậy?
Luôn không phải khả năng này, âm giới một ngày, dương thế một năm ư?
Nhưng nếu như thật sự là như vậy, Củ Cải của tôi tại sao lại ở cùng Âm Thao?
Trong lòng tôi có rất rất nhiều nghi vấn, lúc này, tôi ghé lại trên bàn trà, Củ Cải ngẩng đầu lên và hỏi Âm Thao một cách ngây thơ: “b aba, làm sao con vẽ được mẹ?”
Có bốn người trong bức tranh.
Người cao nhất chính là Âm Thao không thể nghi ngờ.
Phía dưới còn có một bé trai cùng một bé gái, hẳn là cậu bé áo đen kia ăn no liền ngủ cạnh Củ Cải của tôi.
Tại người cao bên cạnh còn lưu lại một chỗ trống, khả năng Củ Cải chuẩn bị muốn đem mẹ của mình vẽ lên.
Âm Thao nói: “Ngươi cầm tấm gương nhìn mình và tự vẽ là được.”
Củ cải bĩu môi: “Ba ba ngươi là mù lòa, đều chưa có xem dáng dấp của con ra sao, ngươi làm sao sẽ biết con và mẹ con giống nhau như đúc chứ?”
Âm thao: “…… Ngươi phải tin tưởng gen của mẹ ngươi rất mạnh!”
Củ cải: “… Được.”
Thế là Củ Cải tìm đến tấm gương, một bên nhìn vào mình một bên bắt đầu vẽ.
Vẽ lấy vẽ để, tiểu La Bạch hỏi: “Những đứa trẻ khác đều có mẹ, mẹ con đã đi đâu rồi?”
Âm Thao: “Mẹ con đã đào một cái hố khi con nửa tuổi, rồi tự chôn mình”.
Củ cải: “…… sao lại ngốc như vậy chứ?”
=_=#
Đào hố chôn mình, giống như nói chính là tôi…!
Cho nên, đây quả thật là Củ Cải của tôi?
Bây giờ tôi đã dần chấp nhận sự thật rằng tôi đã rời đi được bảy ngày, tiểu Củ Cải liền biến đại Củ Cải là sự thật, Âm Thao không chỉ khiến tôi nghĩ anh ta là cặn bã, ngược lại còn giúp tôi đem con gái nuôi lớn như vậy, mặc dù, để cho con bé tự mình giặt quần áo,tự mình đặt thức ăn ngoài, tự mình làm bài tập, tự mình đi học……
Nhưng thay cái ý nghĩ, đó không phải là nói ta tiểu La bạch của tôi khác những đưá trẻ khác còn càng thông minh sao?
Ai có thể linh hoạt như vậy ở tuổi của con bé?
Cuối cùng tôi cũng biết phương pháp của Diêm Vương cao minh như thế nào, mọi thứ trông giống như một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng bây giờ dường như mọi thứ đều nằm trong sự sắp xếp của hắn ta, hắn không phải vô duyên vô cớ mà đem tôi đặt trên đường cái ở nhân gian, mà là đặt ở trên đường Củ Cải tan học phải đi ngang qua, hắn là đã sớm tính xong, để cho tôi trực tiếp tới gặp Âm Thao cùng Củ Cải.
Nếu là như vậy, chuyện kia đơn giản rất nhiều.
Ma nhãn chính là con mắt Củ Cải, chỉ cần trông coi Củ Cải, Mạnh Mộng sớm muộn sẽ xuất hiện.
Thế nhưng là, hiện tại tôi lại không thể không nảy sinh sự lo lắng mới: Mạnh Mộng hiện tại có phải là về tới thân thể của tôi bên trong không? Cô ta xuất hiện lần nữa, chính là dùng hình dạng của tôi mà xuất hiện, đến lúc đó, Âm Thao cùng Củ Cải có thể đem nàng nhận lầm thành tôi hay không? Nếu là như thế, tiểu La Bạch kia rất nguy hiểm!
Hiện tại thì Âm Thao cũng nhìn không thấy tôi, tôi cũng không biết Mạnh Mộng tìm đến lúc nào, tôi cũng chẳng làm được gì cho bon họ cả?
Tôi thở dài một hơi, quyết định mình chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó.
Ở bên cạnh người thân, nội tâm lo nghĩ cũng chậm rãi lắng xuống, thay vào đó, là cảm giác hạnh phúc. Mặc dù gần họ trong gang tấc, bọn họ lại không nhìn thấy tôi, nghe không được tôi, không cảm giác được tôi, nhưng chỉ cần tôi được nhìn ngắm bọn họ, tôi có thể cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Vào đêm.
Tiểu La Bạch rất sớm đã ngủ.
Âm Thao trầm tĩnh đứng bên giường của con bé, nhìn con bé hồi lâu, lúc này mới quay người ra ngoài.
Tôi cho là anh cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng mà, anh lại là đổi lại một áo khoác, liền đi ra khỏi cửa, giống như là đi làm việc —— Không phải, anh lấy cái gì nuôi sống tiểu La Bạch cùng cái kia thằng nhóc áo đen kia?
Thời điểm khi hắn đi ra khỏi phòng, cậu nhóc từ trên ghế salon ngồi xuống, duỗi lưng một cái.
A, cái thằng nhóc này thật đúng là, một tên trong đêm đi ra ngoài làm việc, một tên lại thức dạy hoạt động ban đêm, một nhà ba người, chẳng lẽ cũng chỉ có Củ Cải chúng ta làm việc và nghỉ ngơi là bình thường ư?
Duỗi xong lưng mỏi, cậu nhóc áo đen đứng lên, khập khiễng đi đến gian phòng của Củ Cải.
Này!
Ngươi định làm cái gì với con gái ta đây?
Nam nữ thụ thụ bất thân, Âm Thao ngươi có phải hẳn là từ nhỏ có đem giáo dục giới cho chúng hay không vậy!
Sau khi cậu nhóc Áo đen đẩy cửa đi vào, đột nhiên biến thành một con mèo đen, nó nhảy lên bệ cửa sổ, lại nằm xuống, tư thế kia, với lúc làm hình người lúc giống nhau như đúc.
Xem ra ánh mắt của tôi thật không tốt lắm, rõ ràng đặc tính mèo như vậy, ta vậy mà nhìn không ra, toát cả mồ hôi!
Con mèo đen này gọi tiểu Mặc (Yên Lặng), hắn chính là con mèo đen nhà La Võ kia ư?
Tôi đánh giá một chút con mèo đen.
Mèo đen lông rất đen rất sáng, vừa bò xuống tới liền lộ ra vẻ mập ú…… Rất tốt, xem ra con mèo nhà La Võ nhà nấp tại nhà Tiểu La Bạch tỉ mỉ nuôi nấng, xác thực không bị khổ.
Chỉ là hắn đi trên đường tựa như là khập khễnh, giống như là vết thương cũ năm xưa……
Tôi đột nhiên nhớ tới lần đó La Võ ở trên lầu quẳng con bé xuống, tôi chạy xuống lâu lúc, không có nhìn thấy bóng dáng con đâu, chỉ thấy được bóng lưng mèo đen khập khiễng rời đi……
Chẳng lẽ, La Võ lúc ấy ném xuống chính là mèo đen,chứ không phải Củ Cải?
Mèo có chín đầu mệnh, chỉ có mèo có thể từ trên cao như vậy nhảy đi xuống, mới không chết……
Tôi đã nói rồi, La Võ nào có dũng khí lớn như vậy, quăng con của người khác, như là quẳng một con mèo, vậy thì không nhiều vấn đề lắm……
Nói như vậy, ân nhân cứu mạng của Củ Cải lại là con mèo đen?
Nghĩ tới đây, tôi có cảm giác con mèo đen mập mạp trên bệ cửa sổ trở nên thần thánh quá chừng, tôi cũng tự hỏi nó có nhớ về chủ cũ của mình – La Võ cùng Mỹ Linh hay không.
Nhìn thấy mèo đen, tôi liền nghĩ tới đôi vợ chồng trẻ ngọt ngào yêu thương kia, tôi cho là tôi chỉ là rời đi bảy ngày, không nghĩ tới lại là rời đi bảy năm, nếu như là quá khứ bảy năm, vậy bọn hắn còn tốt chứ? phòng khám bệnh Lâm thị tạo ác nghiệp phải chăng đã mở rộng quy mô? linh hồn cực tội ác phải chăng là đã xuất hiện?
Ôi, tôi lo lắng hơn chính là Mỹ Linh.
Bởi vì chỉ có Mỹ Linh., là bị Lâm Nhuận một mực khống chế lại, cũng không biết người hiện tại thuần khiết đáng yêu kia phải chăng hai tay đã dính vào tội nghiệt?
Tôi suy nghĩ miên man, cũng không biết mình còn có thể làm những gì, vậy là liện ghé đến cạnh giường Tiểu La Bạch, chậm rãi ngủ thiếp đi……
Tôi thấy vô số túi xách có tên Củ Cải, trên đó viết tên của con bé: Củ cải.
Nét bút đều giống nhau như đúc, không phải gọi La Bộc, cũng không phải gọi La Ba.
……
Còn cô bé, càng giống sự kết hợp giữa Âm Thao và tôi.
Đây không phải là Tiểu La Bạch của tôi đó chứ?
Nhưng tôi nhớ, tôi đã đi đến âm giới trong bảy ngày, chỉ bảy ngày, làm thế nào mà Củ Cải nhỏ có thể phát triển nhanh như vậy?
Luôn không phải khả năng này, âm giới một ngày, dương thế một năm ư?
Nhưng nếu như thật sự là như vậy, Củ Cải của tôi tại sao lại ở cùng Âm Thao?
Trong lòng tôi có rất rất nhiều nghi vấn, lúc này, tôi ghé lại trên bàn trà, Củ Cải ngẩng đầu lên và hỏi Âm Thao một cách ngây thơ: “b aba, làm sao con vẽ được mẹ?”
Có bốn người trong bức tranh.
Người cao nhất chính là Âm Thao không thể nghi ngờ.
Phía dưới còn có một bé trai cùng một bé gái, hẳn là cậu bé áo đen kia ăn no liền ngủ cạnh Củ Cải của tôi.
Tại người cao bên cạnh còn lưu lại một chỗ trống, khả năng Củ Cải chuẩn bị muốn đem mẹ của mình vẽ lên.
Âm Thao nói: “Ngươi cầm tấm gương nhìn mình và tự vẽ là được.”
Củ cải bĩu môi: “Ba ba ngươi là mù lòa, đều chưa có xem dáng dấp của con ra sao, ngươi làm sao sẽ biết con và mẹ con giống nhau như đúc chứ?”
Âm thao: “…… Ngươi phải tin tưởng gen của mẹ ngươi rất mạnh!”
Củ cải: “… Được.”
Thế là Củ Cải tìm đến tấm gương, một bên nhìn vào mình một bên bắt đầu vẽ.
Vẽ lấy vẽ để, tiểu La Bạch hỏi: “Những đứa trẻ khác đều có mẹ, mẹ con đã đi đâu rồi?”
Âm Thao: “Mẹ con đã đào một cái hố khi con nửa tuổi, rồi tự chôn mình”.
Củ cải: “…… sao lại ngốc như vậy chứ?”
=_=#
Đào hố chôn mình, giống như nói chính là tôi…!
Cho nên, đây quả thật là Củ Cải của tôi?
Bây giờ tôi đã dần chấp nhận sự thật rằng tôi đã rời đi được bảy ngày, tiểu Củ Cải liền biến đại Củ Cải là sự thật, Âm Thao không chỉ khiến tôi nghĩ anh ta là cặn bã, ngược lại còn giúp tôi đem con gái nuôi lớn như vậy, mặc dù, để cho con bé tự mình giặt quần áo,tự mình đặt thức ăn ngoài, tự mình làm bài tập, tự mình đi học……
Nhưng thay cái ý nghĩ, đó không phải là nói ta tiểu La bạch của tôi khác những đưá trẻ khác còn càng thông minh sao?
Ai có thể linh hoạt như vậy ở tuổi của con bé?
Cuối cùng tôi cũng biết phương pháp của Diêm Vương cao minh như thế nào, mọi thứ trông giống như một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng bây giờ dường như mọi thứ đều nằm trong sự sắp xếp của hắn ta, hắn không phải vô duyên vô cớ mà đem tôi đặt trên đường cái ở nhân gian, mà là đặt ở trên đường Củ Cải tan học phải đi ngang qua, hắn là đã sớm tính xong, để cho tôi trực tiếp tới gặp Âm Thao cùng Củ Cải.
Nếu là như vậy, chuyện kia đơn giản rất nhiều.
Ma nhãn chính là con mắt Củ Cải, chỉ cần trông coi Củ Cải, Mạnh Mộng sớm muộn sẽ xuất hiện.
Thế nhưng là, hiện tại tôi lại không thể không nảy sinh sự lo lắng mới: Mạnh Mộng hiện tại có phải là về tới thân thể của tôi bên trong không? Cô ta xuất hiện lần nữa, chính là dùng hình dạng của tôi mà xuất hiện, đến lúc đó, Âm Thao cùng Củ Cải có thể đem nàng nhận lầm thành tôi hay không? Nếu là như thế, tiểu La Bạch kia rất nguy hiểm!
Hiện tại thì Âm Thao cũng nhìn không thấy tôi, tôi cũng không biết Mạnh Mộng tìm đến lúc nào, tôi cũng chẳng làm được gì cho bon họ cả?
Tôi thở dài một hơi, quyết định mình chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó.
Ở bên cạnh người thân, nội tâm lo nghĩ cũng chậm rãi lắng xuống, thay vào đó, là cảm giác hạnh phúc. Mặc dù gần họ trong gang tấc, bọn họ lại không nhìn thấy tôi, nghe không được tôi, không cảm giác được tôi, nhưng chỉ cần tôi được nhìn ngắm bọn họ, tôi có thể cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Vào đêm.
Tiểu La Bạch rất sớm đã ngủ.
Âm Thao trầm tĩnh đứng bên giường của con bé, nhìn con bé hồi lâu, lúc này mới quay người ra ngoài.
Tôi cho là anh cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng mà, anh lại là đổi lại một áo khoác, liền đi ra khỏi cửa, giống như là đi làm việc —— Không phải, anh lấy cái gì nuôi sống tiểu La Bạch cùng cái kia thằng nhóc áo đen kia?
Thời điểm khi hắn đi ra khỏi phòng, cậu nhóc từ trên ghế salon ngồi xuống, duỗi lưng một cái.
A, cái thằng nhóc này thật đúng là, một tên trong đêm đi ra ngoài làm việc, một tên lại thức dạy hoạt động ban đêm, một nhà ba người, chẳng lẽ cũng chỉ có Củ Cải chúng ta làm việc và nghỉ ngơi là bình thường ư?
Duỗi xong lưng mỏi, cậu nhóc áo đen đứng lên, khập khiễng đi đến gian phòng của Củ Cải.
Này!
Ngươi định làm cái gì với con gái ta đây?
Nam nữ thụ thụ bất thân, Âm Thao ngươi có phải hẳn là từ nhỏ có đem giáo dục giới cho chúng hay không vậy!
Sau khi cậu nhóc Áo đen đẩy cửa đi vào, đột nhiên biến thành một con mèo đen, nó nhảy lên bệ cửa sổ, lại nằm xuống, tư thế kia, với lúc làm hình người lúc giống nhau như đúc.
Xem ra ánh mắt của tôi thật không tốt lắm, rõ ràng đặc tính mèo như vậy, ta vậy mà nhìn không ra, toát cả mồ hôi!
Con mèo đen này gọi tiểu Mặc (Yên Lặng), hắn chính là con mèo đen nhà La Võ kia ư?
Tôi đánh giá một chút con mèo đen.
Mèo đen lông rất đen rất sáng, vừa bò xuống tới liền lộ ra vẻ mập ú…… Rất tốt, xem ra con mèo nhà La Võ nhà nấp tại nhà Tiểu La Bạch tỉ mỉ nuôi nấng, xác thực không bị khổ.
Chỉ là hắn đi trên đường tựa như là khập khễnh, giống như là vết thương cũ năm xưa……
Tôi đột nhiên nhớ tới lần đó La Võ ở trên lầu quẳng con bé xuống, tôi chạy xuống lâu lúc, không có nhìn thấy bóng dáng con đâu, chỉ thấy được bóng lưng mèo đen khập khiễng rời đi……
Chẳng lẽ, La Võ lúc ấy ném xuống chính là mèo đen,chứ không phải Củ Cải?
Mèo có chín đầu mệnh, chỉ có mèo có thể từ trên cao như vậy nhảy đi xuống, mới không chết……
Tôi đã nói rồi, La Võ nào có dũng khí lớn như vậy, quăng con của người khác, như là quẳng một con mèo, vậy thì không nhiều vấn đề lắm……
Nói như vậy, ân nhân cứu mạng của Củ Cải lại là con mèo đen?
Nghĩ tới đây, tôi có cảm giác con mèo đen mập mạp trên bệ cửa sổ trở nên thần thánh quá chừng, tôi cũng tự hỏi nó có nhớ về chủ cũ của mình – La Võ cùng Mỹ Linh hay không.
Nhìn thấy mèo đen, tôi liền nghĩ tới đôi vợ chồng trẻ ngọt ngào yêu thương kia, tôi cho là tôi chỉ là rời đi bảy ngày, không nghĩ tới lại là rời đi bảy năm, nếu như là quá khứ bảy năm, vậy bọn hắn còn tốt chứ? phòng khám bệnh Lâm thị tạo ác nghiệp phải chăng đã mở rộng quy mô? linh hồn cực tội ác phải chăng là đã xuất hiện?
Ôi, tôi lo lắng hơn chính là Mỹ Linh.
Bởi vì chỉ có Mỹ Linh., là bị Lâm Nhuận một mực khống chế lại, cũng không biết người hiện tại thuần khiết đáng yêu kia phải chăng hai tay đã dính vào tội nghiệt?
Tôi suy nghĩ miên man, cũng không biết mình còn có thể làm những gì, vậy là liện ghé đến cạnh giường Tiểu La Bạch, chậm rãi ngủ thiếp đi……
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro